Vẫn Là Tình Yêu

Buổi chiều thứ bảy, Lưu Hiệp và Song Hỉ ở nhà ăn cơm. Song Hỉ có tật xấu là khi ăn cơm xong chỉ muốn ngủ, mơ mơ màng màng ngồi trên ghế sô pha xem TV. Lưu Hiệp xử lý xong công việc từ trong phòng đi ra liền thấy Song Hỉ đang khốn khổ cố gắng chống mí mắt, ngã trái ngã phải.

“Buồn chán hả?” Lưu Hiệp ngồi bên cạnh cô rất tự nhiên ôm cô vào trong lòng dụi dụi.

Song Hỉ tự động ‘tự tung tự tát’ tìm một thế thoải mái ở trong lòng hắn, nói lẩm bẩm: “Anh hết bận rộn rồi sao?”

Lưu Hiệp bật cười, ôm người trong lòng, cảm thấy thoả mãn chưa bao giờ có, tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô.

“Ừ” tay Lưu Hiệp đang vỗ về vuốt ve tóc cô di dời xuống vỗ vỗ mông nhỏ cô, “Heo con lười, đừng ngủ, anh dẫn em ra ngoài đi dạo!”

Song Hỉ đỏ mặt, vuốt mông từ trong hắn ngồi thẳng: “Đại sắc lang!”

Lưu Hiệp cười như không nhìn nhìn cô, nhân lúc cô cúi đầu thẹn thùng nhanh chóng hung hăng hôn cô một hồi.

Song Hỉ bị hôn đến độ đầu óc choáng váng, Lưu Hiệp lưu luyến cắn nhẹ môi cô một cái: “Mau đứng lên, nếu không đi …. chúng ta tiếp tục?”

Song Hỉ giật mình một cái, đẩy hắn ra chạy tới cửa thay giầy.

Lưu Hiệp dẫn cô đến con đường của khu phố mua sắm, kéo cô đi thẳng vào tầng cao nhất.

“Anh đưa em tới nơi này làm gì??”

Lưu Hiệp nắm cả bả vai cô: “Đưa em đi mua quần áo, buổi tối có buổi gặp gỡ, em đi cùng anh”

Song Hỉ vừa vui vẻ vừa lo: “Gặp gỡ thế nào, có phải rất quan trọng? Em… em đi có sao không?”

Lưu Hiệp xoa xoa tóc cô, hắn bây giờ rất thích cảm nhận mái tóc cô mềm mại nhưng lúc nào cũng rối thế này, sờ vào trong tay cảm giác ngứa ngáy rất thoải mái.

“Em là bạn gái anh, làm bạn gái anh bất kể tham gia gặp gỡ gì cũng đều phù hợp, đừng lo lắng, bé ngốc!”

Song Hỉ giận dữ, vươn tay nhéo thịt trên cánh tay hắn, hung hăng vặn xoắn

“Ai da–” Lưu Hiệp khoa trương nhảy dựng lên.

Lưu Hiệp đưa cô tới cửa hàng rất phù hợp với phong cách ăn mặc công tử Lưu gia.


Chọn lựa chọn lựa, Song Hỉ mỗi lần mặc một bộ đều đứng trước gương rất vui vẻ, làm dáng quay trái quay phải, nhưng mà mỗi lần hỏi ý Lưu Hiệp, Lưu Hiệp đều lắc đầu.

Sau cùng, Song Hỉ rất nhọc nhằn mặc bộ váy ngắn đã thấy tinh thần mỏi mệt rồi, từ trong phòng thử đi ra, cúi đầu, chờ Lưu Hiệp phê phán.

“Chọn cái này đi!”

Song Hỉ vừa nghe, ngay tức khắc liền vui vẻ chạy đến trước gương, váy màu trắng dài đến đầu gối, làn váy xoè, rất thanh lịch, phía trước còn thiêu một đoá hoa cúc màu vàng, đơn giản lại không mất nét đẹp, một sợi dây màu xanh kéo dài về phía trước, kéo quấn quanh vòng eo nhỏ nhắn.

Song Hỉ một tay mân mê làn váy quay đầu hỏi: “Đẹp không?”

Lưu Hiệp cười gật đầu: “Bạn gái của anh tất nhiên là xinh đẹp! Đi, đưa em đi làm tóc”

Song Hỉ đáng thương hề hề bắt ngồi trước gương, để mặc cho nhà tạo mẫu tóc làm loạn trên tóc cô.

“Hiệp Hiệp. . . . . .”

Lưu Hiệp bị một tiếng gọi đầy thâm tình vô cùng ****, chấn động người toàn thân run lên, tạp chí trong tay đang xem cũng bị xé thành hai mảnh.

“Hiệp Hiệp, em đói quá, anh có thể mua cái gì cho em ăn không??” Song Hỉ nghiêng đầu không thể động đậy phải dùng sức biểu đạt nỗi tủi thân của mình.

Lưu Hiệp cảm thấy thực sự rất bẽ mặt: “Em ngoan chút, nhanh chóng xong rồi!”

Song Hỉ ủy ủy khuất khuất oán giận: “Em đói chết đói chết đói chết đói chết đói. . . . . .”

Lưu Hiệp không có cách nào, chỉ phải tức giận đi ra ngoài mua thức ăn cho cô.

Song Hỉ ăn no rồi, tóc cô cũng xong, tinh thần no đủ kéo tay Lưu Hiệp: “Em có đẹp hay không?”

Lưu Hiệp kéo cô nhanh chóng rời đi, cũng quyết định về sau không bao giờ … tới nơi này nữa, hơn nữa về sau không bao giờ … ngồi chờ cô làm tóc, thực sự đánh mất hình tượng Lưu công tử.

Song Hỉ căng thẳng túm lấy tay áo Lưu Hiệp, lúc đứng ở cửa đại sảnh mới bắt đầu thấy hối hận.

Đây cũng không phải là buổi gặp gỡ bình thường giữa các thương gia, mà là họp mặt gia đình trong nhà Lưu Hiệp.

Lưu Hiệp trấn an vỗ vỗ kéo cánh tay nhỏ bé, nghiêng đầu thấp giọng nói: “Đừng khẩn trương, có anh ở đây!”


Tiếng nói trầm thấp rất dịu dàng, lại giống như từ trong lỗ tai Song Hỉ chui thẳng vào lòng cô, sau đó thực sự không còn căng thẳng như vậy nữa.

“Cậu Hai, đứng ở cửa làm gì? Còn không vào?”

Lưu Hiệp nghênh đón người phụ nữ đang đi đến cười cười: “Chị, đây là bạn gái em!”

Song Hỉ chớp ánh mắt tò mò đánh giá người chị này, váy dài màu tím, tóc búi đơn giản, trang điểm kỹ càng, giơ tay nhấc chân đều là dáng vẻ tiểu thư khuê các dịu dàng đoan trang, thấy thế nào cũng không như là chị gái yêu nghiệt.

Lưu Đình nghe thấy Lưu Hiệp giới thiệu thì vô cùng hoảng hốt, được giáo dưỡng gia giáo rất nhanh đã điều chỉnh lại, lễ phép vươn tay với Song Hỉ: “Xin chào, tôi là chị Lưu Hiệp, Lưu Đình.”

Song Hỉ kinh sợ nắm tay cô nàng: “Xin chào, em gọi là Hà Song Hỉ!”

Lưu Đình liếc mắt thật sắc nhìn em trai mình một cái, cô nàng tất nhiên biết tính tình em trai. Mặc dù rất phong lưu, bên người luôn luôn có nhiều phụ nữ vây chung quanh, song chưa bao giờ dẫn về nhà, lần này dẫn cô này tới buổi gặp mặt gia đình, xem ra là người quan trọng.

Lưu Hiệp nhìn chị mình cười vô tội: “Chúng ta đi vào trước đi, người lớn đã trừng mắt nhìn về phía này mấy lần”

“Ba, mẹ.”

Lưu Thế Kiệt thấy con mình đi tới, cũng chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái: “Đến đây, vừa lúc giới thiệu mấy bác cho con “

Lưu Hiệp lôi kéo tay Song Hỉ không tự giác nắm chặt, Song Hỉ cảm nhận được từ hắn, Lưu Hiệp như vậy cô chưa từng thấy qua, trong ánh mắt áp lực vô tận, vẫn là tươi cười bất cần đời như vậy, lại khiến cho Song Hỉ thấy đau lòng.

Song Hỉ lặng lẽ ra sức nắm lại tay hắn

Vẻ mặt Lưu Hiệp hơi hơi dịu đi, trong ánh mắt cũng toát ra ít dịu dàng: “Ba, đây là bạn gái con, cố ý đưa cô ấy về cho ba xem mặt.”

Lưu Hiệp cúi đầu, dịu dàng nói: “Song Hỉ, đừng ngây ngốc, mau chào hỏi a!”

Song Hỉ căng thẳng quá, cũng đi theo lời hắn gọi “Ba”, lời vừa ra khỏi miệng liền hận không thể cắn mất đầu lưỡi, quả nhiên mấy người đều ngây người sắc mặt đều thay đổi, sắc mặt Lưu Thế Kiệt kém đến độ chẳng thể kém hơn nữa.

Lưu Hiệp đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo thì cúi đầu cười rộ lên, trong tiếng cười là sung sướng nói không nên lời, Lưu Hiệp vươn tay ôm cô vào trong lòng cưng chiều nói: “Rất ngoan!”

Song Hỉ đỏ mặt lắp bắp giải thích: “Dạ. . . . . . xin lỗi, bác Lưu con khẩn trương quá. . . . . .”


Lưu Hiệp cười tủm tỉm vuốt tóc cô mới vừa làm, : “Sửa miệng để làm gì, gọi ‘ ba ’ là chính xác nha!”

Lưu Thế Kiệt lại khôi phục dáng vẻ thản nhiên, cũng không thèm nhìn tới Song Hỉ, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Hiếm thấy về nhà một chuyến, đi tâm sự với mẹ con đi.”

Lưu Hiệp nghe vậy, ôm cô rời khỏi

Lưu phu nhân tóc búi chải cẩn thận ở phía sau đầu, ngồi ở giữa mấy vị phu nhân vô cùng đoan trang, gương mặt tươi cười, vừa thấy Lưu Hiệp, dáng vẻ cao ngạo lộ rõ vẻ vui vẻ.

“Tiểu Hiệp!” Lưu phu nhân vẫy tay về phía hắn.

Lưu Hiệp lôi kéo Song Hỉ bước nhanh đến nơi các quý bà bên đó, cùng các dì bác chào hỏi.

Lưu phu nhân có chút đau lòng sờ sờ mặt hắn: “Lâu như vậy không về nhà , ở bên ngoài chắc chắn ăn không đầy đủ, nhìn xem, đều ốm đi rồi!”

Lưu Hiệp cười hì hì làm nũng: “Dạ phải, bên ngoài làm gì có món ngon bằng cơm mẹ nấu chứ!”

Lưu phu nhân cười tủm tỉm lại cùng mấy vị phu nhân xung quanh nói chút cho có hình thức, mới chuyển tầm mắt qua Song Hỉ đang đứng bên cạnh Lưu Hiệp.

“Vị này chính là?”

Lưu Hiệp lôi kéo Song Hỉ ngồi xuống: “Mẹ, đây là con dâu con tìm cho mẹ!”

Lưu phu nhân trên mặt vẫn nét cười dịu dàng: “Cô gái này nhìn rất lạ, không biết thiên kim tiểu thư nhà ai?”

Song Hỉ rất trì độn không nghe hiểu rõ vấn đề, tuy rằng cảm thấy mấy vị phu nhân này khiến cho người ta có cảm giác rất cao xa, nhưng Lưu phu nhân cười vô cùng nhã nhặn, cô chắc rằng gương mặt tươi cười này là vui vẻ khi thấy mối quan hệ này. Vì thế vô cùng ngoan ngoãn trả lời rằng: “Bác gái, con gọi là Hà Song Hỉ, là người thành phố D.”

Lưu phu nhân tươi cười phai nhạt chút: “Thành phố D? Vậy lệnh đường làm chức vụ gì?”

“Ba con là bác sĩ.” khoé miệng Song Hỉ run rẩy, cũng không phải diễn kịch cổ trang, về phần nói chuyện thế này không thấy mỏi miệng quá?

Mặt Lưu phu nhân đã muốn kéo dài xuống dưới, chuyển hướng nhìn con mình: “Lúc con không ở nhà Đan Đan thường đến thăm ta, nó bây giờ đang cùng cháu ngoại chơi ở trên lầu, con đi gọi nó xuống dưới này cho vui vẻ”

“Không đi!” Lưu Hiệp từ chối không lưu tình chút nào, đứng lên lôi kéo Song Hỉ: “Con đưa vợ đi ăn gì đó!”

Song Hỉ im lặng theo ở phía sau, nhìn Lưu Hiệp chọn thức ăn không ngừng bỏ vào dĩa cô, đột nhiên mở miệng nói: “Hiệp Hiệp, ba mẹ anh có phải không thích em??”

Lưu Hiệp sửng sốt, buông chén đĩa nhéo nhéo khuôn mặt cô: “Bé ngốc, đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Song Hỉ trong lòng có chút bất an, có chút khổ sở, Lưu gia như vậy so với gia đình cô chưa bao giờ gặp qua. Thế giới cuộc sống của cô, đều vô cùng đơn giản, vui vẻ liền cười, không vui thì kiếm một người nào đó ‘xả’ chút, gặp người nào cho tới bây giờ đều là những người nhã nhặn lại thân thiết. Từ nhỏ lớn lên trong sự yên ổn, cũng giống như các cô gái bình thường khác, cho nên bây giờ cô đứng ở chổ này, nhìn thấy phòng khách to lớn trang trí thanh lịch, chung quanh hết thảy đều lộ rõ cô hoàn toàn không phù hợp ở nơi này.


Lưu Hiệp nhìn thấy dáng vẻ thần thờ của cô, an ủi nói: “Em là bạn gái của anh, tương lại là cùng anh ở chung, ba mẹ anh có thích hay không không quan trọng, quan trọng là….anh thích”

Song Hỉ không phải không cảm động, ngay từ đầu cô cũng biết rất rõ ràng Lưu Hiệp là công tử nhà giàu có rất nhiều phụ nữ, cô cũng không có trông cậy vào hắn sẽ nghiêm túc với mình, cô chỉ nghĩ hắn đơn giản là cảm thấy chơi đùa với cô rất thú vị. Cô có thể tự mình hiểu lấy, thậm chí là có chút tự ti biết bản thân mình rất ngốc rất tầm thường, nghĩ không rõ Lưu Hiệp rốt cuộc coi trọng cô vì điểm nào, cho nên khi hắn nói muốn cùng cô phát sinh tình cảm. Cô cảm giác rất không chân thật, vẫn cảm thấy rằng cùng hắn ở chung một chổ mấy ngày qua như một giấc mộng hoa lệ, tỉnh mộng cô cuối cùng vẫn nên an phận tìm một người đàn ông bình thường hiền lành giống như cô, tạo thành một gia đình bình thường, yên ổn sống hết một đời.

Song bây giờ, hắn đưa cô vào cuộc sống của hắn, đưa tới trước mặt ba mẹ, tuyên bố với mọi người cô là bạn gái hắn… . . . . . Cô giống như, bỗng nhiên không muốn làm kiêu, bỗng nhiên không muốn làm theo lời căn dặn của Phương Tình như vậy, cái gọi là “bảo vệ mình” có lẽ sẽ khiến cho cô tránh khỏi thương tổn thực sự, nhưng ai có thể biết, cô sẽ không đánh lỡ mất một tình yêu oanh oanh liệt liệt!

Tựa như chị gái cô từng nói quá, phụ nữ phải nhân lúc tuổi trẻ, bất kể hậu quả toàn thân yêu đương một lần, chẳng sợ cuối cùng hai bàn tay trắng một đời trầm luân, cũng tốt hơn cả đời nhợt nhạt.

Cho nên giờ khắc này, cô đột nhiên muốn cho hắn một hồi báo như nhau, đột nhiên muốn không để ý hậu quả, nghiêm túc yêu hắn..

Lưu Hiệp bỗng nhiên thấy ánh mắt cô kiên định khiến chấn động, đang muốn mở miệng, đột nhiên nghe thấy một giọng trẻ con.

“Cậu!”

Lưu Hiệp hoàn hồn, Đan Đan quần áo thơm mát váy dài phong thái thướt tha, một tay lôi kéo một cậu bé.

Lưu Hiệp ngồi xổm người xuống sờ sờ đầu Từ Chi Văn: “Chi Văn, đến đây, cậu giới thiệu mợ với con!”

Từ Chi Văn tò mò đánh giá cô gái cậu chỉ vào, vô cùng ngoan ngoãn nói: “Chào mợ !”

Song Hỉ vừa nhìn cậu bé diện mạo vô cùng thanh tú đáng yêu phong độ, mặc kệ cái gì bất an, cảm động, thương xuân thu buồn đều ném ra phía sau đầu, ngay tức khắc hai mắt tỏa ánh sáng, vươn tay sờ sờ lên mặt nó: “Chào cháu, cháu tên là gì? bao nhiêu tuổi ?”

Từ Chi Văn nhìn nhìn cậu, dưới thủ đoạn ‘hung ác’ và trước mặt cậu vẫn là nên nói thực, quay đầu thành thật trả lời: “Con gọi là Từ Chi Văn, bảy tuổi .”

Sắc mặt Đan Đan có chút khó coi, kéo tay Từ Chi Văn: “Chi Văn, mẹ con đang tìm con đó, còn không mau đi!”

Từ Chi Văn rời đi, sắc mặt Đan Đan cứng ngắc lạnh lùng nhìn Lưu Hiệp. Lưu Hiệp chẳng thèm đả động, trên mặt vẫn là thấp thoáng nét cười không kềm chế được : “Đan Đan, đây là vợ anh, lần trước chưa kịp giới thiệu với em!”

Trong lòng Song Hỉ có chút sợ hãi, cái cô gọi là Đan Đan này sắc mặt đen đến độ như muốn ăn thịt người, nhưng mà bởi vì quyết tâm cùng với Lưu Hiệp nghiêm túc ở chung, cho nên cô khó có khi được bùng nổ một lần, hướng Đan Đan mỉm cười vươn tay : “Chào cô!”

Đan Đan lại cho rằng tươi cười này có ý ra vẻ thị uy, lạnh lùng nhìn cô một cái, xoay người đi mất.

Khi gần kết thúc, Lưu Hiệp bị Lưu Thế Kiệt gọi tới.

“Em ở trong vườn hoa chờ anh, anh sẽ lập tức tới.”

Song Hỉ có chút lo lắng nhìn hắn, gật gật đầu liền hướng đi ra cửa.

Khách khứa đa số đi hết, trong vườn hoa rất im lặng, Song Hỉ tìm chỗ chút ánh sáng, có điều Từ Chi Văn không biết ở nơi nào đột nhiên xông ra

“Cô đừng nghĩ có cậu tôi cho cô chổ dựa vững chắc là có thể làm gì thì làm!” Từ Chi Văn khoanh tay trước ngực, giống như một ông cụ non nghiêm mặt lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui