Buổi chiều, Lục Đông Phong cùng Hạ Kiều Nghi vừa tiễn Lục Ái Ái và Ngữ Thu Mai là hai người khách cuối cùng ra về.
Hai người cùng nhau đi dạo trong khu phố nhỏ.
Nhìn Lục Đông Phong đi bên cạnh, chẳng rõ từ lúc anh với Hàn Triết ở riêng với nhau nói gì mà hiện tại sắc mặt anh cứ cảm thấy không được tốt.
“Sao vậy, anh không vui chuyện gì à?”
Lục Đông Phong đưa mắt nhìn qua cô, hỏi ngược lại:
“Không có gì.
Em muốn về sao?”
Nghe anh hỏi thế, Hạ Kiều Nghi xụ mặt xuống, giọng cũng trở nên cáu kỉnh:
“Nếu anh không muốn đi với em thì cứ trở về đi, em tự đi dạo một mình cũng được.”
Nói dứt lời, liền buông tay anh.
Đi nhanh về phía trước.
Rõ ràng đang cùng nhau đi dạo mà anh lại hỏi cô câu đó, chẳng lẽ là muốn về sớm?
Biết mình lỡ lời, Lục Đông Phong chỉ đành bước nhanh mấy bước theo cô.
“Đừng giận.”
“Hừ.
Cả ngày cứ khó chịu, còn giống như là em đang bắt ép anh làm chuyện anh không muốn vậy.”
“Đâu có, ở bên em là niềm hạnh phúc đối với anh.”
Lục Đông Phong kéo cô vào công viên nhỏ, có bạn gái hay dỗi đúng là tu luyện cho anh được bản năng văn vở.
Giờ anh chỉ nghĩ miễn là cô không giận thì nói gì, làm gì cũng được, anh cũng bằng lòng hết.
Hạ Kiều Nghi ngồi lên xích đu gần đó, Lục Đông Phong ở bên cạnh, giọng nói tỏ ra bâng quơ.
“À phải rồi, có chuyện này muốn hỏi ý của em.”
Hạ Kiều Nghi tò mò:
“Là chuyện gì?”
Lục Đông Phong căn chỉnh góc độ sao cho nhìn rõ nhất biểu cảm trên gương mặt cô.
Hạ Kiều Nghi không hiểu ý đồ của anh, còn tròn mắt nhìn anh.
“Chuyện công việc.”
Anh đáp.
“Chuyện công việc sao? Em không rõ lắm đâu, nhưng anh nói đi.”
Cô đang nghĩ hẳn là anh bị đối thủ của mình gây khó dễ.
Cô chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp anh.
“Trọng Quân Dương…”
Lục Đông Phong cố ý dừng lại sau khi nhắc đến cái tên này.
Hiển nhiên, vừa nghe đến cái tên này, ánh mắt Hạ Kiều Nghi lập tức thay đổi.
Cô cụp mắt, quay mặt đi.
Nhất thời vì cảm xúc trong lòng mà quên mất hiện thực:
“Tại sao lại nhắc đến anh ấy?”
Ánh mắt Lục Đông Phong híp lại đầy cảnh giác:
“Anh ấy? Em quen hắn ta sao?”
“Em…”
Hạ Kiều Nghi mím mím cánh môi, giây sau liền trả lời:
“Không quen.”
Hiển nhiên, Lục Đông Phong còn lâu mới tin.
“Vậy tại sao lại biết?”
Hạ Kiều Nghi trốn tránh, nhìn ra ngoài bầu trời cao xa:
“Em đọc tin tức trên mạng nên biết.”
“Thế à?”
Lục Đông Phong ôm cô vào lòng.
“Ừm.
Có chuyện gì vậy?”
Anh trả lời cô, nhưng tâm tư lại suy nghĩ chuyện khác:
“Ở cơ quan đang cần duyệt một số dự án quan trọng.
Trong đó có dự án của tập đoàn Trọng Dương.
Bên đó xin duyệt mở rộng khu phố Thịnh Vượng.”
“Khu phố Thịnh Vượng đang đà phát triển, mở rộng nó là điều đương nhiên.”
“Ừ.
Nhưng mà, khu đất bọn họ muốn mở rộng trùng với một dự án của tập đoàn khác.
Bên đó lại muốn thành lập khu đô thị nhà đất.
Em nghĩ thế nào?”
Anh vờ hỏi, thực chất đang dò la thái độ của cô.
Hạ Kiều Nghi hoàn toàn không để ý đến cái bẫy mà anh đặt ra, cô thực sự đã suy ngẫm kỹ càng.
Khu phố Thịnh Vượng quả thực rất cần mở rộng diện tích.
Nếu như một trong bốn phía xung quanh mà bị tập đoàn khác chiếm lĩnh vị trí, thì đương nhiên rất cản trở chuyện làm ăn sau này của khu phố Thịnh Vượng.
Chỉ e sẽ không phát triển được như đời trước.
Như vậy có lợi cho cả Hàn Triết và Lục Đông Phong.
Có điều, đó lại là một nơi tốt giúp nhà nước hấp dẫn doanh nghiệp nước ngoài đầu tư vào.
Nếu nghĩ tổng thể vẫn là nên đồng ý dự án của khu phố Thịnh Vượng thì hơn.
“Chẳng phải lần trước chúng ta từng đến khu phố Thịnh Vượng sao, em thấy rất thích nơi đó.
Dù sao cũng không hiểu được nhiều, chỉ dựa vào cảm tính để chọn.
Vẫn là chọn dự án của khu phố Thịnh Vượng.”
Quả nhiên.
Lục Đông Phong nhớ tới lời của Hàn Triết nói.
Y như hắn ta đã khẳng định, cô tuyệt nhiên chọn khu phố Thịnh Vượng.
Thấy sắc mặt anh bỗng dưng tối sầm xuống, Hạ Kiều Nghi ngơ ngác chẳng hiểu:
“Anh không khỏe trong người sao?”
Lục Đông Phong không trả lời, còn nói một câu đầy hàm ý:
“Người ta hay nói, khi mình thích một nơi nào đó, không hẳn là vì nơi đó cảnh sắc đẹp hay là đồ ăn ngon mà là vì nơi đó có người mình yêu.”
“...”
Hạ Kiều Nghi bấy giờ mới ngộ ra chút chút, anh thế mà thử lòng cô.
Rốt cuộc Hàn Triết đã nói linh tinh gì với anh vậy?
Cô cười cười, vòng tay ôm lấy hông anh:
“Lạ thế, em chưa nghe câu đó bao giờ.”
Lục Đông Phong im lặng phải mất một lúc lâu.
Cảm giác im lặng khiến Hạ Kiều Nghi sốt hết cả ruột.
Anh cảnh cáo:
“Tốt nhất là như thế.
Đừng để anh biết em có điều mập mờ với người của bên đó.”
Hạ Kiều Nghi liếc yêu anh một cái.
“Tự dưng hỏi linh tinh còn dọa dẫm người ta, anh hay thật đấy!”
“Nếu không có gì thì còn sợ anh dọa dẫm em?”
Lục Đông Phong rất không cam tâm.
Rõ ràng bực bội khó chịu nhưng ngoài mặt lại được cô ôm đến mềm nhũn cả lòng.
Hạ Kiều Nghi nghe vậy đột nhiên muốn hỏi:
“Vậy nếu thực sự có gì thì sao?”
Lục Đông Phong không ngần ngại nhéo má cô.
“Còn dám ‘nếu’?”
“A… đau em…”
Cô đánh vào cánh tay anh, anh vừa buông tay cô liền tranh thủ cắn anh để trả đũa.
Lục Đông Phong cũng không vừa, một tay còn lại chọc lét cô.
Cô bị cù thì lăn ra cười, đến mức phải cầu xin anh tha cho.
“Đừng mà… ha ha… Xin Lục Thiếu tá hãy tha cho tôi… haha…”
Nhìn cô cười mà Lục Đông Phong cũng nhịn không được bật cười khẽ, anh ôm cô vào lòng, không trêu cô nữa:
“Còn dám nghịch ngợm nữa không?”
Hạ Kiều Nghi lắc đầu.
“Không dám nữa.”
“Hừm, miễn cưỡng tha cho em.”
Hai người ngồi thêm một lúc thì cùng ôm nhau trở về.
Trên đường đi, Hạ Kiều Nghi có hỏi anh quyết định như thế nào về chuyện của khu phố Thịnh Vượng.
Ban đầu Lục Đông Phong còn liếc cô đầy cảnh cáo, sau đó cũng giải đáp cho cô.
Trước khi hỏi cô, anh vốn có ý định sẽ ký duyệt cho khu phố Thịnh Vượng.
Bởi nơi đó trong tương lai rất có thể sẽ trở thành một đặc khu kinh tế phát triển nhất cả nước.
Đương nhiên là một quân nhân, chuyện riêng thì không được ảnh hưởng tới chuyện công.
Anh phải đứng trên lập trường là Lục Thiếu tá để suy xét.
Hạ Kiều Nghi cũng hiểu anh nghĩ như thế.
Bởi căn bản đời trước, anh cũng làm như vậy.
Chẳng qua, Lục Đông Phong vốn không nói với cô, rằng cho dù anh không đồng ý thì người của tập đoàn Trọng Dương cũng sẽ động thủ lên bên trên thúc ép cấp trên của anh.
Hẳn là bọn họ sẽ không dám đụng vào anh và gia thế đằng sau Lục Gia, nhưng về phía đám người bên trên thì tiền và lợi ích hậu thuẫn phía sau đương nhiên bọn họ sẽ ra quyết định đồng ý.
Dù có chút không muốn nhưng anh vẫn phải thừa nhận, Trọng Quân Dương thực sự đã tính toán chi ly.
Giữa anh và hắn ta thì vốn không có mâu thuẫn, tuy nhiên sau khi nghe Hàn Triết nói đối thủ đáng gờm nhất của anh không phải hắn ta mà chính là Trọng Quân Dương thì anh đã bắt đầu có cảnh giác và phòng bị.
Theo ý của Hàn Triết thì Hạ Kiều Nghi thực sự có thể sẵn sàng buông bỏ tất cả để theo người đàn ông đó.
Ban đầu anh cho rằng hắn ta chỉ đang lừa anh, muốn lợi dụng anh để hạ bệ đối thủ của hắn là tập đoàn Trọng Dương vì dù sao Hoa Thị và Trọng Dương Thị cũng đang đối đầu ác liệt.
Lại thêm Hạ Kiều Nghi làm sao có thể quen được một người rất hiếm khi xuất hiện như Trọng Quân Dương cơ chứ?
Nhưng Hàn Triết đã cho anh một gợi ý về bài thử biểu hiện của cô.
Thái độ trốn tránh cùng chột dạ của cô càng khiến anh nghi ngờ.
Nghĩ lại, anh đã theo sát cô nhiều năm liền, từ lúc cô còn là cô nhóc đến tận bây giờ cũng có thấy cô qua lại với Hàn Triết bao giờ đâu? Vậy mà cô và hắn lại nói chuyện giống như là tri kỷ từ rất lâu rồi.
Thật khiến anh có cảm giác mình bị bỏ lại trong một không gian vô hình, cứ ngỡ đã kiểm soát được tất cả, thực chất lại chẳng hay biết gì hết.
Chốt lại, Hàn Triết hắn ta muốn anh phải gạch dự án của khu phố Thịnh Vượng.
Còn muốn sau này dự án của tập đoàn Trọng Dương tốt nhất đều không cho thông qua.
Khi đó anh đã nói hắn ta quá mức tự tin, nghĩ rằng hắn ta nói thì anh sẽ làm hay sao?
Càng không ngờ, Hàn Triết đã nói một câu khiến anh phải suy ngẫm:
“Cậu vẫn ngu ngốc như ngày nào, cho rằng tình yêu của mình sẽ có thể giữ chân được Hạ Kiều Nghi sao? Không đâu.
Chỉ có quyền lực mới giữ được cô ta bên người.”
Dứt lời, còn dùng ánh mắt như hắn đã mở cho anh một cánh cửa vàng, nếu anh còn ngu ngốc thì hắn sẽ không để anh có cơ hội nữa.
Chính hắn sẽ đưa người con gái ấy đi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...