Sau khi ổn định trạng thái của Tinh Thiên Tuyên bà lão quay sang nhìn chằm chằm hai người Phong Tuyệt Trần.
"Hắn ta bị thương rất nặng, võ công bị phế, tinh huyết bị rút sạch, chuyện gì đã xảy ra, là ai đã làm chuyện này"
Phong Tuyệt Trần cúi đầu kể lại sự việc vừa xảy ra, mọi thứ quả nhiên đều như những gì Tinh Thiên Tuyệt đoán, Yến gia điều tra ra thê tử của hắn là Yến Thanh Sương đang trốn trong Vạn Thú Tông nên cho Yến Thiên Minh mang người đến tạo áp lực đòi người.
Yến gia là một trong Thập Bát Sứ Giả dưới trướng Tây Nam Vực Chủ, bọn họ thế lớn lại lấy lý do thanh lý môn hộ, bọn họ tra ra được Mộc Linh Sương vốn là Yến Thanh Sương con gái của gia chủ Yến gia Yến Thiên Hải.
Yến Thanh Sương vốn đã hứa hôn với con trai út của Tây Nam Vực Chủ thế nhưng nàng lại tìm cách bỏ trốn vì thế lần này bọn họ đến để bắt nàng về định tội.
Sau khi Phong Tuyệt Trần kể xong Diệu sư tổ cũng im lặng, sự việc nghiêm trọng hơn nàng nghĩ, nếu chỉ có Yến gia thì cho dù Vạn Thú Tông không phải là đối thủ thế nhưng cũng không uất ức đến mức như vậy thế nhưng có dính đến Tây Nam Vực Chủ thì khác, bọn họ còn chưa đạt đến mức độ có thể đối đầu với Tây Nam Vực Chủ.
Tinh Thiên Nhai nghe xong mọi thứ càng trở nên tuyệt vọng, hắn ta còn hy vọng có thể tu luyện để sau trả thù và cứu vợ của minh ra thế nhưng sự việc có vẻ ngày càng vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn.
"Thằng nhỏ còn bé quá, tu luyện lại chưa đủ căn cơ chưa sâu vì thế vết thương lần này tổn hại rất nặng đến căn bản của hắn, vốn ban đầu ta không muốn cứu hắn vì làm thế chỉ hại hắn mà thôi, vết thương này ta không cách nào chữa được, thọ nguyên của hắn chỉ còn khoảng 10 năm không chỉ vậy tinh huyết thiếu hụt khiến mỗi giây phút hắn sống là một trận cực hình, ta không nghĩ là nó có thể chịu được 10 thêm năm nữa"
Diệu sư tổ nhìn sang Tinh Thiên Tuyệt nói, lời nói của bà khiến Tinh Thiên Nhai thất thần, mọi mộng tưởng của hắn giống như là bong bóng vỡ tan dưới ánh nắng mặt trời.
Hắn ta nện từng bước chân nặng trĩu đến đứng bên giường đá, Tinh Thiên Tuyệt vẫn đang ngủ, khuôn mặt của hắn lâu lâu lại nhăn nhó đi vì đau đơn khiến trái tim Tinh Thiên Nhai quặn lại.
Tinh Thiên Nhai ngồi xuống bên cạnh giường vuốt ve Tinh Thiên Tuyệt, mấy người còn lại trong phòng im lặng nhìn hai người, Diệu lão tổ cùng Phong Tuyệt Trần tiếp tục truyền âm trao đổi với nhau.
Một lát sau Tinh Thiên Tuyệt bắt đầu tỉnh lại, Tinh Thiên Nhai nắm chặt bàn tay của hắn lo lắng hỏi.
"Thiên Tuyệt ngươi tỉnh rồi sao, ngươi như thế nào rồi, có đau ở đâu không"
Tinh Thiên Tuyệt nặng nề mở mắt nhìn chăm chú trần động phủ, sau đó khó nhọc quay đầu sang nhìn Tinh Thiên Nhai.
"Ta không sao cả, chỉ hơi mệt mà thôi, cah không cần lo cho ta"
Tinh Thiên Tuyệt nở nụ cười gượng gạo trông còn khó coi hơn cả mếu thì thào nói.
"Mẹ đâu rồi, Thiên Tuyết không sao chứ, là do ta không nghe lời người đúng ra ta không nên đến đó thế nhưng Thiên Tuyết khóc rất lớn nàng muốn gặp mẹ nên ta mới trở về tìm nàng, con thật sự xin lỗi" — QUẢNG CÁO —
Hắn vừa nói vừa bật khóc khiến cho trái tim Tinh Thiên Nhai như nghẹn lại, hắn liền nói.
"Mẹ của ngươi có việc phải đi xa, cha chuẩn bị đi tìm mẹ ngươi về, mẹ dặn ngươi phải nhớ giữ gìn sức khỏe, ngươi nhớ chưa"
Cố gắng ngăn những giọt nước mắt Tinh Thiên Nhai nhẹ nhàng trả lời.
"Còn biết rồi, lần này con hứa sẽ nghe lời, cha nhớ tìm mẹ về sớm nhé, ta hơi mệt ta muốn nghỉ ngơi một lát"
Nói rồi Tinh Thiên Tuyệt lại chìm vào giấc ngủ, Tinh Thiên Nhai vẫn thất thần nhìn chăm chú con trai mình, một tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, tay còn lại vuốt ve đầu của hắn.
"Một hài tử đáng thương"
Diệu lão tổ thở dài nói, một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy lại rơi vào tình cảnh như thế này nàng cảm thấy thế giới này thật bất công thế nhưng nàng lại không biết phải làm như thế nào.
Tinh Thiên Nhai cứ như vậy ngồi một bên ngắm Tinh Thiên Tuyệt, một hồi sau hắn đứng dậy bỏ ra ngoài.
"Làm phiền sư tổ chăm sóc cho đứa trẻ" Phong Tuyệt Trần chắp tay nói với Diệu lão tổ.
"Ngươi đi đi, moi chuyện cứ để ta lo, ta không thể chữa khỏi cho nó thế nhưng chỉ là đảm bảo tính mạng cho nó thì ta vẫn làm được"
Diệu lão tổ phất tay, Phong Tuyệt Trần gật đầu sau đó nhanh chóng đuổi theo Tinh Thiên Nhai.
Ra đến của động hắn nhìn thấy Tinh Thiên Nhai triệu hồi linh thú đang chuẩn bị bay đi, hắn liền quát lớn.
"Thiên Nhai ngươi đi đâu đấy, quay trở lại ngay cho ta"
Tinh Thiên Nhai vẫn làm ngơ tiếp tục thúc dục linh thú, ngay lúc này từ dưới đất một đám dây leo lao thẳng về phía hắn trói gô hắn kéo xuống mặt đất, cả linh thú của hắn cũng bị trói lại thành bánh chưng.
"Sư phụ làm ơn thả ta ra, ta phải tìm Sương Nhi, ta đã hứa với Thiên Tuyệt phải đem nàng về, ta phải cứu nàng"
Tinh Thiên Nhai vừa dãy dụa vừa cầu xin Phong Tuyệt Trần thế nhưng sư phụ hắn vẫn không chịu thả hắn ra mà trói hắn càng chặt hơn.
— QUẢNG CÁO —
"Ngươi nghĩ ngươi cứu được sao hay là lại giao nộp cả bản thân, ngươi có biết lúc nãy ta phải cố gắng lắm mới đảm bảo được cho ngươi hay không mà bây giờ ngươi lại đâm đầu vào chỗ chết"
Phong Tuyệt Trần gào lên vẫn tiếp tục trói nghiến Tinh Thiên Nhai lại mặc kệ hắn gào thét và dãy dụa.
Sau một hồi vật lộn Tinh Thiên Nhai cuối cùng cùng kiệt sức nằm im, thấy thế Phong Tuyệt Trần bắt đầu cho nới lỏng dây leo ra sau đó ngồi xuống cạnh Tinh Thiên Tuyệt.
Tinh Thiên Tuyệt hai mắt vô hồn nhìn thẳng lên bầu trời đêm, hắn tự trách mình vô dụng không thể bảo vệ được gia đình của mình, nếu như hắn mạnh hơn thì chuyện hôm nay đã khác.
"Ngươi có muốn báo thù không"
Nghe đến đây Tinh Thiên Nhai lại nhớ về hình ảnh hắc y nhân bắt vợ của mình, rồi cảnh Yến Thiên Minh phế võ công cùng rút huyết mạch của con trai mình thì hai mắt lại huyết hồng.
Nhìn thấy ánh sáng thù hận toát ra từ ánh mặt của đệ tử mình Phong Tuyệt Trần cảm thấy đau lòng, thế nhưng hắn biết bây giờ nếu không cho hắn một lý do để sống thì rất có thể hắn sẽ nghĩ quẩn.
"Thế nhưng hiện giờ ngươi chưa đủ mạnh, ngươi phải mạnh hơn nữa thì mới có thể cứu vợ của ngươi hoặc ít nhất là tìm cách để cứu chữa cho con trai ngươi, ngươi rõ chứ"
Phong Tuyệt Trần một bên chú ý trạng thái của Tinh Thiên Nhai một bên bắt đầu thuyết giảng.
"Thế bây giờ đệ tử phải làm gì"
Tinh Thiên Nhai quay sang nhìn Phong Tuyệt Trần, ánh mắt hắn như người sắp chết đang cố gắng cầu xin một hy vọng sống sót.
"Tu luyện, trở nên mạnh hơn, ta có thể giúp ngươi trở thành tông chủ Vạn Thú Tông, chỉ có trở nên mạnh hơn ngươi mới có thể tự mình định đoạt được số phận bản thân, ngoài ra ngươi phải cắt đứt liên lạc với Thiên Tuyết, nếu để Yến gia biết đến sự tồn tại của nàng hậu quả ngươi cũng biết đấy, ta có thể giúp ngươi che giấu chuyện này, cũng có thể tìm người thay ngươi chăm sóc nàng"
Phong Tuyệt Trần nhìn thẳng vào hai mắt của Tinh Thiên Nhai nói, hắn ta rất yêu thích người đệ tử này thiên phú tuyệt đỉnh, tâm tính lại trầm ổn rất phù hợp thay hắn chấp chưởng Vạn Thú Tông.
Hắn ta rất thất vọng vì từ khi cưới vợ hắn ta bắt đầu đánh mất động lực tu luyện lại không còn ham muốn tranh đấu địa vị cùng quyền thế.
Thế nhưng sự việc hôm nay khiến mọi thứ đảo lộn, đây là thời điểm thích hợp để khuyên bảo hắn.
Quả nhiên nghe đến đây hai mắt Tinh Thiên Nhai sáng lên, tuy vẫn còn đôi chút do dự thế nhưng sự do dự nhanh chóng biến mất hắn ta nhanh chóng đồng ý.
— QUẢNG CÁO —
Mọi chuyện nhanh chóng được sắp xếp, Tinh Thiên Tuyệt ở lại với Diệu lão tổ để chữa bệnh, Tinh Thiên Tuyết lấy thân phận là cô nhi có thiên phú xuất sắc được tông môn tìm được và được gửi đến cho Hải Đường điện chủ của Thâm Hải Điện, sau đó được nàng giao cho đại đệ tử của mình là Thủy Linh Nhi nuôi dưỡng, chỉ có một số ít cao tầng biết được thân phận thật sự của nàng.
Còn Tinh Thiên Nhai lao đầu vào tu luyện, tất cả những gì hắn có thể làm hiện giờ là cố gắng trở nên mạnh hơn để có thể cứu chữa cho con trai hắn và cứu vợ của hắn về.
Mải mê suy nghĩ về chuyện cũ bình rượu trên tay Tinh Thiên Nhai hết sạch lúc nào không hay, hắn lê thân thể mệt mỏi trở về nơi bế quan của mình.
Bên này Vương Minh vẫn tiếp tục duy trì trạng thái đốn ngộ, từng dãy từng dãy điển tịch nhanh chóng bị hắn bỏ qua với tốc độ chóng mặt.
Mấy vị trưởng lão canh chừng Vương Minh cũng hết hồn, họ chưa từng nghĩ đến một người có thể tra duyệt điển tịch với tốc độ như vậy.
Nếu không phải đã được tông chủ dặn dò cẩn thận với quan sát thấy thái độ của Vương Minh rất nghiêm túc thì bọn họ còn tưởng là hắn đang muốn làm náo động để gây sự chú ý với người xung quanh.
Chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi Vương Minh đã duyệt hết sạch điển tịch tại tầng thứ 2, đứng tại góc trong cùng của Tàng Thư Các Vương Minh bắt đầu bước cảm ngộ cuối cùng của mình.
Mọi người chỉ thấy hắn xếp bằng trong góc phòng bắt đầu tĩnh tọa, từ trên người hắn phát ra khí tràng trang nghiêm túc mục khiến những người xung quanh kinh ngạc.
Bọn họ chỉ thấy loại khí tràng này từ những người đức cao vọng trọng thế nhưng đối diện bọn họ chỉ là một thanh niên trẻ tuổi.
Ngay lập tức Chu trưởng lão báo cáo lên Tinh Thiên Nhai, chỉ trong chốc lát mọi người đã tập hợp đầy đủ.
Tinh Thiên Nhai liếc mắt nhìn mấy vị điện chủ, bình thường bọn họ đều bận trăm công nghìn việc hoặc là đang bận bế quan tu luyện, lúc muốn tìm thì không thấy đâu thế nhưng từ khi Vương Minh xuất hiện thì tần suất hiện thân cảu bọn họ lại tăng lên.
Cứ mỗi lần hắn nhận được thông tin về Vương Minh là y như rằng lúc đến nơi đã thấy bọn họ tập hợp đầy đủ, hắn cũng hiểu tâm lý của mọi người, một người đệ tử có tư chất tốt như vậy không ai muốn bỏ lỡ cả nhất là trong tình hình càng ngày càng phức tạp như hiện hay.
Hắn không quá hài lòng với thái độ của bọn họ thế nhưng cũng không có ý kiến gì, dù sao mọi người có tư tâm là điều bình thường chỉ cần không ảnh hưởng đến đại cục là được.
Nhìn trạng thái của Vương Minh hai mắt Tinh Thiên Nhai lóe lên, khí tràng toát ra từ người hắn rất đặc biệt không chỉ vậy hắn có thể cảm nhận được bên trong đó ẩn chứa một loại khí tức cổ lão uyên thâm như hắn nhìn thấy mấy vị thái thượng lão tổ từ nhiều đời trước ẩn cư sâu trong bí cảnh của tông môn vậy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...