Dưới khăn che là
khuôn mặt tựa như Phù Dung, lông mày lá liễu, da thịt trắng như tuyết,
sắc mặt nõn nà, một đôi mắt đen quyến rũ lòng người, vừa hồn nhiên vừa
mang theo yêu mị, eo nhỏ, thật đúng là xinh đẹp, quốc sắc thiên hương,
một chữ để hình dung vẻ đẹp của nàng là: mỹ, tuyệt mỹ. . . . . .
ánh mắt Tiêu Thanh hàn bẫn như thường, nhìn trước mắt mỹ nữ tuyệt sắc, chu sa giữa trán chàng đỏ tươi như máu, lại quay ra nhìn mọi người đang
ngồi ở dưới, khóe miệng nhẹ nhếch lên, “Công chúa, ngươi nhìn xuống dưới đi.”
Nghe vậy, Thư Dao cũng quay đầu nhìn mọi người, ánh mắt có chút không hiểu. Phía dưới có cái gì sao?
Mọi người lại hấp một ngụm khí lớn, hai gương mặt tuyệt mỹ, một nam một nữ, nhưng ai có mắt cũng thấy nam tử tuyệt đối đẹp hơn mấy phần so với cô
gái, cô gái đẹp có thể nói là tuyệt mỹ, nhưng nam tử đẹp lại là tuyệt
trần, nhất là hạt chu sa đỏ tươi kia, thiên hạ vô song.
Mọi người ở đây lập tức hiểu ra ý tứ của quốc sư, ánh mắt nhìn về phía Thư Dao
cũng trở nên bình thường. . Đúng vậy. . Thế gian có ai sánh được với
dung mạo xuất trần của thanh hàn quốc sư. . Công chúa này cũng vậy, dù
đẹp thế nào cũng không lại thanh hàn quốc sư nửa phần!
Tiêu Cẩn
Du cúi đầu, bả vai không ngừng lay động, khóe miệng chết sống mân lại
cùng một chỗ, rõ là. . . . . . Quá buồn cười. . . . . . Cửu đệ của hắn,
thì ra lại đáng yêu như vậy, lại cùng nữ nhân so dung mạo. Nhưng mà, hắn ngẩng đầu nhìn Thư Dao vẫn không biết cái gì. Tâm tình thật tốt.
Hai huynh muội này dám có ý định với Thanh Hàn, thật là không biết tự lượng sức mình. .
Thư Tuấn trầm mặt, nhìn về phía Thư Dao đang như rơi vào trong sương mù,
đông lạnh chốc lát, mới ôn hòa khẽ cười, sắc mặt thay đổi như thời tiết, “Ha ha, xem ra Thanh Hàn quốc sư rất chung tình với thê tử tương lai,
chúng ta không nên cưỡng cầu nữa, phải không, hoàng muội?”
Thư
Dao nụ cười tái đi, nghe được lời nói của ca ca, nhìn lại khuôn măt
khuynh quốc khuynh thành của Thanh Hàn quốc sư, nhất thời hiểu ra hắn vì sao bảo mình nhìn xuống, thì ra là. . . . . .
Tiêu Thanh Hàn lại làm nhục nàng như thế ư, nàng cắn môi, cúi đầu , ánh mắt lạnh như băng
hàn thoáng qua, Tiêu Thanh Hàn, vốn ta còn muốn thả ngươi một con đường
sống , nhưng bây giờ là tự bản thân ngươi tìm đến.
Tiêu Cẩn Du thấy không khí không đúng, vội vàng đứng lên, nói:
“Được rồi, xin thái tử cùng công chúa điện hạ không cần để ý quá mức, thê tử tương lai của Thanh Hàn rất quan trọng, liên quan đến an nguy thiên
hạ, cho nên tất nhiên không thể cưới công chúa điện hạ rồi, nhưng trẫm
là hoàng đế Thiên Trạch, trẫm nhất định sẽ vì công chúa mà chọn lựa một
vị phò mã như ý.”
Ngụ ý đúng hoàng đế cũng sẽ không muốn cưới vị
công chúa này làm vợ, dù sao đệ đệ không muốn , làm hoàng đế như hắn,
càng thêm không thể nào. . . . . .
Nữ nhân này đẹp thì đẹp thật,
mới vừa rồi bị cảm giác bóp cổ, hắn không muốn bị như thế nữa, hơn nữa
hắn cũng nhìn ra Thanh Hàn đối xử rất xa cách với đôi huynh đệ này, sợ
là có ẩn tình khác. Đôi huynh muội này cực kỳ cổ quái! Chờ bọn họ đi,
hỏi cho rõ ràng mới được. . . . . .
Hoàng đế đã nói như vậy, bọn
họ còn có thể nói thêm cái gì nữa. Ca múa bắt đầu lần nữa, vũ nữ dưới
đài dùng hết sức lắc lắc chiếc eo thon, lắc lắc thân thể, vũ kĩ xuất
chúng, chẳng qua là trên đài mấy người lại không có ý định thưởng thức. . . . . .
“Ngươi nói cái gì? Cạn Ly Hoa. . . . . .” Bên trong ngự
thư phòng truyền đến tiếng Tiêu Cẩn Du, lại rõ ràng là thanh âm tức
giận.
“Đúng vậy, ” Tiêu Thanh Hàn gật đầu, tiếp tục nói: “Cạn Ly
Hoa là An Hồn hoa trong truyền thuyết, nghe nói có thể làm người ta
chết không rõ nguyên nhân.”
Thấy sắc mặt Tiêu Cẩn Du có chút
không tốt, Tiêu Thanh Hàn lên tiếng an ủi, “Hoàng huynh không cần phải
lo lắng, loại này hoa mặc dù có thể khiến người ta chết không có thuốc
chữa, nhưng thời gian tương đối dài, nhanh thì một năm, chậm thì ba năm, tiếp xúc một, hai canh giờ không có ảnh hưởng.”
“À”. . . . . .
Tiêu Cẩn Du xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu. Sau đó còn cố ý trợn mắt nhìn Tiêu Thanh Hàn một cái, “Đệ còn nói để cho ta cưới nàng, đệ có phải hay không muốn ta chết sớm hả?” Hắn quýnh lên, ngay cả từ trẫm cũng quên
dùng.
Tiêu Thanh Hàn lắc đầu, còn có chút ý định trêu nói.”Chết
trong tay người đẹp, thành quỷ cũng phong lưu, đây không phải câu nói
hoàng huynh vẫn hay nói sao?”
Tiêu Cẩn Du nghiêng đầu, một lúc
lâu sau mới tức giận quay đầu lại nhìn Thanh Hàn, mới phát hiện Tiêu
Thanh Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ, cáu lên: “Đệ nói đệ không khẩn trượng
sao? Hai huynh muội này rốt cuộc đến Thiên Trạch làm gì, ngay cả loại
Cạn Ly Hoa ác độc gì đó cũng dám mang đến. Ai biết phía sau còn có cái
gì. . . . . .”
Tiêu Thanh Hàn vuốt vuốt vòng tay Vân Long, Vân Long giống như có linh tính, phát ra màu sáng bạc.
Hắn đương nhiên biết, nhưng là chỉ cần có Tiêu Thanh Hàn ở đây……..
Bất kể bọn họ muốn gì? Hắn cũng sẽ không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...