Trên mặt truyền đến
cảm giác ướt át, Vân Tâm Nhược đột nhiên mở mắt, chỉ thấy Ngân Lang lè
lưỡi, liếm một chút gò má của nàng. Sau đó nằm xuống bên cạnh nàng, cái
đuôi to lớn không ngừng quét tới quét lui trên mặt đất, cỏ khô trên đất bị nó đập đến nỗi bay loạn lên.
Lệ ngừng lại. . . . . .
Nàng có chút không hiểu nhìn Lang Vương đang nằm sấp trên mặt đất, duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng đụng một cái vào đầu của nó, sau đó lại đụng thêm cái nưac, cho đến khi cả bàn tay để trên đầu nó.
Lang Vương cũng
ngẩng đầu lên, nhắm lại hai tròng mắt bởi vì tay nàng đang vuốt nó, lâu
lâu nó còn lè lưỡi liếm bàn tay của nàng, hết sức lấy lòng, giống như
một chú mèo nhỏ bình thường vậy.
Tại sao có thể như vậy, con sói này là vương, thế nhưng nhận mình là chủ.
Khó trách nàng lại nằm nơi này mà vẫn bình yên, khó trách trên người con
sói nàng ngửi không thấy bất kỳ hơi thở mùi máu nào. Người kia không
phải nói Lang Vương rất hung ác sao? Nàng nghiêng đầu nhìn Lang Vương,
không giống?
Cho đến khi nàng vuốt tới vết sẹo mào đỏ hình trăng khuyết trên đầu Lang Vương.
"Ta gọi mày là Nguyệt nhé, được không?"
Nàng vỗ nhẹ đầu một cái Lang Vương, hỏi thăm ý của nó. Rất cảm giác kỳ quái. Nàng thế nhưng lại đối đãi với con sói này như người.
Lang Vương nheo cặp mắt lại, dúi đầu vô cổ nàng, da lông mềm mại, ấm áp, lại cực kì mềm.
"Mày đồng ý sao?" Vân Tâm Nhược cười một tiếng, may mắn mình có thể hiểu biết rõ ý nghĩ của nó.
Con sói này thông minh cực điểm, nàng thật sự rất thích nó.
"Nguyệt, mày biết đi ra ngoài thế nào không?" Nàng nhìn Lang Vương hỏi.
Lang Vương gật đầu một cái, ưu nhã đứng dậy, rũ bộ lông để cỏ vụn trên người rớt ra, sau đó nhìn nàng một chút, uốn éo cái đầu.
Vân Tâm Nhược dùng ngón tay vuốt đầu của nó."Mày muốn ta ngồi ở trên lưng của mày ư?"
Lang Vương đem thân thể thấp xuống, Vân Tâm Nhược ngồi trên lưng của nó, ngón tay nắm chặt lông trên lưng nó.
>>>>>>>>>>
Trên tế đàn của Mạc tộc, Mạc Trân chật vật nằm trên mặt đất, khắp thân thể
không ngừng chảy máu, nhiễm đỏ bậc thang bằng đá, nàng thống khổ thở,
đau đớn trên thân thể khiến nàng nói chuyện cũng khó khăn.
"Tại sao?"
Mỗi lẫn nói ra một chữ, nàng phải thở một cái. Dù thế nào nàng cũng không
nghĩ ra. Nam nhân này tại sao lại muốn giết nàng. Hơn nữa lòng dạ ác độc đến vậy, hắn sao không giết nàng luôn, lại làm cho nàng so với chết còn khó chịu hơn. Vết thương trên người phải có đến mười mấy chỗ, đau, lại
không chết được.
Tiêu Thanh Hàn đứng thẳng người, trong tay nắm
chuôi trường kiếm màu bạc, thân kiếm có dính vết máu chưa khô kịp, ngay
cả bạch y của hắn cũng trắng noãn như thân kiếm.
Hắn lạnh lùng nhìn cô gái trên mặt đất, khóe miệng kéo nhẹ ra, tại sao? Nàng ta còn dám hỏi hắn tại sao ư:
"Ngươi quên ta đã nói những gì sao?" Tiêu Thanh Hàn đem kiếm để xuống, từ trên cao nhìn xuống Mạc Trân.
"Cái gì?" Vừa một hồi hô hấp thống khổ, thật sự nàng không hiểu ý của hắn.
bạch y của nam tử không ngừng cuộn lên, tuyệt sắc vô song, rõ ràng là một bức tranh đẹp, lại khát máu tàn khốc.
"Ngươi đã quên ư?" Từng chữ từng câu, giọng nói của hắn từ từ tăng lên. Cuối
cùng giống như từ địa ngục thoát ra vậy. Âm lãnh vô cùng."Nếu như nàng
có bất cứ chuyện gì xảy ra, như vậy. . . . . ." Hắn dừng lại một chút,
tròng mắt thẳng nhìn về phía Mạc Trân đang nằm trên đất, giống như lấy
ác quỷ đòi mạng."Ta sẽ khiến cả Mạc tộc của người chôn cùng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...