Vân Long Phá Nguyệt

Có lẽ là nên cảm tạ tiểu ong mật Tử Y này , Vân Tâm Nhược buông quyển sách trên tay , đáp ứng cùng nàng đi ra ngoài một chút , Tử Y vui vẻ đi theo sau nàng , mau chóng lấy thêm quần áo cho tiểu thư rồi chạy ra mở
cửa . Bất quá nàng tựa hồ quên hỏi tiểu thư nhà nàng vừa rồi cười cái gì . Chờ tới khi nhớ lại , người ta nửa lời cũng không nói , hại nàng buồn bực nửa ngày , bất quá đó là chuyện nói sau

Bí phương viện , Vân Tâm Nhược sống ở tiểu viện , bình thường cũng
chỉ có một mình Tử Y tự làm mọi việc , tuy rằng nhìn có vẻ đơn sơ , lại
cực kỳ thanh nhã , trước cửa có một hoa viên nhỏ , bên trong có vài loại hoa nhỏ , mặc dù không phải thực đẹp nhưng rất dễ nhìn , bốn phía là
một gốc cây phong lá đỏ, nói vậy mùa thu nhất định là một mảnh lửa đỏ

Đi ra sân , Tử Y nhìn thấy Vân Tâm Nhược thân hình khẽ chao đảo , thở nhẹ một tiếng , vội vàng đi lên đỡ lấy nàng

Ổn định thân hình xong , nhìn bàn tay đặt trên người mình , Vân Tâm
Nhược cúi đầu không nói . Nhíu mày , trong lòng bàn tay truyền đến sự
quan tâm của Tử Y , nhưng là nàng có cảm giác không thích

“Tiểu thư!” Lúc này Tử Y là buông tay thì không tốt , mà không buông cũng không tốt , buông tay , nàng sợ tiểu thư đột nhiên
té ngã , nàng nâng dậy không nổi , không buông , tiểu thư lại không

thích người khác đụng nàng . Thực mâu thuẫn a

“Đi thôi.” Không có thả ra tay của nàng . Vân Tâm Nhược ngầm đồng ý . Tùy ý nàng giúp đỡ mình , kỳ thật có người quan tâm cũng không sai

“Hảo!” Tử Y nhếch môi cẩn thận giúp đỡ nữ tử bên
người , tiểu thư nhà nàng bắt đầu nhận sự quan tâm của người khác ,
thành công bước đầu tiên

Thời tiết vô cùng tốt, vạn dặm không mây , giữa trưa gió có chút ấm
áp, đi ra tiểu viện , Vân Tâm Nhược mới phát hiện ra Vân phủ so với
tưởng tượng của nàng lớn hơn nhiều . Núi giả kì thạch , nơi nơi là muôn
nghìn màu đỏ hoa hồng , có lớn có nhỏ ., mỗi một bông đều có thể thấy
được thập phần trân quý . Dọc theo đường đi gặp qua không ít nô tài nha
hoàn , đều là nhẹ nhàng liếc mắt một cái , không tôn trọng cũng không
bài xích , dù sao đã là thói quen , Vân tam tiểu thư không được sủng ,
mọi người trong lòng đều biết . Nhưng là , dù sao chủ tử cũng là chủ tử , nô tài là nô tài , vẫn có chút kiêng dè , Tử Y cẩn thận giúp đỡ Vân Tâm Nhược , nhìn người người đi tới đi lui không ai nhìn chủ tớ bọn họ ,
hung hăng trừng , sau đó cúi đầu , trng lòng lại một trận chua xót ,
nàng đã quen , tiểu thư thực nhà nàng cũng đã quen , nhưng là tiểu thư
hiện tại sao? . Có thể hay không khó chịu

Mu bàn tay truyền đến một mảnh ấm áp , Tử Y nâng lên, liền nhìn thấy
một bàn tay trắng nõn đặt lên mu bàn tay nàng , ngón tay mãnh khảnh ,
một thanh âm lạnh nhạt truyền đến

“Mỗi người đều có cuộc sống của chính mình , cái nhìn của
người khác là áp đặt lên bản thân mình , nếu mọi chuyện đều để ý , sẽ
càng ngày càng nặng , như vậy liền quá mệt mỏi , bọn họ là bọn họ ,
chúng ta là chúng ta” “Tử Y hẳn là một người dễ dàng vui vẻ”

tạm dừng một chút , Vân Tâm Nhược ánh mắt như thu thủy nhìn về phía nàng , giải quyết vấn đề của nàng , đúng vậy, Tử Y chính là người như vậy
không sai .Tại phòng bếp Vân Phủ mọi người đều thực vui vẻ mà , không
khỏi cười hắc hắc

Vân Tâm Nhược nhìn nàng tươi cười , trong mắt hơi hơi có chút ý cười , có thể khoái hoạt , không phải mọi người ai cũng có thể như vậy , nói
trắng ra người là tư dục , ai cũng đều muốn điều tốt nhất với mình ,
nhân chi sơ , tính bản thiện , hoặc là nhân chi sơ , tính bản ác . thật
đúng là khó có thể định nghĩa , nàng kỳ thật là một người cực kì đơn
giản , có chút này nọ là chuyện nàng không thể lựa chọn , giống như nàng không hề muốn biết suy nghĩ người khác , mỗi người đều có bí mật của
mình , đó là độc hữu , không thể cùng người chia xẻ . nàng không thích
thăm dò lòng người , biết nhiều lắm không hẳn là chuyện tốt, bởi vì lòng người khó dò , bên trong có chỗ tối cũng có chỗ sáng , không biết gì sẽ tốt hơn

Một điểm sai , nàng sẽ không phạm hai lần , cho nên lúc này đây ,
nàng tuyệt đối sẽ không để cho người khác biết năng lực của mình . Nếu
không , nàng sẽ tự hại mình

Tử Y nhìn Vân Tâm Nhược trước mặt không chớp mắt , vẻ mặt trầm tư ,
không biết đang suy nghĩ cái gì, tựa hồ không ai có thể đi vào lòng nàng

“Cái kia tiểu thư không thèm để ý sao?” đột nhiên mở miệng hỏi . Nàng có điểm để ý a , nhưng là không biết vi tiểu thư này trong lòng nghĩ như thế nào


“Tiểu thư nhà ngươi để ý sao?” Vân Tâm Nhược hỏi lại . Tiểu thư nhà nàng , đương nhiên là chỉ Vân phủ Vân Tâm Nhược

“Tiểu thư lúc ban đầu để ý , nhưng sau lại không có cảm giác gì” Giống như nhớ lại , Tử Y kể ra chuyện tình của vị tiểu thư kia “ Có lẽ là bức chính mình không thèm để ý đi ? Đường đường Vân phủ Tam
tiểu thư, nô tài coi thường , lão gia chẳng quan tâm, làm cho tiểu thư
đối với nơi này đã hoàn toàn chết tâm , tới khi gặp người kia…..”nói tới đây , Tử Y bĩu môi , vẫn là không thể nhận một cái mã phu làm cô gia . Bất quá tiểu thư hạnh phúc là được

Trên mặt vui mừng cười “Tiểu thư , nàng hiện tại thực hạnh phúc!” Tử Y nói khẳng định

“Ân!” Vân Tâm Nhược nhẹ nhàng gật đầu , có thể cùng người mình yêu cùng nhau sóng , nhất định hạnh phúc

“Tiểu thư sao? người có để ý không?” còn chưa nghe được đáp án mình muốn Tử Y hỏi lại một lần nữa

“Nàng không để ý ta để ý cái gì?” Thành thật trả lời , đó cũng không phải chuyện của nàng , để ý làm chi . Tử Y vỗ vỗ đầu , nàng sao lại ngốc như vậy

“Ha ha…….” tiếng cười xấu hổ không ngừng , có chút kỳ quái , thậm chí có điểm chói tai , làm người nghe lòng chíp bông ( hình như là tim đập mạnh thì phải)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận