Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi


Hạ Kiều Nghi không đôi co với Hàn Triết nữa, anh bảo cô đặt tên cô đành đặt thôi chứ biết sao.
Xe dừng lại ở ngay phía sân chính trước sảnh lớn của căn biệt thự, hai người vừa xuống xe để tài xế lái xe xuống hầm.

Đã lâu không quay lại, căn biệt thự vẫn nguy nga mà cô độc như thế.
Để lòng mình không nghĩ ngợi linh tinh, Hạ Kiều Nghi chợt nói ra một cái tên mình mới nghĩ được:
“Triết Mẫn… anh thấy sao?”
Vốn định ban đầu là hỏi ý anh, nhưng anh vừa cau mày vì dính chữ Triết trong tên đó… cô lập tức chốt luôn.
“Hàn Triết Mẫn, chốt cái tên này đi.

Em thấy nó khá hay đó.”
Hàn Triết xuống nước thỏa thuận:
“Đổi tên đệm đi.”
Cô nhanh chân đi vào trong nhà, không quay đầu lại mà nói:
“Sao anh bảo em là mẹ nuôi của con bé, em cứ thích cái tên này đấy, nếu anh không thích thì tự đặt đi, em cũng không làm mẹ nuôi của con gái anh nữa.”
“...”
Hàn Triết thật quá bất lực với cô.

Tức không thể tức, giận không thể giận.
Hạ Kiều Nghi thấy chọc tức được anh, cô hớn hở đi vào nhà.

Người giúp việc nghe cô hỏi thì muốn dẫn cô đi lên phòng của Hướng Ánh Dương… à, phải là Hàn Triết Mẫn, nhưng Hàn Triết đi sau đã nói:
“Không cần phải dẫn đường.”
Anh nhìn cô:
“Đừng nói là em quên.”
Hạ Kiều Nghi bĩu môi tỏ thái độ, đành nghe người giúp việc nói vị trí phòng, sau đó cô tự mình đi lên.

Đúng là nơi mình từng ở trong một thời gian dài, tưởng sẽ quên, ai ngờ bước chân tới đâu ký ức lập tức hiện về tới đó.


Đau khổ có, vui vẻ cũng có một chút.
Cô dễ dàng tìm đến phòng của Hàn Triết Mẫn, gõ nhẹ.
Không có bất cứ một động tĩnh gì truyền ra.
Hạ Kiều Nghi rất biết điều, tự nhiên mở cửa.

Cửa không khóa trong, cô he hé mắt vào nhìn.
Hàn Triết Mẫn đang ngồi quay lưng về phía cô, ánh mắt đa sầu đa cảm nhìn ra khung cảnh xinh đẹp của bầu trời phía bên ngoài cửa kính sát sàn.
Thật ra mỗi phòng ngủ chính trong căn biệt thự này đều có thiết kế riêng và view ban công rất đẹp.

Hàn Triết không rõ vô tình hay cố ý mà để Hàn Triết Mẫn ở cạnh bên căn phòng cũ của cô.

Trông thái độ anh khó chịu ra mặt, nhưng cô tin anh cũng có tình thương đối với đám trẻ nhỏ.
Ờ thì… Cô cũng không chắc lắm.
Cô chợt nổi ý xấu, lớn giọng hù con bé kia:
“Hế lô!!!”
Hàn Triết Mẫn giật mình đúng như ý cô, con bé thảng thốt quay lại.
Hạ Kiều Nghi vẫy vẫy tay:
“Xin chào người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Hàn Triết Mẫn thoáng qua tia ngỡ ngàng trong ánh mắt, giây trước con bé còn đang suy nghĩ không biết cô về cô nhi viện không thấy con bé thì sẽ có cảm giác như thế nào?
Giây sau gặp được ở đây, con bé dù không muốn thừa nhận cũng không thể che giấu được một chút mừng rỡ trên gương mặt.

Câu đầu tiên con bé hỏi là:
“Người đó là chị bảo tới sao?”
Hạ Kiều Nghi cười nhẹ, bước đến:
“Ở đây thế nào, có cảm thấy thoải mái hơn không?”
Hàn Triết Mẫn không đáp.
Đúng là so với cô nhi viện, hay thậm chí là nhà của bố mẹ ruột của con bé thì nơi này lớn hơn, hiện đại, sang trọng hơn gấp nhiều lần.
Hạ Kiều Nghi ngồi xuống bên cạnh Hàn Triết Mẫn:

“Đó là người bạn thân thiết nhất của chị, bề ngoài anh ấy hơi cộc cằn.

Nhưng một khi đã là thành viên trong gia đình của anh ấy… anh ấy sẽ bảo vệ em, sẽ đối xử tốt với em nên cứ yên tâm ở lại đây nhé!”
Hàn Triết Mẫn vẫn không bày tỏ bất cứ một biểu cảm gì khiến cô không biết con bé nghĩ sao, con bé hỏi cô:
“Vậy chị thì sao?”
Chẳng phải ban đầu nói chị mới chính là người đón con bé ư?
Hạ Kiều Nghi nói:
“Chẳng giấu gì em, chị vẫn đang đi học, chứ nếu không chị đã có thể nhận nuôi em rồi.

Với lại, sau khi nghĩ kỹ, chị thấy không thể đón em về chịu khổ với chị và mẹ được, em nên ở đây với anh ấy… Giờ anh ấy là ba nuôi của em.

Thật ra, anh ấy cũng cô đơn lắm, suốt thời gian chị quen chưa lần nào thấy anh ấy nhắc hay gặp người nhà… hy vọng em và anh ấy có thể nương tựa nhau, không còn cảm thấy cô đơn nữa.”
Cô là đang cố ý đánh vào tâm lý của Hàn Triết Mẫn, đôi khi cảm giác thương cảm cho người khác sẽ khiến con bé có thêm chút động lực.
Mà quả thực cô không hề nói dối.

Cô chưa từng gặp hay thậm chí cũng chưa từng nghe nói về ba mẹ của anh, đời trước thử hỏi đám người Cố Giai Khải nhưng họ cũng không rõ lắm.
Thật ra, họ Hàn không phải họ gốc của Hàn Triết, Hàn Triết cũng chẳng phải tên khai sinh của anh.
Nhưng có còn quan trọng không?
Hạ Kiều Nghi không để ý về thời gian, cô ở trong phòng buôn chuyện phiếm với Hàn Triết Mẫn… Thực tế là cô nói, con bé nghe hoặc cũng có thể không nghe.

Lúc này trời đã tối, người giúp việc lên gọi hai người xuống dùng cơm.
Cô nắm tay Hàn Triết Mẫn kéo đi, con bé mất tự nhiên rụt lại.
Cô cười trừ:
“Được rồi, không thích nắm thì không nắm.

Mau đi nhanh, chị đang đói lắm rồi, cả ngày nay chưa được cái gì vào bụng cả…”
Bàn cơm thật thịnh soạn, Hàn Triết là một tên lãng phí chính hiệu, dù chẳng dùng gì nhiều nhưng cứ phải bày hết sơn hào hải vị ra mới được.
Cho nên, tình thế hiện tại trông có chút gượng gạo.

Hạ Kiều Nghi ngồi ở bên cạnh Hàn Triết Mẫn, còn Hàn Triết ở đối diện.
Anh nhâm nhi ly rượu, lại nói người giúp việc rót cho cô một ly nhưng cô lắc đầu từ chối:
“Cảm ơn, tôi uống nước hoa quả được rồi.”
Hàn Triết hơi nhếch môi phán xét:
“Ở bên tôi cũng chẳng phải ở bên cạnh tên Lục Đông Phong kia… em cứ thoải mái đi.”
Hạ Kiều Nghi đáp rất hợp lý:
“Rượu chè bê tha có tốt gì, chỉ hại sức khỏe.

Anh bỏ sớm đi, lúc trước em suýt chết vì không có thuốc trị bệnh gan đấy…”
Hàn Triết tất nhiên hiểu ‘lúc trước’ mà cô nói là đời trước lúc ở trong tù.
Hàn Triết lại nào biết chuyện ấy, sắc mặt không vui đặt ly rượu xuống bàn.

Tự dưng lại cảm thấy rượu mất ngon.
“Tên kia không lo cho em à?”
“Lo! Nhưng em không thích, mà thôi… đừng nhắc nữa.”
Hạ Kiều Nghi cũng không vui khi nhớ lại, cô lấy lại tâm trạng, quay sang Hàn Triết Mẫn đã vốn e dè, khi ở trước mặt Hàn Triết con bé lại càng sợ sệt hơn.

Đến cả khi cầm dĩa ăn thôi cũng run rẩy tay chân.
Cô vuốt vuốt lưng con bé an ủi:
“Ba em nói với chị, ngày mai anh ấy sẽ cho người đi làm lại hồ sơ cho em.

Đổi tên của em thành Hàn Triết Mẫn… em thấy sao?”
Hàn Triết Mẫn thích hay không thích cũng không dám phản kháng, bị anh nhìn chằm chằm nên cả người co rúm lại.
Hàn Triết cau mày, nghĩ bụng trông anh giống con quỷ ăn thịt người lắm sao?
Hạ Kiều Nghi thấy thế quay sang liếc xéo anh:
“Anh đừng có dọa con bé sợ chứ? Trông anh cứ như ông già khó tính vậy.”
“Này!”
Hàn Triết không hài lòng:
“Hạ Kiều Nghi, em càng ngày càng to gan rồi đấy!”
Cô trả treo:
“Gan không những to, còn lở loét ra đây!”
“...”

Hàn Triết chẳng thèm nói chuyện, không quan tâm tới hai người nữa, lặng thinh dùng bữa.

Bữa cơm đầu tiên khi có cả cô và Hàn Triết Mẫn, nhìn sao cũng thấy giống ba mẹ và con gái.

Hàn Triết có chút hưởng thụ, theo thói quen cầm lấy ly rượu đưa lên môi, nhớ tới lời cô lại chợt đặt xuống.
Hạ Kiều Nghi cũng thật không để ý đến anh nữa.
“Triết Mẫn… em có thích cái tên này không?”
Hàn Triết Mẫn len lén nhìn ba nuôi, thấy ba không còn để ý đến mình mới bẽn lẽn gật đầu.

Cô bé vẫn biết khi về nhà người khác, mình sẽ có thân phận khác.
Cô nói thầm vào tai con bé:
“Yên tâm đi, anh ấy đi sớm về khuya, sau này căn nhà rộng lớn này sẽ thuộc về em.”
Con bé tò mò:
“Ba không lấy vợ sao ạ?”
Hạ Kiều Nghi hơi sững lại.
Đúng là trước giờ cô chưa từng nghĩ đến ngày Hàn Triết sẽ lấy vợ.

Đời trước, cô và anh đến lúc chết vẫn không có quan hệ hôn nhân gì, cũng không thấy anh dây dưa quan hệ nhập nhằng với ai.
Cô trả lời:
“Chị không biết, mà kể cả cho dù có lấy ai thì cũng không thể ảnh hưởng tới em được.

Còn có chị ở đây mà, chị sẽ bảo kê khối tài sản thừa kế của anh ấy cho em.”
Hàn Triết nghe lỏm được, lập tức nói:
“Tôi chưa chết đâu, đừng có nguyền rủa.”
Cô bĩu môi, quay đi.
Nhìn cách đối xử của Hàn Triết đối với cô, Hàn Triết Mẫn dù ít tuổi nhưng cũng hiểu được quan hệ khác thường của cô và ba nuôi.

Trong lòng đã tự nhận định Hạ Kiều Nghi chính là vợ tương lai của ba nuôi.

Nhưng hình như, con bé cũng đã đoán ra cô đang có quan hệ với người đàn ông khác.
Bằng chứng chính là hình nền điện thoại của cô và một người đàn ông khác.
Thật đúng lúc này, Lục Đông Phong gọi điện tới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận