Đêm tĩnh lặng, trên vùng núi hoang vắng hẻo lánh, những con đường cong cong quẹo quẹo như như con rắn bò, địa hình giao thông hiểm trở như từng bước từng bước dẫn người đến gần cái chết.
Lôi Quang Hằng lái chiếc Porsche màu lam, trái tim trong lồng ngực trống rỗng đập từng hồi, tiếng gió ngoài cửa số như yêu nữ rít gào, như đang cười nhạo sự bất lực của anh.
không có năng lực bảo vệ người con gái của mình, bỏ mặc cô một thân một mình chờ đợi cái chết. anh vĩnh viễn không bao giờ quên được cái ngày kia.
Ngày đó, khi anh được thông báo lên núi xác nhận thi thể của vợ mình, một thân mộtmình như người mất hồn chuyển động tay lái, leo lên ngọn núi cao chót vót khó đi, phía trước không có mưa, nhưng đôi mắt của anh lại ướt đẫm, giống như bị rơi vàomột ngày mưa liên miên.
Mưa trong mắt đã chảy đầy vào trong lòng.
cô là ánh mặt trời của anh, mất đi cô, màu đen tuyệt vọng chiếm cứ anh, thế giới củaanh chỉ còn lại hoang vu trống không, ấm áp và niềm vui trong cuộc đời cũng cùng biến mất theo cô. Cho đến khi tiếp nhận chuyện linh hồn Kha Hựu Tâm xuất hiện trong cơ thể Hạ Điềm Hinh, sinh mạng bị vét sạch của anh mới sống lại lần nữa. Nhưng vì sao, vào giờ phút này, anh mang theo nỗi đau còn tuyệt vọng hơn, lái xe đi theo đoạn đường quanh co như bò sát chầm chậm bò trong núi.
Ngón tay của anh run rẩy đến mức khó có thể cầm chặt tay lái, nhịp tim của anh nhảy liên tục, lúc nhanh lúc chậm, tròng mắt màu hổ phách đông cứng sự bi thương và nặng nề, nhìn thẳng tắp con đường phía trước.
Trận mưa âm u lạnh lẽo... Lại muốn bắt đầu sao?
không, sẽ không! Dù là trời cao, hay là thần chết, anh cũng sẽ không để cho bất cứ kẻ nào cướp cô đi!
Chân ga cấp bách thúc giục, xe Porsche màu xanh ngọc đi tới đoạn đường núi gập ghềnh đầy gió, cực kỳ nguy hiểm, giống như đang khiêu khích thần chết.
đã từng mất đi người yêu dấu ở khe núi trước mặt, trên trán gân xanh đang hằn lên, mồ hôi lướt qua khuôn mặt tuấn mỹ, bóng ma đau khổ quanh quẩn trong tim, anhcảm thấy ngực khó chịu, dường như hít thở không thông. Khoảng cách càng gần, đèn xe xua tan bóng tối dày đặc, một dáng người nhỏ bé đang run lẩy bẩy từ từ chiếm hết tầm mắt của anh.
Trước mắt anh chấn động dữ dội, lập tức đạp thắng xe, không tắt máy mà liền đẩy cửa xe ra, bước chân nhanh chóng nhảy qua đồng thời cởi áo khoác ra.
Bóng người bé nhỏ đang đứng đó, lập tức áo khoác tràn đầy hơi thở của anh bọc lấycô, trong giờ khắc ôm cô vào trong lòng, trái tim đau đớn nhanh chóng khôi phục nhảy lên.
Cảm tạ trời cao! cô không phải là linh hồn, nhiệt độ cô vẫn còn, anh có thể nghe rõràng tiếng tim của cô đập, qua cái ôm cũng có thể chân thật cảm giác được mạch đập phập phồng của cô.
Chóp mũi cảm thấy đắng chát, anh nhắm chặt hai mắt, không ngừng khóa chặt ngườiđang phát run trong ngực, cằm tựa vào trên tóc cô, trong đáy lòng anh không ngừng cảm ơn thần chết không có cướp cô đi.
“Lôi Quang Hằng... Huhu...” cô nắm chặt vạt áo của anh, thân thể mềm mại lạnh như băng dựa vào anh, giọng đã khóc tới mức trở nên khàn khàn.
“nói cho anh biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” anh nhạy cảm phát hiện ra, khi bàn tay của anh nhẹ đặt sau đầu cô, cô đau đến co rúm lại, tay sờ nhè nhẹ, mới phát hiện sau đầu cô sưng lên.
“Huhu... Em thật là đau...” cô lau sạch toàn bộ nước mắt trên áo sơ mi của anh, mộtđôi tay vòng lấy cái eo rắn chắc thật chặt, giống như trên đời có lẽ chỉ còn lại anh đểcô dựa vào ── không, không phải là có lẽ, mà thật sự cô chỉ còn mình anh.
“Bị thương ở đâu?” anh muốn đẩy cô ra, kiểm tra trên người cô có chỗ nào bị thươngkhông, nhưng mà cô không đồng ý, vẫn ôm càng chặt hơn, giống như là muốn nhào cả bản thân vào lồng ngực, cùng anh kết hợp chặt chẽ.
“Ưm... không có bị thương... Là tâm... thật là đau...” Khó có thể tin, người hại cô vào chỗ chết lại là người nhà thân nhất của mình, cô gào khóc thất thanh, tay nhỏ bé nắm quyền, nhẹ gõ lên tim mình, khóc xấu xí như vậy nhưng trong mắt anh lại xinh đẹp như bức tranh vẽ.
Nghe cô trả lời, xác nhận cô không bị thương chút nào, sau đó anh mới thở phào nhẹnhõm, ánh mắt nhìn thoáng qua khe núi u ám phía sau cách xa mấy bước, vẻ sợ hãi phát lạnh.
Hai cánh tay rắn chắc thình lình ôm lấy cô, lấy tốc độ cực nhanh trở lại trên xe.
“Em hãy nói cho anh biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nhìn cô cuộn tròn người lại, gương mặt tái nhợt vùi vào bên trong đầu gối, anh xoa đầu vai của cô, một tay nhẹvén tóc bên tai cô.
cô lắc đầu một cái, giương mắt năn nỉ anh.”Chúng ta về nhà... Em muốn về nhà.”
Vuốt ve gương mặt cô bị gió núi thổi lạnh như băng, anh cúi người dịu dàng hôn lên trán cô, không nói nhiều, lái xe cách xa chỗ khe núi đã từng mang đến ác mộng vô tận cho bọn họ.
Đuổi đi những người không có nhiệm vụ, Lôi Quang Hằng ôm lấy Hạ Điềm Hinh khóc rồi ngủ mê man đang cuộn tròn trong lòng, bước chân chậm lại đi vào phòng ngủ, từ từ đặt cô xuống giường lớn mềm mại.
Hoảng sợ khi cảm giác ấm áp trên người đang muốn rút ra đi, cô mở to hai mắt, hai tay gầy lập tức ôm chặt cổ của anh.
“Quang Hằng!” cô hô to tên anh, mắt to bị màn lệ thấm ướt, giống như nai con yếu ớt.
“anh ở chỗ này.” anh hôn lên mặt của cô, khóe miệng nếm vị mặn của nước mắt, tiếp theo đau lòng vuốt hàng lông mày nhíu lại của cô.
Dịu dàng, triền miên, tinh tế, anh cho cô một cái hôn vô cùng quý trọng.
Sợ hãi lo sợ không yên tâm từ từ hạ xuống, dưới nụ hôn của anh cô như sống lại, những chuyện đau lòng và bóng tối tuyệt vọng từ từ cách xa.
Giống như lúc trước, anh là ánh sáng của cô, luôn mang đến sự ấm áp dịu dàng chocô... anh là ánh sáng vĩnh hằng trong cuộc đời cô.
Nắm khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của cô, anh không chán việc hôn cô, hôn lên tráncô, hôn lông mi ướt đẫm, hôn chóp mũi hồng lên, cuối cùng lại trở về đôi môi ngọt ngào xinh đẹp.
Cho đến khi xác định nước mắt của cô hoàn toàn ngừng, anh mới nằm nghiêng xuống bên người cô, cô lập tức lật người ôm chặt anh, gương mặt dán lên tim anh, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ.
“Là Tử Linh... và mẹ kế em làm.” Ôm nhau thật chặt chốc lát, cô chợt ngẩng cao gương mặt từ trong ngực anh, đáy mắt chứa đựng tia tan nát cõi lòng.
“Bọn họ làm gì?” anh nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, mặc dù đã tự động liên kết cùngmột số sự kiện, nhưng chẳng ngờ lại nghe chính miệng cô chứng thật trước.
“Bọn họ... Cùng nhau liên thủ lập kế... Giết em.” Rũ xuống tròng mắt nóng, cô cắn cắn môi tái nhợt, nước mắt ngưng tụ ở khóe mắt.
Lôi Quang Hằng cứng đờ, lửa giận lập tức cháy lan trong người, anh muốn lật người xuống giường, lại bị cô ôm chặt.
“Điềm Hinh, tránh ra.” không dám đưa tay đẩy cô, anh sợ mình trong cơn thịnh nộ sẽkhông cẩn thận tổn thương cô, chỉ có thể cắn răng ra lệnh.
“Em biết anh nghĩ gì, anh muốn giết bọn họ, báo thù cho em... Em cũng biết.” cônghẹn ngào, vẻ mặt xúc động, nước mắt như hạt đậu nhỏ xuống lồng ngực anh, nhẹnhàng làm ướt áo, lại càng giống như chảy vào lòng anh.
“anh phải giết bọn họ!” anh mất khống chế tức giận thét lên, khuôn mặt tuấn mỹ tàn nhẫn giống như sứ giả địa ngục, trong đôi mắt tức giận lộ ra không tiếc điên cuồng tiêu diệt tất cả.
“Em thiếu chút nữa đã bị Tử Linh giết.” Vì dời đi sự chú ý của anh, cô vội vàng nói, lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh trong nháy mắt trắng bệch, đáy mắt tức giận càng phát ra mãnh liệt, vội vàng nói: “Là mẹ em... không đúng, là mẹ kế thả em.”
Ánh mắt của anh u ám, ẩn nhẫn chịu đựng tràn đầy sắp nổ tung, nghe cô tiếp tục nói.
Đưa tay nhỏ bé vuốt ve gương mặt anh, cô yếu ớt nói: “Tử Linh len lén làm một cái chìa khóa nhà của chúng ta, buổi trưa hôm nay cô ta xông vào nhà chúng ta, nhìn thấy em thì tâm tình mất khống chế, bóp chặt cổ em không buông... Sau đó tiếng chuông cửa vang lên, em đoán là dì Trần đến, thừa dịp cô ta phân tâm em đẩy ra, nhưng lại bịcô ta dùng cái gạt tàn thuốc đập hôn mê.”
một tay kia sờ sờ vết sưng sau đầu, cô yếu ớt cười nhìn sắc mặt đông cứng của anh ýnói anh không cần gấp gáp, muốn anh đừng lo lắng.
“Sau đó đến khi em...tỉnh lại, mới phát hiện mình đang ở trên xe Tử Linh, cô ta muốn lặp lại trò cũ, để em ngã xuống khe núi, mẹ kế lo lắng sự việc lần này của cô ta sẽ bại lộ, vẫn khuyên cô ta đừng làm như vậy, muốn trước hết đưa em đến chỗ khác bàn bạc kỹ hơn...”
Đột nhiên một cái ôm cắt đứt tiếng của cô, hai cánh tay anh căng thẳng, giữ cô vào trong ngực. Khó trách cô lại khóc to, chính tai nghe thấy người thân của mình lên kế hoạch sát hại mình như vậy, ngay lúc đó trong lòng cô chắc chắn sợ hãi và tuyệt vọng rất nhiều!
anh hận mình lúc ấy không cách nào ở bên người cô, giúp cô tránh đi loại hành hạ tàn nhẫn này, anh thật hận mình! Dường như hiểu rõ ý nghĩ của anh, cô đưa tay lên, vuốt lên vẻ cau mày của anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
“Em không sao... Sau khi khóc xong, em đã vứt hết tất cả.” Những thứ tình thân nửathật nửa giả kia, đều ném đi dưới nước mắt của cô.
Sau này, cô là thật, hoàn toàn sống lại, không lưu luyến liên quan với Kha Hựu Tâm nữa.
Dĩ nhiên, bỏ đi những thứ kia, cũng không bao hàm tình yêu dành cho anh ── đây là đến chết cũng sẽ không quên, lại càng sẽ không dừng lại.
“Sau đó, bọn họ đổi xe lái, mẹ kế đổi sang xe Tử Linh, em cũng mới có cơ hội nóichuyện với bà ta, để cho bà ta biết Kha Hựu Tâm còn chưa chết, cũng cho bà ta biết em là Kha Hựu Tâm.”
“Bé ngốc này! Em bộc lộ thân phận như vậy, sẽ chỉ làm bọn họ trăm phương ngàn kế muốn giải quyết em!” anh vô cùng lo lắng khiển trách.
“Em biết... Nhưng ngay lúc đó em rất tức giận, em quá đau khổ, quá đau lòng, chỉ muốn dùng thân phận chất vất bà ta? Tại sao bà ta và Tử Linh lại đối xử với em như vậy.” cô mím chặt môi, đáy mắt đau thương chuyển động nhìn anh xem anh có ổn định tâm tình không, anh lấy ánh mắt ý bảo cô tiếp tục.
“Em nói rất nhiều chuyện lúc trước, chỉ có Kha Hựu Tâm mới biết chuyện này, mẹ kế cuối cùng cũng tin tưởng em không nói dối.” Dừng mấy giây, cô nói: “anh tuyệt đốikhông thể tin được chuyện bà ấy làm đâu.”
“Chuyện gì?” Gương mặt anh nặng nề hỏi. Nhưng nếu Đặng Nhã Dung dám tổn thương cô, anh nhất định phải làm cho Đặng Nhã Dung bị trả lại gấp hàng vạn lần!
“Bà ấy mở trói cho em, còn quỳ xuống dập đầu với em... Bà ta khóc đến thê thảm, vẫnkhông ngừng cầu xin em tha thứ cho bà ta và Tử Linh. Bà ta nói, từ nhỏ Tử Linh bởi vì lòng háo thắng quá mạnh mẽ, luôn luôn ngầm so sánh với em, cộng thêm ba luôn cảm thấy em thiệt thòi, tự nhiên đối với em cũng tốt hơn, trong lòng Tử Linh không phục... Còn có...”
cô kể hết tất cả mọi chuyện một lần, bao gồm cô cố ý ở lại trên núi, cũng muốn mẹ kế đưa điện thoại cho cô, để cho cô có thể gọi điện thoại về nhà vân vân.
“Sao nữa?” Cằm từ từ rủ xuống, anh kiên trì muốn nghe rõ ngọn nguồn tất cả mọi chuyện.
“Tử Linh... Là bởi vì quá yêu anh, muốn lấy được anh, mới có thể có ý muốn sát hại em.”
Quả nhiên, khi cô vừa nói xong động cơ quan trọng giết người, cả khuôn mặt anh cũng thay đổi, giận dữ trong mắt từ từ bị sự nặng nề tự trách móc mình thay thế. anh ngồi dậy, nắm chặt hai quả đấm, đến mức trắng bệch.
Lại là anh! Người hại chết cô, lại là anh! Trời ạ! anh có thể nào không hận mình...
“Quang Hằng, em yêu anh.” Lúc anh đang oán hận bản thân, đầu cô chui vào trong lòng anh, hai tay ôm chặt cái lưng cứng ngắc của anh.
“không phải lỗi của anh... thật sự không phải. Là đầu óc Tử Linh đã có vấn đề, mẹ kếnói cho em biết, Tử Linh vẫn đi gặp bác sĩ tâm lý, tinh thần cô ta thất thường, chẳng qua là mẹ kế không muốn nhìn cô ta trở nên điên cuồng, mới có thể giúp đỡ cùng lên kế hoạch với cô ta hại em.”
“Bởi vì muốn lấy được anh, cho nên Kha Tử Linh giết em! Trời ơi! Từ đầu tới cuối người đáng chết nhất là anh! Là anh!”
“không phải mà! không phải như thế...” cô dựa vào cổ anh, hai tay mặc dù yếu ớt, cũng ra sức ôm chặt anh.”anh hãy nghe cho kỹ, em yêu anh, cho nên nếu như anhđáng chết, vậy thì em là người yêu anh cũng nên chết.”
“Hựu Tâm...” sự bi thương như chặn ngang cổ họng anh, cánh tay mạnh mẽ nhanh chóng ôm chặt cô.
“Sai rồi, là Điềm Hinh.” Khẽ hít chóp mũi hồng, cô ngẩng đầu lên, hôn lên cái cằm cong tuyệt đẹp của anh.
“Từ nay về sau, em không phải là Hạ Điềm Hinh mang quá khứ nặng nề nữa, anh chỉ cần nhớ rõ người yêu anh là cô gái 18 tuổi, Hạ Điềm Hinh.”
“anh không thể mất đi em lần nữa... không thể...” Tròng mắt màu hổ phách xông lên hơi nóng, hốc mắt đỏ hoe, chôn gương mặt tuấn tú vào bên vai cô, hút lấy mùi hương của cô, tha thiết cảm nhận sự tồn tại của cô.
“anh sẽ không mất em, vĩnh viễn sẽ không.” cô dựa vào anh, hôn nhẹ lên gương mặtanh.
Lẳng lặng ôm, cảm thụ nhịp đập và nhiệt độ của nhau, giờ khắc này không cần ngôn ngữ, bọn họ cứ ôm đối phương như vậy, ngàn năm không biết mỏi mệt tựa như ngắm nhìn lẫn nhau.
một lần lại một lần, nói lời yêu với đối phương, sau khi giọng nói khàn khàn truyền đi, mới lấy nụ hôn triền miên thay thế lời yêu vô tận.
Thời gian không một tiếng động lướt qua, màn đêm vén màn, mặt trời xuyên qua chiếu ánh sáng nhàn nhạt vào trong phòng, dường như sự bi thương của cô cũng chậm rãi bốc hơi dưới ánh ban mai.
Dưới ánh nắng chiếu vào, bọn họ cùng hô hấp và nhịp tim, nhắm lại đôi mắt đã chảy quá nhiều nước mắt tan nát cõi lòng, ngủ trong lòng lẫn nhau.
Nửa năm sau ──
“Lôi khốn kiếp... anh xem chuyện tốt mà anh làm! Đều do anh làm hại!”
Theo một tiếng mềm mại, Hạ Điềm Hinh không chút khách khí đẩy cửa vào, cũngkhông để ý Lý Nguyên Tu cũng đang làm việc trong phòng, ném toàn bộ tuần san Bát Quái trong ngực lên bàn.
Lý Nguyên Tu lúng túng nhìn về người phía sau, ngay sau đó nhẹ nhàng đưa tới mộtánh mắt, Lý Nguyên Tu lập tức hiểu ngầm lui ra, trong lòng không quên suy nghĩ.
Vị phu nhân mà tổng giám đốc mới cưới không lâu... thật sự rất can đảm, cá tính nóng nảy cũng không thua tổng giám đốc, cá tính nóng như lửa này cùng vị phu nhân tiền nhiệm đã qua đời hơn một năm trước giống nhau y hệt.
Aiz, lòng người thay đổi!
Nhớ ngày đó tổng giám đốc của bọn họ đau khổ chịu tang vợ mình, cả người gầy yếuđi rất nhiều, loại thâm tình này, ngay cả anh là đàn ông mà cũng có phần cảm động.
Ai ngờ, phu nhân qua đời hơn nửa năm thì tổng giám đốc liền bí mật nuôi một vị phu nhân mới, còn luôn không biết phân biệt việc công và việc tư trong phòng làm việc... Khụ khụ, tóm lại là hành vi ân ái vượt quá mức.
Haizz! Phu nhân tiền nhiệm thật đáng thương...
Đóng cửa lại trước, nhanh chóng liếc vị phu nhân mới, Lý Nguyên Tu lần nữa yên lặng thở dài.
“Đều tại anh! Em đã nói không muốn kết hôn sớm như thế! Kết quả bây giờ tất cả mọi người nói em là loại phụ nữ có tâm cơ, còn nói anh đào hoa, mới hơn một năm đãquên vợ của mình, thật oan ức!” Hạ Điềm Hinh giận muốn cắn anh, bị anh kéo vào trong ngực hôn sâu.
“Điềm Tâm, em thật sự là phụ nữ có thai có sức sống nhất anh từng thấy.” anh hài hước hỏi rõ cười nhẹ, lại lần nữa khơi mào lửa giận đang cuồn cuộn.
không sai, cũng bởi vì tình cảm tốt hơn ban đầu, sau khi hai người liên tục bày tỏ tình cảm, chính là lửa tình cuồn cuộn, không bao lâu liền có thêm một sinh mệnh, Lôi Quang Hằng mới có thể không để ý cô phản đối, cố ý cử hành hôn lễ, để cho cô lạimột lần nữa lên làm Lôi phu nhân.
“Thoải mái đi, cũng đừng tức giận làm ảnh hưởng bảo bảo.” Lôi Quang Hằng vuốt cái bụng còn chưa rõ của cô.
“Đáng ghét! Bây giờ tất cả mọi người đang chỉ trích chúng ta, anh không cảm thấy rất oan uổng sao?” cô buồn bã liếc anh.
“Mặc kệ, qua vài ngày, bọn họ sẽ dời đi mục tiêu khác.”
“Nhưng mà Kha Hựu Tâm bị như thế này cũng quá đáng thương...” cô càu nhàu.
“Là người nào nói với anh, từ nay sẽ không để ý thân phận nữa?” anh nhướng mày, tỏ vẻ hoài nghi miệng cong lên cười giễu cô.
“không để ý, cũng muốn chu toàn mặt mũi.” cô thì thầm oán giận.
“Trong lòng bình tĩnh hơn chút nào chưa?” Ngón tay thon dài vuốt ve dáng người củacô, anh rủ mắt, đáy mắt quyến luyến ngọt ngào như mật, khiến bộ dạng cô mỗi mộtgiây phút đều tham lam không đáy, đóng dấu vết khó phai trên trái tim.
cô im lặng, sau đó khẽ dạ, cúi gương mặt xinh đẹp dịu dàng, đầu ngón tay cuốn lấy cà vạt của anh.
Nghe nói tháng trước, tinh thần Kha Tử Linh sụp đổ, cuối cùng cũng bị người nhà họ Kha cưỡng bách đưa đi gặp bác sĩ, hôm nay đã vào ở trong bệnh viện tâm thần để trị liệu.
Hai ngày trước, Lôi Quang Hằng dẫn cô đi gặp Kha Mân Hùng... Người cha “kiếp trước” Kha Mân Hùng dường như cũng biết nguyên nhân Kha Hựu Tâm chết, rất đau lòng với mẹ con Đặng Nhã Dung, nhưng mà vì tình thân, cuối cùng không làm được chuyện đại nghĩa diệt thân, không thể làm gì khác hơn là đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần, để cho cô ta dùng cách này sám hối.
Còn Đặng Nhã Dung, cô nghĩ, kiếp này không thể nào mà ông tha thứ.
Đối mặt chuyện con gái ngày xưa sống lại, Kha Mân Hùng cũng không nói gì, chẳng qua là trong lúc dùng cơm thường thở dài, nói Hựu Tâm không có phúc phận.
“Em nghĩ, chuyện này đối với Tử Linh mà nói, chính là trừng phạt lớn nhất.” Dừng lại hồi tưởng tình cảnh đêm đó, cô yếu ớt đưa ra tổng kết.
“Đừng suy nghĩ nữa, cũng đã qua rồi.” Hôn lên trán của cô, anh dịu dàng an ủi bên taicô.
“Ừ...” cô thuận theo tựa vào lồng ngực của anh, hưởng thụ nhìn anh ôn tồn ngọt ngào hôn cô, giống như mèo con lười biếng.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ soi vào chói lòa như thế, như ánh hào quang rực rỡ trong mắt họ.
Giữa bọn họ vẫn tranh cãi như cũ, cá tính vẫn nóng như lửa như cũ, nhưng mà trải qua sự hành hạ của sinh tử cũng trở nên khác đi, bọn họ cảm nhận sinh mệnh của đối phương, mãi mãi không thể mất đi một phần. cô sống lại, cũng là của anh, giống như cứu rỗi anh, biết rằng cả đời phải che chở, vì cô là tình cảm chân thành vĩnh hằng củaanh.
── HOÀN ──
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...