Tổng đàn La Sát Giáo.
Ở vị trí cao nhất là một người đang ngồi vắt vẻo trên bảo toạ chạm trổ ma quỷ nhìn rất ghê rợn,gã tựa đầu vào tay ghế,hai chân thì vắt lên cái tay ghế còn lại rồi nhàn nhã nhìn trần nhà,hoàn toàn không thèm quan đến tâm đám đông đang ầm ĩ nhộn nhạo phía bên dưới.
Bất ngờ một lão già râu tóc bạc trắng,hai mắt lấp loé tinh quang sắc bén như chim ưng bước lên ôm quyền nói:
- Bẩm giáo chủ,Nhật Thánh Sứ khi dẫn quân tấn công Ô Long Thành đã bại vong trong cuộc đ-ng độ với đám người Thiên Kiếm Môn...
Gã phất tay:
- Ta đâu có điếc.Các người lảm nhảm nửa ngày rồi còn gì.
- Thế nhưng tiểu nhân vừa tra hỏi giáo chúng trở về,họ nói rằng Nhật Thánh Sứ không hề tham gia chiến đấu.Ngược lại,lão đã tách ra trước khi tiến vào Ô Long Thành.
Đám đông sôi nổi hẳn lên,một số người đã quăng ánh mắt nghi ngờ về phía vị giáo chủ ngồi trên cao.
- Vừa rồi lại có tin Nhật Thánh Sứ bị hạ sát khi cố gắng đột kích Thiên Kiếm Môn.
Lão càng nói càng hùng hổ,cuối cùng thì gầm lên:
- Nhật Thánh Sứ làm việc luôn rất quy củ,tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mạo hiểm như vậy.Giáo chủ,xin người cho chúng tiểu nhân một câu trả lời!
Người trên đài cao xoát một cái từ trên ghế nhảy xuống,lúc này mọi người mới thấy rõ được chân diện của giáo chủ.Gã thân cao một mét tám,cơ bắp tinh tráng ẩn hiện dưới chiến bào màu đen,mặt nạ quỷ màu đen,áo choàng cũng màu đen nốt khiến gã chỉ đứng thẳng cũng khiến giáo chúng bên dưới cảm thấy tà khí cuồn cuộn.
Xích Viêm cất tiếng,thanh âm như sấm rền:
- Nguyệt Thánh Sứ,ngươi dám tra hỏi bổn toạ?
Áp lực như núi lớn đè xuống khiến cát bụi dưới mặt đất bụi thổi văng đi,Nguyệt Thánh Sứ đứng ở trung tâm hứng đủ đau khổ thế nhưng lão mặc kệ xương đùi đang đau như sắp vỡ ra,nghiêm mặt ôm quyền đáp:
- Tiểu nhân không dám.Thế nhưng Nhật Thánh Sứ là nhân vật có ảnh hưởng rất lớn,vậy nên nếu cái chết của lão không có nguyên nhân rõ ràng...
Lão ngập ngừng một chút giống như đang phân vân điều gì,cuối cùng cắn răng nói:
- Nếu không có nguyên nhân rõ ràng,e rằng sẽ khiến giáo chúng dị nghị.Hành động của tiểu thần hoàn toàn là vì La Sát Giáo,là muốn cho La Sát Giáo mãi trường tồn,vậy nên mong người cho giáo chúng một câu trả lời.
Xích Viêm cười gằn,thân thể loé một cái đã vượt qua chín mươi chín bậc thang đứng ở trước mặt Nguyệt Thánh Sứ:
- Khừ khừ.Câu trả lời?
Nguyệt Thánh Sứ đem sợ hãi nuốt xuống,gian nan đáp:
- Đúng vậy,giáo chúng cần một câu trả lời.
Ánh mắt Xích Viêm trở nên lạnh lẽo:
- Ngươi nói là ngươi vì La Sát Giáo,muốn cho La Sát Giáo trường tồn?
- Bẩm...
Chưa kịp nói thì Xích Viêm đã vỗ một chưởng lên ngực lão,trầm giọng nói:
- Ta muốn ngươi dùng hành động để chứng minh.
Kình lực hùng hậu khiến Nguyệt Thánh Sứ bị đánh văng đi như diều đứt dây sau đó nặng nề đập vào một cột đá.Tuy nhiên Xích Viêm khống lực rất chuẩn,Nguyệt Thánh Sứ nhìn giống như bị trúng đòn rất nặng thế nhưng thân thể hạ xuống lại hoàn toàn không tổn hại gì.
- Giáo chủ,đây là...
Lão vừa định hỏi thì phát hiện một luồng nhiệt khí xông lên huyệt Bách Hội ở đỉnh đầu,ý thức cũng theo đó mà dần trở nên mơ hồ.
Mọi người xung quanh ngưng thần quan sát Nguyệt Thánh Sứ,không hẹn mà cùng hít một cái hơi lạnh.
Là chú ấn.
Lão gầm lên một tiếng hoang dại,cặp mắt đầy tơ máu nhìn về một gã giáo đồ ở gần nhất sau đó vung chưởng đánh tới.
Tên giáo đồ sợ hãi kêu một tiếng quái dị,song chưởng vung ra chống đỡ đồng thời tung một cước đá văng thân thể Nguyệt Thánh Sứ.
Lão giống như hòn than nóng đi tới đâu thì mọi người đều tản ra tới đó.Thế nhưng lão không chỉ công lực hơn người mà còn bám dai như đỉa,trong lúc mọi người đang do dự thì đã có vài cái giáo chúng bị lão vỗ chết thẳng cẳng.
- Áp chế lão!
Ai đó gầm lên,mọi người chỉ đợi có thế lập tức toàn lực đánh tới.Cao thủ La Sát Giáo ập đến từ bốn phía chân đá tay đấm,Nguyệt Thánh Sứ song quyền nan địch tứ thủ,rất nhanh liền bị đánh thành đầu heo nằm co giật dưới mặt đất.
Xích Viêm ngoắc tay,một đám người áo đen bất ngờ xuất hiện kéo Nguyệt Thánh Sứ đang thân tàn ma dại ra ngoài.
Mọi người lắc đầu thở dài nhìn lão lần cuối.Một khi bị nhiễm chú ấn thì chỉ có kết cục duy nhất đó là trở thành Cuồng Chiến Khôi Lỗi,trước nay chưa từng có ngoại lệ.
- Ngày mai sẽ tuyển chọn Nhật Nguyệt Thánh Sứ mới.
Xích Viêm vừa nói vừa rảo bước tiến ra cửa sau đó tung người lên cao đạp không mà đi rất nhanh liền không thấy bóng dáng,chỉ còn thanh âm từ phía xa truyền lại vang vọng không dứt:
- Câu trả lời của bổn toạ:Đừng chõ mũi vào chuyện người khác!
Khinh công của Xích Viêm từ lâu đã siêu việt phàm nhân,có thể cưỡi mây đạp gió mà đi.Thế nhưng mặc dù tư thái ung dung như thần tiên,trong ánh mắt của gã vẫn không giấu nổi một tia thất lạc.
Một cơn gió thổi tới khiến mắt Xích Viêm cay xè,gã thấp giọng mắng:
- Lão già thối,sao lại dễ chết như vậy?!
Chợt cả người gã chấn động,vội vàng lấy từ trong người ra một viên đá màu vàng kim,chính là một khối linh tuỷ cực kì quý hiếm.
Chỉ thấy Xích Viêm nắm chặt linh tuỷ sau đó truyền nội lực vào,ngay lập tức linh tuỷ toả hào quang rực rỡ đồng thời phát ra một thanh âm kinh thiên động địa:
- Thằng siscon!Khôn hồn thì tránh xa vợ tao một chút!
Đám giáo chúng đang xì xầm bàn luận tới cao trào thì bị thanh âm uy mãnh như long gầm phượng hí này cộng với tiếng vật gì đó nặng nề rơi xuống doạ cho nhảy dựng lên,huyết áp thoáng cái đã tăng thêm vài chục đơn vị.
.........................
- Tiểu bảo bối,con để Ngạo Nam lại như vậy có ổn không?Hình như hôm nay đệ tử ấy cũng thi đấu.
Hắn chặc lưỡi:
- Mặc xác gã.Một khi gã chưa dứt cơn thì dù người đánh gã thành đầu heo gã cũng không tỉnh,đã vậy còn nhiễu nước miếng trông phát tởm.Hử,sư nương cười cái gì?
Đột nhiên bờ môi hồng nhuận của Thanh Dương khẽ cong lên,tiếng cười lanh lảnh như chuông ngân khiến nội tâm của hắn rung rinh,lại cảm thấy có chút buồn bực.
Bị người phụ nữ mình yêu ân cần chăm sóc,đối xử như một đứa trẻ con,cái cảm giác này tuyệt đối không phải là dễ làm quen.
Nàng ung dung tiến đến xoa đầu hắn,đôi mắt cong lên thành hai vầng trăng non,xem ra những lời nghiêm túc của hắn vào tai nàng đã hoá thành một trò cười:
- Nghe con kìa,cứ như ông cụ non vậy.Con cũng đâu khác gì chứ.
Cảm nhận bàn tay của nàng ôn nhu lùa vào mớ tóc ngắn khiến hắn có một loại suy sụp cực độ.Mỗi ngày ba lần thế này,hắn không phải trẻ con cũng sẽ bị nàng xoa thành trẻ con.
Không phải hắn muốn tỏ ra người lớn,tuy nhiên...cũng nên cho hắn một chút mặt mũi chứ,hắn tốt xấu gì cũng là chồng (tương lai) của nàng mà.Nếu nàng cứ đối đãi với hắn giống bé ngoan thế này thì khi lên giường hắn sẽ cảm thấy cực kì khó xử.
Nhưng thứ lí lẽ này mà đem ra nói với sư nương thì nhất định hắn sẽ bị nàng đánh cho to đít,vì vậy hắn đành tìm cách đánh lạc hướng:
- Oa,sư nương,người nhìn xem.Thật nhiều đồ ăn!
Tứ Sơn Tỷ Võ được tổ chức tại Kiếm Sơn,ở sân tập của chúng đệ tử đặt xuống bốn cái võ đài rồi chia cặp nhảy lên đánh.Vì tổ chức ngoài trời nắng vỡ đầu nên sẽ có một vài cái đệ tử tạp dịch mở ra quầy phục vụ đồ ăn,nước uống miễn phí để các thí sinh đạt được trạng thái tốt nhất.Thế nhưng thi đấu căng thẳng,ngoại trừ những kẻ đã bị loại thì hầu như không ai dụng vào mấy cái đồ miễn phí này.
Nói Tứ Sơn nghe rất oai,kì thật số lượng cũng chỉ vẻn vẹn chưa đến hai mươi người.Nguyên nhân là bởi yêu cầu linh căn của Thiên Kiếm Môn khá cao,trong số một nghìn đệ tử tạp dịch thì chỉ có bốn,năm người đạt điều kiện trở thành đệ tử nội môn.
Nhắc đến đệ tử tạp dịch là lại thấy phiền.Bất cứ ai xin vào Thiên Kiếm Môn cũng đều phải trải qua cái khoảng thời gian này,chính là trở thành ôsin cho môn phái trong ít thì là một tháng,nhiều thì đến vài năm cho tới khi đủ mười hai tuổi để tham gia đợt kiểm tra linh căn diễn ra mỗi tháng một lần.
Hắn là trường hợp cá biệt,vì được nhận nuôi thì hồi bé xíu nên phải làm đệ tử tạp dịch trong suốt mười năm.Nếu mỗi lần hắn hướng dẫn các đệ tử tạp dịch mới liền được tặng một viên Bồi Nguyên Đan thì giờ chắc hắn đã đạt tới Trúc Cơ hậu kì rồi,đấy mới chỉ là tính dược lực,còn chưa tính đến tu luyện đâu.
Thanh Dương đang định truyền thụ hắn một vài kinh nghiệm chiến đấu,lại phát hiện đệ tử đã chạy tới một quầy hàng hung hăng bốc mấy cái bánh bao nhét vào miệng.
Vài tên đệ tử đi ngang qua thấy hắn ăn hùng hổ như vậy thì cười khinh bỉ:
- Quả nhiên là rác rưởi,chỉ biết ăn thứ đồ rác rưởi.Ha ha!
Cứ cười đi các con,cười nhiều vào cho sớm đạt tới Nguyên Anh kỳ rồi sống thêm một nghìn năm nữa để được ăn bánh bao làm từ bột mì trộn chất tẩy trắng,bánh bao tẩm bụi đường,bánh bao nhân thịt lợn thiu...Tới lúc ấy các con mới biết trân trọng cái thứ đồ ăn rẻ mạt này.
Hắn ăn nhiều thế này không phải không có nguyên nhân.Hôm qua luyện công cả đêm khiến mấy món gắp ra từ nổi lẩu giống như đã bị tiêu hoá từ mấy đời,lại thêm buổi sáng được tập thể dục bằng ba mươi phút đi bộ từ Hậu Sơn tới Kiếm Sơn thì dù cái bụng có khoẻ đến mấy cũng phải đánh trống thổi còi.
Thế nhưng từ ngoài nhìn vào thì trông hắn thực sự không khác gì quỷ đói đầu thai.Cô bé bán hàng thấy hắn đã ăn đến cái thứ mười thì lên tiếng nhắc nhở:
- Anh ăn từ từ thôi,nếu đói có thể gói lại mang về.Ăn vậy không tốt cho dạ dày dâu.
Hắn ngước mắt nhìn đối phương,là một cô bé khoảng tám tuổi,làn da trắng hồng,cặp mắt to tròn đen láy thuần khiết tới cực điểm,ngũ quan tinh xảo như khắc,khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu.Nhìn qua liền biết tương lai nàng nhất định sẽ trở thành một đại mỹ nữ.
Hắn khẳng định,vì hắn đến từ tương lai mà.
- Tiểu bánh bao,ta biết sau khi bày bán thì các đệ tử tạp dịch sẽ mang mấy món này về ăn,ngươi nghĩ ta vô sỉ đến độ cướp đồ ăn của ngươi sao?Ta coi vậy nhưng cũng biết tự làm bánh bao đấy.
“Tiểu bánh bao” nghe vậy thì rụt cổ lại,đệ tử tạp dịch đối với đệ tử nội môn luôn có một loại kính sợ nhất định:
- Tiểu nữ không dám!
Hắn nuốt xuống cái bánh bao thứ mười một rồi nghiêm túc nhìn tiểu oa nhi một lúc,cái miệng mím chặt bất giác mỉm cười:
- Sao lại gọi là tiểu nữ?Tháng này ngươi kiểm tra linh căn đúng không,gọi là tiểu muội mới đúng.
Vì nàng sinh non nên trông như mới lên tám,kì thực nàng đã mười hai tuổi rồi.Trừ khi quen biết,bằng không mới gặp lần đầu tuyệt đối sẽ bị vẻ ngoài của nàng lừa gạt.
Thế nhưng nàng suy nghĩ đơn giản,cũng không vì hắn nhận ra điều không ai nhận ra mà cảm thấy kì lạ:
- Cảm ơn huynh.Thế nhưng tiểu nữ thấy linh căn của mình quá kém,sợ rằng...
Làm đệ tử tạp dịch phải dậy sớm hơn gà,ngủ muộn hơn chó,ấy thế mà đến khi kiểm tra phát hiện linh căn không đạt tiêu chuẩn thì hoặc là thành đệ tử ngoại môn tiếp tục làm chân sai vặt trong mấy cái hàng quán của môn phái,hoặc là bị đuổi thẳng cổ cho đi đâu thì đi.Tàn nhẫn như vậy có ai mà không sợ chứ,còn chẳng phải là lột sạch sức lao động của con nhà người ta.
Thế nhưng hắn không phải loại người giỏi an ủi vậy nên chỉ lạnh lùng phất tay một cái,nhàn nhạt nói:
- Bớt xàm ngôn.Sau khi kiểm tra thì nhớ xin vào Hậu Phong.Lão chưởng môn lười như quỷ sẽ không dạy ngươi cái gì đâu,tới Hậu Phong ta sẽ chiếu cố ngươi.
Nếu đây là lời an ủi của một thằng ất ơ thì sẽ chỉ khiến người ta lo càng thêm lo.Thế nhưng thanh âm của hắn chém đinh chặt sắt,mười phần khẳng định vô tình tản ra một thứ khí chất bá đạo,lại thêm hai chữ “chiếu cố” khiến Tiểu Bánh Bao cảm thấy bình tâm hơn hẳn,mỉm cười nói:
- Ưm.Sư huynh,muội nhất định sẽ tiến vào Hậu Phong.
Hắn gật đầu rồi quay lưng tiêu sái bỏ đi.Gặp lại cô bé này tuy rất vui nhưng mục đích chính vẫn là Tứ Sơn Tỷ Võ,hơn nữa hắn cũng không phải loại người có thể tám chuyện cả ngày.
- Tiểu sắc lang,hở ra liền đi quyến rũ con gái nhà người khác.
Thanh Dương khoanh tay trước ngực xuất hiện phía sau hắn,sắc mặt bình tĩnh như nước thế nhưng ngữ điệu lại có chút kì quái.Hắn nhướn mày,cái nữ nhân cao cao tại thượng này không ngờ chỉ mới như vậy mà đã ghen rồi.
Con mắt hắn đảo một vòng,khoé miệng nhấc lên một nụ cười gian xảo:
- Khặc khặc.Sư nương,người ăn giấm chua sao?
Hai tay nàng thoáng run rẩy nhưng may mắn có tay áo dài che đi,sẵng giọng:
- Còn lâu!
Hắn dựa vào người Thanh Dương,tinh tế cảm nhận mùi hương trên thân thể nàng,trầm giọng nói:
- Ta phát hiện khi sư nương ghen nhìn rất đáng yêu.
- Nói linh tinh!
Nàng dùng xảo kình vỗ lên lưng hắn cho hắn đứng thẳng,nhẹ giọng nói:
- Thi đấu cẩn thận.Đừng khiến mình bị thương.
Dứt lời liền phi thân bay lên,hắc y thư thái ung dung lướt ngang bầu trời rồi hạ xuống ghế giám khảo bên cạnh Tiêu Viêm.Gã rất ngạc nhiên khi thấy sư muội khuôn mặt đỏ bừng nặng nề đáp xuống nên định há miệng hỏi han một phen,lại chợt nhớ ra điều gì khiến cho sắc mặt thoáng cái đã trở nên âm trầm,thấp giọng quát:
- Tên khốn khiếp!
Thanh Dương hít mấy ngụm đại khí để bình ổn lại cảm xúc,bỗng phát hiện vị sư huynh thường ngày điềm đạm nho nhã lại đang mơ hồ tản ra sát khí:
- Sư huynh,tâm trạng huynh không tốt?
Tiêu Viêm mệt mỏi lắc đầu rồi quát lớn:
- Tứ Sơn Tỷ Võ,vòng Đối Chiến.Bắt đầu!
Hắn tiện tay vớ lấy một bát nước suối vừa uống vừa đánh giá tình hình.Vòng Khảo Hạch và vòng Đối Chiến cũng khá giống nhau,đều là chia thành từng cặp rồi bị ném lên sàn đấu,khác biệt duy nhất là ở vòng Khảo Hạch các đệ tử thua sẽ bị xếp xuống dưới,còn ở vòng Đối Chiến mà thua thì mời các ngươi về nhà ôm gối khóc cho quên sầu.
Theo trí nhớ của hắn thì có mười cặp đấu,tức là có hai mươi thí sinh và hắn ở vị trí cuối cùng,bên trên hình như là...
Ở sàn đấu thứ nhất:Đại Anh Hùng đối chiến Trần Văn Tèo.
Ở sàn đấu thứ hai:Mạc Tử Long đối chiến Chí Tôn Cao Thủ.
Ở sàn đấu thứ ba:Hậu Nhân Long Tộc đấu với Bất Diệt Thần Tướng.
Ở sàn đấu thứ tư:Yasuo Ma Kiếm đối chiến với Duy Ngã Độc Tôn.
Bàn tay hắn run rẩy một cái,suýt chút nữa làm rơi bát nước xuống đất.
Nhớ ra rồi,cao thủ đứng thứ hai từ dưới lên là cái thằng Trần Văn Tèo hôm qua đã thách đấu hắn,cũng là một trong số những thằng hôm kia đã đánh hắn rớt xuống hạng dưới cùng.
Bất quá mấy chuyện ấy lúc này không còn quan trọng nữa,quan trọng là cái “Đại Anh Hùng” kia.
Từ hồi còn là Tam Sơn Tỷ Võ thì trong một lần rượu say lão chưởng môn nhân đời trước,trước,trước nữa đã ra một cái quy định là các đệ tử được phép lấy tên tuỳ thích.Dẫn tới một kết cục là trận đấu oai nghiêm và danh dự trở thành nơi cho trí tưởng tượng của đám trẻ được mặc sức bay bổng.Đáng tiếc,hắn cũng không phải ngoại lệ...
Thế nhưng giờ hắn không muốn làm “Đại Anh Hùng” nữa,có thể đổi tên được không?Sư nương ngồi trên kia lại bắt đầu che miệng cười rồi kìa!
Hắn buồn bực tiến lên sàn đấu,cuối cùng không nhịn được giơ tay hô lớn một tiếng.
Giơ tay hô lớn,đây chính là động tác thể hiện việc đệ tử có yêu cầu muốn đưa ra với giám khảo,và giám khảo ở đây chính là Tiêu Viêm và Thanh Dương.
Đáng thương cho hắn,bên trong hàng ngũ giám khảo lại có hai chữ “Tiêu Viêm”.
- Đệ tử có một thỉnh cầu.Mong các vị đổi tên trên bảng xếp hạng của ta thành “Tinh Vũ”.
Tiêu Viêm nhướn mày quay sang hỏi Thanh Dương:
- Sư muội,đệ tử của muội tên là Tinh Vũ à?Giờ ta mới biết đấy.
- Muội cũng không rõ.Thế nhưng muội thấy “Tiểu bảo bối” vẫn dễ nghe hơn.
Nàng khẽ lắc đầu.Bất quá chỉ cần là mong muốn của hắn thì đương nhiên nàng sẽ không từ chối:
- Chấp...
- Không chấp thuận!Nhảm nhí!Đổi cái gì mà đổi!Ngươi không đánh thì cút,miễn làm mất thời gian của người khác!
Tiêu Viêm vỗ ầm ầm lên tay ghế,hung hăng quát:
- Tiếp tục đối chiến!
Trần Văn Tèo nâng nhuyển kiếm gắt gao quan sát nhất cử nhất động của hắn,lại phát hiện hắn một lần nữa giơ tay lên:
- Ta muốn đổi sang võ đài số bốn.
- Chấp thuận.
Lần này Thanh Dương nhanh chóng cướp lời Tiêu Viêm,đồng thời quăng cho gã ánh mắt hờn dỗi như thể gã vừa làm một việc cùng hung cực ác.
Bị sư muội nhìn chằm chằm như vậy gã cũng không tiện bạo phát,đành trưng ra ánh mắt hờ hững cùng giọng điệu trầm ấm của thế ngoại cao nhân:
- Tại sao ngươi muốn đổi?
- Thích đổi thì đổi.Sao lại nhiều chuyện như vậy?
Hắn cũng không kiêng nể gì vị sư bá này,hung hăng lườm gã một cái sau đó hai tay chắp sau mông ung dung tiến về võ đài số bốn,cũng không quản Tiêu Viêm làm cách nào bóp vỡ nát tay ghế.
Thấy hắn câu giờ như vậy,một số kẻ đã không nhịn được chửi ầm lên.Cũng phải thôi,các đệ tử bên dưới đa phần đều là tu vi Luyện Khí kỳ chưa có pháp lực hộ thể,bị nắng chiếu thẳng mặt đương nhiên sẽ không cảm thấy dễ chịu.
Vì bị câu mất khá nhiều thời gian nên các cặp lập tức giao đấu với nhau,chỉ mỗi sàn đấu số bốn là mãi chưa có động tĩnh gì.
Hắn bình thản chắp tay sau mông nhìn trời nhìn đất,người nào không biết hẳn sẽ nghĩ hắn lên đài cao là để ngắm cảnh.
Tèo siết chặt nhuyễn kiếm tới mức hai tay đầy mồ hôi,dù thấy cả người hắn đầy sơ hở thế nhưng mỗi lần gã định đâm tới thì đều bị cảnh hắn dùng tay bắt kiếm ngày hôm qua làm cho toàn thân cứng đờ.
Tâm ma.
Chỉ một nỗi sợ nhỏ,thế nhưng đã đủ tạo nên tâm ma,Tèo biết nếu hôm nay không dám đâm ra một kiếm này thì cuộc đời gã vĩnh viễn không dùng kiếm được nữa.
Tèo cắn chặt răng,sức lực toàn thân dồn cả vào hai bàn tay sau đó dứt khoát đâm tới,một thanh âm lạnh lẽo vang lên khi nhuyễn kiếm xé không mà đi.
Hắn thấy vậy thì hài lòng quát một tiếng:
- Tới tốt!
Kì thực một kiếm này của Tèo đánh ra như phân hầm cách thuỷ:đường kiếm run rẩy,thân thể nghiêng trái nghiêng phải,sải bước quá dài khiến trọng tâm lệch ra khỏi đầu mũi kiếm...Thế nhưng chỉ dựa vào phần chiến ý này đã xứng đáng để hắn dùng toàn lực đối phó.
Hắn giẫm mạnh xuống đất,nội lực Kim Chung Trạo từ đan điền cấp tốc chạy khắp toàn thân sau đó mạnh mẽ xoay người bắt lấy lưỡi kiếm của thằng Tèo.
Một đêm luyện tập tuy không thể trở thành cao thủ,thế nhưng nếu chỉ là luyện ra kình khí hộ thân ở trong thời đại linh khí dồi dào này thì còn chưa làm khó được hắn.Chỉ nghe thấy tiếng nắm tay rắc rắc rồi sau đó nhuyễn kiếm bị hắn giữ lấy,lần này thì hoàn toàn không có chút máu nào chảy ra.
Tèo kêu lên một tiếng kì quái sau đó mạnh mẽ thu lại nhuyễn kiếm rồi vừa điên cuồng chém về phía hắn vừa gào ầm lên:
- Không thể nào!Không lí nào tao lại thua thứ rác rưởi như mày!
Hắn thở dài.Đây toàn bộ đều là lỗi của gã Minh Thần,cũng tại thường ngày gã toàn trưng ra cái bộ dáng kiếm đạo độc tôn nên mới khiến đám trẻ bị ảo tưởng.Giờ nhìn xem,mới chỉ bị nắm cái kiếm đã nghĩ rằng mình thua đứt đuôi.Thật quá con mẹ nó không có tiền đồ.
Kiếm xuất kì,hiểm.Nếu ngươi xuất kiếm không đủ hiểm để rồi bị người ta nhìn thấy thì ngươi có thể làm thật “kì” để người ta không đoán được mà.
Ví dụ ngươi bắt chước truyện Shin Cậu Bé Bút Chì đem cán kiếm cắm vào mông rồi chạy tới chạy lui,như vậy cho dù kẻ địch không bị chém chết thì cũng sẽ bị ngươi làm cho đau mắt tới chết.
Thế nhưng Tèo đã không còn đủ bình tĩnh để hắn có cơ hội chia sẻ những kinh nghiệm quý báu này,vậy nên hắn cũng chỉ tập trung gạt kiếm của thằng Tèo qua một bên mặc xác gã tự sinh tự diệt.
Tiêu Viêm hài lòng nhìn các đệ tử thi triển tài năng,đến khi liếc về phía sàn đấu số bốn thì cặp mắt gã nheo lại rồi quay sang hỏi Thanh Dương:
- Sư muội,ta tưởng muội cho hắn công pháp Đồng Tử Công?
Nhắc tới Đồng Tử Công lập tức sắc mặt nàng hơi thay đổi,ấp úng đáp:
- Muội...Cái này...Là lấy nhầm sách,chính xác thì đó là...
Nàng câm nín,chợt nhận ra bản thân chẳng có chút kiến thức gì về võ công của đám phàm nhân.Không chỉ riêng nàng,từ trước đến nay hầu hết tu chân giả đều coi thường võ giả,bởi vậy nên việc nàng đưa hắn cuốn Đồng Tử Công để tăng cường thực lực mới trở thành trò cười của Thiên Kiếm Môn cho đến tận bây giờ.
Tiêu Viêm thở dài,cái đệ tử này xem ra không có duyên với tiên lộ:
- Kim Chung Trạo đệ nhị quan,nội kình hộ thân dần hình thành,nội lực che chở phủ tạng không bị thương.
Thanh Dương vỗ ngực trấn an quả tim nhỏ.May mắn là sư huynh rất hiểu biết về võ học thế tục,chứ nếu hai kẻ không hiểu gì nói chuyện với nhau thì còn chẳng phải là dấu đầu hở đuôi.
Hắn vung tay đánh văng nhuyễn kiếm,Tèo cũng theo đó ngã ngồi xuống đất.Luyện Khí tầng một cũng chỉ mạnh hơn người thường một chút,pháp lực ít ỏi có cũng như không,một chút võ vẽ nếu không bằng người thì cũng chẳng khác gì cá nằm trên thớt chờ kẻ địch mổ xẻ.
- Ngươi thua.
Hắn nhổ ra một câu rồi quay lưng bước xuống đài.
Thế nhưng Trần Văn Tèo lại không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
- Tiểu...
Thanh Dương định cảnh báo hắn nhưng lại bị Tiêu Viêm ngăn lại,nét kiên định trên mặt gã khiến lòng nàng trùng xuống.
Đúng vậy,đây là giang hồ.Trong giang hồ không giảng lễ nghĩa,trong giang hồ sẽ không có ai cảnh báo ngươi,nếu ngươi cứ quay lưng với địch thủ như vậy thì sau này tuyệt đối chỉ có một con đường chết.
Chi bằng để hắn ăn đau khổ một lần sau đó hoặc là rút kinh nghiệm xương máu,hoặc là biết khó mà tránh xa giang hồ chứ không có ai rảnh rỗi đi theo giúp hắn mãi được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...