Cho đến con sói cuối
cùng nằm trên mặt đất, hắn thu hồi nhuyễn kiếm, quay đầu lại nhìn về
phía nữ tử sau lưng .Một thân bạch y bị mất đi trắng tinh thường ngày
,một mảnh vết máu.
Nam tử đầu tóc xốc xếch, mồ hôi ở cái trán theo gương mặt rơi xuống, nhuyễn kiếm trong tay không dính
nửa vết máu, nhưng trên bạch y lại loang lổ vết máu , Tiêu Thanh Hàn,
chưa bao giờ nhếch nhác quá như vậy.
Hắn đem nhuyễn
kiếm thả lại ngang hông, dưới chân lảo đảo một cái, nhắm mắt, hắn nén
khí một cái, mở mắt ra lúc, thần sắc bình tĩnh như nước.
Dùng khí quá nhiều, kết thúc hoàn hảoi, nếu nhiều hơn một chút nữa, đoán chừng hắn cũng sẽ nhịn không được.
“Thanh Hàn.” Vân Tâm Nhược hốc mắt tràn đầy nước mắt không bao giờ ngừng được
rơi xuống, nàng chạy lên trước, liều lĩnh hướng phía trước chạy, chân
không ngừng giẫm trên thi thể của bầy sói, thiếu chút nữa té xuống trên
mặt đất.
Một đôi bàn tay vừa lúc vịn nàng, “Đừng sợ, ta không sao.” Hắn an ủi nàng.Thanh âm lại lộ ra mệt mỏi.
“Thanh Hàn, thế nào,máu nhiều như vậy, ngươi. . . . . . Bị thương nơi nào?”
Vân Tâm Nhược nhìn hắn toàn thân vết máu. Thanh âm nức nở ,nghẹn ngào từ trong cổ họng bật ra .
“Ta không sao, máu không phải của ta.” Tiêu Thanh Hàn đem nàng ôm vào trong ngực, cằm để ở trên tóc của nàng.
Sau đó ôm lấy nàng, mang nàng ngồi vào trước đống lửa , ánh lửa đuổi đi một chút lạnh lẽo, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, nhắm mắt điều hòa. Vân Tâm Nhược ngồi ở bên cạnh hắn, dùng ống tay áo lau khô mồ hôi trên mặt hắn.
Tim đau xót .
Hắn chắc mệt chết.
“Không có sao.” Tiêu Thanh Hàn mở hai mắt ra, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nắm chặt. . . . . .
Lúc này, trong rừng tiếng gió càng lúc càng lớn, mang đến từng thanh âm làm cho người ta sợ hãi.
A ô. . . . . .
Tiêu Thanh Hàn sắc mặt tái nhợt trầm lặng như biển, mở mắt.
Đáng chết, vẫn chưa xong..
Bốn phía bọn họ , không lâu bị toàn bộ bao vây, mùi sói chết kích thích bầy sói càng ngày càng hung ác, mắt bọn chúng lộ ra nguy hiểm, muốn đem bọn họ bầm thây vạn đoạn.
“Nhược.” Tiêu Thanh Hàn đem Vân Tâm Nhược ôm vào trong ngực, ở bên tai nàng nhẹ nói: “Sợ sao?”
“Không sợ.” Vân Tâm Nhược trở về ôm hắn, hai tay ôm lấy hông của hắn, cho hắn
một nụ cười ấm áp, nàng tuyệt không sợ, chỉ cần có hắn, cho dù là chết,
chỉ cần là hắn. . . . . .
Lần nữa cầm lên nhuyễn
kiếm, Tiêu Thanh Hàn khóe miệng nâng lên một đường cong rét lạnh. Đột
nhiên sát khí, để cho bầy sói bất động dừng lại .
Sau đó, thân hình hắn thoáng một cái, kiếm trong tay cũng buông xuống, hơi
thở trong ngực cuồn cuộn, nơi cổ họng phun ra một cỗ tanh ngọt.
Tia máu từ khóe miệng của hắn chảy ra.
Đây là chuyện gì xảy ra? Hắn chẳng qua là dùng khí quá nhiều, không thể nào có loại cảm giác chóng mặt này .
“Thanh Hàn, ngươi làm sao vậy?” Vân Tâm Nhược thấy tia máu ở khóe miệng hắn,
đau lòng kêu tên hắn. Để cho thân thể của hắn tựa vào trên người mình.
Tại sao có thể như vậy?
Thanh Hàn bị thương.
Hắn thế nhưng bị thương
Tiêu Thanh Hàn muốn an ủi nàng, nhưng có chút không có sức lực.
“Đừng khóc. . . . . .” Hắn vươn tay, cũng không sức buông xuống, thân thể từ từ ngã xuống phía sau.
“Thanh Hàn. . . . . .” Vân Tâm Nhược đem đầu hắn ôm vào trong ngực, nước mắt rơi xuống, rơi vào trên mặt hắn.
Mà lúc này, bầy sói giơ móng lên từ từ hướng tới tiếp cận bọn họ.
Vân Vâm Nhược ôm lấy Tiêu Thanh Hàn, đầu để trên trán của hắn. Thật xin lỗi Thanh Hàn, thật xin lỗi, ta phải làm sao bây giờ mới có thể cứu ngươi,
làm sao bây giờ. . . . . .
Rồi sau đó, đôi mắt nàng
nhìn thẳng bầy sói, trong mắt thật sâu bi thương, nhắm lại đôi mắt,
nghe tiếng gió đang chuyển động, cảm nhận những chiếc lá đang lay động,
nếu như thật có thể, như vậy. . . . . .
Nếu như muốn ăn, liền ăn ta, bỏ qua cho hắn.
Nếu như muốn ăn, liền ăn ta, bỏ qua cho hắn.
Bỏ qua cho hắn. . . . . .
Bỏ qua cho hắn. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...