Vạn Kiếp Nhất Mộng

Thời điểm hắn trở về thành thì trời cũng đã nhá nhem,Chu Tước vẻ mặt thiếu tự nhiên lẽo đẽo bước phía sau giống như đang dè chừng hắn khiến hắn cảm thấy có chút không thoải mái.Cuối cùng hắn ngoái lại nhìn thẳng vào mắt nàng,ngữ khí tràn đầy buồn bực cùng mệt mỏi:

- Ngươi đừng dùng ánh mắt đấy nhìn ta.Đã bảo chuyện ngươi tẩu hỏa nhập ma không phải do ta làm,còn nhìn như vậy ta tố ngươi tội quấy rối đấy.

Chu Tước nhướn cặp chân mày thanh tú lên,cũng không thèm để ý mặt mũi mà ngang ngược cãi lại hắn:

- Cái gì mà ánh mắt này ánh mắt nọ?Trời sinh mắt ta chính là như vậy,ngươi quản nhiều thế có cảm thấy mệt không?

- …

Đã đến mức này thì hắn cũng lười cùng nàng so đo,trực tiếp xoay gót ghé vào một tiệm thịt nướng gần đó.Về đêm trở lạnh,khói từ bếp nướng tỏa nghi ngút lại thơm phức khiến người nào đi ngang cũng ứa nước miếng.

- Ông chủ,cho bốn cân thịt nướng.Không cần vội,ta đợi được.

Chu Tước thấy hắn mua nhiều như vậy thì nghi hoặc hỏi:

- Mua nhiều thế ngươi ăn hết sao?

- Hết thì sao mà không hết thì sao?Ngươi muốn ăn?

Hắn kéo cái ghế nhỏ gần đó ra ngồi chờ nướng thịt,vẻ mặt hờ hững khiến Chu Tước không tài nào đoán được là hắn hỏi thật hay đang mỉa mai nàng.Cặp mắt đẹp thoáng giãy dụa một chút rồi lạnh lùng đáp:

- Nhìn ta giống loại sẽ ăn mấy thứ thấp kém này sao?

Lời này khiến những người đang ăn thịt nướng gần đó lập tức quay sang nhìn Chu Tước với ánh mắt hình viên đạn,một gã có chòm râu dê còn lẩm bẩm gì đó nghe như “con đàn bà kênh kiệu ngu xuẩn”.Nhưng Chu Tước là loại người nào?Một cái giang hồ nữ nhân há lại bị vài cái ánh mắt dọa sợ?Chỉ thấy nàng chẳng những không tỏ thái độ ăn năn hối lỗi mà ngược lại còn quắc mắt nhìn mấy người kia,ánh mắt phảng phất như muốn giết người khiến tất cả thức thời cúi mặt xuống đĩa của mình.

Chu Tước hừ lạnh một tiếng thu hồi ánh mắt đáng sợ kia lại thì phát hiện đang bị hắn nhìn chằm chằm,miệng mỏng khẽ nhếch như đang cười nhạo khiến mặt nàng có chút nóng lên:

- Nhìn gì?Chưa thấy mĩ nữ bao giờ à?

Hắn lắc đầu nhàn nhạt nói:

- Lau nước miếng đi kìa.

Nàng giật mình đưa tay lên miệng,ươn ướt.

- Đây là ta mới vừa nãy liếm môi!!!

Đối với lời này của Chu Tước hắn cũng lười kiểm chứng mà chỉ nghiêng đầu nhìn vào mấy hòn than đỏ rực trong bếp nướng,trong đôi mắt cá chết hiện lên một tia hoài niệm:

- Thích là thích,không thích liền là không thích.Mâu thuẫn như thế sao sống vui vẻ được.

Lời này của hắn mặc dù rất đúng,nhưng thử hỏi trên đời có mấy ai làm được như vậy?Không phải người nào cũng có thể vô tư được như nha đầu Bạch Hổ kia.Nữ nhân cần mặt mũi,riêng Chu Tước nàng thì lại càng cần mặt mũi.

- Sách!Ai cần ngươi quản?Thấy không nói liền muốn leo lên làm cha ta rồi?

- Có đứa con ngang ngược như ngươi thì chẳng mấy mà bị tức chết.

- Ngươi…

Chu Tước lườm hắn một cú cháy mặt rồi quay phắt đi.Xem ra chỉ khi nào Thanh Dương âu yếm hắn thì mới chọc nàng nổi khùng lên,còn không thì dù hắn móc mỉa thế nào cũng không suy chuyển được vẻ cao ngạo lạnh lùng của nàng.Cơ mà thế càng tốt,hắn cũng chẳng có nhu cầu dây dưa với cái kiểu nữ nhân khó gần này.Tính cách hắn có thể có nhiều phương diện vặn vẹo biến thái,nhưng trong các phương diện đó tuyệt nhiên không tồn tại phương diện thích bị ngược.

Chu Tước không nói,hắn cũng không mở lời.Không khí im lặng ngột ngạt lan sang cả những bàn bên cạnh khiến món thịt nướng vốn ngon lành bỗng trở nên khó nuốt vô cùng.Duy trì một lúc thì Chu Tước dần cảm thấy quá sức khi một bên là mùi thịt nướng thơm phức làm ruột gan cồn cào,một bên là sự im lặng đầy áp lực khiến nàng hít thở không thông,khuôn mặt xinh xắn cũng theo tâm trạng chủ nhân mà chuyển thành màu xám xịt.

Hắn thấy Chu Tước đã sắp chịu không nổi thì hảo tâm lên tiếng phá vỡ cục diện khó xử:

- Ngươi muốn ăn cũng không sao.Thịt này là mua cho Bạch Hổ,ngươi kiểu gì chẳng có một phần.

Chu Tước nghe vậy giật mình hỏi:

- Trong lúc ta không ở con nha đầu ấy lại đáp ứng ngươi làm cái gì ngu ngốc?

Nhớ lại liền cảm thấy bàn tay có chút đau nhức,hắn chặc lưỡi:

- Phức tạp lắm.Ngươi không biết thì hơn.

- Đừng có mà chiều nó quá!Bộ ngươi cảm thấy nó chưa đủ ngờ nghệch à?!

Hắn nghiêng đầu nhìn Chu Tước,hỏi:

- Vậy ngươi đành lòng nhìn con bé nhịn đói?

- Chuyện này…bọn ta…

Nàng vốn định nói là bọn ta tự lo được,thế nhưng càng nói Chu Tước càng cảm thấy cổ họng nghẹn đắng lại.Có thật là các nàng tự lo được ư?Từ ngày rời khỏi sư phụ làm gì có ngày nào họ được ăn no?Làm gì có ngày nào được chăn êm đệm ấm?Một đám nữ nhân chân ướt chân ráo lăn lộn giang hồ,có thể tự lo được ư?

Được chứ,nhưng còn phải khổ nhiều lắm.Nàng thì có thể miễn cưỡng kiên trì được,nhưng còn Bạch Hổ thì sao?Con bé chỉ mới mười lăm tuổi đầu,sao có thể chịu được cuộc sống kham khổ như vậy?

Nàng nhớ lại những lúc các tỷ muội nằm ngủ trong gian nhà trọ tồi tàn,Bạch Hổ nửa đêm ôm lấy nàng than đói mà nàng chỉ có thể nhắm chặt mắt giả vờ ngủ.Chứ trong túi chỉ có vài mảnh bạc vụn để mai trả tiền trọ,nếu nói một hồi mủi lòng mua đồ ăn cho nó thì ngày mai cả đám vẫn sẽ đói,nhưng là ôm bụng đói nằm ngoài đường.

Không nhớ đến thì thôi,nhớ đến liền cảm thấy vừa nhục nhã lại vừa ủy khuất,nước mắt cứ vô thức rơi lã chã không kìm lại được.Người xung quanh thấy Chu Tước khóc ấm ức như vậy thì đều quăng cho hắn ánh nhìn bội phục.Có thể khiến mẫu bạo long rơi nước mắt,bản lĩnh lớn như vậy nói không chừng lớn thêm tý nữa thậm chí còn có thể cưỡi lên cả tiên nữ trên trời a!

Ầyzzzz~Tiên trên trời thì hắn chưa cưỡi qua,nhưng tiên nữ dưới hạ giới thì hắn đã có cơ hội nếm thử.Hương vị quả thực rất không tệ.

Quay lại với vấn đề hiện tại,mặc dù hắn không bận tâm đến ánh mắt của đám người kia nhưng mà Chu Tước đột nhiên khóc lóc thế này khiến hắn có chút ngoài ý muốn.Đám giang hồ bát quái này mồm mép ra sao thì ai cũng biết rồi,cứ tiếp tục thế này thì có khi vài ngày sau lại xuất hiện tin đồn hắn làm khuê nữ nhà người ta lớn bụng rồi quất ngựa truy phong cũng nên.


- Ngươi có thể kiểm soát cảm xúc hộ ta chút được không?Muốn khóc thì về nhà mà mít ướt.

- Rắm thối!Làm như ta muốn khóc lắm ấy!Chẳng qua…nước mắt cứ…chảy không ngừng…

Chu Tước một bên lệ rơi lã chã,một bên mặt nhăn mày nhó điên cuồng lấy tay áo chùi nước mắt,cảnh tượng thực sự là mâu thuẫn đến nực cười.

(Đây chắc là bởi hàng ngày chịu nhịn quá nhiều áp lực nên một khi đã bạo phát thì không thể ngừng lại được.Ầyzzzz,cái nữ nhân ngốc…)

Hắn ngao ngán thở dài.Khóc là một đặc ân mà không phải loài nào cũng có,ấy thế mà hầu như người thời đại nào cũng coi đó như điều sỉ nhục,thậm chí còn lấy nó ra để mà chế nhạo.Chúng đâu biết rằng không thể khóc là một trong những nguyên nhân khiến quỷ tộc trở thành chủng loài điên cuồng nhất nhì tam giới.Những năng lượng tiêu cực có thể bức một sinh vật tới mức độ nào,nếu không phải người trong cuộc thì căn bản là không cách nào tưởng tượng được.

- Cầm lấy.Lau.

Chu Tước ngây ngốc nhìn cái khăn tay mà hắn đưa ra trước mặt nàng,thậm chí quên luôn cả việc lau đi nước mắt đã chảy ướt đẫm hai má.Nếu không phải bộ ngực nàng còn đang phập phồng thì hắn còn nghĩ là cái nữ nhân này đã khóc đến chết não luôn rồi.

Hắn duy trì động tác giơ tay một lúc đã có chút mỏi,trầm giọng:

- Ngươi có lấy hay là không?

Lời này của hắn khiến Chu Tước giật mình tỉnh lại,ngập ngừng vươn tay nhận lấy chiếc khăn của hắn,có hơi bối rối vì trước nay chưa từng xài qua thứ gì yểu điệu thực nữ như vậy.Khăn tay của hắn làm bằng vải lụa nên rất mềm mại,khá nhỏ và có hương thơm nhè nhẹ như mùi cỏ dại.Mùi này khá quen,hình như là mùi của sư phụ hắn,có lẽ là hai người sống chung với nhau.

(Bình thường đã như vậy.Không biết lúc chỉ có hai người thì còn ám muội đến mức độ nào?)

Chu Tước vừa lau nước mắt vừa nghĩ thầm:

(Chắc là cả ngày chỉ có ôm ôm ấp ấp,một điểm võ công cũng không thèm luyện.)

Ý tưởng của Chu Tước về cơ bản là đúng,bất quá hiện thực so với tưởng tượng của nàng thì còn khủng bố hơn nhiều.

- Bao nhiêu?Năm lượng?Thịt dạo này lại lên giá à?

Hắn lấy trong áo ra một sấp ngân phiếu rồi lựa ra tờ giá trị thấp nhất đưa cho chủ tiệm.Chủ tiệm cầm tờ một trăm lượng tay run run đưa mắt nhìn hắn,cười khổ nói:

- Thiếu gia à,tiệm của tôi chỉ là buôn bán nhỏ,một ngày nhiều nhất cũng chỉ kiếm được vài chục lạng bạc.Thiếu gia đưa số tiền lớn thế này tôi thực sự là không trả nổi.

- Vậy khỏi trả.

- Ý thiếu gia là?

- Đem toàn bộ thịt sống của lão gói lại.Ta mua hết.

Lời này của hắn khiến tất cả những người xung quanh đứng hình mất năm giây.Thịt không phải món hàng bình thường,ngươi có thể mua lượng lớn gạo hoặc rau củ rồi bán lại hoặc để ăn dần trong vài tuần vì đó là những thứ có thời gian sử dụng lâu dài v à dễ bảo quản.Nhưng thịt thì khác,thịt tươi chỉ cần để qua một đêm là đã thấy được sự thay đổi,mà cứ cho là thịt khó bị hỏng trong thời tiết cuối thu đầu đông này thì vẫn còn một vấn đề nữa đó là ai có thể ăn được ngần ấy thịt?Người thường chỉ ăn một,hai cân là đã ngán đến tận cổ,mà thịt để qua nhiều ngày dù không hỏng thì hương vị cũng sẽ chẳng ra gì.

Một người khách râu ria xồm xoàm trông có vẻ bặm trợn phản ứng nhanh nhất,y đứng phắt dậy quát,giọng sang sảng như trống trận:

- Tiểu tử!Ngươi nghĩ mình là ai mà mua hết thịt?Ỷ mình có tiền liền muốn làm gì thì làm sao?

Lời này nói ra liền nhận được rất nhiều sự hưởng ứng của những thực khách khác,kể cả mấy người đã ăn xong chuẩn bị phủi đít đi về.Những người này kì thực không quan tâm thịt có hết hay là không,họ chi đơn giản là chướng mắt với kẻ có tiền thôi.

Một người mồm to thì không vấn đề gì,nhưng nhiều người cùng nói thì lại là chuyện khác.Quán thịt nướng có khoảng bảy,tám người,từng đấy cái miệng ầm ĩ phản đối khiến góc phố ồn ào hẳn lên,thu hút rất nhiều ánh mắt hiếu kì tụ tập lại hóng biến.

Tình cảnh tương đối phiền phức khiến Chu Tước cảm thấy hơi lo lắng.Nàng đã gặp vô số những tên cùng hung cực ác nổi danh giang hồ,thế nhưng cảm giác khi ấy khác hoàn toàn với cảm giác mà những thường dân đang nóng giận này mang lại.Bọn họ giống như một cơn sóng chỉ chực chờ nuốt chửng người khác,đã vậy sự áp đảo về lực lượng còn làm khí thế của họ dâng cao khiến Chu Tước ngoại trừ lo lắng còn cảm thấy có chút sợ hãi.

Không phải Chu Tước sợ phải đánh nhau với họ,kì thực nàng chỉ cần cho một mồi lửa là đám người này sẽ ngay lập tức chạy nhốn nháo như ong vỡ tổ.Nàng sợ,thực chất là sợ việc đi ngược lại với số đông,sợ bị cộng đồng bài xích,đây là một nỗi sợ hết sức bản năng giống như một đứa trẻ sợ hãi khi bị những đứa trẻ khác dọa nghỉ chơi.Vậy nên nếu sau này có ai lải nhải câu “Người trong giang hồ thân bất do kỷ” thì hãy thông cảm chứ đừng khinh bỉ người ta,bởi dù võ công cao thì suy cho cùng vẫn chỉ là con người mà thôi,vẫn có những chuyện mà tâm tính con người không thể vượt qua được.

Chu Tước cảm thấy tình hình không ổn vội kéo tay áo hắn,thấp giọng nói:

- Này!Tiền thịt ta trả,ngươi lấy lại ngân phiếu đi.

- Không được.Ta mua tặng sao có thể để người khác trả tiền.

Nói rồi quay sang đám người đang nháo ầm ĩ,điềm tĩnh hỏi:

- Các ngươi phản đối,vậy các ngươi có tiền trả cho ta không?Đưa đây.

Lời này nói ra lập tức khiến đám người kia ấp úng như gà mắc thóc,chín mươi lăm lượng tuy không quá lớn nhưng cũng là số tiền mà một gia đình trung lưu phải mất khoảng ba tháng mới kiếm được.Ấy thế nên chỉ có đi kỹ viện hay sòng bạc thì mới cầm trong người từng đó tiền chứ làm gì có ai mang tiền kiếm trong cả mấy tháng ra vỉa hè ăn thịt nướng làm gì?Nhỡ chẳng may rơi vài đồng thì có mà khóc tiếng Mán.

Một vài kẻ cố gắng lập luận bằng nhân nghĩa đạo đức các kiểu nhưng cũng chẳng duy trì được lâu,bởi họ không giải quyết được vấn đề mấu chốt nhất:Trả tiền thừa cho hắn.

- Không giúp được gì thì cút qua một bên,càm ràm cái rắm.Cũng đâu phải lão tử không trả tiền.

Việc hắn mua toàn bộ thịt tuy không hợp tình nhưng lại rất hợp lý,vì chẳng có ai quy định mỗi người được mua bao nhiêu nên chỉ cần ngươi có tiền thì ăn sập cả quán cũng được nữa là.Lại thêm vật cực tất phản,bởi có quá nhiều người chê trách hắn nên cũng bắt đầu xuất hiện những người lên tiếng bênh vực.Dù sao hắn trông cũng rất ra dáng một cái nhỏ nhắn yếu ớt hài tử,ngoại trừ những kẻ tâm lý có phần biến thái còn đâu người bình thường tuyệt đối sẽ không nguyện ý làm khó một đứa trẻ không hiểu chuyện.

Chủ quán thấy không có gì nghiêm trọng xảy ra thì nhẹ nhõm thở phào.Nếu chẳng may xảy ra xô xát thì không những gặp rắc rối với quan phủ mà có khi còn phải chuyển đi nơi khác làm ăn,chưa kể kiếm được một chỗ trống trong thành để buôn bán cũng không phải chuyện dễ dàng.Thế nhưng nghĩ đến chuyện bán hàng cho hắn thì khuôn mặt vừa thoáng giãn ra của gã chủ quán lại lập tức trở nên xám xịt:

- Nhưng…Thiếu gia à,cho dù bán cả cái tiệm này cũng không có đủ một trăm lượng trả cho ngài đâu.

- Hừm~Ok vậy thì…

Hắn nhìn gã râu xồm đang lắc mình tách khỏi đám đông rồi quay sang Chu Tước,nói:

- Ta vay năm lượng.Khoảng ba mươi phút nữa sẽ trả.

- …


Chu Tước nhướn mày nhìn hắn đầy kinh ngạc,giống như không tưởng tượng nổi kẻ mới vừa nãy còn khăng khăng đòi trả với kẻ hiện tại mặt dày vay tiền nàng là cùng một người.Uổng công vừa rồi nàng còn cho rằng hắn rất đẹp trai.

- Thà là thế ngay từ đầu luôn đi.Lại còn bày đặt…

- Ngươi nói gì đó?

- Năm lượng đúng không?Đây là năm lượng ba mươi đồng,khỏi thối.

Chu Tước đặt năm xâu tiền lên bàn,mỗi xâu dài bằng ngón tay cái chật cứng những tiền đồng được nối với nhau bằng một sợi dây nhỏ sờn rách,xem ra đã tiết kiệm từ rất lâu rồi.

Đám người hóng hớt thấy không có biến như mong đợi thì chán ngán kéo nhau rời đi,có kẻ còn quay sang nói với người bên cạnh:“Giá mà bọn nó đánh nhau thì có phải đêm nay tôi được ngủ ngon không.”

Hắn nhận lấy thịt nướng đã được gói gọn vào một túi giấy sau đó cùng Chu Tước rời khỏi.Lúc này màn đêm đã phủ xuống Ô Long Thành,một phần là bởi mùa đông sắp đến nên bầu trời tối đặc biệt nhanh,đường phố cũng vắng vẻ hơn hẳn khi những đợt gió phương Bắc tràn về.Vẫn là hắn đi trước,Chu Tước lẽo đẽo theo sau,tuy nhiên khuôn mặt cô nàng dường như có chút khó chịu,chắc đang bực mình vì hắn mua đồ mà lại bắt nàng phải trả tiền.

Đang đi bỗng Chu Tước túm lấy cổ áo hắn,nói:

- Đừng vào đó.Đi đường vòng thì hơn.

Hắn nhìn vào con hẻm tối thui,lại nhìn biểu cảm trầm trọng của Chu Tước,hỏi:

- Ngươi lo cho ta?

- …

Chu Tước ngao ngán không nói được lời nào.Thằng nhãi này sao lại ảo tưởng như vậy?Chẳng lẽ nàng lại cứ mặc kệ cho hắn đi vào đó để rồi bị trộm cướp trấn lột cho lần sau chừa cái thói phát ngôn sằng bậy đi?

Và trong lúc Chu Tước còn đang phân vân thì hắn đã tiến thẳng vào con hẻm,thậm chí còn đi rất nhanh và dứt khoát.Mất thêm vài giây để nàng nghĩ xem tên tiểu tử này can đảm liều lĩnh hay là bị khùng,khi ấy thì hắn đã bị bóng tối trong con hẻm nuốt trọn rồi.

- Thằng nhãi ngu ngốc này!

………………..

Hắn thong thả dạo bước trong bóng tối giống như hắn thực sự có thể nhìn được trong điều kiện ánh sáng đưa tay nhìn không thấy ngón này,cứ đi vài bước hắn lại dừng một thoáng lẩm bẩm gì đó rồi lại đi tiếp,ở không gian tăm tối này lại tăng càng thêm phần ma quái.

- Đứng lại đó!

Chu Tước chạy đến vỗ lên đầu hắn một cái,khẽ gắt:

- Ngươi!Tên ngu xuẩn!Sao lại hành động tự tiện thế?

Bởi đang bực mình vì cách hành xử thiếu suy nghĩ của hắn nên Chu Tước quên luôn cả việc kiềm chế lực,một đòn này vỗ xuống chẳng những vang dội mà còn khiến hắn xây xẩm mặt mày.

- Uy cái nữ nhân điên,đây là muốn vỗ chết ta sao?

Hắn đỡ lấy trán cho sao trời lấp lánh trước mắt tan bớt đi,trong thanh âm lạnh lẽo đầy chán ghét khiến Chu Tước bỗng cảm thấy một cỗ tự ái dâng lên nghẹn ứ nơi cổ họng.Nàng tuy không phải quốc sắc thiên hương gì nhưng khuôn mặt cũng có nét thanh tú kiêu sa,dáng người cũng là cao ráo,ngực nở eo thon,xét tổng thể tuyệt đối đạt tiêu chuẩn một cô gái trẻ trung xinh đẹp.

Chưa kể đến mấy cái thư tình nhảm nhí mà đám nam nhân gửi cho nàng hàng tuần ít nhất cũng phải đến hơn hai chục tấm.Như vậy đã đủ để Chu Tước hiểu được giá trị bản thân cao đến đâu.Thằng nhãi này không nhận ra vẻ đẹp của nàng thì cũng thôi đi,coi như hắn tuổi nhỏ không biết thưởng thức.Ấy thế nhưng mà dám dùng cái ngữ khí chán ghét đó nói chuyện với nàng thì thật đúng là giọt nước làm tràn ly.Bộ hắn không biết giao tiếp với nữ nhân kiêng kị nhất là tỏ ra chán ghét sao?

Và còn cả đôi mắt kia nữa!Bộ ai ăn hết của nải nhà hắn,hay là ả sư phụ của hắn sắp đi lấy chồng mà trông cái mặt lúc nào cũng như đâm lê vậy?Nhìn ban sáng đã cảm thấy đáng ghét,nhìn trong tối lại càng muốn đấm hơn.

- Sách!Ngu xuẩn!

Tức là thế,bất quá Chu Tước tốt xấu gì cũng là người trong giang hồ,mà người trong giang hồ thì phải nói đạo lý chứ không thể hễ cứ thấy chướng mắt là đấm cho trào máu họng được.Chưa kể nếu xét về cả tuổi đời lẫn võ công thì nàng đều là bậc tiền bối của hắn,thế nên nếu bây giờ đánh hắn một trận thì thực sự là có hơi cậy lớn ăn hiếp nhỏ.

(Mười mấy năm dưới sự đào tạo của một cái sư phụ hời hợt nhất thiên hạ mà ta còn chịu được,tiểu tử ngươi thì đã là cái thá gì!)

Chu Tước nghĩ thầm,nhưng nàng vẫn không thể khiến bản thân làm ngơ sự tồn tại của hắn được.Vẻ mặt chán ghét cùng giọng nói vô cảm của hắn khiến người ta cảm thấy kì dị một cách khó chịu,lại thêm thỉnh thoảng còn chen vào mấy câu cà khịa giống như sợ không kích động được người khác đánh hắn.Thành thật mà nói thì ngay đến những hôm Bạch Hổ phiền nhiễu nhất cũng không khiến nàng căng thẳng bằng nửa ngày ở cạnh hắn,và đây là nàng đã hạn chế giao tiếp hết mức có thể rồi đấy!

- Hắc hắc~Đôi cẩu nam nữ các ngươi khẩu vị thật kỳ quặc a!Bao nhiêu nơi đẹp đẽ thoáng mát không chọn mà lại đi chui đầu vào chỗ này hú hí.

Một giọng oang oang như tiếng trống bất ngờ vang lên trong xó tối,sau đó là tiếng loạt soạt của giày vải quẹt xuống mặt đất.Từ góc tối của con hẻm bẩn thỉu đầy rác rưởi và khai rình mùi nước đái mèo bước ra ba tên nam nhân,mỗi tên đều cầm trong tay một con dao bổ củi dài bằng cánh tay tỏa sáng lập lòe trong bóng tối.

Chu Tước thính giác linh mẫn lập tức nhận ra đây là giọng của tên đại hán râu xồm họ đã gặp tại quán thịt nướng,dù sao trên đời cũng không dễ gì gặp người nào to mồm như vậy.Nàng hướng về phía ba tên lạnh giọng quát:

- Các ngươi cũng thật to gan!Trong thành mà cũng dám làm loạn?

Ba tên từ trong bóng tối tiến lại gần,ánh trăng giúp Chu Tước thấy rõ được hình dáng của bọn chúng.Tên râu xồm to con nhất đứng chính giữa,hai tên kia thì cao hơn nhưng gầy gò hốc hác khiến chúng trông có vẻ ác hiểm.Ba tên tạo thành một cái tổ hợp phản diện khá kinh điển trong mấy tiểu thuyết ba xu.

Tên râu xồm vuốt râu cười khà khà nói:

- Không chỉ to gan,lão tử còn chỗ khác cũng rất to.Đợi lát nữa xong việc ta sẽ cho mĩ nhân nếm thử.Hắc hắc~

Ở thời đại này phương diện giáo dục giới tính bị cấm đoán khá nhiều nên đa phần các nữ nhân chỉ biết đến thân thể của nam giới sau khi đã lấy chồng,và sẽ chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu Chu Tước không tiêu hóa được câu đùa này.Nhớ hồi mới trùng sinh,một buổi sáng sớm Thanh Dương chui vào chăn của hắn kêu lạnh,hắn mới trêu là phía dưới có một cục than rất lớn để nàng sưởi ấm,nào ngờ nàng chẳng những tin là thật mà còn hỏi giường hắn nhỏ vậy thì cất than ở đâu.

Ấy thế nhưng hoàn cảnh của Chu Tước lại tương đối đặc biệt,một cái nữ nhân không môn phái không chỗ dựa thì khó tránh khỏi bị mất phần tử xàm ngôn trêu ghẹo bằng những lời lẽ không được trong sạch cho lắm.Vậy nên não nàng nhảy số rất nhanh,khuôn mặt thanh tú lập tức giận tới tím tái:

- Chó ngoan không cản đường!Còn phiền nhiễu thì đừng trách lão nương cho các ngươi nửa đời sau chỉ có thể húp cháo!

Gã râu xồm làm bộ sợ hãi co rúm người lại sau đó hướng lên bờ tường ồm ồm nói:


- Oa!Ta rất sợ a!Lão đại,con đàn bà kia vô duyên vô cớ đòi hành hung ta,ta buộc phải phản kháng a!

Chu Tước rất ngạc nhiên vì ngoại trừ ba tên cướp cạn kia thì nàng không cảm nhận được sự tồn tại của bất cứ ai khác.Thế nhưng thời điểm nhìn lên bức tường gạch bở nát phủ đầy rêu xanh thì nàng kinh hãi phát hiện trên bờ tường không biết từ bao giờ tồn tại một nam tử mặc quan phục ngồi vắt vẻo.

Quan sứ này nhìn rất kì lạ.Mặc dù tuổi còn rất trẻ,cùng lắm cũng chỉ hơn nàng khoảng năm hay mười tuổi thôi nhưng khuôn mặt lại lạnh tanh giống như toàn bộ cảm xúc đều bị rút hết,hoàn toàn không tồn tại chút sức sống nào.Có lẽ chính bởi vậy mà Chu Tước mới không cảm nhận được sự tồn tại của y chăng?

- Vô cớ hành hung,buộc phải phản kháng...

Quan sứ kia nhận thấy ánh mắt của Chu Tước nhưng không phản ứng gì,chỉ lẩm bẩm rồi dùng bút lông ghi chép gì đó lên tấm giấy kê trên đùi,hiển nhiên là đang viết một bản tường trình bịa đặt về những chi tiết của vụ án sắp diễn ra tại con hẻm này.

Về phần Chu Tước,tuy nàng có hơi giật mình nhưng dù sao bản thân cũng là người có nhiều năm lăn lộn giang hồ,đương nhiên sẽ không chỉ vì một chút bất ngờ mà mất hết nhuệ khí.Nàng cười lạnh nói:

- Thì ra là quan phủ cấu kết với bọn giặc cướp hà hiếp lương dân.Chẳng lẽ triều đình thiếu nhân lực đến mức ngay cả chó cũng được mặc áo quan?

- …

Quan sứ không đáp mà chỉ quăng ra ánh mắt lạnh lùng,tựa như kẻ Chu Tước mắng chửi là đứa trời đánh nào đó mà y không quen.

(Đại ca có chút kì lạ a!Bình thường mà bị nói như vậy thì khẳng định sẽ túm tóc nữ nhân kia đánh cho tàn phế,hoặc bét nhất cũng phải là xé y phục cưỡng gian ả ta đến sống dở chết dở.)

Gã râu xồm tuy thấy lạ nhưng cũng không dám hỏi nhiều,dù sao gã đối với vị đại ca kết nghĩa này vẫn luôn bảo trì kính nể cùng e sợ.Nhưng nếu nghĩ theo hướng khác thì đây chính là cơ hội tốt để gây ấn tượng với lão đại a!Nếu biểu hiện tốt thì không chừng còn được một chân trong nha môn chứ chẳng chơi.

Càng nghĩ càng hưng phấn,gã hướng Chu Tước quát lớn:

- Con đàn bà ngu xuẩn kia câm mồm!Bảo hài tử của ngươi giao ra toàn bộ ngân phiếu rồi hai đứa tự giác quỳ xuống lạy đủ ba lạy.Lão tử tùy theo tâm trạng sẽ quyết định xem có tha chết cho các ngươi hay không.

Gã bắt chước truyện kiếm hiệp nói ra vài câu ngông cuồng,tuy mấy lời này áp dụng trong thực tế có hơi kì cục nhưng cũng miễn cưỡng tạo được một chút oai phong.Hắn chờ gã râu xồm nói xong hết rồi nghiêng đầu hỏi Chu Tước:

- Là ngươi thực sự có một cái hài tử giàu,hay gã nghĩ ta là hài tử của ngươi?

- …

Chu Tước không đáp,trong không gian tối đen chẳng thể thấy biểu cảm trên mặt nàng những lại nghe rõ được những thanh âm nghiến răng ken két đầy phẫn nộ.Cũng không biết con mắt nào của tên râu xồm nhìn một nữ nhân mười bảy mười tám tuổi ra thành một bà mẹ có đứa con lớn đùng như hắn,hoặc xét trường hợp là gã cố tình chọc giận Chu Tước thì rõ ràng gã vừa hoàn thành mục tiêu một cách xuất sắc.

Giá trị quan trọng của nữ nhân có rất nhiều,nhưng tiêu biểu nhất gồm ba thứ đó là:Tuổi tác,phẩm giá và số đo ba vòng.Bình thường chỉ cần xúc phạm một cái thôi là đã ăn đủ,đằng này gã thậm chí chà đạp đến tận hai cái thì hậu quả e là không thể chỉ dùng hai từ “khủng khiếp” để mà hình dung.

- Mấy con cẩu có ngon thì lăn qua đây xem lão nương có vặt đầu các ngươi không!Đứng đó sủa hoài không thấy nhục à?

Nữ nhân có khí chất thì ngay đến chửi người cũng chửi một cách có khí chất.Chu Tước khoanh tay trước ngực chửi um lên nhưng trên mặt vẫn bảo trì vẻ kiêu ngạo lạnh lùng,khiến cho hành vi thô tục như chửi lộn bỗng trở nên trang trọng như một buổi trình diễn nghệ thuật.

- Con kỹ nữ khốn khiếp này…

Tên râu xồm phẫn nộ gầm một tiếng rồi vung dao lên định xông tới chém.Thế nhưng mới tiến được nửa bước thì gã bỗng khựng lại,đôi mắt trợn to nghi hoặc nhìn hai người bọn hắn,nói:

- Các ngươi mau cút qua đây cho lão tử!

Trên đời này có kẻ nào gặp cướp mà lại dám kêu cướp lại gần không?Đây chắc chắn là có âm mưu gì chứ người bình thường làm gì có ai ngu như vậy.Gã nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy có lý,không khỏi vênh mặt tự hào về trí tuệ của mình.

- Thần kinh!

Yêu cầu bọn chúng bước tới là bởi nàng sợ trong lúc đánh nhau vướng tay vướng chân thì những tên còn lại sẽ thừa cơ tấn công hắn,cơ mà nếu lũ cướp nửa mùa này hèn tới mức không dám đánh thì mọi chuyện liền dễ bàn.Chu Tước hừ lạnh một tiếng rồi quay sang nói với hắn:

- Kệ lũ ngu ấy!Chúng ta đi.

- Chậm đã!Các ngươi đứng lại đó!

Tên râu xồm đương nhiên không can tâm nhìn con mồi béo bở bỏ đi như vậy,cơ mà vì e sợ bọn hắn đang ủ mưu gì đó nên không dám đuổi theo mà chỉ biết đưa bắt cầu cứu lão đại.Thế nhưng quá đen cho gã,quan sứ kia không những không ra tay giúp mà còn quăng cho gã một cái nhìn lạnh lẽo,trầm giọng nói:

- Mất thời gian.

Chỉ là một câu đơn giản,ấy thế nhưng với gã râu xồm thì đó chẳng khác gì án tử.Lăn lộn trên giang hồ quan trọng nhất là phải có chỗ dựa,đặc biệt những thành phần phá làng phá xóm như bọn chúng lại càng cần một cây cột vững chắc để bám vào,bằng không thì e là vừa mới bước khỏi cửa đã bị buộc dây vào cổ dắt lên nha môn rồi.

Chó cùng rứt giậu,đã đến nước này thì chẳng còn gì để mà mất nữa.Gã vung dao chỉ về phía bọn hắn rồi rít lên với hai thằng đệ:

- Chém tụi nó!

Hai tên cao gầy đều xuất thân từ xóm liều,là hạng chém người không ghê tay nên ngay khi vừa nhận lệnh liền lập tức siết chặt chuôi dao xông về phía Chu Tước,bởi nhìn kiểu gì thì nàng trông vẫn nguy hiểm hơn thằng nhãi yếu ớt bạc nhược kia.

- Tìm chết!

Chu Tước chỉ chờ có thế,nàng nhắm chuẩn thời cơ vung ta trái lên đánh trúng mặt một tên đồng thời nhấc chân tung cú đá hậu vào bụng tên còn lại,nội lực bạo phát khiến hai thằng giống như trái banh lăn lộn dưới mặt đất.

- Không phải chứ?Con kỹ nữ này vậy mà lợi hại như vậy!?

Gã thấy hai thằng đàn em thân tín bị đánh lăn lộn dưới đất thì chiến ý rơi rớt không còn một mảnh,vội vàng xoay người định lẻn vào góc tối nào đó chạy thoát thân.Thế nhưng còn chưa kịp nhấc chân thì phía sau đã ập tới một luồng gió lạnh rồi sau đó trời đất quay cuồng hết cả.Chu Tước vươn tay tóm lấy cổ áo gã ném xuống đất dễ dàng như ném một con nhái bén sau đó một tay giữ cổ áo,tay còn lại tặng cho gã hai cái bạt tai vang dội:

- Quân khốn nạn!Tưởng có miện liền muốn nói gì thì sao?Nghĩ trên đời không có người khóa được mõm chó của ngươi lại?

Gã há miệng định nói gì đó thì lập tức ăn thêm một cái tát như trời giáng.Bao nhiêu bức bối dồn nén đều xả hết vào dịp này nên Chu Tước ra đòn tương đối ác hiểm,đánh cho gã một miệng đầy những máu,răng cũng gãy vỡ vài cái văng lăn lóc dưới mặt đất.

Ngạc nhiên là tên lão đại mặc dù thấy đàn em bị đánh tơi tả nhưng vẫn không thấy có phản ứng gì,chỉ thấy y trầm tư cầm bút duy trì việc ghi chép từ nãy đến giờ.Mà cũng không hiểu trong điều kiện ánh sáng như thế này thì y viết cái kiểu gì,có khi viết xong mở ra xem lại chỉ thấy bên trong toàn một đống hổ lốn ngoằn ngoèo như rắn rết.

- Khoan...Chậm đã…Ta chịu thua…

Vì gãy mất mấy cái răng nên thanh âm của tên râu xồm có hơi chút khó nghe,nhưng chỉ cần nhìn vào khuôn mặt đầm đìa nước mắt kia là đủ biết tên này đã bị đánh tới mất hết ý chí rồi.

- Cút!Sau này đừng để ta gặp được!

Chu Tước quăng cho gã một ánh nhìn chán ghét rồi thuận tay ném gã lăn đến chỗ hai thằng đệ đang nằm quằn quại,không quên quay sang cười lạnh với vị quan sứ đang ngồi trên bờ tường:

- Vẫn chưa viết xong mấy dòng bịa đặt ấy à?Mà có viết cũng vô ích thôi,ngươi không thể mang nó…

Ngọn lửa vừa bùng lên trong tay Chu Tước đột nhiên bị một bàn tay lạnh như băng vỗ một cái làm cho tắt ngúm.Hắn dập tắt lửa trên tay Thanh Dương,có chút không kiên nhẫn nói:

- Đã không đụng đến ngươi thì đừng có mà cà khịa.Nhanh chân lên,Dương Dương sắp tỉnh rồi.


- Dương Dương sắp tỉnh!?Tỉnh thì kệ xác mụ ta chứ sao!Tiểu tử thối,ngươi có biết trong tờ giấy kia viết gì không?Nếu để tên quan sứ đấy mang bản ghi chép về nha môn thì chúng ta sẽ thành tội phạm bị truy nã đấy biết chưa?

Chu Tước cảm thấy cực kỳ bực bội cùng khó hiểu khi hắn rõ ràng vừa mới được nàng bảo vệ khỏi lũ cướp nhưng hắn chẳng những không có lấy một lời cảm ơn mà lại còn tỏ thái độ khó chịu với nàng.Dương Dương…Cái con hồ ly tinh quyến rũ cả đệ tử ấy sao còn chưa bị trời đánh đi!

- …

Đối với bài diễn văn của Chu Tước thì hắn cũng không biết nên nói gì,và cũng lười nói.Chỉ đáp lại bằng một cái nhún vai rồi quay gót bỏ đi,tỏ rõ thái độ “đi thì đi,không đi thì kệ xác”.

- Sách!Nghĩ ai cũng như ả sư phụ của ngươi chỉ biết răm rắp nghe lời ngươi sao?

Nàng siết chặt đôi bàn tay mảnh khảnh,hỏa kình chạy khắp toàn thân bao phủ Chu Tước trong một tầng lửa đỏ.Đầu tư như vậy là bởi linh cảm mách bảo nàng tên quan sứ kia là một kẻ rất nguy hiểm,thế nên tốt nhất là cứ dồn sức đánh phủ đầu trước chiếm tiên cơ.

- Tứ Linh Quyền-Hỏa Phệ!

Theo một tiếng quát lớn,Chu Tước tung mình lên tung quyền về phía quan sứ,quyền kình hóa thành một đầu phượng hoàng mang theo hỏa diễm rít gào ập đến trông đáng sợ vô cùng.

Ấy thế nhưng quan sứ kia lại giống như kẻ mù người điếc,vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm vào mảnh giấy đang viết dở,hoàn toàn không có ý định chống đỡ hay tránh né.

(Tên này bị sao vậy?)

Chu Tước thấy đối phương không có chiến ý thì thoáng chùn tay,nào ngờ chỉ trong một tích tắc nàng chậm tay đó thì cái tên quan sứ vẫn luôn ngồi bất động đột nhiên xoay người đá ra một cước.Một cước này mang theo kình lực xoáy ốc đánh mạnh vào bụng Chu Tước đẩy thân thể nàng bắn xuống đất sau đó nảy lên,rồi lại tiếp tục lăn lộn thêm hai vòng nữa mới dừng lại được.

- Cái quái…Khụ…

Chu Tước bưng miệng nôn khan.Một cước vừa rồi chỉ là sức lực thuần túy nên không phá được nội lực hộ thể của nàng,tuy nhiên bị ngoại lực đánh mạnh vào cảm giác cũng không dễ chịu.

(Đây là loại cước pháp gì?Chưa có nội lực mà đã mạnh đến như vậy?)

Chu Tước vận công giảm đau sau đó định nhảy lên chiến tiếp thì bỗng bị một lưỡi dao lạnh lẽo kề lên cổ.

- Bắt được ngươi rồi,cọp cái.

Hơi thở hổn hển đầy mùi máu tanh nhưng tràn ngập đắc ý phả vào má khiến cặp chân mày thanh tú của ChuTước nhíu chặt lại,giọng nàng run lên vì phẫn nộ:

- Ngươi chán sống rồi?

Dứt lời toàn thân Chu Tước bỗng bùng cháy dữ dội khiến gã loạng quạng ngã chổng vó,đồng thời vùng vẫy như điên để dập lửa trên bộ râu dày rậm.

- Chậm đã!

Gã thấy Chu Tước định giáng nắm đấm xuống thì vội kêu lên:

- Đừng manh động,xem phía sau ngươi đi.

Chu Tước ngây ra một lúc rồi cắn răng quay lại nhìn.Không ngoài dự đoán,hắn lúc này đã bị hai tên cướp cao gầy khống chế,một tên kề lưỡi dao ngay cái cổ trắng bệch trong khi tên còn lại lục lọi trong túi áo hắn tìm ngân phiếu.

- Khốn nạn!Sao các ngươi vẫn còn đứng dậy được?

Nội kình nàng đánh ra thậm chí đủ để đánh gục cả một con trâu đực,chính vì thế nên nàng mới an tâm mà đánh nhau với tên quan sứ kia.Đừng nói người thường,cho dù có nội lực hộ thể mà bị đánh trực diện như vậy cũng khó mà cử động được.Thật không hiểu nổi…

- Ngạc nhiên sao?Hắc hắc~Lũ sống trong nhung lụa,tiền xài không hết các người sao hiểu được cuộc sống của những kẻ nghèo hèn,ngày ngày vì kiếm miếng ăn mà bị đánh đập tàn nhẫn hơn cả súc vật như bọn ta.Cho dù bị đâm lòi ruột bọn ta vẫn có thể chạy nhảy cả ngày,ăn chút đòn đau thì có là gì chứ!

Gã đâm mũi dao vào lưng Chu Tước ép nàng tiến lại gần hắn,cười lạnh nói:

- Chỗ tiền này của các ngươi không hoang phí đâu.Bọn ta sẽ dùng nó để mua vũ khí,thuê thêm đàn em và mở rộng địa bàn cho đến khi đủ lớn mạnh để lật đổ chính quyền.Khi đó ta sẽ giết toàn bộ những tên nhà giàu và chia tiền của bọn chúng,tòa thành này sẽ không còn người nghèo nữa.Bọn mi nên thấy tự hào vì được là một phần của việc đó.

Chu Tước siết chặt nắm đấm nhưng rồi lại buông lỏng.Nếu nàng giết tên đại hán này thì đầu hắn nhất định sẽ rơi xuống đất,nếu nàng giết hai tên cao gầy thì lưỡi dao sẽ xuyên qua nàng như thịt xiên nướng,cả hai cách đều không xài được.Ôi,giá mà Thanh Long ở đây,tỷ ấy luôn có cách để thoát khỏi những tình huống oái oăm kiểu này.

- Chào nhau lần cuối đ…

Thanh âm ồm ồm của gã đại hán bị cắt đứt bởi một tiếng nổ rất vang kèm theo tiếng xương cốt vỡ nát,và liên tiếp sau đó là rất nhiều tiếng nổ khác dồn dập vang lên như mưa rào.

Bá Cước-Sát Vô Ảnh.

Hắn ngửa đầu ra sau đẩy ngã tên đang kề dao vào cổ mình rồi ở trên không tung ra liên hoàn cước với tốc độ cực nhanh,đến mức Chu Tước chỉ vừa thấy một loạt bóng đen lóe lên thì gã râu xồm đã bị đạp lùi lại vài bước rồi quỳ sụp xuống,máu từ miệng gã trào ra như suối hòa lẫn cả những mảnh nội tạng nát vụn khiến không khí tràn ngập mùi máu tanh.

- Cái con m…

Hai tên đàn em vội vung dao lên thì bỗng thấy trời đất đổi chỗ cho nhau,hai thân thể với cái cổ gãy gập loạng choạng vài bước rồi đổ ầm xuống,đã chết không thể chết hơn.

- Đợi chút.

Hắn thu chân về rồi đi lại gần ba cái xác lục tìm một lúc sau đó tiến đến trước mặt Chu Tước lúc này vẫn chưa hết bàng hoàng,nói:

- Năm bạc ba mươi đồng,trả ngươi.Chỗ còn lại coi như tiền lãi.

Lòng bàn tay lạnh buốt khiến Chu Tước giật mình khôi phục ý thức,phát hiện trong tay đã nhiều thêm một nắm bạc vụn,nhìn sơ qua cũng tầm khoảng hai mươi lượng.

- Vẫn câu cũ.Về nhanh thôi.

Giết người,điều đó chỉ xảy ra khi các nàng không còn lựa chọn nào khác.Và người thực hiện điều đó luôn là Huyền Vũ,người tiếp xúc với giang hồ lâu nhất và cũng là người mà các nàng vừa nể vừa sợ.Tuy nhiên ngay đến Huyền Vũ cũng không giết một cách gọn gàng và bình thản đến như vậy,thậm chí còn chiếm đoạt đồ của người chết.Đây mà là hành vi của một nam hài mười ba tuổi sao?Đây căn bản là một tên sát nhân,một con quái v…

- Này,chờ ta trải thảm đỏ mời à?

Thanh âm lạnh lùng của hắn bỗng vang lên khiến Chu Tước giật bắn mình,ấp úng đáp:

- Tới…tới ngay.

Nàng đảo mắt nhìn nhanh ba cái xác,lại nhìn tên quan sứ vẫn bình thản ngồi ghi chép,giờ thậm chí nàng còn chẳng thèm quan tâm trong tờ giấy đó viết gì nữa.Trong giang hồ thì giết và bị giết là chuyện rất bình thường,nhưng những gì nàng vừa chứng kiến…

(Mình cần một chút nước lạnh để tỉnh táo trở lại,và có khi cả bát thuốc đắng ngắt của sư tỷ nữa.)

Chu Tước thầm nghĩ trong khi rảo bước rời khỏi con hẻm tối.

“…trong cơn say xô xát chém nhau đến chết.Ba người Đại Ngưu,Nhất Cẩu,Nhị Cẩu,vì mâu thuẫn dẫn đến hành vi bạo lực,cả ba đều tử vong tại hẻm bốn đường Tuyệt Mộng.Nhân chứng không còn ai khác.”

Ánh trắng chiếu xuống soi sáng một phần trong bản ghi chép của quan sứ trước lúc y cuộn nó lại rồi ẩn mình vào trong góc tối và lặng lẽ biến mất giống như cái cách mà y xuất hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui