Sau khi Tinh Thiên Nhai rời khỏi phòng Vương Minh thở phào, mọi việc diễn ra trôi chảy hơn hắn tưởng, tông môn bắt đầu tỏ thiện ý với hắn cho dù chưa biết sẽ được cung cấp những gì thế nhưng từ thái độ của bọn họ chắc sẽ không kém.
Ngoài ra từ lời nói của Tinh Thiên Nhai Vương Minh cảm thấy còn có nhiều ẩn ý khác, chẳng qua sự việc đã đến bước này hắn ta không thể lùi bước được.
Trước mắt hắn chỉ có thể tập trung tu luyện còn tương lai như thế nào thì đến lúc đó tính tiếp, thay vì cứ suốt ngày lo lắng thì chỉ cần tu luyện trở nên mạnh hơn lúc đó cho dù có khó khăn gì cũng có thể giải quyết được.
Ngày hôm sau có người gõ cửa phòng Vương Minh, mở cửa phòng Vương Minh nhìn thấy một người đệ tử mặc trang phục màu trắng, hắn ta đến đây để báo Vương Minh tông chủ đang đợi hắn tại Đại Điện yêu cầu hắn nhanh chóng trình diện.
Đệ tử Vạn Thú Tông chia ra làm ngoại môn đệ tử mặc áo bào trắng, nội môn đệ tử mặc áo bào màu xanh, tinh anh đệ tử mặc áo bào tím, trên đó nữa còn có hạch tâm đệ tử mặc áo bào vàng, hạch tâm đệ tử mỗi phong chỉ có một người là tinh anh trong tinh anh của tông môn.
Nghe nói trên hạch tâm đệ tử còn có truyền thừa đệ tử, truyền thừa đệ tử tương lai có thể trở thành điện chủ của một điện thậm chí trở thành tông chủ của Vạn Thú Tông.
Cưỡi trên lưng Ngân Nguyệt hướng về phía Truyền Tống Trận, sơn môn của Vạn Thú Tông cũng lớn không kém Thiên Quỷ Tông nếu không sử dụng Truyền Tống Trận không biết lúc nào hắn ta mới tới nơi.
Thông qua truyền tống trận Vương Minh nhanh chóng đến Chủ Đại Điện, tại đây Tinh Thiên Nhai đã chờ sẵn.
Vương Minh tiến lại gần chắp tay chào Tinh Thiên Nhai sau đó bắt đầu tò mò đánh giá con chim bên cạnh hắn, đây là một con chim toàn thân màu xanh, mặt có râu dài, sừng tựa như lộc, chân có ngũ trảo rất giống với thần thú Thanh Loan trong truyền thuyết.
Con chim đang đứng một bên tỉa lại bộ lông của mình, có vẻ như cảm giác có người đang nhìn mình con chim liếc mắt sang nhìn về phía Vương Minh.
Vương Minh mặt đen lại, hắn ta có thể cảm nhận được sự khinh bỉ bên trong ánh mắt của nó giống như một vương công quý tộc đang nhìn xuống một thằng nhà quê vậy.
Vương Minh thầm nghĩ trong bụng chỉ là một con chim thôi có gì to tát nếu không phải là Linh Thú của tông chủ hắn ta đã trói lại vặt hết lông của nó để xem lúc đó ai mới là người đáng bị khinh bỉ.
Thế nhưng khí thế của con chim phát ra cũng đạt đến cấp độ 5, cho dù Vương Minh cùng đám Linh Thú của hắn có lên cùng một lúc cũng không đánh nổi nó, thôi thì đành nhịn vậy, quân tử báo thù mười năm không muộn.
Tinh Thiên Nhai thu hết tất cả trong tầm mắt, Linh Thú của hắn ta tính cách như thế nào hắn ta đương nhiên biết thế là hắn bật cười khoái trá làm mặt Vương Minh càng đen hơn.
— QUẢNG CÁO —
“Thanh Vũ Điểu của ta có huyết thống của Thanh Loan vì thế tính tình hơi cao ngạo một chút ngươi đừng chấp nhặt với nó, bây giờ vào việc chính chúng ta còn phải đến một nơi khác nữa” Tinh Thiên Nhai phất tay một cái cả hắn cùng Vương Minh đứng trên lưng con Thanh Điểu, Ngân Nguyệt đã biến thành một con sói nhỏ nằm gọn trong lòng Vương Minh.
Mới đầu con Thanh Điểu tỏ ý không thích khi Vương Minh đứng trên lưng của nó thế nhưng được Tinh Thiên Nhai an ủi nó cũng phải chấp nhận chở Vương Minh.
Thanh Vũ Điểu chở hai người về phía đỉnh núi cao nhất nằm sâu trong dãy núi ở hậu viện tông môn, nơi đây là cấm địa của môn phái chỉ mở ra cho các điện chủ, hạch tâm đệ tử cùng với làm phần thưởng cho đệ tử có cống hiến lớn cho môn phái.
Nghe nói nơi đây là một khu rừng nguyên thủy được tông môn bảo tồn để nuôi dưỡng một số loài kỳ trân dị thú, có những nơi Vương Minh nhìn thấy linh khí nồng nặc đến mức bốc lên tạo thành sương mù, không chỉ vậy còn thấp thoáng bóng dáng những con dị thú có hình dạng tương tự với những thánh thú trong truyền thuyết.
Vương Minh hỏi ra mới biết được những Thánh Thú hay sinh vật huyền bí trong truyền thuyết tại Trái Đất cũng chỉ là những con Linh Thú có dị chủng huyết mạch tại đây mà thôi.
Những con Linh Thú này bởi vì mang trong mình huyết mạch cường đại cho nên tư chất sẽ cao hơn so với những Linh Thú bình thường, ngoài ra bọn chúng sẽ có những thần thông đặc biệt của chủng loại khiến cho bọn nó mạnh hơn so với Linh Thú cùng đẳng cấp.
Nhìn những con Linh Thú đủ loại dáng vẻ cùng màu sắc hai mắt Vương Minh như tỏa sáng, hắn ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú với chức nghiệp Ngự Thú Sư này, hắn ta cũng muốn thế giới của bản thân mình sau này cũng chứa đầy những con Linh Thú cường đại như vậy.
Khu rừng rất lớn hai người phi hành với tốc độ cao suốt một ngày mới tới nơi, bọn họ hạ cánh dưới chân một thác nước lớn, dòng nước từ trên cao lao xuống nhìn giống như một tấm màn được làm từ nước hắt lên ánh sáng màu vàng dưới ánh chiều tà.
Vương Minh ngây người trước khung cảnh hùng vĩ này, lần đầu tiên trong đời hắn ta nhìn thấy khung cảnh tráng lệ như vậy, không có từ ngữ gì có thể diễn tả hết vẻ đẹp trước mắt này.
“Thật là đẹp đúng không, cho dù ta đã đi khắp Tây Nam Tinh Vực thế nhưng nơi đây vẫn có gì đó rất đặc biệt khiến ta không cách nào quên được” Tinh Thiên Nhai bồi hồi nói sau đó hắn thu hồi Linh Thú của mình.
Tinh Thiên Nhai dẫn Vương Minh dọc theo vách đá gần thác nước, sau đó tìm đến một vị trí bí mật ẩn đằng sau thác nước, nó không chỉ khuất sau các mỏm đá còn bị một đống thực vật che chắn.
Tinh Thiên Nhai lấy ra một cái lọ màu trắng rồi mở nắp bên trong bay ra một mùi hương nhàn nhạt, đột nhiên đám dây leo trước mặt dịch chuyển để lộ ra cửa một hang động.
— QUẢNG CÁO —
Vương Minh ngạc nhiên kích hoạt Thiên Nhãn lúc này hắn mới phát hiện ra trước mặt là một con thảo mộc thành tinh có tên gọi là Thiên Niên Đằng.
Thiên Niên Đằng – Yêu thú – Thảo mộc hệ - Thủy hệ.
Loài Linh Thú này linh trí không cao thế nhưng số tuổi càng lớn dây leo sinh ra lại càng cứng cỏi lại yêu thích sinh trưởng tại khu vực nhiều nước cho nên ngoài thuộc tính thảo mộc còn mang thuộc tính thủy vì vậy không sợ lửa.
Trí lực thấp cùng với hành động chập chạp vì thế không phù hợp để làm Linh Thú thế nhưng có thể bồi dưỡng để canh gác động phủ nhất là những khu vực gần nước, nó có khả năng thu liễm khí tức rất tốt để đánh lạc hướng con mồi vì vậy thường những con mồi của nó còn chưa phát hiện ra nó đã bị trói lại.
Xuyên qua đám dây leo dày đặc của Thiên Niên Đằng, hai người bước chân vào hang động, hang động rất nhỏ chỉ đủ chỗ cho một người tiến vào bên ngoài tối om lại ẩm ướt hệ thống hang động bên trong dày đặc thế nhưng càng vào trong lại càng rộng và khô thoáng.
Không biết đã qua bao nhiêu ngã rẽ cuối cùng Vương Minh nhìn thấy có ánh sáng trước mặt, cuối cùng hai người đặt chân đến một cái hang lớn sạch sẽ và sáng sủa, không thể ngờ được một nơi như thế này lại nằm sâu ở trong lòng núi.
Bên trong hang có nằm một con yêu thú hình dáng giống lộc, bộ lông màu xanh nhạt, phần lông phía trước ngực to gần chấm đất màu trắng muốt, đôi sừng to lộng lẫy tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Ánh sáng trong hang động được là từ những quả cầu ánh sáng do con Linh Thú này phát ra, khắp hang động lơ lửng những quả cầu phát ra ánh sáng màu trắng xanh nhu hòa.
Vương Minh chạm tay vào một quả cầu ngay lập tức quả cầu vỡ tan một luồng năng lượng sinh mệnh nhu hòa lan tràn khắp cơ thể của hắn khiến hắn cảm giác thư sướng như được ngâm nước ấm.
“Tiểu Thiên Nhai sao hôm nay lại rảnh rỗi tới thăm lão già này vậy” một giọng nói khàn khàn vang lên trong hang động phá tan sự yên tĩnh nơi đây, Vương Minh giật mình thon thót nhảy ra trốn sau lưng Tinh Thiên Nhai.
Từ đằng sau con Linh Thú kia đi ra một người trùm áo choàng đen kín mít che đậy toàn bộ cơ thể, thế nhưng từ giọng nói cùng bàn tay gầy guộc thò ra từ áo choàng Vương Minh cũng đoán được ông ta đã già lắm rồi.
“Đệ tử Thiên Nhai chào Hoàng sư bá, hôm nay đệ tử dẫn một vị hậu bối đến đây quan sát Vạn Thú Thạch Khắc mong sư bá thành toàn” Tinh Thiên Nhai chắp tay cúi chào trước ông lão mặc áo bào đen.
Vương Minh nhìn thấy vậy cũng chắp tay hành lễ, bỗng nhiên cảm thấy trên người nhẹ bẫng, ngẩng đầu lên đã thấy Ngân Nguyệt đang nằm trong tay ông lão.
— QUẢNG CÁO —
“Một con Thiên Nguyệt Lang đang trong giai đoạn thức tỉnh huyết mạch, mới cấp 4 đã có khả năng thay đổi cơ thể lớn nhỏ chứng tỏ tư chất thật tốt thế nhưng các hạng tố chất thân thể cũng chỉ bình thường chứng tỏ vẫn chưa được bồi dưỡng đến nơi đến chốn” ông lão hai tay sờ nắn khắp người Ngân Nguyệt một bên bắt đầu đánh giá.
Ngân Nguyệt chỉ biết giương đôi mắt tội nghiệp nhìn sang Vương Minh, ông lão không phát ra một chút khí thế nào thế nhưng hai tay lại như kìm sắt nắm một cái là khiến toàn thân Ngân Nguyệt không có cách nào động đậy chỉ mặc cho ông lão nắn bóp.
Vương Minh lúng túng đứng một bên không biết phải phản ứng như thế nào, lão giả kia là tiền bối trong tông môn bối phận còn cao hơn cả tông chủ khiến hắn cũng không dám lỗ mãng.
Thấy Vương Minh quay sang nhìn mình Tinh Thiên Nhai cũng chỉ biết cười khổ tính tình của Hoàng sư bá hơi lập dị một chút cả một đời chỉ biết dốc sức tìm hiểu về Ngự Thú Thuật, mỗi lần nhập tâm là không còn biết sự việc xung quanh như thế nào nữa.
Ông lão sau khi kiểm tra xong Ngân Nguyệt liền thả ra sau đó nhìn về phía Vương Minh khiến cho hắn rùng mình không biết ông ta tính làm gì nữa.
Hai mắt Vương Minh lóa lên ông lão đã xuất hiện trước mặt hắn túm chặt lấy cánh tay của hắn, Vương Minh tính vung tay ông ta ra để lui lại thì cảm thấy ông lão siết chặt cánh tay mình một cái làm cả người hắn vô lực.
Vương Minh chỉ biết trợn tròn mắt nhìn ông lão ngắm nghía toàn thân trên dưới của mình thì bỗng nhiên vù một cái Tinh Thiên Nhai xuất hiện giữa hai người tách Vương Minh cùng Hoàng lão đầu ra.
Vương Minh thấy thế nhanh chóng nấp sau người Tinh Thiên Nhai tránh ánh nhìn của ông lão.
“Thằng nhóc này tư chất khá đấy ngươi kiếm được ở đâu đấy” Hoàng sư bá vẫn còn ngóng theo Vương Minh nấp sau lưng Tinh Thiên Nhai nói.
“Đây là tân đệ tử mới nhập môn gần đây, sư bá đừng dọa thằng nhỏ như vậy chứ” Tinh Thiên Nhai chắp tay nói.
“Thảo nào trình độ huấn luyện Linh Thú kém như vậy, chẳng qua căn cốt khá tốt là một hạt giống có thể đào tạo được, các ngươi muốn làm gì thì làm đi ta phải tiếp tục tu luyện” Hoàng sư bá gật đầu sau đó phất tay đi về phía góc phòng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...