Vào buổi chiều, Phương Tình hào hứng dào dạt ‘thiên thời địa lợi’ có cơ hội nghênh mặt ra ngoài, ngang nhiên đi phỏng vấn, vừa tới cửa Hoa Nguyên lại gặp phải tìm Lục Hân đến tìm Lưu Hiệp.
Phương Tình trên mặt thể hiện rõ vui vẻ, rất kích động cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, túm cánh tay Lục Hân kéo vào trong: “Tới vừa lúc!”
Lục Hân rõ ràng quá kinh ngạc sự chủ động của cô, sau đó cảnh sắc thay đổi, trở tay nắm tay cô, theo kịp bước chân cô.
Vừa đến tầng hai mươi, Phương Tình liền bỏ Lục Hân nhí nha nhí nhảnh, chạy vọt tới trước mặt Song Hỉ một câu cũng không nói đã bắt đầu xem xét từ chân lên đầu.
Song Hỉ bị ánh mắt như ra đa của cô nàng mà thấy kỳ quái, ngưa ngứa gáy, thấy Lục Hân, chỉa chỉa hắn hỏi: “Tình Tử, cậu cùng hắn ‘hẹn hò’ cùng một chỗ ?”
Phương Tình sửng sốt, có chút chột dạ nhìn thoáng qua người nào đó nghe thấy vậy đầy mỹ mãn, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Không đúng nha Song Hỉ, tớ thấy cậu lông mày lông mi dáng hình đều chỉnh tề, trên cổ cũng chẳng có đánh dấu hôn môi…. cậu không bị ăn nha!”
Song Hỉ mặt nhanh chóng biến thành đỏ, tay chỉ vào cô nàng run rẩy : “Phương Tình cậu là sắc nữ, cậu mới bị ăn!”
Lục Hân vẻ mặt xanh mét trừng mắt nhìn hai người.
Phương Tình chớp mắt mấy cái, kinh ngạc hô nhỏ: “Không phải đâu! Chẳng lẽ Lưu Hiệp lại không thể được?” Hèn chi dáng vẻ yêu nghiệt như vậy, còn đẹp hơn cả phụ nữ, quả nhiên…..
Lưu Hiệp nghe tiếng ồn từ trong văn phòng đi ra, vừa lúc nghe thấy câu nói cuối của Phương Tình, đen mặt, nghiêm rống giận: “Phương Tình, cô là đồ chết tiệt còn dám bôi nhọ lão hả! Lão được hay không có cần chứng minh cho xem không!”
Lục Hân sắc mặt càng đen, ánh mắt lạnh dữ dằn bắn về phía Lưu Hiệp khiến hắn tan tác tơi bời.
Song Hỉ nghe vậy đầu tiên là kinh ngạc, sau đó dùng đôi mắt nhỏ đầy oán hận nhìn chằm chằm vào Lưu Hiệp.
Phương Tình bĩu môi, thản nhiên xoay mặt đáp: “Giấu đầu hở đuôi!”
Lưu Hiệp ngay tức khắc lệ rơi đầy mặt.
Cơm chiều tất nhiên là bốn người cùng ăn.
Lưu Hiệp đánh giá bài trí trang nhã chung quanh, tấm tắc mãi: “Quả nhiên rất phù hợp tính nghệ sĩ của chị dâu!”
Địa điểm là Lục Hân tìm, Lục Hân híp mắt lười nhác, vươn tay xắn tay áo. Lưu Hiệp vừa thấy động tác này của hắn, đánh cái rùng mình: “Rất cao nhã! Rất cảnh đẹp ý vui! Ở nơi này ăn cơm, thực khiến cho người ta hận không thể ăn thêm mấy chén nữa!”
Phương Tình cười tủm tỉm nhìn thấy vẻ mặt anh chàng kiên quyết ủng hộ chị dâu của Lưu Hiệp, nâng má nói giúp: “Được, vậy gọi thêm cho anh mấy món nữa là được!”
Lục Hân gật gật đầu: “Không sai, vừa lúc bồi bổ cho Lưu công tử nhà chúng ta . . . .” Nói xong cười đầy ý vị, lộ rõ hàm răng trắng bóng, “Đỡ phải hắn không thể!”
Phương Tình cố nén ý cười: “Qua Tử không cần khách khí, dù sao bữa này cũng là anh mời mà!”
Lưu Hiệp vỗ cái bàn, căm uất kháng nghị: “Dựa vào cái gì bắt tôi mời!”
Phương Tình không khách khí nói: “Chúc mừng anh ôm được mỹ nhân về a!”
Song Hỉ im lặng lui vào trong góc, cô cho tới bây giờ cũng đều biết người bên cạnh không phải là dạng đèn cạn dầu, chị gái nữ vương có lúc cuồng bạo, nhưng Phương Tình có lực sát thương rất lớn, Cố Mạch bụng dạ đen tối, cùng mấy nhân vật này, tương lai ngày sau khó mà sống lâu dài được.
Nói yêu một người làm sao mà khó khăn như vậy chứ?
Song Hỉ trong lòng một lần nhẩm một lần rơi lệ.
Lưu Hiệp hai tay không thể địch nổi bốn tay, oan ức tủi thân tới gần bạn gái cưng của mình, bày ra dáng chim nhỏ nép vào người: “Bọn họ khi dễ anh. . . . . .”
Song Hỉ cứng đờ quay đầu, không lưu tình chút nào đẩy đầu vai Lưu Hiệp đang gác lên vai cô.
Lưu Hiệp biết cô gái bé nhỏ của mình chẳng qua vì ở trước mặt đôi nam nữ lòng dạ hẹp hòi này mới thay đổi như vậy, đành phải thay đổi sách lược, tùy tiện ôm Song Hỉ vào trong ngực, cà lơ phất phơ mở miệng trêu chọc: “Lục Hân, có thấy đại ca có mỹ nữ trong lòng không, cậu còn cô đơn chiếc bóng một mình, đại ca thấy thực sự là đau lòng thay!”
Trong nhà hàng nhiệt độ không khí liên tục giảm xuống, gió lạnh từng cơn, Lục Hân ánh mặt lạnh lẽo nhìn hắn, cả người cũng tản ra hơi thở lạnh lẽo.
Lục Hân chậm rãi mở miệng: “Tớ nhớ rõ, Dương Đan là con dâu mẹ cậu nuôi trong nhà!”
Lưu Hiệp kinh hãi, vội vàng thề thốt với Song Hỉ ở trong lòng chứng tỏ thành tâm, vừa đáng thương tội nghiệp cầu xin Lục Hân tha thứ.
Lục Hân nghiêng đầu, đối với người phụ nữ có chút đăm chiêu nhẹ nhàng nói: “Khi nào thì em đau lòng vì tôi cô đơn?”
Phương Tình nhìn hắn cười ngọt ngào, vươn tay gắp cho hắn thức ăn: “Ý của anh là. . . . . .giới thiệu đối tượng cho anh?”
Lục Hân ung dung ăn xong thức ăn, tao nhã nâng ly uống ngụm rượu, mới khẽ mỉm cười nói: “Ồ, tôi không ngại cô dùng chút thủ đoạn nhỏ chẳng hại ai, tự mình đẩy cô tới chào hàng với tôi.”
Phương Tình lạnh lùng hừ một tiếng.
Lục Hân sắc mặt chẳng biến, trong lòng cũng vô cùng ghen ghét Lưu Hiệp cùng Song Hỉ đương ra oai, càng oán giận thái độ của người phụ nữ bên cạnh đang trốn tránh sự thật..
Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói ôn hoà của một chàng trai.
“Bé Tình!”
Hạ Khải Minh cùng An Lập Nhiên mới từ trong phòng bao đi ra liền thấy bốn người dưới lầu nói chuyện thật vui, Phương Tình cùng gã đàn ông bên cạnh cúi đầu thân mật nói chuyện với nhau, hành động hoàn toàn rơi vào trong mắt bọn họ.
“Hạ Khải Minh, anh Lập Nhiên, hai người cũng tới chỗ này ăn cơm sao?” Phương Tình vui vẻ đứng lên.
Lục Hân lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai người đàn ông bất ngờ đi tới, hai người này hắn đều biết, một người là vào tiệc rượu ngày đó khiến cho cảm xúc của Phương Tình thay đổi hoàn toàn, một người là ông chủ ‘ Biệt lai vô dạng ’, con Hạ gia, xem chừng anh ta rất thân quen với Phương Tình.
Hạ Khải Minh rõ ràng cảm giác địch ý từ Lục Hân, đó là. . . . . . đó là khi bảo bối mình quý trọng có mối nguy bị người khác cướp mất, không tự chủ được biểu hiện ra ngoài thề sống chết bảo vệ.
An Lập Nhiên thấy Lục Hân, nhớ tới chuyện ngày đó, hơi hơi có chút xấu hổ.
Lục Hân toàn thân phát ra lạnh lẽo, Hạ Khải Minh không hề chùn chân cùng hắn đối diện, một người lạnh lùng, một người ôn nhuận, giống nhau khiến cho người ta không thể bỏ qua.
“Anh. . . . . . hai anh, có JQ [1]?” ngay vào lúc bầu không khí càng ngày càng quỷ dị, trong góc phòng truyền đến tiếng nói đầy hưng phấn và kinh ngạc.
Phương Tình không nói gì địa quay đầu, Song Hỉ lùi vào lòng Lưu Hiệp, ánh mắt ** đảo qua đảo lại giữa hai chàng kia.
Lục Hân trong mắt bắn tia vèo vèo về phía Song Hỉ, Hạ Khải Minh tính tình hoà nhã tươi cười bất đắc dĩ.
Lưu Hiệp đầu đầy vệt đen ngăn trở ánh mắt Lục Hân, che ánh mắt nóng bỏng của Song Hỉ anh ta cũng rất căm tức và không thích khi nhìn thấy ánh mắt đó: “Trẻ con trong nhà, đừng nói lung tung!”
Song Hỉ bất mãn chề môi, Lưu Hiệp cười cười, cưng chiều nói: “Ngoan –”
Phương Tình trong lòng điên cuồng băm Song Hỉ thành hàng trăm hàng vạn mảnh, khốn khổ quay đầu cười cười với Hạ Khải Minh cùng An Lập Nhiên: “Ăn xong chưa, có muốn cùng ăn cơm với chúng em?”
Hạ Khải Minh rất theo thói quen xoa xoa đầu cô: “Không cần, anh cùng Lập Nhiên mới vừa ăn xong .”
Phương Tình lúc này mới nhớ tới còn không có giới thiệu mọi người: “Song Hỉ anh chắc biết, hai vị này là bạn của em”
Song Hỉ quơ móng vuốt: “Chào anh Hạ, anh Lập Nhiên xin chào!”
Hạ Khải Minh lễ phép gật gật đầu: “Xin chào mọi người!”
“Hai người nếu có việc bận thì cứ đi, không cần để ý tới em”
Hạ Khải Minh cười nói: “Tốt, vậy mọi người cứ tiếp tục, chúng tôi sẽ không quấy rầy .” Đi lên lại như không bận tâm lắm mở miệng nói, “Đúng rồi Tình Tử, lần trước em đi Vân Nam tặng anh món quà anh rất thích, ngày nào rảnh anh mời em ăn cơm”
Phương Tình rất thành thật đồng ý, tức khắc rước lấy bất mãn từ người nào đó.
An Lập Nhiên cũng vội chào tạm biệt Phương Tình, trong ánh mắt sắc bén của Lục Hân cùng Hạ Khải Minh rời khỏi đó.
“Anh Minh, Tình Tử cùng Lục Hân khi nào thì có quan hệ tốt như vậy ?” An Lập Nhiên ngồi trong ‘ Biệt lai vô dạng ’ rầu rĩ uống rượu, rốt cục nhịn không được hỏi.
Hạ Khải Minh ôn hòa cười cười: “Lập Nhiên, em có phải sợ Lục Hân?”
An Lập Nhiên vừa nghe, vội vàng căm giận phản bác: “Ai sợ hắn a! Em… em chẳng qua là . . .”
An Lập Nhiên xấu hổ buồn rầu uống rượu, một lát sau mới đem chuyện này nói ra.
Hạ Khải Minh nghe xong trầm mặc thật lâu sau, An Lập Nhiên thấp thỏm lo âu nhìn anh ta: “Anh Minh, có phải em đã làm chuyện sai rồi?”
Hạ Khải Minh cư xử với hai người vẫn luôn mềm mỏng dịu dàng, rất bao dung. Phương Tình cùng An Lập Nhiên anh ta đã quen biết từ lâu, hai người coi anh như là anh trai, anh vẫn luôn cố gắng làm anh trai tốt, lúc nào cũng quan tâm bọn họ, cho nên bây giờ lộ ra ánh mắt nghiêm túc chưa từng có xưa nay, nhất thời khiến cho An Lập Nhiên giật mình.
“Lập Nhiên, em hãy nói thật cho anh biết, em vì sao đi tìm Tình Tử nói chuyện kia?”
“Em. . . . . .em tất nhiên là quan tâm em ấy, sợ em ấy bị hại . . . . .” An Lập Nhiên giọng nói càng ngày càng bé.
Hạ Khải Minh rõ ràng không tin: “Em thích cô ấy đúng không? Cho nên sợ cô ấy cùng Lục Hân có dây dưa!”
An Lập Nhiên cả kinh, ngập ngừng không biết nói cái gì đó.
Hạ Khải Minh thở dài: “Lập Nhiên, bé Tình Tử từ nhỏ đã thích em, đi theo em lâu như vây, còn em?? Em chẳng qua là ỷ vào tình cảm của nó thích em, không thèm đặt trong lòng, em nói xem, em có từng chính thức để ý cảm nhận của Tình Tử?? Có từng nhìn thẳng vào tình yêu của Tình Tử?”
An Lập Nhiên cúi đầu, ngọn đèn trong quán bar chiếu vào gương mặt đã chẳng còn nét trẻ con, có mấy phần ngoan ngoãn lẫn ưu thương.
“Cho nên bây giờ, Tình Tử cuối cùng buông đoạn tình cảm này với em, em bắt đầu sợ hãi, em mới thấy rằng Tình Tử cũng có ngày rời bỏ, em mới bắt đầu nghĩ cách cứu vãn. Nhưng mà, Lập Nhiên, em làm như vậy có công bằng với Tình Tử không? Em thương tổn nó, nhưng em lại không muốn nó rời bỏ khỏi em, bây giờ bên cạnh Tình Tử có người khác, em rốt cục cũng nếm cảm giác mất đi, sau đó đã nghĩ muốn cướp Tình Tử về? Lập Nhiên, em như vậy, coi Tình Tử thành cái gì ?”
“Anh Minh, em. . . . .trước kia em rất hỗn loạn, em tự cho là đúng, càng thích cô ấy nhưng càng không dám thừa nhận, nhưng không phải anh nói cô ấy thích em nhiều năm như vậy, vì sao em không thể đuổi theo bắt cô ấy về?”
“Đuổi theo bắt về được không? Lập Nhiên, nghe anh nói một câu, em hoàn toàn không hiểu Tình Tử, em vĩnh viễn không hiểu Tình Tử muốn gì, quá khứ đã là quá khứ, em có cố gắng cũng không xoay chuyển được, không bằng cứ như vậy thuận theo tự nhiên đi!”
“Em không hiểu, vậy. . . . . .”
Em là không hiểu, vậy còn anh?
An Lập Nhiên cảm thấy buồn bã, anh làm sao không biết Phương Tình bướng bỉnh, lúc yêu toàn tâm toàn ý, một khi quyết định không hề yêu, thì phải là thật sự không thương, quyết tuyệt đến độ có thể khiến cho người ta thất vọng đau khổ. Mặc dù anh có thể giữ được cô, cũng không giữ được cảm tình ngày xưa.
Nhưng nhiều năm như vậy, anh cũng rõ ràng nhận thấy tình cảm của Hạ Khải Minh, nhìn ánh mắt của anh ấy, anh có thể nói lên được suy nghĩ của anh ấy, ngay cả anh ấy vẫn che giấu tốt lắm, nhiều năm như vậy anh ấy vẫn cho rằng mình là tấm gương tốt, anh làm sao có thể không nhận ra chứ?
“Anh Minh, em hiểu rồi…. em sẽ không đi phá rối cô ấy nữa!”
An Lập Nhiên trong lòng còn nỗi buồn đậm đặc không thể nào hoá giải, nếu mà Phương Tình đối xử với anh cũng giống như Hạ Khải Minh, anh ấy nói cái gì anh cũng sẽ không cố tình bỏ qua cô nhiều năm như vậy.
Hạ Khải Minh không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, thở dài nói: “Anh biết em hối hận, các em bỏ lỡ nhau anh cũng thấy tiếc. Gặp người mình thích, ngàn vạn lần đừng buông a. Thực ra thích một người, không phải là hy vọng nhìn thấy người đó bình yên sao…. Nếu không vì ý này.. anh cũng sẽ không…”
Hạ Khải Minh đúng lúc kịp thời ngậm miệng lại, An Lập Nhiên cảm thấy mất mác uống một ly rượu, không có nghe thấy tiếp theo anh ta thở dài nặng nề
Nếu không bởi vì biết rõ tình cảm của cô, nếu không biết nó cũng thích cô, anh sẽ không lựa chọn im lặng nhiều năm như vậy, không phải chỉ là người đứng sau nhìn thấy cô vui vẻ là tốt rồi, đúng là bởi vì lúc đó do dư, nên bỏ lỡ nhiều lắm.
Hạ Khải Minh tự giễu cười, anh ta làm sao lại thành người nhu nhược chứ? Anh ta có tư cách gì mà đây đối với kẻ địch còn tự nhiên có thể thuyết giáo?
Phương Tình sau khi An Lập Nhiên rời khỏi cũng chẳng có vui vẻ như khi nãy, miễn cưỡng ăn xong cơm, yên vị lên xe Lục Hân về.
Lục Hân trầm mặc lái xe, đèn mới lên rực rỡ, cuộc sống thành phố về đêm mới bắt đầu, trong lòng hắn lại cảm thấy thất bại cùng căm tức nói không nên lời.
Phương Tình một mực nghĩ tới chuyện kia, cho nên xe dừng lại thật lâu sau mới phản ứng.
“Hả, tới rồi? xin lỗi em vừa mới không chú ý.” Phương Tình áy náy cười cười với hắn, đẩy ra cửa xe: “Tạm biệt, đi đường cẩn thận!”
Lục Hân không nói, cũng đi theo xuống xe.
“Còn có chuyện gì sao?” Phương Tình kinh ngạc nhướng mi, mặt hắn vì sao đen như vậy.
“Phương Tình, em không phải nên nói chút sao?” Lục Hân trầm mặc nhìn thấy dáng vẻ cô mù tịt, trong lòng từng cơn lửa giận bốc lên, cô cứ như vậy chẳng thèm để ý gì tới cảm giác của hắn sao?
Phương Tình chẳng muốn đoán ý anh chàng đang ở độ tuổi mãn kinh vừa kỳ quái tâm tư lại phức tạp này.
“Anh muốn nói cái gì?”
“Em không giải thích một chút về chuyện vừa rồi sao? An Lập Nhiên là chuyện gì xảy ra? Còn có Hạ Khải Minh?”
Phương Tình nhíu mày, cười lạnh lùng: “Anh hỏi nhiều vậy, chẳng qua là gặp hai người bạn thôi!”
“Bạn? Phương Tình, Lục Hân tôi ở trong mắt em là người không có đầu óc sao?”
Phương Tình không thể nhịn được nữa, giọng điệu đã bắt đầu không tốt : “Anh là người nào dựa vào cái gì tôi phải bận tâm? Tôi cũng chẳng muốn nói lời nhảm nhí cùng anh?”
Lục Hân nắm chặt cổ tay cô: “Tôi là gì của em?? Phương Tình em nói xem, tôi là gì của em?”
Phương Tình không kiên nhẫn hất tay ra: “Lục Hân anh đừng động tay động chân nữa, đừng quên ngày đó anh bị tôi đánh không đứng dậy nổi! Tôi nói với anh, bây giờ tôi và anh chẳng có gì, như vậy vì cái gì và anh cũng không có quyền can thiệp vào chuyện quan hệ bạn bè tự do của tôi!”
Lục Hân trong mắt bốc lửa sáng quắc, thấy cô một chân từng bước lui về phía sau, hai tay dâng lên, bày ra tư thế muốn vùng lên, không khỏi càng thêm phẫn nộ.
“Tốt, tôi với em không có gì, mấy ngày này sánh vai với nhau là tôi tự mình đa tình!”
Dứt lời bước nhanh đi vào trong xe, dốc sức đóng thẳng cửa, xe nhanh chóng khởi động, ngay tức khắc biến mất trong bóng đêm.
Phương Tình trong lòng có lửa giận, nhưng cũng biết bản thân mình vừa rồi quá phận, đứng ở cửa trường nhìn chăm chú vào nơi xe Lục Hân biến mất, có chút hối hận.
Lúc ăn cơm gặp An Lập Nhiên là cô không thể tưởng, cô biết bản thân mình không tốt, ngay cả Song Hỉ đều nhìn thấy cảm xúc của cô trong chớp mắt đã sa sút, huống chi Lục Hân, hắn hỏi một chút cũng là hẳn điều phải.
Nhưng, cô sao có thể tự nhiên như thế được, nói buông là buông, khi không gặp thì hoàn hảo, vừa thấy mặt, cô lại nhớ tới những tháng năm tuổi xanh. Nhưng năm đó thật tốt, An Lập Nhiên đứng ở trước ánh đèn, nghe những chuyện phiền toái vụn vặt, có một cảm giác rất ấm áp.
Cô thật sự, chỉ là có chút luyến tiếc cái này mà thôi, không hơn!
Nhưng mà bây giờ, lần đầu tiên thấy Lục Hân rời khỏi cô mà đi, trong lòng có một nơi, có cảm giác đau ở một nơi không tưởng tượng được. . . . . .
Chú thích
[1] JQ: là từ viết tắt của giới trẻ TQ ngày nay, ám chỉ gian tình
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...