So sánh với góc độ ăn uống no đủ vẻ mặt biểu tình của Lục Hân là thoả mãn. Phương Tình thì không có vẻ mặt thần thái sáng láng hồng hào. Sau khi bị người đàn ông bị cấm dục một thời gian nghiền ép qua, xương sống thắt lưng cả lưng đều đau nhức cả người chẳng còn sức, không chỉ có thân thể chịu giày vò, hơn nữa tâm lý cũng bởi vì mình vô ý rơi vào bẫy mà sụp đổ, cả người giống như con mèo xù lông chờ bùng nổ, gặp ai là cào người đó.
Mới sáng sớm cô đã nhận được điện thoại chúc mừng vô số, đều gọi đến hỏi khi nào cô tổ chức tiệc vui, sau đó còn có người thậm chí còn hỏi cô đứa bé đã được mấy tháng rồi…
Phương Tình thực điên mất, cô chỉ biết là bí mật mà nói cho phụ nữ chẳng khác nào nói cho toàn thế giới, lại không ngờ rằng nói cho Lưu Hiệp bà tám chẳng khác nào nói với toàn bộ thế giới phụ nữ.
Song Hỉ cũng phiền, cũng không giống Phương Tình nóng nảy điên cuồng như vậy, cô chẳng qua khá là hậm hực mà thôi.
Vốn vì tối đó bởi vì không khí nhất thời cảm động đồng ý với Lưu Hiệp tốt nghiệp xong liền kết hôn đã khiến cho cô hối tiếc không kịp. Hiện tại càng hay, Lục Hân lừa được Phương Tình đi đăng ký, chọc cho Lưu Hiệp tức khắc đỏ mặt tía tai lên, cả ngày giống như một đứa trẻ không nhận được thứ mà cha mẹ hứa hẹn, ba câu không rời khỏi đề tài ‘kết hôn’
Song Hỉ phiền không sao chịu nổi, né hắn hai ngày vẫn bị ép đi ra..
Song Hỉ bất án kéo kéo quần áo trên người hỏi: “Em mặc cái này tới nhà anh. . . . Thật sự có thể chứ?”
Lưu Hiệp thở dài: “Bà xã dọc đường luôn miệng hỏi……….thật sự chỉ là ăn bữa cơm rau dưa mà thôi!”
Song Hỉ vẫn là không yên, lần trước đi nhà bọn họ không biết cư xử khiến cho người nhà hắn không thích cô, nhưng lại suýt chút nữa bị hù chết… . Lần này Lưu Hiệp bởi vì cô cùng Dương gia trở mặt. Chị cô lại đắc tội với Dương Đan, làm hại Lưu gia thiếu chút nữa lâm vào nguy cơ. . . . . . Nghĩ như vậy, bữa cơm này quả thực so với Hồng Môn Yến còn nguy hiểm hơn a!
Vào Lưu gia, Song Hỉ hết thảy đều thật cẩn thận, ngồi ở trên sô pha mắt xem mũi mũi nhìn tim, hai tay đặt trên đầu gối, sống lưng rất thẳng.
Lần này quả nhiên chỉ có người nhà Lưu gia.
Nét mặt Lưu phu nhân vẫn thản nhiên như trước, tùy tiện hỏi hai câu liền quay đầu nói chuyện trong nhà với con gái mình..
Lưu Đình nhìn Song Hỉ cười cười rất vui vẻ, thường thường đem đề tài hỏi tới cô, khiến cho Song Hỉ không cảm thấy xấu hổ như vậy.
Nhanh tới giữa trưa, mẹ con Lưu gia vào phòng bếp chuẩn bị. Song Hỉ vốn định bụng trước mặc mẹ chồng cùng cô chị chồng biểu hiện chút tài nghệ nấu ăn con cỏn của mình, thế nhưng hai người đó nói ‘người tới là khách’ bảo quay về chổ ngồi.
Song Hỉ ngượng ngùng ngồi trở lại sô pha.
Từ Chi Văn từ trên lầu đi xuống, ôm mô hình phi cơ của mình đứng trước mặt cô, cau mày vẻ mặt không tình nguyện.
“Này, chị đi theo em vào trong viện!” Từ Chi Văn thấy vẻ mặt cô nghi hoặc, không kiên nhẫn giải thích, “Em chơi một mình không có ý nghĩa!”
Song Hỉ có chút vừa mừng vừa lo, gật gật đầu, đi theo nó ra ngoài.
Trẻ con trước nay không mang thù, một hồi chơi đùa cái gì cũng quên, không vừa ý lập tức đem phi cơ đập nát, sau đó bĩu môi ném đi
Song Hỉ thở dài, trẻ con nhà có tiền thật sự là không có phẩm đức tính cầm kiệm tiết kiệm truyền thống của dân tộc Trung Hoa, sức phá hoại này thật sự là lớn.
“Này. . . . . . chuyện lần trước em không phải cố ý !” Từ Chi Văn không được tự nhiên xoay qua nói, “Thật là, chưa thấy qua người nào nhát gan như vậy. . . . . .”
Song Hỉ làm sao có thể cũng đứa trẻ đôi co, khoát tay dáng vẻ ra người lớn: “Không có quan hệ, chị quên rồi! Còn có. . . . . . Chị có tên!”
Từ Chi Văn khinh bỉ nhìn cô nàng một cái, vẻ mặt kiêu ngạo khinh thường: “Là ‘Nhị Hỉ’? Tên ngốc như vậy em không gọi đâu!!”
Song Hỉ nâng tay đánh vào ót hắn trừng mắt, nói: “Song Hỉ, Song Hỉ trong song hỷ lâm môn! Ai nói cho em biết gọi chị là Nhị Hỉ hả?”
Từ Chi Văn sắc mặt trầm xuống, rất có khí thế nhìn cô một cái, mở miệng muốn nói cái gì lại chưa nói, cuối cùng vẫn là vẻ mặt thả lỏng, cau mày lạnh lùng nói: “Thật không biết cậu làm sao liền coi trọng chị ?”
Song Hỉ tủi thân thân thở : “Tốt xấu chị cũng là sinh viên đại học hàng hiệu, là hoa thơm đang nở, là mầm hồng đang vươn…. làm sao nhà em người nào cũng không muốn gặp chị?”
Từ Chi Văn hung hăng thấy tốn hơi thừa lời, trưng ra một tươi cười được cho là “An ủi” đến: “Mẹ em không phản đối chị đó? Hơn nữa cậu muốn kết hôn với chị, cũng không phải là ông bà ngoại cưới chị, chị băn khoăn nhiều như vậy để làm gì?”
Song Hỉ hơi hơi giật mình, đương nhiên gật đầu: “Chị đã nói chị làm sao có thể khiến cho ai không vui vẻ … .”
Nhìn nhìn Từ Chi Văn một dáng vẻ ông cụ non, không khỏi vui tươi hớn hở vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Chị cũng biết nhà em còn có người không thích chị!”
Từ Chi Văn chuẩn bị hất tay cô, cuối cùng vẫn buông tha, cau mày mặc cô giày vò.
“Hừ, còn hơn Dương Đan lão yêu bà, em tình nguyện để cho cậu cưới một cô ngốc!!”
Sau đó vào nhà, Từ Chi Văn liền bày ra một tươi cười yếu đuối nhu thuận, cầm quyển sách một dáng vẻ khiêm tốn xin chỉ bảo từ Song Hỉ bên cạnh
Lưu phu nhân từ phòng bếp đi ra: “Rửa tay chuẩn bị ăn cơm, ta lên lầu gọi ba các con xuống!”
Lưu Hiệp thừa dịp không ai chú ý giữ chặt Song Hỉ hôn cô một cái, vẻ mặt đó vừa đắc ý vừa gian trá, giống như con mèo thành công trộm miếng thịt sống.
Song Hỉ tức giận trợn tròn mắt, đi theo Lưu Đình sắp xếp chén đĩa.
Sắc mặt Lưu Thế Kiệt có chút không tốt lắm, nhìn Song Hỉ liếc mắt một cái, nhìn mặt Song Hỉ cúi đầu coi như chào hỏi, nói cái gì cũng không nói, tự mình tới chổ ngồi xuống.
Song Hỉ có chút co quắp bất an đứng ở bên bàn, Lưu Hiệp cười, một phen kéo cô qua ngồi cạnh mình.
Từ Chi Văn nhìn thấy toàn bộ, đột nhiên ra tiếng: “Chị Song Hỉ, em muốn ngồi cùng chị!”
Nói xong liền đứng lên ngồi xuống bên cạnh cô
Lưu Đình “cười khúc khích” cười ra tiếng “Chi Văn, con kêu chị Song Hỉ, vậy còn cậu con thì làm sao bây giờ?”
Lưu phu nhân trên nét mặt cũng mang theo chút ý cười, oán trách cười âu yếm với cháu ngoại nói: “Vai vế này cũng không thể nói sai “
Từ Chi Văn nghiêng đầu chớp chớp mắt, đặc biệt thiên chân khả ái: “Ông ngoại, bà ngoại nói con sai? Con sai chổ nào?”
Lưu Thế Kiệt không thể tiếp tục trầm mặc, chỉ phải thản nhiên ra tiếng: “Phải gọi dì”
Không khí nặng nề xấu hổ trên bàn cơm bởi vì có Từ Chi Văn mà bao phủ, vợ chồng Lưu Thế Kiệt bởi vậy cũng không tính thừa nhận thân phận Song Hỉ.
Lưu Hiệp ngầm cho cháu ngoại trai một ánh mắt “xem ra mày cũng biết thức thời”, cười nói: “Gọi dì cái gì…. gọi thẳng là tiểu mợ”
Từ Chi Văn biết nghe lời phải gọi luôn: “Tiểu mợ!”
Song Hỉ hé ra gương mặt nhỏ nhắn thoáng cái đỏ bừng, cúi đầu thẹn thùng.
Dương Đan trong mắt Lưu phu nhân nhận định là con dâu tốt, vốn nghĩ đến hai nhà đám hỏi là chuyện chắc chắn; không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một Song Hỉ, bình thường chẳng có gì đặc sắc ngây ngô vậy mà có thể khiến cho con trai mê thành như vậy. Tuy rằng bây giờ vẫn đang không thích cô nàng, nhưng mà Dương Đan khoảng thời gian trước đây không từ thủ đoạn đã muốn làm cho bà hoảng sợ. Dương gia cũng không quan tâm quan hệ nhiều năm như vậy, liều mạng chèn ép, khiến cho bà phẫn nộ, cứ như vậy mâu thuẫn chuyển dời đến Dương gia, tất nhiên không có bằng mọi cách bắt bẻ Song Hỉ nữa.
Lưu Hiệp đối với Song Hỉ tâm tư thế nào mọi người đều biết, huống chi hắn đồng ý về nhà tiếp quản công việc. Hơn nữa không có cùng quan hệ thông gia với Dương gia mà giải quyết mọi chuyện êm đẹp. Trong lòng Lưu Thế Kiệt nếu không vừa lòng cũng đâu có thể làm cái gì.
Lúc này vợ chồng Lưu gia nhìn Song Hỉ tuy rằng không có bằng Dương Đan thông minh tự phụ, nhưng rốt cuộc là cô gái gặp qua một lần, nhìn kỹ lại, còn có cảm giác là một cô gái cưng. Cùng với tìm đến một cô gái tiểu thư khuê các chỉ biết ăn cơm dâng tận miệng cho con trai, chẳng bằng lựa một cô gái thân thế trong sạch làm tri kỷ..
Lưu phu nhân rốt cuộc vẫn là đau lòng đứa con, hắn .. mấy ngày rồi bận sứt đầu mẻ trán còn chạy về nhà, chỉ là vì khuyên họ chấp nhận Song Hỉ, vì không hề khiến cho hắn khó xử, bà đành phải mở miệng trước.
“Ta nghe nói, trong bữa tiệc mừng năm mới các con đã tuyên bố muốn kết hôn ?”
Song Hỉ nhìn Lưu Hiệp, thành thành thật thật gật đầu: “Còn muốn chờ con tốt nghiệp trước.”
Lưu Hiệp ngay tức khắc bất mãn : “Vì cái gì nhất định đợi cho tốt nghiệp, em xem Lục Hân đều đăng ký . . . . . . Bằng không chúng ta cũng đi đăng ký trước, hôn lễ chờ em tốt nghiệp mới tổ chức?”
“Làm càn!”
Lưu Thế Kiệt buông đũa thật mạnh xuống, hé ra mặt đen trừng mắt nhìn Lưu Hiệp. Song Hỉ bị vẻ mặt của ông ta doạ sợ, tim gan đập bùm bùm, một hơi tức khắc nghẹn trong họng
“Người ta là con gái đứng đắn sao có thể tùy tiện liền định chung thân với tiểu tử ngươi? Trước hẹn một thời gian gặp cha mẹ hai bên rồi nói sau!”
Lưu Hiệp cùng Song Hỉ đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói như vậy bọn họ là chấp nhận rồi?
“Tốt lắm, con nhanh chóng an bài!”
Bên kia, Lục Hân ngồi nghiêm chỉnh nghe Dịch Trường Thanh dạy bảo.
Dịch Trường Thanh ban đầu nghe thấy Phương Tình cùng Lục Hân đã chạy đi đăng ký rồi suýt chút nữa ngất lịm luôn, trong lúc nóng nảy giận dữ cực kỳ trái lại tỉnh táo hơn, ngay tức khắc dặn Lục Hân sắp xếp cha mẹ hai bên gặp mặt thương nghị hôn sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...