"Nguyệt." Vân Tâm Nhược thở nhẹ một tiếng, là Nguyệt.
"Nguyệt?" Tiêu Thanh Hàn cũng nghi hoặc nhìn con sói màu bạc, sau đó đem tầm mắt
đặt trên người Vân Tâm Nhược, chờ nàng giải thích.
"Nhược, biết con sói này?"
"Ừ, ta biết!" Vân Tâm Nhược mang theo nụ cười nhìn đi về phía Lang Vương, nói: "Nó là Nguyệt, chính nó dẫn ta tới."
Mà Lang Vương đi về phía bọn họ, Tiêu Thanh Hàn vẫn che chở thật chặt cô
gái trong ngực như cũ, lạnh lùng nhìn Lang Vương càng ngày càng gần.
Chỉ thấy Lang Vương đi tới bên cạnh Vân Tâm Nhược, đột nhiên hai chân quỳ
xuống, nằm trên mặt đất, đầu dính sát ở hai chân Vân Tâm Nhược.
"Nguyệt, lần trước cũng là ngươi đã cứu chúng ta à?" Vân Tâm Nhược kéo tay Tiêu
Thanh Hàn ra, ngồi xổm người xuống, ngón tay khẽ vuốt ve đầu Lang Vương. Lang Vương tựa đầu gần sát Vân Tâm Nhược, lè lưỡi liếm một chút tay của nàng.
Đột nhiên, Vân Tâm Nhược bị Tiêu Thanh Hàn kéo lên, vững vàng bị hắn giam trong ngực.
Tiêu Thanh rét lạnh nhìn Lang Vương vẫn còn trên đất, một người một sói, hai tròng mắt nhìn nhau.
Nam tử áo trắng hơn tuyết, trong trẻo lạnh lùng vô cùng, Lang Vương mang
theo loại khí thế của đế vương, không chút nào thua hắn.
Lang tinh. Đây là tên mà Tiêu Thanh Hàn gọi Lang Vương.
Mà Lang Vương chẳng qua là liếc xéo Tiêu Thanh Hàn một chút, rõ ràng khinh thị hắn.
"Thanh Hàn, thế nào?" Nhìn ánh mắt một người một sói trao đổi kỳ quái, Vân Tâm Nhược không hiểu sao, thật sự là không nghĩ ra lý do tại sao.
"Không sao." Tiêu Thanh Hàn ôm chặt lấy lấy nàng, không để cho con sói kia đụng chạm nửa phần. .
Nghiêng đầu, Vân Tâm Nhược thấy trong mắt hắn không vui, nàng thật sự là không nghĩ ra nguyên do.
"Con sói này đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu Thanh Hàn nhìn mặt của nàng. Để cho nàng nhìn mình.
"Ta cũng không rõ ràng lắm?" Vân Tâm Nhược nhớ lại, "Khi ta tỉnh lại trong
sơn động, liền gặp được nó, ta cho rằng nó muốn ăn ta. Kết quả, cuối
cùng là nó nhận ta làm chủ nhân."
"Chủ nhân?" mi tâm
Tiêu Thanh Hàn có chút lạnh, hắn khóa chặt chân mày, suy tư, sau đó
giống như cảm giác được cái gì bình thường? Hắn nhìn Lang Vương đã đứng
lên, lúc này lại phát hiện trên trán nó có vết sẹo hình trăng khuyết,
hắn thế nhưng cảm thấy có chút quen thuộc.
Chợt, hai
tròng mắt hắn sáng lên, so với ngôi sao còn sáng chói hơn. Như dòng nước tràn qua đáy mắt, thanh thấu vô cùng, mang theo vẻ kinh ngạc trước nay
chưa có, mà tay đeo Vân Long lại nắm thật chặt.
Thì ra là vậy, chuyện lại ngoài dự liệu quá nhiều.
Mà Lang Vương nhận chủ, trên dưới Mạc tộc nhấc lên gió mưa khổng lồ, Mạc
Trân ngốc lăng nhìn tất cả, nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến, Lang Vương
lại nhận nữ nhân kia là chủ nhân.
Lang Vương là thần hộ
mệnh của Mạc tộc, mấy trăm năm qua, Lang Vương tồn tại, làm Mạc tộc vô
cùng giàu có. Nó vẫn bảo vệ Mạc tộc, khiến Mạc tộc khỏi bị ngoại nhân
quấy nhiễu, nếu như ban đầu không phải có Lang Vương, như vậy thì mấy
trăm năm trước, chỉ sợ sớm không có sự tồn tại của Mạc tộc. Khi đó, khi
Mạc tộc gặp phải đại nạn diệt tộc thì Lang Vương đã mang bọn họ tới nơi
này, để tộc nhân có thể an cư lạc nghiệp. Trải qua cuộc sống hạnh phúc.
đối với bọn họ mà nói, Lang Vương là thần, là ân nhân, cũng là thần hộ mệnh.
Nếu như cô gái kia là chủ nhân của Lang Vương, như vậy, ở Mạc tộc, nàng ta
sẽ trở thành khách nhân tôn quý nhất cả Mạc tộc, mà bọn họ mới vừa rồi
lại đối xử với chủ nhân Lang Vương như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...