Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi


Trọng Trang My đâu ngu ngốc đến mức không hiểu được lời ám chỉ trong từng câu từng chữ mà cô nói ra.
Người ngoài có thể không biết chứ người trong giới đều biết tin tức Lục Thiếu tá lùng sục gần như lật tung cả thành phố H lên để tìm cô bạn gái đang bị mất tích.

Mà bạn gái của anh ta lại đang ở trong tay anh trai của cô ta, tất nhiên là hiểu anh trai mình đang bắt cóc bạn gái nhà người ta để nhằm ‘hợp tác’ phát triển khu phố Thịnh Vượng.
Cho nên ý của Hạ Kiều Nghi chính là: đừng làm khó Thẩm Yến Ngọc, vì không những thế lực của cha cô ta ảnh hưởng đến Trọng Dương Thị mà Thẩm Gia còn có thể dùng đến quan hệ thân thiết với Lục Gia khiến Lục Gia trở mặt gây khó dễ cho khu phố Thịnh Vượng.
Chuyện này mà xảy ra thì Trọng Quân Dương tất nhiên sẽ không vui, khi anh trai không vui thì Trọng Trang My chắc chắn chẳng dễ chịu.
“Kiều Nghi đừng đi mà, cậu giúp tôi với… Chị ta sẽ đánh tôi chết mất, tôi làm gì sai chứ?”
Thẩm Yến Ngọc sợ hãi kêu cứu.
Hạ Kiều Nghi đi thẳng vào phòng, cô biết chắc chắn Trọng Trang My sẽ cân nhắc thiệt hơn mà dừng tay lại.

Lý do mà cô dám đảm bảo, chính là vì kiếp trước cô và cô ta từng đấu đá qua lại mấy năm liền.

Có câu ‘không ai hiểu mình bằng kẻ thù’ là rất đúng đấy!
Quả nhiên, Trọng Trang My đã đẩy ngã Thẩm Yến Ngọc ra xa:
“Con khốn, khôn hồn thì tránh xa anh trai tao ra nghe rõ chưa.

Đừng để lần sau tao mà biết mày vớ vẩn, tao xé xác mày ra.”
Nói rồi thì nện giày cao gót cộp cộp bỏ đi.
Nhìn chị ta đi rồi, Thẩm Yến Ngọc mới dám khóc lớn, sau đó nghĩ ngợi điều gì cô ta lập tức lao vào phòng Hạ Kiều Nghi.

Thấy cô ở trong phòng tắm vừa soi gương vừa ngân nga gì đó thì khóc lóc kêu gào:
“Hạ Kiều Nghi, tôi luôn coi cậu là bạn tốt, tại sao cậu lại không giúp tôi hả, cậu có biết chị ta đánh tôi đau cỡ nào không… huhu…”
Mắt liếc liếc Thẩm Yến Ngọc qua gương, cô nói:
“Tôi giúp kiểu gì?”
Thẩm Yến Ngọc chỉ chỉ tay vào mặt mình:
“Ít nhất thấy chị ta đánh tôi thì cậu cũng phải tiến đến ngăn cản chứ?”

“Vậy lúc chị ta đánh cậu sao cậu không tự vệ đi mà phải cần tôi giúp đỡ?”
“Tôi…”
Bị cô vặn cho mấy câu, Thẩm Yến Ngọc không trả lời được lại lăn ra nức nở.

Cô ta bỏ ra ngoài.

Một lúc sau Hạ Kiều Nghi đi ra thì thấy cô ta ngồi sững ở giường cô.
“Từ hôm nay tôi sẽ ở phòng cậu, cho đến khi anh Đông Phong đến cứu chúng ta.”
Nghĩ tới hình ảnh nửa đêm hôm trước mình chứng kiến, Hạ Kiều Nghi gợn gợn trong lòng, chất giọng nghi ngờ:
“Cô cũng có phòng đấy thôi, không nhất thiết phải ngủ với tôi.”
Thẩm Yến Ngọc quả nhiên bị lời nói của cô dẫn dắt liền bộc trực nói ra:
“Cậu không biết hay sao, tôi đã bị…”
Nói đến đây lại khóc.
“Bị gì?”
Thẩm Yến Ngọc gắt lên:
“Cậu tự hiểu đi.”
Ai mà hiểu được?
Hạ Kiều Nghi bực bội trong lòng, cho dù Thẩm Yến Ngọc bị cưỡng ép lên giường với Trọng Quân Dương nhưng lúc cô nhìn thấy không phải hai người họ đều rất ăn ý đến quá mức sung sức à.
Mặc kệ Thẩm Yến Ngọc nằm trên chiếc giường lớn, cô bỏ xuống dưới nhà, đương nhiên cô thảnh thơi như vậy là vì mọi chuyện tồi tệ vẫn chưa tác động được tới cô.

Mà nếu cô là Thẩm Yến Ngọc, chắc chắn sẽ chẳng để yên mọi chuyện như vậy.
Thẩm Yến Ngọc… cô ta có ý đồ nhưng lại chẳng có dũng khí.

Phía dưới Trọng Trang My đang ngồi chễm trệ trên sô pha thở phì phò tức giận.

Nhìn thấy cô liền gọi cô tới:

“Cô lại đây tôi xem.”
Hạ Kiều Nghi liếc liếc chị ta, xong cũng đi tới ngồi xuống đối diện.

Chị ta nói:
“Xem cô có chút tài cán có thể ngăn cản tôi xé xác con đàn bà kia ra.”
Cô nghĩ ngợi, cố ý bảo rằng:
“Nếu vừa nãy chị không nhận Trọng Quân Dương là anh trai chị thì tôi còn nghĩ chị chính là vợ hợp pháp của anh ta đấy!”
Trọng Trang My chột dạ:
“Tôi chính là không thích anh ấy dây dưa với mấy con đàn bà tầm thường.”
“Thẩm Yến Ngọc không tầm thường, cô ta là con gái của Đại tá…”
“Im đi.”
Chị ta chặn họng không cho cô nói hết.

Cô cười cười, ý cười cho chị ta biết cô đã hiểu thấu tất cả.
Trọng Trang My đột nhiên đứng phắt dậy:
“Tạm thời thế đã, giờ cô theo tôi ra đây, chỉ tôi vài đường cua xe.”
Hạ Kiều Nhi mặt nhăn lại:
“Tôi không có tâm trạng.”
“Không chỉ cho tôi, tôi bảo anh trai nhốt cô lại.”
Bị Trọng Trang My đe dọa một phen, cô chỉ đành nói:
“Chị tưởng tôi học không mất tiền chắc.

Với lại, cho dù muốn bái sư học đạo cũng phải xem tình trạng của tôi chứ? Tôi đang ốm cũng không tha.”
Trọng Trang My quan sát cô một hồi, sau cùng mới gật đầu:
“Được, tôi biết tên họ cô rồi, cô không trốn thoát được đâu.


Đợi cô khỏi ốm tôi chắc chắn tới tìm cô.”
Nhìn chị ta rời đi, nói như vậy có nghĩa là cô sắp được thả về rồi sao?
Không để Hạ Kiều Nghi đợi quá lâu, đến tầm chiều bên ngoài căn biệt thự vang dội âm thanh tiếng xe quân dụng.

Lúc Lục Đông Phong cùng mấy chục người mặc quân phục lao vào, ai cũng vác khẩu súng lớn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu khiến cô có chút giật mình.
Mà bọn họ, nhất là Lục Đông Phong so với cô thì càng bất ngờ hơn.

Chắc là anh với mọi người cũng không nghĩ tới, người mà họ khổ sở tìm kiếm mấy hôm nay lúc này lại đang ngồi vắt chân trên ghế sô pha trong phòng khách ăn bánh uống trà.
Để phá vỡ bầu không khí kỳ quặc này, Hạ Kiều Nghi đành gượng cười:
“Hi, anh đến rồi à?”
“...”
Lục Đông Phong tức điên người, nhưng nhìn cô an toàn thì cục đá trong lòng anh cũng rớt xuống.

Vừa bước mấy bước tới, chưa kịp ôm lấy cô thì Thẩm Yến Ngọc bỗng xuất hiện, từ trên cầu thang chạy xuống lao về phía anh.
“Anh ơi, cuối cùng anh cũng đến, em sợ lắm, huhu…”
Nhìn Thẩm Yến Ngọc ngã cả vào lòng Lục Đông Phong, Hạ Kiều Nghi chán chẳng buồn nói.

Cô đứng dậy, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Lục Đông Phong biết cô giận, vội để Thẩm Yến Ngọc cho đàn em bên cạnh sau đó rối rít chạy theo cô.
Bên trong căn biệt thự, người giúp việc và vệ sĩ đều được áp giải về sở cảnh sát làm việc…
Thời gian một tuần sau đó, tưởng chừng mọi thứ rất yên bình, sự thật thì là do mọi người không muốn để Hạ Kiều Nghi bận lòng nên không nói với cô.

Cô tuyệt nhiên bị Hạ Lam cấm túc ở nhà, nửa bước chân cũng không được đi.

Còn việc học tạm thời xin nhà trường hoãn lại, dù vượt ngoài quy định nhưng có thế lực của Lục Thiếu tá thì có gì khó khăn đâu.
Trong một tuần này, Trọng Quân Dương bị triệu tập tại đồn cảnh sát với lý do bắt cóc người khác.

Trọng Quân Dương đưa ra lý lẽ là mời Hạ Kiều Nghi và Thẩm Yến Ngọc về nhà chơi, bằng chứng là camera hành trình đưa đón Hạ Kiều Nghi về.

Trong đó, Hạ Kiều Nghi chủ động dựa vào lòng Trọng Quân Dương rất tình cảm, còn Thẩm Yến Ngọc thì đang ngủ say ở một vị trí khác.

Cộng thêm cảnh tượng ở biệt thự cũng khó ai chứng minh được sự việc lần này là bắt cóc.
Bên phía sở cảnh sát trước đó từng lấy lời khai của Hạ Kiều Nghi, cô cũng không nói rằng đây là vụ bắt cóc thế nên chỉ đành bất lực để Trọng Quân Dương oai phong rời đi.

Tất nhiên sau đó, Lục Đông Phong đã ‘được’ mấy anh em trong cơ quan gắn mác ‘bị bạn gái cắm sừng’.
Lúc Trọng Quân Dương vừa tới hầm xe của sở cảnh sát, phía sau bất thình lình có một bóng đen lao tới.

Anh ta phản xạ rất nhanh nhưng vẫn bị ăn một cú đấm từ đối phương.

Hai bên lập tức đánh qua đánh lại, mà Trọng Quân Dương là doanh nhân, sao có thể so được với người rèn luyện trong quân đội lâu năm như Lục Đông Phong.
Nói chung là bị ăn không ít phát đấm vào mặt.
“Được rồi, Lục Thiếu tá cũng thâm nho quá đấy!”
Trọng Quân Dương tựa người vào xe, tay ôm bên mặt bị đấm, bực bội Lục Đông Phong thật biết chọn chỗ để đánh.
Ánh mắt Lục Đông Phong không có lấy một tia đùa cợt:
“Dám làm mà không dám nhận, thật hèn hạ.”
Trọng Quân Dương lau lau vệt máu, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía anh:
“Nếu ban đầu anh chịu hợp tác, mọi chuyện sẽ đến mức này sao? Nhưng thôi, dù sao cũng cảm ơn Lục Thiếu tá, đương nhiên trong tương lai khu phố Thịnh Vượng phát triển được là nhờ công sức của anh đấy.”
Lục Đông Phong tức giận vì bạn gái nhưng cũng chỉ có thể chơi trò mèo đánh lén này, chứ không thể làm gì khác.

Trọng Quân Dương rất đắc ý.
“Vốn dĩ nếu Lục Thiếu tá hợp tác, chúng ta có thể ngồi chung trên một con thuyền nhưng anh thế này, tôi thực sự rất tiếc.”
Ánh mắt thâm độc nói lên tất cả, Trọng Quân Dương như ngầm ám chỉ nếu Lục Đông Phong lựa chọn can thiệp vào cuộc chiến này chắc chắn anh ta sẽ diệt trừ anh.
Lục Đông Phong chợt cười khẩy, từ trong ra ngoài đều xem thường lời đe dọa của anh ta.
“Thế thì sao?”
Nhìn thấy nét cười trào phúng của anh, ánh mắt Trọng Quân Dương lạnh đi vài phần.
“Sao chăng thế nào anh sẽ biết sớm thôi!”
Anh ta từ từ tiến tới gần, vì muốn chọc tức anh mà cố ý nói:
“Nói cho Lục Thiếu tá biết… Kỹ năng của em Hạ tốt như vậy mà chỉ thuộc về mình anh thôi thì tiếc quá! Đồ tốt thì đừng tham lam giữ cho bản thân, anh nên chia sẻ đi, nếu không có ngày mất trắng đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận