Vân Long Phá Nguyệt

Bầy sói đột nhiên
đứng im, ánh mắt của bầy sói đột nhiên thay đổi thành hoảng sợ, một
tiếng sói hú to rõ, tựa như từ ngàn dặm truyền đến.

Toàn
bộ bầy sói lui về phía sau, trong nháy mắt toàn bộ tản đi, dường như
chạy trối chết, biến mất không còn chút tung tích .

Bốn
phía không có bất cứ động tĩnh gì, Vân Tâm Nhược mở hai mắt ra, bốn phía trừ đống lửa cũng chỉ còn lại thi thể bầy sói vừa rồi, mới vừa rồi
những thứ kia là mộng sao? Mùi máu tươi trong không khí tựa hồ giảm đi
không ít.

Nàng cúi đầu nhìn về phía nam tử trong ngực,
dán sát mặt vào trên tóc hắn, ngươi nhất định phải không sao, Thanh Hàn.

“Ha ha ha. . . . . .” Một trận tiếng cười từ đằng xa truyền đến, sau đó vài người rơi xuống đất. Đứng ở trước mặt bọn họ.

Dẫn đầu là một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, dáng dấp hết sức xinh đẹp, mày
như lông vũ, da thịt như tuyết trắng, mắt phượng hẹp dài phát ra thâm
thúy mị hoặc.

“Các ngươi là ai?” Vân Tâm Nhược ôm chặt lấy Tiêu Thanh Hàn. Hai tròng mắt nhìn thẳng bọn họ.

Bọn họ cũng không trả lời Vân Tâm Nhược , trong đó một nam tử diện mạo

không tầm thường, chỉ Tiêu Thanh Hàn trong ngực Vân Tâm Nhược hỏi.”Chính là hắn sao? Cũng không tệ lắm, giết sói của chúng ta nhiều như vậy, có
chút ý tứ.”

“Đúng vậy , như thế nào?” Thiếu nữ hai tay bắt chéo trước ngực, nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, tròng mắt lóe lên ánh sáng đẹp đẽ,
nhìn lại phát hiện Vân Tâm Nhược ôm hắn trong ngực, chán ghét bỉu môi.

Nàng đã xem trúng nam nhân, làm sao có thể để cho nữ nhân khác đụng.

“Đưa nữ nhân này ném đến thánh ẩn.”

Nàng ta chỉ vào người đứng ở bên trái mình, chính là nam tử mới mở miệng,
phân phó. Khóe miệng lộ ra tươi cười có thể mê hoặc chúng sanh, quyến rũ hồn người, nhưng đáy mắt cũng là vô tình lạnh như băng .

“Cái gì?” Nam tử quát to một tiếng, thánh ẩn. . . . . . Đây chính là nơi
trừng phạt những kẻ phản bội trong tộc nghiêm khắc nhất. Bên trong thánh ẩn có thần bảo vệ Mạc tộc_Lang Vương, hễ có người bị ném vào , đều bị
Lang Vương gặm đến mẩu xương cũng không còn .

Chậc chậc. Hắn nhìn nữ nhân trên đất kia một chút,thân thể gầy như vậy, đi vào, không tới vài hớp đa bị ăn sạch .

“Mạc Trân, không bằng ngươi cho nàng một đao cho vui vẻ .” Nam tử có chút
không đành lòng, nghiêng đầu hướng thiếu nữ nhìn.

Thiếu
nữ gọi Mạc Trân , ánh mắt nhìn chằm chằm hai người ôm nhau, ai bảo nàng
ta đụng nam nhân mình coi trọng . Không ném tới thánh ẩn, nàng làm sao
sẽ bỏ qua

“Thế nào? Mạc Sơn, ngươi muốn cãi lại mệnh lệnh của ta
sao?” Mạc Trân vuốt vuốt sợi tơ bên hông, chân mày cong cong, đáy mắt
lại không được vui vẻ.

Mạc Sơn giật mình , cúi đầu, nỉ non: “Mạc Sơn
không dám.” Người ta là tộc trưởng Mạc tộc, hắn nào có lá gan, nói xong, hắn nhìn một chút Vân Tâm Nhược, hướng nàng hiện lên ánh mắt đồng tình.

Vân Tâm Nhược mím chặt môi . Hai tay đem Tiêu Thanh Hàn ôm chặt. Tâm giống
như chìm đến thâm cốc, sống lưng truyền đến lạnh lẻo thấu xương.

Mấy người này không hiểu xuất hiện ở đâu ra, nói ra thật nhiều lời nàng
không hiểu. Nhưng nghe ý tứ bọn hắn , cũng có thể hiểu mấy phần, bọn họ
muốn đem nàng đưa đến đâu?

Không muốn. . . . . .


Nàng
không muốn cùng Than Hàn tách ra, nàng cầm tay Tiêu Thanh Hàn , thật
chặt , cho dù ai cũng không cách nào làm bọn họ tách ra .

“Còn chưa động thủ?” Mạc Trân nhìn Vân Tâm Nhược đặt tay ở trên người Tiêu
Thanh Hàn , hận không thể trực tiếp đi lên chặt đứt. Nàng không nhịn
được quát lạnh.

Mạc Sơn thở dài thật sâu, trực tiếp đi lên trước, đem Vân Tâm Nhược đỡ lên, trong lòng thì thầm:

“Thật xin lỗi, tiểu cô nương . Lang Vương hung hãn vô cùng, chỉ cần một hớp, ngươi sẽ không thấy đau đớn.”

Vân Tâm Nhược nghiêng đầu, tròng mắt trong veo lạnh lẽo, hung hăng nhìn
chằm chằm Mạc Sơn đang mạng mình đi. Thanh âm từng chữ từng câu như đao
như kiếm, “Các ngươi bắt người cho sói ăn, các ngươi không có nhân
tính.”

Mạc Sơn vừa nghe, động tác trên tay khẽ buông lỏng, sau đó lại nắm chặt nàng. Nhưng trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ, nàng làm sao sẽ
biết chuyện của Mạc Ẩn?

“Ầm ĩ chết được.” ánh mắt Mạc
Trân vẫn tại Tiêu Thanh Hàn đang nằm trên đất, nàng hất mắt, trong mắt
mang theo nụ cười thắng lợi, chỉ vào Tiêu Thanh Hàn trên đất, “Hắn sẽ là phu quân tương lai của bổn tộc trưởng, mà ngươi. . . . . .” Lạnh lùng
cười một tiếng, “Ngươi ở tại trong bụng Lang Vương cho hết cuộc đời của
ngươi đi .”

Lời của Mạc Trân, đem Vân Tâm Nhược hung hăng đánh rớt xuống Địa Ngục.

Vân Tâm Nhược há mồm, không còn nửa chữ để nói ra, sắc mặt của nàng thậm
chí so Tiêu Thanh Hàn đang hôn mê, còn muốn tái nhợt hơn mấy phần, màu
môi ảm đạm không ánh sáng, khẽ run, nàng nhìn Tiêu Thanh Hàn trên đất.

Tròng mắt trong trẻo không cách nào hết được thê lương. Mà nam tử trên
đất bạch y như tuyết dính đầy vết máu đỏ đen, loang lổ đập vào mắt, đầu
tóc có chút xốc xếch dính ở trên mặt, sắc mặt như ngọc khẽ biến thành
hơi có chút tái nhợt, không chút nào giảm bớt được khí chất cao quý
tuyệt trần kia.

Mạc Sơn cắn răng một cái, một con dao,
chém vào sau vai nàng, trên cổ một trận đau nhức, ánh mắt của nàng từ từ tràn ngập một mảnh tối tăm. . . . . .

“Thanh Hàn. . . . . .” Vươn tay, nàng muốn lần nữa chạm tới hắn, nhưng ngón tay cũng chỉ
trên không trung lắc lư mấy cái, cuối cùng trong mắt thấy được chính là
cái trán đỏ tươi của hắn.

Đỏ tươi như máu, nghiêng liễm Vô Song. . . . . .

Một giọt nước mắt trong suốt, xẹt qua khóe mắt dóng chặt của cô gái, lông
mi hơi rung run, giống như cánh bướm, lại vô lực bay lượn.

Mạc Sơn đem Vân Tâm Nhược gánh ở trên vai, cô gái thân thể gầy yếu tựa như
không có nửa phần sức nặng, bước dài mà như bay đi.

Gió nhẹ nhàng nổi lên, làm một mảnh rừng cây trở nên dao động.

rồi sau đó, yên lặng bất động. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui