Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi
Hai ngày sau đó, Úc Văn Khang không đến trường học điều này khiến Hạ Kiều Nghi rất lo lắng.
Cô thấp thỏm không yên, lo lắng hắn ta bị Hàn Triết cho đi chầu tổ tiên rồi.
Nhưng cũng may, đến ngày thứ ba thì hắn có đến lớp.
Khi cô và hắn đối mắt ở hành lang lớp học, nhìn vẻ mặt hắn rất tiều tụy, lại còn ăn mặc kín đáo giữa thời tiết vào hè nóng nực thế này.
Hẳn là để che giấu đi vết thương.
Lúc hắn nhìn cô tầm mắt xuất hiện một tia khủng bố.
Sau đó, sợ hãi mà bỏ vào trong lớp.
Ngữ Thu Mai đi tới bên cạnh cô.
“Úc Văn Khang và Úc Gia nhà hắn khốn khổ rồi.
Hết Lục Thiếu Tá, lại tới Dương Thị hùa vào đánh cho tơi tả.
Lại nghe nói còn đụng độ với người của thế giới ngầm, bị họ quậy phá tung bành.
Chắc cũng không cần đến nhà mình nữa.
Chẹp chẹp.
Đúng là quả táo không chừa một ai.”
Hạ Kiều Nghi bật cười vì hai tiếng “quả táo”.
Nhưng sau đấy nghĩ tới điều khác, nụ cười liền tắt ngấm.
Còn bao nhiêu cô gái bị hắn lây bệnh mà không biết, chỉ biết dằn vặt trong đau khổ cơ chứ?
Cô nói:
“Bị nhiều người gây áp lực như vậy mà hắn còn đi học được.
Xem ra là đã quá khoan hồng với hắn rồi.”
“Không đâu.
Cậu đừng nghĩ anh họ của con nhỏ kia sẽ tha cho tên đó.”
Ngữ Thu Mai chỉ tay về phía Lục Ái Ái đang đi giữa sân trường, cô gái vừa mua đồ ăn trở về.
Thấy Ngữ Thu Mai chỉ tay về phía mình thì còn cười tươi khoe khoang đồ ăn trong tay.
Ngữ Thu Mai không định vẫy lại nhưng thấy Hạ Kiều Nghi cứ lạnh nhạt không đáp Lục Ái Ái thì chỉ biết vẫy vẫy lại cô ấy, miệng hô lớn gọi Lục Ái Ái nhanh trở về.
Thấy hai người bạn của mình vui vẻ như thế, Hạ Kiều Nghi lòng nhẹ nhàng hơn chút.
“Không tha là đúng.
Hắn đáng phải đi trại cải tạo.”
Dứt lời, cô quay người trở vào lớp.
Hiện tại đám bạn bị uống phải thuốc xổ đã đi học.
Hạ Trường Nam vừa nhìn thấy cô trở vào liền gọi cô đến thảo luận bài học.
Hạ Kiều Nghi dạo này đã tiến bộ lên nhiều.
Có thể giải bài ở mức khá rồi.
Gần hai tháng nữa, kết quả sẽ trở về trước lúc bị đập đầu vào tường thôi.
Hạ Kiều Nghi bước tới.
“Cậu giải ý a, b bài này đi.
Mình thấy bài này khá hay.”
Hạ Kiều Nghi đọc đề xong cũng gật đầu tán thành.
Cô nắm lấy cây bút trong tay Hạ Trường Nam.
Giải bài.
Có điều cô cũng đã giải được cả ý c và d.
Điều đó khiến Hạ Trường Nam rất bất ngờ.
Đây là một bài hình nâng cao, giải a và b đối với Hạ Kiều Nghi bị bệnh là không thể.
Nhưng với Hạ Kiều Nghi chưa bị bệnh thì đúng là dễ như trở bàn tay.
Hạ Trường Nam cầm bài lên xem, nghiên cứu một hồi.
“Kết quả thì đúng, nhưng cách giải của cậu vẫn còn lỏng lẻo lắm.
Cần luyện thêm nhé!”
“Ừ.”
Hạ Kiều Nghi gật đầu rồi đang định trở về chỗ thì Hạ Trường Nam đã nắm lấy cổ tay cô.
Cô quay đầu nhìn, cậu ấy liền giật mình buông tay.
“A… tớ… tớ đang định hỏi cậu điền nguyện vọng 1 vào trường nào thế?”
Trong lòng Hạ Kiều Nghi xoẹt qua một tia khác thường.
Chắc chắn Lục Đông Phong mà biết thì lại gào mồm lên ghen tuông cho coi.
“Tớ điền trường Kinh Tế A.”
“Ồ… trùng hợp thật.
Vậy hẹn cậu ở trường Kinh Tế A nha.”
Nhìn nụ cười ngây ngô của cậu ấy, Hạ Kiều Nghi chỉ khẽ gật đầu.
Người này hình như kiếp trước đi du học chứ không học đại học trong nước.
Tan học.
Hôm nay Ngữ Tông Trạch đến đón Ngữ Thu Mai.
Hạ Kiều Nghi đang đi cùng cô ấy và Lục Ái Ái nhìn thấy ông ta liền quay đầu muốn đi riêng.
“Tiểu Nghi…”
Ngữ Tông Trạch bất thình lình gọi cô.
Hạ Kiều Nghi muốn bơ đi nhưng cũng ái ngại hai cô bạn của mình nên đành tiếp tục đi về hướng ông ta.
Thần sắc cứ lạnh lùng khó coi.
“Tiểu Nghi à, hôm nay ba mẹ mình muốn mời cậu và Tiểu Ái đến ăn cơm.”
Hạ Kiều Nghi làm sao không biết được đây là sự sắp đặt của Ngữ Tông Trạch cơ chứ?
Cô lấy cớ từ chối.
“À… hôm nay mình hơi mệt.”
Mắt thấy chiếc xe đen đứng đằng xa, cô vừa nhìn liền có thể nhận ra đó là xe của Hàn Triết.
Liền vơ quàng.
“Với lại, mình còn có hẹn với bạn.”
“Bạn nào?”
Ngữ Thu Mai và Lục Ái Ái đều thắc mắc.
Hạ Kiều Nghi chỉ tay về phía chiếc xe kia.
Cố Giai Khải ở trong xe nhìn thấy thì thông báo với Hàn Triết.
“Cô ấy chỉ tay về hướng bên này.
Có cần xuống đón không ạ?”
“Không cần.”
Hàn Triết mặt lạnh quan sát cô đang nói gì đó với bạn.
“Ai thế? Không phải Lục Thiếu tá…”
Hai người ngưng trọng.
Nhìn Hạ Kiều Nghi đi về phía chiếc xe.
Mắt thấy có người đàn ông xuống mở cửa xe, hai cô gái thần sắc trở nên hoang mang.
Ngữ Thu Mai thì thầm vào tai Lục Ái Ái.
“Đừng nói là Tiểu Nghi cắm sừng Lục Thiếu tá đấy nhá?”
“Không thể nào, hai người họ vẫn rất tốt mà.”
Lục Ái Ái không thể tin nổi.
Nhanh chóng lấy điện thoại báo cho anh trai mình.
Bấy giờ Ngữ Thu Mai mới biết, Lục Ái Ái vẫn luôn là gián điệp hai mang mà Lục Đông Phong gài vào bên cạnh Hạ Kiều Nghi.
Ngữ Tông Trạch thấy Hạ Kiều Nghi dứt khoát bỏ đi như vậy, trong lòng đâm lên một cảm giác khó tả.
Khi xưa, Hạ Lam cũng như vậy, đến một cái liếc mắt cũng không cho ông ta.
Chiếc xe chuyển bánh đều đều.
Trong xe, Hạ Kiều Nghi ngồi ghế sau cùng Hàn Triết.
Có điều cô ngồi sát về phía cửa, cách Hàn Triết cả một khoảng trống ghế.
Hàn Triết thấy không quen với bộ dạng này của cô.
Nào là váy đồng phục, nào là cặp sách, gương mặt non nớt lại còn ngồi cách xa một khoảng như thế? Ngày trước vừa lên xe cô chỉ thiếu nước dính vào anh.
“Lại đây.”
Hàn Triết ra lệnh.
Hạ Kiều Nghi đương nhiên không lại.
Cô nói.
“Cảm ơn nhé!”
“Chuyện gì?”
Hạ Kiều Nghi không nói.
“Mà anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Hàn Triết vì cô không nói lý do nên giờ trả đũa cô.
“Ai tìm em?”
“Ô, anh đứng đợi tôi mà?”
Cô khó hiểu.
“Tôi đi ngang qua, tùy tiện đỗ xe.
Không được à?”
“…”
Hạ Kiều Nghi đến chịu.
“Được được.
Anh muốn đỗ ở đâu thì đỗ.
Giờ cho tôi xuống, tôi về nhà.”
“Mẹ em chưa dặn em à? Lên xe người lạ, cẩn thận là bị bắt cóc đấy.”
Hàn Triết chủ động ngồi sát vào cô.
Bàn tay nâng cằm cô lên.
Sợ bị anh ta hôn, cô liền bịt chặt miệng.
Cố Giai Khải ngồi phía trước, len lén nhìn về phía sau.
Cậu ta như được mở mang tầm mắt khi có một cô gái dám hỗn xược với đại boss của mình như thế.
“Người lạ? Ồ… tôi hiểu rồi.”
Cô bắt bẻ, lại ra vẻ đã hiểu.
Ngoài mặt tỏ ra có chút thất vọng.
Hàn Triết bật cười khẽ.
“Không người lạ là người gì? Người tình?”
“Dẹp đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...