Không chỉ Tinh Thiên Nhai nhận ra điểm đặc biệt này, nhìn thấy ánh nhìn cuồng nhiệt của những người bên cạnh không cần đoán hắn cũng biết được bọn họ đang suy nghĩ những gì.
Hắn biết không thể chần chừ được nữa phải giải quyết chuyện này ngay nếu không để lâu có thể dẫn đến lục đục nội bộ, ngoài ra vấn đề bảo mật thông tin cũng cần phải thắt chặt hơn.
Đây là giai đoạn chuyển mình của một kỷ nguyên mới, vào thời điểm nhạy cảm như thế này thiên tài xuất hiện lớp lớp ganh đua nhau để có một chỗ đặt chân trong vũ đài của lịch sử.
Lịch sủ đã chứng minh những con người của thế hệ cũ như bọn hắn không có vị trí trong thời điểm này chỉ có thể tìm kiếm và dìu dắt những mầm mống mới thì mới có thể tồn tại.
Nếu vẫn bảo thủ trì trệ trông chờ vào những di sản cũ mà người xưa để lại thì kết quả cuối cùng cũng chỉ là diệt vong, cho dù tốt hơn thì cũng bị đá ra khỏi vũ đài lịch sử.
Vạn Thú Tông cũng chỉ là một hạt cát nhỏ trong sa mạc mênh mông, vốn ban đầu bọn họ cũng không dám hy vọng quá nhiều, chỉ mong mình có thể tồn tại qua trận hạo kiếp này cũng là may mắn lắm rồi.
Thế nhưng sự xuất hiện của Vương Minh lại thổi bùng lên ngọn lửa tranh đấu tưởng đã tắt bấy lâu nay trong người bọn họ, những gì hắn thể hiện ra đến hiện tại rất xuất sắc, thậm chí vượt qua những gì bọn họ có thể tưởng tượng được.
Tuy không biết hắn có thể đi được xa bao nhiêu thế nhưng ít nhất với thiên phú của hắn bọn họ có quyền mong ước một tương lai tươi sáng hơn chứ không phải ảm đạm núp ở một góc mà lo lắng cho tương lai bất định của mình.
Ở cái thế giới tôn trọng vũ lực như thế này nếu nắm tay của ngươi không đủ cứng thì chỉ có thể nhìn sắc mặt của người khác mà sống qua ngày mà thôi.
Không mất quá nhiều thời gian đắn đo Tinh Thiên Nhai bắt đầu cho phong tỏa khu vực xung quanh Vương Minh không cho phép tiếp cận.
Sau đó hàng loạt mệnh lệnh được phát ra để đảm bảo thông tin không bị lọt ra ngoài, lần này hắn đã quyết định phải điên một lần vì hắn biết đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Chỉ cần Vương Minh trưởng thành có thể thay thế vị trí của hắn thì hắn có thể dứt bỏ trách nhiệm gánh vác Vạn Thú Tông trên vai để đi thực hiện điều mà hắn vẫn mong chờ bao lâu.
Vị trí tông chủ của Vạn Thú Tông đem lại cho hắn rất nhiều quyền lợi nhờ đó mà tu vi của hắn có thể tinh tiến đến cấp độ hiện nay.
Thế nhưng kèm theo đó hắn cũng vô tình tự đeo lên mình những gông cùm mới mang tên trách nhiệm khiến hắn không thể vung tay làm mọi thứ theo ý muốn của mình được.
— QUẢNG CÁO —
Bây giờ hắn thấy cơ hội của mình ngay trước mắt, vì thế hắn nhất định sẽ không thể bỏ lỡ.
Chưa kể đến Vạn Thú Tông là nhà của hắn là nơi nuôi hắn cùng gia đình của mình, nơi đây có sư phụ cùng sư huynh đệ tỷ muội vì thế hắn luôn mong muốn đem lại điều tốt đẹp nhất cho nơi đây.
Mấy bị điện chủ cũng biết chuyện này rất quan trọng vì thế cũng không có ý kiến gì với những mệnh lệnh của Tinh Thiên Nhai đưa ra.
Bọn họ cũng hiểu bây giờ bọn họ đang ở trên cùng một con thuyền, đây không phải là thời điểm để tranh đấu cá nhân nếu không chỉ là đâm đầu vào chỗ chết mà thôi.
Lần dị biến này của Vương Minh diễn ra trong mười ngày, trong thời gian này Tàng Thư Các tạm thời bị đóng cửa với lý do chỉnh lý lại điển tịch trong này.
Tuy điều này khiến mọi người nghi hoặc thế nhưng ngay lập tức một thông tin động trời lan ra khiến cho cả Vạn Thú Tông chấn động khiến mọi nghi ngờ tan biến.
Có tin đồn là lần đóng cửa Tàng Thư Các lần này là để chuẩn bị cho Vạn Thú Chiến Trường sắp mở ra, lần này Vạn Thú Tông quyết đinh tổ chức một cuộc thi đấu lớn để chọn ra một nhóm tinh anh để tập trung bồi dưỡng.
Giải thưởng lần này lớn hơn tất cả các cuộc thi đấu từng được tổ chức trước đây, thậm chí nghe nói những người xuất sắc nhất còn có cơ hội được duyệt xem Vạn Thú Chân Giải.
Tin tức này như một cơn cuồng phong thổi qua toàn bộ Vạn Thú Tông khiến tất cả các đệ tử đều trở nên sôi sục.
Phải biết Vạn Thú Chân Giải là căn cơ lập tông của Vạn Thú Tông, nghe nói chỉ có tông chủ mới có tư cách được xem qua nó, thế nhưng lần này lại mở rộng quyền hạn cho cả đệ tử.
Tuy rằng điều kiện cũng quá hà khắc thế nhưng nó lại càng kích thích ý chí chiến đấu của đám đệ tử đặc biệt là số đệ tử tinh anh của các đỉnh núi.
Thậm chí có cả những đệ tử ra ngoài lịch luyện chỉ cần phù hợp với điều kiện của cuộc thi đấu đều nhanh chóng sắp xếp trở về tông môn, không ai muốn bỏ qua cơ hội có một không hai này cả.
Trong một hang động nhỏ đơn sơ, ánh sáng duy nhất trong cả căn phòng xuất phát từ một con thanh lộc ở giữa phòng.
Trên giường đá nhỏ nằm một thiếu niên tuấn tú đang nằm ngủ, bên cạnh là một thiếu nữ thanh tú đang ngồi đọc sách, phía bên kia căn phòng là một bà lão già nua đang ngồi xếp bằng như đang ngủ.
— QUẢNG CÁO —
Bỗng nhiên bà lão phất tay từ bên ngoài một luồng sáng trắng vọt vào rồi rơi vào tay của bà.
Thiếu nữ tò mò đặt quyển sách xuống nhìn về phía bà lão, nàng đã ở đây với bà một thời gian dài, ngoài sư phụ cùng một vị sư huynh trẻ tuổi hay đến thăm thì không thấy sư tổ có liên lạc gì với bên ngoài cả.
Bà lão đọc xong tin tức truyền đến thì trầm ngâm sau đó nhìn qua thiếu nữ hỏi: "Hắn ta như thế nào rồi ?"
Thiếu nữ quay sang nhìn sang khuôn mặt trắng bệch của thiếu niên rồi buồn bã nói.
"Thiên Tuyệt sư điệt vẫn đang ngủ tình trạng của hắn càng ngày càng kém hơn, thời gian hôn mê cũng dài hơn trước, số lần thức dậy cũng ít hơn mà mỗi lần thức dậy không tỉnh táo được bao lâu lại chìm vào giấc ngủ"
Bà lão im lặng trầm ngâm rồi tiếp tục hỏi: "Minh Tâm này con đã nhập tông được bao lâu rồi nhỉ, lần đầu chúng ta gặp nhau là lúc nào"
Thiếu nữ hơi bất ngờ vì câu hỏi của bà lão nên hơi ngẩn người ra một chút rồi mới sực tỉnh liền trả lời.
"Thưa sư tổ từ lúc sư phụ nhận đệ tử rồi đưa ta đến Vạn Thú Tông là chuyện mười hai năm về trước lúc đó ta năm tuổi, đệ tử hầu hạ bên người sư phụ ba năm thì được người đưa sang đây để chăm sóc sư tổ, tính ra chúng ta đã gặp nhau cũng gần được chín năm rồi ạ"
Diệu lão tổ nhìn chằm chằm Minh Tâm nở nụ cười hiền lành nói.
"Sư phụ của ngươi thiên phú rất tốt thế nhưng lại không phải là một vị sư phụ hợp cách, tính ra thiên phú của ngươi rất tuyệt hảo nếu được đào tạo đúng hướng thì bây giờ ít nhất cũng phải đạt đến đỉnh vị cấp 4 thậm chí có cơ hội đặt chân vào ngưỡng cửa ngự thú sư cấp 5, thật đáng tiếc"
Minh Tâm vội vàng nói: "Sư phụ đối với đệ tử rất tốt, nếu không có sư phụ cưu mang thì đã không có Minh Tâm ngày hôm nay"
Diệu lão tổ gật gù hài lòng nói: "Ta luôn biết ngươi là một đứa trẻ tốt, ngươi không nên phí hoài thanh xuân của mình trong cái hang động nhỏ này cùng với bà già như ta, ngươi cũng đã khôn lớn cần phải học cách tự chăm sóc bản thân và cũng đã đến lúc ngươi bước chân ra thế giới bên ngoài kia rồi"
Minh Tâm hốt hoảng chạy lại quỳ trước mặt Diệu lão tổ hai mắt rưng rưng như chực khóc đến nơi, hai tay xoắn xít nắm chặt lấy hai ban tay gầy guộc của bà nói.
— QUẢNG CÁO —
"Sư tổ à, không biết con đã làm sai điều gì mà ngài lại đuổi con đi như vậy, con xin người đấy làm ơn đừng đuổi Minh Tâm đi được không, con hứa sẽ ngoan sẽ chăm sóc người chu đáo hơn chỉ cần người không đuổi con đi mà thôi"
Diệu lão tổ đau lòng vuốt vuốt mái tóc của nàng thương tiếc nói: "Được rồi Minh Tâm ngoan đừng khóc, ngươi cũng đã lớn rồi đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp như vậy rồi sao vẫn còn khóc nhè như vậy, không phải là ta đuổi ngươi đi chỉ là ta muốn ngươi đi ra ngoài kia thăm thú thế giới bên ngoài chứ không chỉ suốt ngày khép mình trong bốn bức tường như vậy"
Khuôn mặt của Minh Tâm đã đầy nước mắt, nàng khóc nấc lên nói: "Đệ tử không đi đâu cả, ta chỉ muốn ở đây cùng với sư tổ cùng Thiên Tuyệt sư điệt, nếu như hắn tỉnh lại không thấy ta thì như thế nào khi đó hắn sẽ buồn lắm, còn sư tổ nữa ta còn phải ở đây chăm sóc cho sư tổ"
Diệu sư tổ mỉm cười nói: "Ta không cần con phải chăm sóc, thời gian của ta không còn bao nhiêu nữa rồi, ta mong muốn khi ta rời khỏi thế gian này thì con đủ khả năng để bảo vệ bản thân mình"
Nói rồi bà nhìn sang Thiên Tuyệt rồi nói: "Còn đứa nhỏ số khổ kia nữa, ta cũng đã cố hết cách thế nhưng không hiệu quả bây giờ muốn cứu nó thì chỉ có ra ngoài tìm phương pháp nếu không đợi chờ nó chỉ là cái chết mà thôi, ta còn phải ở đây để chăm sóc cho nó vì thế ta muốn ngươi thay ta ra ngoài tìm phương pháp cứu chữa cho nó có được không"
Minh Tâm đã ngừng khóc, nàng ngước mắt lên nhìn Diệu lão tổ rồi nói: "Người đừng nói như vậy người vẫn còn khỏe lắm sẽ không mất sớm như vậy được, đệ tử vẫn muốn ở một bên chăm sóc người"
Diệu lão tổ hiền từ nói: "Được rồi sinh lão bênh tử là lẽ thường tình của đời người ngươi không cần phải quá đau lòng về việc đó, mà ngươi nói cũng đúng đấy ta vẫn còn khỏe cũng chưa chết ngay được, chỉ là ta mong muốn trong lúc mình còn sống có thể nhìn thấy các ngươi trưởng thành hơn, ngươi có thể làm điều đó vì ta được không"
Minh Tâm gật đầu đáp ứng, sau một hồi nghĩ ngợi nàng quay sang Diệu lão tổ hỏi: "Thế Thiên Tuyệt sư điệt thì sao, liệu bệnh tình của hắn có thể chữa khỏi được hay không"
Diệu lão tổ nhìn chằm chằm vào hai mắt của Minh Tầm rồi nói: "Chúng ta đã tìm ra được cách để cứu chữa cho hắn thế nhưng mọi thứ đang trong thời gian chuẩn bị, nếu ngươi muốn giúp hắn khỏi bệnh thì phải cố gắng tu luyện, nếu trong vòng ba năm ngươi có thể đạt đến Ngự Thú Sư cấp 5 thì có thể góp một phần vào việc cứu hắn"
Minh Tâm trở nên vui vẻ hơn nàng nhìn Diệu lão tổ nói: "Sư tổ nói thật chứ nếu như ta đạt đến Ngự Thú Sư cấp 5 thì có thể giúp mọi người cứu hắn thật sao"
Diệu lão tổ mỉm cười nói: "Ta lừa ngươi làm gì, nhìn ngươi kìa cứ nhắc đến tên tiểu tử kia là thái độ liền thay đổi, ta thấy ngươi quan tâm hắn còn hơn cả ta nữa đấy"
Hai má Minh Tâm đỏ lên, nàng túm lấy tay của Diệu lão tổ lắc lắc đầu nói: "Làm gì có chuyện đó ta chỉ quan tâm đến bệnh tình của hắn thôi còn sư tổ là người ta yêu nhất".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...