Vạn Kiếp Phi Hoa

Nhàn Hạ đi rò la tin tức biết được Quốc Tuấn cùng với các môn đệ trong chùa đi tắm sông. Ta chỉ muốn ngắm Quốc Tuấn của ta thôi, vậy có quá biến thái. Ta thề là đám thanh niên bơi dưới sông nên ta chỉ nhìn thấy nửa trên thôi. Thuộc hạ của Quốc Tuấn đang ngồi trông y phục cho anh ấy. Ta chợt lóe lên trong đầu một chuyện tày trời: giấu đồ của Quốc Tuấn. Đường lối tác chiến được vạch ra rất bài bản, Nhàn Hạ sẽ dùng mỹ nhân kế làm cho Đạm Bạc xao động, khiến hắn bỏ trận địa canh gác, lúc đó thành không mông quạnh, ta chớp thời cơ cướp sạch y phục của Quốc Tuấn làm con tin. Quốc Tuấn sẽ phải cầu xin ta trả lại y phục, trông anh ấy sẽ như nào nhỉ, gương mặt sẽ đáng thương lắm đây. Ta vừa nghĩ vừa che miệng cười đầy đắc ý. Nhưng người tính nào đâu bằng trời tính.


Ngay từ lúc Thiên Thành mới bắt đầu lấp ló rình bọn ta tắm, ta đã có linh cảm không lành rồi. Ngắm mình ta tắm thì cũng chẳng sao nhưng còn bao nhiêu thanh niên trai tráng làng bên, ta thật muốn vùng lên mà đến bịt mắt em ấy lại, Thiên Thành của ta lại biến thái đến vậy ư. Nhàn Hạ, hầu nữ của em ấy đang lại gần tên Đạm Bạc ngây thơ của ta, ta đoán không lầm là mỹ nhân kế do Thiên Thành bầy ra rồi. Đạm Bạc ta tin ngươi, ta tin bao năm ngươi theo ta phiêu bạt cũng thấm nhuần chút binh pháp mà không mắc bẫy. Cuối cùng hắn bỏ mặc đống y phục của ta mà đi theo Nhàn Hạ. Ta chưa kịp phản ứng gì, Thiên Thành đã lấp ló nhanh như chuột trộm gạo cướp luôn bộ y phục của ta. Cũng may, mấy thanh niên làng bên tắm xong nên đi về hết, một mình ta với dòng sông Nhuệ và....

- Thiên Thành.

- Khuê Anh.



Đúng như kế hoạch, Quốc Tuấn đang lội nước lên bờ, gào thét tên ta mà mặt thì hết sức nghiêm túc. Lại còn dám gọi tên húy của ta ra nữa, anh ấy phát hiện ra ta chính là thủ phạm giấu y phục cũng sớm phết.


- Ta và chàng tình cờ gặp nhau thế này, âu cũng là nhân duyên do trời định. - Ta nói lại lời mà công chúa Tiên Dung trong truyền thuyết nói với Chử Đồng Tử khi hai người lần đầu gặp gỡ.

- Em nghĩ em là Tiên Dung sao?

- Còn anh là Chử Đồng Tử phải không?

- Ta cho em hai lựa chọn, một là mau ngoan ngoãn ra đây giao y phục cho ta, hai là ta sẽ lên bờ, em nên nhớ trên người ta đang không có mảnh vải che thân đấy. Em có gan ngắm thì cũng phải có gan chịu đi.

- Đáng nhẽ anh nên cầu xin em trả y phục chứ. Anh đang lên thật à, đồ biến thái. Quốc Tuấn lừng lững bước lên, mực nước dần hạ thấp, đến ngang bụng anh ấy, ta quay lưng lại ngay.

- Được rồi ta trả y phục cho anh, đừng đi lên nữa mà. Ta lấy y phục của Quốc Tuấn, nhắm chặt mắt lại rồi đi về phía bờ sông. Bỗng dưng anh ấy bế ta lên.

- Để xem em còn dám trêu trọc ta nữa không. Ta không ngừng cựa quậy, vẫy vùng nhưng cũng vô ích, ta đành níu chút hy vọng cuối cùng ôm chặt cổ Quốc Tuấn, rồi van nài tha thiết.

- Tha lỗi cho em đi mà.

- Ta sẽ xuống cùng em, tiểu Tiên Dung à.

Ùm...Nước văng tung tóe, ta và anh ấy chìm dưới nước rồi nổi lên. Quốc Tuấn ôm vòng qua eo ta, ta thì vòng tay qua cổ anh ấy. Quốc Tuấn tiến sát lại gần ta, ta cứ ngỡ như đây là nụ hôn đầu của ta và anh ấy. Ánh chiều tà, mặt nước bồng bềnh óng ánh như dát vàng, còn gì lãng mạn hơn thế không nhưng sau đó chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Cảm giác ấy chẳng khác nào trạng thái rơi tự do từ hàng ngàn thước trên một đỉnh núi xuống sâu lòng biển.




Ta biết Thiên Thành chờ đợi điều gì. Nhưng lúc đó ta thích trêu chọc em ấy hơn và coi như là hình phạt vì dám đi ngắm trai tắm sông. Nước sông thấm vào áo của Thiên Thành, bám lấy làn da em ấy, chỉ là vừa tầm mắt của ta thôi. Ta vội để Thiên Thành ngồi trên bè chuối rồi lặn xuống dòng nước. Thiên Thành như hiểu ý lấy tay vòng ra trước ngực, ta và em ấy tránh ánh mắt của nhau.



- Quốc Tuấn, anh thấy hết rồi phải không? - Ta vừa nói vừa đạp chân tung tóe rồi hứng nước vẩy về phía anh ấy.

- Coi như ta và em hòa nhau thôi. Em gan lắm, dám cả gan làm chuyện tày trời này.

- Anh là đồ biến thái.

- Chỉ có ta mới có quyền "được biến thái" như vậy thôi, em nhớ chưa?

Quốc Tuấn bám hai tay lên bè , nhìn thẳng vào mắt ta, chẳng có một chút dấu hiệu gì cho thấy anh ấy đang đùa giỡn. Ta chớp mắt liền mấy đợt mà nhìn Quốc Tuấn, ta phải dịch nghĩa câu nói của anh ấy như thế nào? Chuyện mà chỉ có anh ấy mới được phép làm với ta, người có thể làm chuyện biến thái ấy một cách đường đường chính các ngươi nghĩ xem có thể là ai?




Ta biết câu nói của ta sẽ khiến Thiên Thành ngẫm nghĩ, rồi sẽ lại tự khẳng định rồi lại phủ định, phủ định rồi khẳng định. Em ấy còn nhỏ, tâm hồn thiếu nữ mộng mơ, thích những điều lãng mạn và có niềm tin tuyệt đối vào truyền thuyết. Em ấy kể với ta ánh mắt lấp lánh.

- Em rất ngưỡng mộ công chúa Tiên Dung, người quyết lấy Chử Đồng Tử đến cùng dù vua cha phản đối. Anh có tin vào nhân duyên không? Nếu sau này tình yêu của anh bị ngăn cấm, anh không thể đến được với cô ấy, anh sẽ vì cô ấy mà bỏ tất cả mọi thứ chứ?

- Tương lai thì không nói trước được điều gì.

Ta chỉ có thể đáp lại Thiên Thành bằng câu trả lời ấy. Ta biết em đang ngầm hỏi ta về điều gì, nếu như ta và em bị chia cách nhau, ta có vì em mà không màng thế gian hay không. Ta có thể quả quyết mà nói rằng chắc chắn sẽ không buông tay em. Nhưng cuộc đời là vậy, đôi khi ta trở thành con người mà ta đã từng chán ghét hay không làm những việc chúng ta nghĩ là mình sẽ làm. Ta đương nhiên sẽ làm tất cả những gì ta có thể vì Thiên Thành nhưng ta sẽ đối diện bằng tâm thế bình thản, không mù quáng, không nóng vội. Cho dù là chuyện kinh thiên động địa đi chăng nữa rồi cũng có cách giải quyết. Cách hay nhất không phải là liều chết đến cùng để được bên nhau mà làm sao để đường đường chính nắm tay nhau mà không ai có thể phản đối được. Không phải chẳng có gì trong tay mà đánh đến bạt mạng là cách hay, bởi vì kẻ yếu bại vẫn bại, kẻ mạnh thắng vẫn thắng. Chỉ còn cách ta trở thành người cầm chuôi, còn đối phương phải cầm lưỡi.



[  ] Chử Đồng Tử là chàng trai nghèo, mẹ mất sớm, hai cha con chàng chỉ có chiếc khố mặc chung. Khi cha mất, vì thương cha nên chàng liệm khố theo cha, còn chàng thì ở không. Công chúa Tiên Dung du ngoạn qua vùng sông nước, sai thị nữ lên bờ quây màn tắm bên một khóm lau, chẳng ngờ lại đúng nơi chàng trai họ Chử giấu mình. Nước dội cát trôi, phút chốc nàng thấy lộ ra thân hình một chàng trai trẻ cũng không quần áo. Trước người con gái có thân thể ngọc ngà, Chử sợ hãi định chạy trốn nhưng Tiên Dung ngẫm thấy là duyên trời định bèn nói: “Ta và chàng tình cờ gặp nhau thế này, âu cũng là nhân duyên do trời sắp đặt”, liền đó nàng truyền mang quần áo cho Chử Đồng Tử và cùng chàng làm lễ kết duyên ngay trên thuyền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận