Bà nói thế, nhưng hoàn toàn không có ý chê trách con gái mà còn thấy bao nhiêu tình thương trong ánh mắt và ngữ điệu.
Hạ Kiều Nghi nhìn đối phương, người phụ nữ hiền đến mức nhìn con gái bị bắt nạt cũng chỉ biết đau lòng.
Cô của kiếp trước đã gặp vài lần.
Tô phu nhân dừng ngay ánh mắt ở cô:
“Tịch hay khoe với bác về con lắm, còn cho bác xem ảnh của con… ngoài đời con đáng yêu hơn nhiều.”
“Con cảm ơn bác.”
Lúc này, mấy cán bộ và ban giám hiệu phụ trách xử lý việc lần này đã quay trở lại căn phòng họp.
Bọn họ gọi phụ huynh Tô Tịch sang một bên nói chuyện nhằm đối phó bà trước.
Nửa tiếng sau, phụ huynh của Trần Hiểu Linh và Bùi Minh Thy tới.
Chưa gì, bà Trần đã xa xả mắng Hạ Kiều Nghi và bên phía nhà trường.
Trông bà ta tính cách nóng nảy.
Biết Tô phu nhân là phụ huynh của Tô Tịch thì lập tức ra oai với bà ấy.
Lục Ái Ái quay sang hỏi nhỏ Tô Tịch:
“Sao mẹ cậu hiền quá vậy?”
Tô Tịch giải thích:
“Mẹ mình đang tu hành.”
Lục Ái Ái còn chưa hiểu thì đã bị Hạ Kiều Nghi kéo lại, giải thích cho cô ấy hiểu.
Người ta không phải ngu ngốc không biết nói lại, chỉ là căn nguyên người ta đã thấu sự đời, không muốn đôi co với kẻ miệng to.
“À…”
Lục Ái Ái à một tiếng thật dài như đã hiểu.
Tô Tịch nhìn không nổi mẹ mình bị bắt nạt, đang lúc cô ấy định đứng lên đi về phía đó can ngăn mấy người mồm miệng nhanh hơn não kia thì ở phía cửa.
Ánh sáng như bị chặn đi bởi hai người đàn ông.
Lục Đông Phong gõ cửa hai tiếng.
Mọi người liền bị thu hút, ngừng lại hết hoạt động hướng mắt ra phía cửa.
“Anh… cuối cùng anh cũng đến rồi.”
Lục Ái Ái nhanh nhảu đứng lên chạy về phía anh, kéo anh tới ngồi xuống giữa Hạ Kiều Nghi và mình.
Lục Đông Phong rơi tầm mắt trên người cô gái, cô lại mất tự nhiên né tránh.
Hạ Kiều Nghi dừng ánh mắt ở trên người Hàn Triết, vừa hay có cớ đứng dậy.
Cô đi tới chỗ anh ấy, ánh mắt đầy thắc mắc.
Hàn Triết cùng cô đi tới một chỗ trống cách xa hai anh em họ Lục trên bàn họp dài, ngồi xuống.
Cán bộ nhà trường thấy thế, vội vàng đi tới chào hỏi, lại kéo mấy vị phụ huynh kia về chỗ.
Nhân lúc mấy người họ giới thiệu, Hàn Triết đã nói nhỏ với cô:
“Tôi và hắn gặp nhau ngoài cổng.”
Hạ Kiều Nghi gật đầu đã hiểu.
Cô nhắc anh:
“Tí nữa ai hỏi thì anh cứ bảo là anh họ của em là được.
Em không muốn gọi mẹ tới, sợ mẹ đau lòng.”
Hàn Triết dừng ánh mắt trên người cô, thấy cô không bị thương nặng mới yên tâm.
Vừa nâng tầm mắt nhìn lên đã bắt gặp ánh mắt đầy ý đồ của Lục Ái Ái.
Lục Ái Ái bị anh ấy bắt gặp lúc đang nhìn lén, khẽ cười một cái rồi vội vàng quay đi.
Hiện tại, một bên là phe Lục Ái Ái, Tô Tịch.
Một bên lại là Trần Hiểu Linh và Bùi Minh Thy.
Vì sự xuất hiện của Lục Đông Phong, cho nên Hạ Kiều Nghi đã cùng Hàn Triết ngồi tách riêng hẳn phía dưới.
“Hạ Kiều Nghi, em mời phụ huynh ngồi lùi lên trên này giúp cô nhé!”
Nghe bị nhắc, Hạ Kiều Nghi khẽ cau mày.
Cô ra hiệu cho Hàn Triết, anh lập tức đi trước để ngồi bên cạnh Lục Đông Phong.
Còn cô ngồi cuối cùng bên dãy ghế phe Lục Ái Ái, Tô Tịch.
Lục Đông Phong cương nghị, Hàn Triết lạnh lùng khó gần đâm ra cuộc họp như thêm gánh nặng, một áp lực vô hình bao trùm lấy mấy người.
Mà bọn họ cũng nhận ra, dường như Hạ Kiều Nghi đang né tránh Lục Đông Phong.
Phía trước kia, các cán bộ và ban giám hiệu bắt đầu nói.
Áp lực của phe nào mạnh hơn, phe đó thắng.
Vậy nên, bây giờ trong lời họ nói chính là ‘Các bạn hiểu lầm nhau, dẫn đến việc xích mích’ chứ không phải ‘Dẫn sinh viên trường ngoài về đánh trường mình’ như trước nữa.
Mà mẹ của Bùi Minh Thy nhận ra Hàn Triết là chủ tịch tập đoàn Hoa Thị cho nên cũng chủ động cùng con gái rút lui, mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của ban giám hiệu.
Phụ huynh của Tô Tịch cũng không để lại nhiều ý kiến.
Cuộc chiến chỉ dừng ở ba phụ huynh còn lại.
Phụ huynh của Trần Hiểu Linh sót con gái bị đánh thê thảm, cho nên không nghĩ được nhiều.
Từ lúc tới đến bây giờ, bà ta chính là người nói nhiều nhất.
Mà Hàn Triết sau khi nghe thuật lại sự việc, lại thêm người đàn bà lắm mồm kia cứ ra sức đổ lỗi cho Hạ Kiều Nghi thì đôi mày cau chặt lại.
Cán bộ trường thấy thế trong lòng khiếp đảm, ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh hỏi:
“Không biết phụ huynh của em Kiều Nghi có ý kiến gì không?”
Phải nói những người đàn ông mặc âu phục đều trông rất quyền lực, chưa kể Hàn Triết đây còn là Hàn Triết trọng sinh, khí chất càng thêm áp đảo người khác.
Hạ Kiều Nghi ngước mắt nhìn anh ấy, lúc gọi điện thoại với anh cô đã dặn anh chỉ cần nghe là được, bây giờ anh định giở trò gì thế?
Hàn Triết hắng giọng một cái, ánh mắt chĩa thẳng về phía bà Trần kia:
“Vị phụ huynh này, nói chuyện phải có lý một chút.
Bà không ngừng mắng nhiếc em tôi như thế lại khiến tôi có thể hình dung ra lúc đó con gái bà đã chửi em tôi sỗ sàng cỡ nào khiến cho bạn của con bé không nghe nổi nên mới ra tay đánh người trước.”
Một câu của anh, hàm ý chửi rất rõ ràng ‘con bà cũng giống như bà, đều là dân chợ búa nói năng không suy nghĩ.’
Hạ Kiều Nghi há hốc miệng, tính ra cũng là hai đời rồi, thế mà cô chưa từng nhìn ra Hàn Triết lại là người có miệng lưỡi thâm độc như thế.
Nói một câu đã khiến người đối diện nghẹn họng.
Nhưng cô cũng hiểu được sự kiềm chế của anh ấy khi nghe bà ta nói.
Lục Ái Ái cũng nói vào:
“Phải đấy ạ, lúc đấy nếu thầy cô và mọi người nghe được những lời Trần Hiểu Linh nói thì không biết sẽ thế nào.
Em vốn chỉ là sinh viên trường ngoài, đến đây coi như làm khách mà ai ngờ lại chứng kiến được cảnh tượng như vậy.
Không nói về quan hệ thân thiết của em và Kiều Nghi, thì nếu người ngoài đánh giá họ sẽ nghĩ tại sao ở ngôi trường lớn như trường Kinh tế bao nhiêu người mơ ước được vào, lại có sự việc ganh ghét đấu đá nhau, sẵn sàng xúc phạm bạn cùng phòng trước mặt bao nhiêu người như thế?”
Tô Tịch cùng lúc tố cáo:
“Từ ngày đầu nhập học, biết bạn Nghi là người yêu của Lục Thiếu tá thì hai bạn ấy đã tỏ vẻ khó chịu.
Vậy nhưng chúng em cho qua, bao nhiêu lần các bạn xỉa xói, mỉa mai chúng em cũng để ngoài tai.
Thế nhưng không nghĩ chỉ vì một chút tin tức trên mạng, các bạn ấy đã có thể oai oai lên mặt với chúng em.
Em thật sự không hiểu, chuyện tình cảm của Nghi thì có liên quan gì đến các bạn ấy, Nghi yêu ai hay chia tay ai thì các bạn ấy cũng có quyền gì mà phán xét, dè bỉu nặng lời với Nghi như thế?”
Mẹ Trần Hiểu Linh oang oang nói:
“Mỗi người đều có quyền tự do ngôn luận, bất kể sự vụ thế nào, việc các người ra tay đánh người khác trước chính là sai.
Nhà trường phải xử thật nghiêm vụ này, nếu không… nếu không…?”
Lúc bà ta chưa nghĩ ra mình sẽ làm gì, cả dãy người phe đối diện đều nhìn bà ta chờ đợi xem bà ta định nói gì.
Trông vẻ thách thức khiến bà ta thẹn quá hóa giận:
“Tôi là nhà báo, tôi nhất định không để vụ này chìm xuống.
Các cô là sinh viên, ỷ đông hiếp yếu, bắt nạt con gái tôi và bạn của nó… nhà trường lại bao che… Để xem cảnh sát hay dư luận họ nhìn nhận thế nào về việc này.”
Hàn Triết cánh môi khẽ nhếch lên, cây bút ghi âm lấy từ trong túi áo ra:
“Nhà báo lộng quyền đổi trắng thay đen, dùng con chữ giết người, chèn ép những sinh viên yếu thế… Tin tức nào đáng phỉ nhổ hơn thì chắc bà biết rồi.”
Bà ta đứng dậy đập bà, chỉ tay vào mặt Hàn Triết:
“Cậu… cậu dám ghi âm?”
Bà ta bị Hàn Triết nhếch lông mày khiêu khích, tức không làm gì được lại quay sang nói với ban giám hiệu:
“Tôi không cho phép ghi âm lời của tôi, nhà trường xử lý sao đây?”
Bà ta là nhà báo không chân chính thường hay lén ghi âm lại rồi cắt ghép, ngay lúc này đây trong túi bà ta cũng có bút ghi âm cho nên khi thấy Hàn Triết có thì chột dạ, sợ hãi.
Lục Đông Phong luôn im lặng, lúc ấy cũng lật mở điện thoại luôn úp trên mặt bàn.
Giọng nói rất nghiêm chỉnh ra dáng cán bộ nhà nước:
“Xin lỗi, tôi cũng ghi âm.
Trong luật pháp nhà nước, hình như không có điều luật nào cấm ghi âm trong tình huống như thế này nhỉ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...