Vân Long Phá Nguyệt

Đột nhiên, hắn hất cằm, tay giơ lên lần nữa, “Độc không phải ngươi hạ thì ai hạ?” Mà Vân Tâm Nhược vẫn không trả lời.

“Thế nào, không còn gì để nói?” Nam tử cười lạnh, đôi môi mỏng nâng lên. Trong lòng cũng đang trách cứ mình, không nên bị nữ nhân này mê hoặc. Hắn không ngừng cảnh cáo mình, nàng chỉ là một kẻ ngoài mặt thanh cao, bên trong kì thực rất âm ngoan sắc bén. Hắn không thể bị vẻ ngoài của nàng làm mờ lí trí.

Hắn, tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa.

Vân Tâm Nhược nhìn mắt hắn, sắc mặt cũng chầm chậm chìm xuống, nàng, căn bản không cần phải giải thích với hắn. Nhưng nàng tuyệt đối không thể mặc cho người khác oan uổng mình, một lần đã đủ rồi. Lần thứ hai, nàng sẽ không nhịn.

Nàng lãnh đạm nhìn Vân Thiển Y.


“Ta chưa từng làm, ngươi có thể hỏi nữ nhân sau lưng ngươi, nếu như ta muốn giết nàng, tại sao lại chỉ làm thương cánh tay ả, nếu như ta muốn giết nàng, thì sao lại đến đây một mình, nếu như ta muốn giết ả, ngươi nghĩ có người nò tự bưng bát thuốc có độc đưa đến trước mắt ngươi hay không, ngươi không hoài nghi điều gì sao? Hơn nữa, ta chỉ có một mình, mà các nàng là hai người, ngươi thật đúng là xem trọng ta quá rồi, Lê Hân, ngươi không thông minh như trong truyền thuyết, màn kịch đơn giản như vậy mà ngươi chỉ biết đánh giá mặt ngoài.”

Nàng chưa từng coi hắn là tướng quân. Trước kia, nàng quá mức khoan hồng với bọn họ, nàng nên hận hắn mới đúng.

“Vân Tâm Nhược, ngươi dám gọi thẳng tên bản tướng quân ư?” Hắn nhíu mày, giận mà không thể nói. Không hiểu sao khi nàng gọi tên hắn, hắn lại khó chịu đến vậy.

Nhưng nàng mới nói cái gì? Chợt, hắn quay đầu lại, nhìn về phía Vân Thiển Y, trong tròng mắt có mấy phần không xác định, hắn tự nhiên là không ngu ngốc, chẳng qua là bị hình ảnh hồi nãy mê muội. Hiện tại nhớ tới, quả thật có nhiều điểm không đúng.


Chẳng lẽ hắn bỏ qua cái gì? Hắn thừa nhận, đối với Vân Tâm Nhược, hắn vẫn luôn có thành kiến, cho nên đối với tỷ muội Vân gia, trong lòng hắn vẫn nghiêng về phía Vân Thiển Y, nhưng chuyện lần này quả thật có mấy phần khả nghi. Riêng lá thư kia cũng đáng ngờ, không thể có chuyện trùng hợp thế này, hắn vừa lấy được tin tức, bọn họ liền mất tích. Hắn vừa tới, liền nhìn thấy Vân Tâm Nhược muốn giết Thiển Y, tất cả, quá mức trùng hợp, tất cả cũng quá mức chân thật, quá mức hoàn mỹ, làm cho người ta không thể không hoài nghi.

Vân Thiển Y cắn cắn môi, xem ra, nàng bị hoài nghi rồi. Nàng nhìn Vân Tâm Nhược, nước mắt không ngừng rơi xuống. Mỹ nhân rơi lệ làm người ta đau lòng theo.

“Tam muội, ta biết là ta không tốt. Không nên cản đường ngươi cùng quốc sư giữa, chẳng qua ta là chủ nhân của phách Nguyệt, ta cũng không còn lựa chọn nào khác, ngươi hận ta như thế, ta thật sự . . . . . .” Vân Thiển Y tựa vào trên người Tri Hạ, đột nhiên khóc lớn. Thê lương bi ai. Làm cho người ta không đành lòng.

Lê Hân dùng sức nắm chủy thủ, đốt ngón tay trắng bệch, hắn căn bản không phân biệt rõ, nhưng giờ phút này lý trí của hắn từ từ trở lại, ánh mắt nhìn về phía Vân Thiển Y cũng có chút hoài nghi.

ngón tay Vân Thiển Y giấu trong áo không ngừng vặn xoắn. Lê Hân hoài nghi khiến nàng hốt hoảng, nóng nảy. Không thể tiếp tục điều này nữa, nếu không, nàng sẽ bị lộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui