Vạn Kiếp Nhất Mộng

- Nên ăn thế nào đây?Tốt nhất là ăn ngay cho nóng,còn hai quả tim thì băm nhỏ phơi khô ăn dần.

Gã ngồi xổm xuống phả hơi thở hôi tanh vào mặt Tiểu Trà:

- Mà khoan,nha đầu này da mỏng thịt mềm đem bóp vụn làm món khai vị thì hết xảy.

Tiểu Trà vẫn đang hôn mê hoàn toàn không hay biết bản thân đang gặp nguy hiểm.Tên quỷ quăng Minh Thần và Ngạo Nam vào một góc rồi sốt sắng vươn bàn tay xương xẩu về phía nàng.Cánh tay gã như kìm sắt tóm vào bả vai mang theo hơi lạnh đặc trưng của xác chết khiến cặp chân mày thanh tú của Tiểu Trà khẽ nhăn lại,thấp giọng kêu đau.

- Hey!

Thanh âm như sấm rền khiến tên quỷ thoáng dừng lại.Dừng lại không phải vì bị tiếng quát kia dọa sợ,mà bởi tò mò không biết kẻ nào dám to gan phá hoại chuyện tốt của gã.

- Hít~Hà~Hít~Chờ chút…Hít~Phew…

Hắn khom lưng chống gối thở phì phì một lúc rồi mới khập khiễng bước vào căn miếu:

- Nhà đẹp nhể.Xin lỗi vì đã chen ngang nhưng mấy đứa này không phải đồ ăn.Ngươi thả chúng đi có được không?

Tên quỷ ném Tiểu Trà ra phía sau rồi đứng ưỡn ngực dạng chân như đang bảo vệ kho lương thực,hất hàm hỏi:

- Ngươi là thằng nào?

Hắn nghe vậy thì khẽ nhăn mày,không kiên nhẫn nói:

- Bớt xàm ngôn.Sắp đến lễ cưới rồi ta không có thời gian chơi với ngươi đâu.Chỉ cần nói thả hay là không?

Tự dưng có thằng chạy vào hất đổ mâm cơm thì đến người thường còn nổi khùng nữa là quỷ.Gã ngửa cổ rút từ trong miệng ra một thanh đao hình dáng đơn giản nhưng sắc bén,thân đao sáng bóng tỏa ra thứ ánh sáng lành lạnh khiến người nhìn không rét mà run.

- Phệ Hồn không giết vô danh cẩu.Xưng tên đi!

Thái độ vênh váo của đối phương khiến hắn khẽ nhăn mặt,buồn bực nói:

- Một mảnh tàn hồn mà cũng gáy to quá nhỉ.

Khi còn sống Phệ Hồn là sát thủ lừng danh,khi chết thì cũng là một quỷ tướng dưới một hồn trên ngàn hồn.Ấy thế mà hôm nay lại bị một tiểu tử mặt non choẹt tỏ rõ thái độ khinh thường như thế này thì chịu làm sao thấu.Gã rống lớn một tiếng rồi chủ động tấn công,lưỡi đao mang theo sát khí cuồn cuộn bổ thẳng vào đầu hắn,ngoài ra còn có tiếng đao ngâm giống như ma quỷ đòi mạng chấn nhiếp tinh thần đối phương.

Phệ Hồn chủ động tấn công như vậy rất hợp ý hắn.Ở nhà có một cái như hoa như ngọc nương tử đang chờ hắn cưới về thì chỉ có thần kinh mới muốn đứng tại cái nơi tồi tàn hôi hám này hàn huyên cùng một tên quỷ hồn xấu tệ.Chưa kể nếu để một cuộc nói chuyện kéo dài ra thêm một chương nữa thì chắc sẽ chẳng còn độc giả nào kiên nhẫn ở lại xem hắn trang bức.

Tại thời điểm Phệ Hồn nghĩ rằng hắn đã sợ tới đờ cả người ra rồi thì bỗng thân thể hắn vặn vẹo biến dạng nhìn hết sức quái dị.Lưỡi đao chém qua cái “thứ” kì dị ấy thì giống như chém vào một vũng nước,kình lực mạnh mẽ nhưng toàn bộ đều đánh xuống mặt đất tạo ra một vết nứt sâu hoắm.

Tránh được một đao,hắn lướt tới phản công nhanh như chớp.Hai cước tung ra chỉ vẻn vẹn trong một cái chớp mắt,cước đầu tiên đá vào chân trái khiến Phệ Hồn mất cân bằng rồi lập tức đạp thẳng vào sườn trái của đối phương đánh văng thân thể nặng gần trăm cân của gã lên sau đó “ầm” một tiếng đụng mạnh vào một cây cột lớn.

Thì ra dị tượng mà vừa rồi Phệ Hồn nhìn thấy là tàn ảnh của hắn,nhưng vì tốc độ của hắn vẫn còn chậm nên tàn ảnh mới bị kéo dãn như vậy.

Khinh công trên giang hồ có hai loại cảnh giới.Một là khi di chuyển lưu lại tàn ảnh tạo cảm giác như có vô số phân thân,hai là đẩy tốc độ lên tới cực hạn rồi lập tức biến mất vô tung vô ảnh,mà hắn là nằm ở giữa nên mới có một màn như vừa rồi.Kì thực hắn cũng muốn dùng tốc độ cao để trực tiếp biến mất,vừa ngầu vừa khiến đối phương sợ vỡ mật.Cơ mà vì thân thể này vẫn còn quá yếu nên có bao nhiêu thì đành phải dùng bấy nhiêu vậy.

Phệ Hồn bị thương không nặng,tuy nhiên pha phản đòn mẫu mực của hắn khiến gã vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi.Bằng chứng là ngay khi vừa bật dậy thì gã liền hung hăng quát hỏi:

- Ngươi không phải thằng nhãi bình thường!Ngươi là ai?

Hắn không đáp mà quỳ một chân xuống loay hoay cởi giày,vừa rồi bứt tốc đột ngột khiến giày của hắn rách tả tơi hết cả nên tốt nhất là cởi ra cho bớt vướng víu.

- Thằng khốn!Tao đang hỏi mày đấy!

Lẹp bẹp~

Hắn quăng hai cái giày rách qua một bên sau đó đứng dậy nhìn xoáy vào Phệ Hồn:

- Cứ đánh tiếp được không?Ta thực sự không có thời gian đâu.

Nhục!

Nhục sịp!

Ban đầu Phệ Hồn chỉ muốn tìm hiểu về lai lịch của hắn cho thỏa chí tò mò,để biết xem đối phương là con nhà danh gia vọng tộc hoặc là đệ tử của đại môn phái nào.Đấy chỉ là phản ứng hết sức bình thường khi bắt gặp một đứa nhỏ mà có võ thôi.Ấy thế nhưng sao khi qua miệng hắn thì gã lại giống như thằng hèn không dám ứng chiến phải dùng võ mồm vậy?

Cái gì cũng có giới hạn,quỷ cũng có tôn nghiêm của quỷ chứ không phải mặc ai muốn nói gì thì nói.Chỉ thấy Phệ Hồn nâng đao lên trước mặt,tay trái bốc lên một luồng khí tím vây quanh bàn tay như ngọn lửa bập bùng.Gã đẩy ngọn lửa đó vào lưỡi đao,lập tức khí thế của thanh đao tăng lên gấp bội,tà khí cuồn cuộn khiến ngôi miếu giống như sắp bốc cháy.

Phệ Hồn nghiến răng ken két:

- Hôm nay nếu ngươi không chết thì là ta vong!

Hắn bất lực giơ hai tay lên trời:

- Bớt nói nhảm hộ bố cái!Mà ngươi vốn đã chết rồi còn gì.

Sau khi rống một tiếng dọa mấy con nhện trong ngôi miếu rơi rụng lả tả,Phệ Hồn phóng tới vung loạn đao trong tay đánh ra vô số đao ảnh tạo thành tấm lưới kín kẽ phủ xuống phong tỏa mọi lối thoát của hắn.


- Thiên La Đoạt Mệnh!

Hắn mệt mỏi thở hắt ra,năm ngón tay tụ thành trảo đi xuyên qua kẽ hở của tấm lưới nắm lấy cổ tay Phệ Hồn rồi bất ngờ vặn thật mạnh,kình khí hình xoắn ốc như một sinh vật sống trườn lên cánh tay của Phệ Hồn,đi tới đâu thì ống tay áo của gã liền tan nát đến đấy.

Lực tay của hắn không mạnh,nhưng nội lực kì lạ trực tiếp ảnh hưởng tới quỷ thể mới là lí do khiến gã thất kinh.Kẻ ra đòn thoáng ngừng lại khiến lưới đao ập xuống người hắn cũng tan biến theo,một chút đao kình còn sót lại đã chẳng còn bao nhiêu uy lực nên chỉ đủ cắt ra vài vết rách trên y phục tân lang đỏ chót của hắn.

Phệ Hồn không dám ham chiến,một chân đạp mạnh vào ngực hắn định mượn lực thoát ra.Thế nhưng bản thân gã là đao khách chứ không phải quyền sư,một cước đạp ra vừa vụng về lại đầy sơ hở nên lập tức bị hắn vươn tay bắt lấy.Giờ thì có đến hai luồng dị kình cùng tràn vào làm nội lực trong kinh mạch gã chạy tán loạn,thỉnh thoảng lại xung đột lẫn nhau khiến Phệ Hồn đau nhức đến độ tưởng như có thể chết thêm lần nữa.

Đứng mãi ắt sẽ có sơ hở,Phệ Hồn hai lần ăn quả đắng nên không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ,chân còn lại tụ lực đá ra một cước cực mạnh.Hắn đã chiếm được rất nhiều lợi thế nên không ham chiến,hai tay buông lỏng nhảy lùi lại tránh một đòn cực mạnh của đối thủ.

Vừa lấy lại tự do Phệ Hồn lập tức vận công đẩy nội lực của hắn ra ngoài,đồng thời còn nhả ra chướng khí tạo thành một quả cầu bao bọc quanh cơ thể,kẻ nào mạo hiểm xâm phạm khó tránh khỏi cảnh rữa da tróc thịt.

Cơ mà hắn cũng không có hứng thú vượt qua chướng khí để chơi với Phệ Hồn mà đi về phía Ngạo Nam và Minh Thần.Qua kiểm tra thì có thể nhận định hai con hàng này ngoại trừ linh lực cạn kiệt thì cũng chỉ bị thương ngoài da,tuy nhiên đẩy cơ thể vượt qua giới hạn đã khiến cho kinh mạch bị tổn hại không ít.

- Là các ngươi tự làm khó mình.Cơ mà ta cũng có một chút trách nhiệm.

hắn đưa công lực Kim Chung Trạo Nhị Quan vào lòng bàn tay rồi đặt tay lên ngực hai thiếu niên.Nội lực Kim Chung Trạo trị thương rất hiệu quả,vận chuyển qua vài chu thiên thì những nơi kinh mạch nứt vỡ đã bắt đầu lành lại,hơn nữa khôi phục sau thương tổn còn giúp cho kinh mạch càng trở nên bền chắc hơn.

Nhân họa đắc phúc,làm việc tốt ắt sẽ được báo đáp.Mặc dù thành thật mà nói thì hắn cũng không cần việc tốt của hai người cho lắm.

Bỗng sau lưng truyền đến một tiếng rống giận:

- Dám phân tâm?Đánh chết con mẹ ngươi!

Hai không gấp không loạn quay lại vung song chưởng chống đỡ.Nội lực thay đổi rất nhanh,từ Kim Chung Trạo chuyển thành Cửu Tử Tà Công,kình khí màu tím tỏa ra từ lòng bàn tay giằng co với chướng khí màu đen trong tay Phệ Hồn.

- Vừa rồi chẳng qua là lão tử bị bất ngờ thôi.Không đánh trúng được ngươi thì dùng chướng khí đốt chết ngươi,để xem ngươi còn giở được trò quỷ gì!Khặc khặc~

Hắn khẽ nhếch miệng:

- Cũng bắt đầu có ít trí khôn giống người rồi đấy.

Tuy nói lời mỉa mai nhưng mặt hắn thì đỏ bừng,đã có dấu hiệu bị nội thương.Một kẻ tu luyện gần hai đời người như Phệ Hồn có công lực mạnh hơn hắn gấp nhiều lần là điều chắc chắn,dù xét về chiêu số lẫn tốc độ đều không bằng nhưng nếu đấu nội lực thì hiển nhiên gã đứng ở thế bất bại.

Đang trong hiểm cảnh vậy mà hắn bỗng nghiêng đầu nói:

- Hello cưng.Ngủ hơi lâu rồi đấy.

Phệ Hồn không dám phân tâm,chỉ hơi liếc mắt nhìn theo hướng ánh mắt của hắn.Thì ra con bé vừa rồi gã định ăn thịt đã tỉnh lại,đang dùng ánh mắt mơ màng đánh giá xung quanh.

- Hừ!Nói lời từ biệt luôn đi!

Đang giao đấu mà phân tâm,hành động của hắn chẳng khác nào cho Phệ Hồn một cái bạt tai thẳng mặt,như đổ dầu vào ngọn lửa giận vốn đã cháy bừng bừng của gã.Phệ Hồn rống lớn,quỷ khí giống như sóng dữ mang theo áp lực cực lớn ập đến khiến nội tạng hắn đau nhói,khóe miệng đã bắt đầu có máu ứa ra.

- Đại ca!

Tiểu Trà thấy hắn bị thương thì lòng như lửa đốt,tuy nhiên quỷ khí quất vào mặt nóng rát khiến nàng không dám tiến lại gần,hơn nữa nàng cũng chẳng biết phải làm thế nào để giúp hắn.Nhìn họ giống như không đơn giản chỉ là đang thi xem ai khỏe hơn a!

Phệ Hồn thấy con bé có dấu hiệu manh động thì gầm lên:

- Mẹ khiếp!Ngươi bước qua đây lão tử liền vặt cổ ngươi!

- Chém gió đấy.Có nhớ cái ta dạy ngươi không?

Hắn mỉm cười thân thiện:

- Sút thẳng vào đầu nó.

So đấu nội lực là một hình thức thi đấu cần nhiều sự tinh tế.Bất kì tác động từ bên ngoài nào cũng có thể khiến một trong hai rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục nên Phệ Hồn vội tụ chướng khí bao quanh cơ thể.

- Dính phải chướng khí thì đến cọng lông cũng chẳng còn.Ngươi có ngon thì nhảy vào!Lão tử thách cả họ nhà ngươi luôn!

Tiểu Trà hơi do dự nhưng cuối cùng nàng cắn răng lao về phía chướng khí nồng nặc.Mạng của nàng là do đại ca nhặt về,nếu có chết thì cũng phải là vì đại ca mà chết.

(Con bé này điên thật rồi!)

Phệ Hồn vừa kinh ngạc vừa buồn cười.Giống như người thợ săn bố trí bẫy sập rồi bỗng có con gấu thấy thế liền lao đầu vào xin chết.Thật sự,thật sự khiến người ta cười muốn bể hai bên sườn.

Thế nhưng mới hé miệng định cười thì cơ hàm gã bỗng cứng đờ.Chướng khí cuồn cuộn bỗng ùn ùn kéo nhau đi,mà nguyên nhân là vì hắn đang…há miệng hút lấy toàn bộ chướng khí.

- Cái con mẹ gì vậy!?

Mỗi hình thức tu luyện đều có những ưu và nhược điểm.Nội lực mà con người tu luyện có đặc tính là biến hóa,khi thì vô hình vô ảnh không thể nắm bắt,lúc lại cứng rắn hơn cả kim thiết.Còn thi quỷ thì lại tu luyện thi khí,chuyển hóa âm tính trong xác chết thành chướng khí để nâng cao sức mạnh.Tuy rất bá đạo,tuy nhiên chướng khí lại là thực chất,chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi chướng khí khó khăn lắm mới luyện ra được bay mất tiêu.

Mà hắn chính là dựa vào đặc tính này của chướng khí mà đẩy Phệ Hồn vào hiểm cảnh.Tuy nhiên trực tiếp nuốt chướng khí vào bụng thì xem ra hắn cũng không thọ được lâu.

Tại thời điểm Phệ Hồn đang sốc đến ngây ngẩn cả người thì một chiêu Huyễn Vô Ảnh nhanh như chớp đá hai cước vào huyệt Thái Dương và mang tai của gã.


Kì thực với sức của Tiểu Trà thì chẳng đủ gây tổn thương nghiêm- trọng gì cho gã,tuy nhiên linh lực mà Đường Thiên truyền vào cộng thêm kình lực vừa nãy Phệ Hồn đánh vào vai nàng lại vô tình làm tăng uy lực cho Huyễn Vô Ảnh.Đây cũng là một năng lực đặc biệt của Tiểu Trà mà hắn mới phát hiện được không lâu,đó là nội lực của con bé không có thuộc tính.Đồng nghĩa với việc Tiểu Trà có thể điều khiển bất cứ dòng chân khí nào trong người dù đó là chân khí dị chủng từ ngoài truyền vào.

Có thể hiểu nguyên lí của năng lực này giống như một viên pin,bất cứ năng lượng nào truyền vào đều được tích tụ bên trong và bản thân con bé có thể lựa chọn khi nào sẽ phóng thích nguồn năng lượng ấy.

Tuy nhiên,vì sức chứa của kinh mạch có hạn nên năng lực này giống như con dao hai lưỡi.Năng lượng càng mạnh thì áp lực lên kinh mạch càng lớn,nếu lạm dụng thì không chỉ kinh mạch đứt gãy mà còn có nguy cơ chân khí khác hệ xung khắc lẫn nhau khiến chủ nhân nổ banh xác.

Cơ mà banh xác hay không thì đó là chuyện sau này,chuyện của tương lai chưa xảy đến.Còn ở hiện thực thì Tiểu Trà đã đá nứt sọ Phệ Hồn,kình khí xoáy sâu vào xương đầu tạo ra hai vết lõm rất đáng sợ.Nếu là người thì vết thương này đã khiến Phệ Hồn không chết cũng tàn phế,tuy nhiên đối với thi quỷ như gã thì đây chỉ là chín con trâu mất một sợi lông.Xác thịt đối với gã chẳng qua chỉ là cái bình chứa không hơn không kém,chưa kể loại thương thế này gã chỉ cần vài canh giờ là có thể hồi phục hoàn toàn.

Phệ Hồn nhấc chân đạp Tiểu Trà văng vào tường,phẫn nộ rống lên:

- Còn tưởng là tiên thuật gì làm lão tử sợ hết cả hồn!Cút!

Khi giao đấu nội lực thông thường hai bên đều sẽ bất động,hai chân trụ vững dưới đất như bàn thạch.Tuy nhiên gã tự biết công lực của mình vượt xa hắn nên khinh thường chỉ dùng một chân trụ,nhưng cũng bởi công lực đang dồn cả lại đối phó với hắn nên cú đá vừa rồi chỉ đủ khiến Tiểu Trà bị thương nhẹ mà thôi.

Bỗng nội lực của hắn đột nhiên tăng mạnh,áp lực giống như sóng dữ cuồn cuộn ập tới khiến Phệ Hồn phải vội ngưng thần chống đỡ.Kì lạ là luồng nội kình này không chỉ có Cửu Tử Tà Công mà còn bao gồm cả chướng khí của gã.Hai luồng nội lực chí âm chí tà lúc này kết hợp cùng nhau khiến uy lực tăng gấp bội,đã có thể đấu ngang ngửa với Phệ Hồn.

Nhận ra điều này,Phệ Hồn đắc ý cười to:

- Ngươi cũng có tài đấy.Lại có thể dùng chướng khí của ta chống lại ta.Tuy nhiên chướng khí ngươi nuốt vào chỉ là một phần,còn lão tử thì vẫn có nhiều lắm.Khi chướng khí trong người cạn sạch cũng là lúc ngươi chết không toàn thây!

Không còn nội lực Cửu Tử Tà Công bảo vệ thì chướng khí sẽ ăn mòn cơ thể,đừng nói là chết không toàn thây,có khi đến xương cốt cũng bị ăn không còn một mảnh.

Nhưng đúng vào lúc Phệ Hồn đắc ý nhất thì chướng khí trong người gã bỗng nổ tung.Hay chính xác hơn là kinh mạch tại nơi bị Tiểu Trà đá trúng đột nhiên nổ tung khiến công lực bất ngờ giảm mạnh,nội lực của hắn thừa dịp ấy tràn vào càn quét khiến kinh mạch khắp người gã đồng loạt đứt gãy kéo theo da thịt nứt vỡ bong tróc,chướng khí tràn ra từ vết nứt nhìn kinh dị vô cùng.

Cơ thể thi quỷ đã chết đi sống lại nên không giống con người,xúc giác đã không còn nên không thể cảm nhận được đau đớn.Chính vì thế nên mặc dù bị hắn đánh trúng rất nhiều nhưng gã không hề tỏ ra suy yếu.Tuy nhiên gã chịu được không đồng nghĩa thân thể gã cũng chịu được,kinh mạch liên tục bị công kích lại còn phải căng ra để so đấu nội công thì sớm muộn gì cũng vỡ nát.Và Huyễn Vô Ảnh của Tiểu Trà chính là xúc tác giúp cho quá trình ấy diễn ra nhanh hơn.

Phệ Hồn bị nội lực của hắn đánh văng vào bức tường gần đó,gạch vụn ầm ầm đổ xuống đè lên thân thể đã nứt toác của gã.Xem ra kẻ thắng người bại đã quá rõ ràng.

- Không thể nào!Sao có thể như vây?Ta không can tâm!

Phát kình đánh bay đống gạch vụn,Phệ Hồn rống lên:

- Ta không can tâm!

Chướng khí như một bầy nhện chạy dọc bốn bức tường nhanh như cắt đã bao phủ lối ra của ngôi miếu hoang.Lần này chướng khí cực kì đậm đặc,xem ra Phệ Hồn đã quyết định nôn hết tinh huyết ra để chơi lớn một phen.

(Cảnh tượng này…Sao quen quá vậy?)

Tiểu Trà không để ý tới vết thương mà mở to mắt ngây ngốc nhìn về phía hắn.Nàng bỗng nhận ra đây là cảnh tượng nàng từng trông thấy trong mơ,một bóng đen khổng lồ đen kịt tràn đầy chướng khí,còn đại ca thì đứng che chắn cho nàng,trên miệng còn treo một nụ cười lạnh lẽo rung leng keng.

Hắn hít sâu một hơi rồi thở hắt ra.Tuy đã chuẩn bị từ trước nhưng hắn vẫn không thể quen được với chuyện này:

- Tiểu Trà.Sống tốt nhé.

Chưa hiểu ý hắn là gì thì Tiểu Trà bỗng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng,bên tai vang lên tiếng gió rít sau đó bản thân đã xuyên qua mái ngói cũ nát rồi nhẹ nhàng đặt mông xuống thảm cỏ cách ngôi miếu khá xa.

Uỳnh~

Đột nhiên ngôi miếu nổ tung,trong ngọn lửa còn có chướng khí màu đen của Phệ Hồn.Tiểu Trà chưa có kinh nghiệm giang hồ nên không biết,chứ nếu ai hiểu biết rộng rãi nhìn vào liền nhận ra Phệ Hồn đã…

- Tự bạo đan điền.Đồng quy vô tận.

Thanh âm bán nam bán nữ vang lên từ phía sau khiến Tiểu Trà vội quay lại.Khi thấy người đó nàng liền khóc rống:

- Ông chú...Đại ca…đại ca…Ô ô…

Huyết Nguyệt Ma Quân tiến đến xoa đầu cô bé,gã thở dài nói:

- Sống chết có số.

- Đều tại Tiểu Trà.Nếu không phải Tiểu Trà bảo mọi người tập trung ở nơi này…Nếu…

Trước đây khi nhà Pác Cha bị niêm phong thì những gia đinh trẻ tuổi bị bắt đi tòng quân,còn những đứa trẻ như nàng thì bị vất ra đường mặc kệ sống chết,bị người trong thành đuổi như đuổi tà nên nàng chỉ còn biết đi lang thang cho đến khi bắt gặp cái miếu hoang này.Trong ấn tượng của nàng nó là nơi bí mật cũng như an toàn nhất,nhưng ai ngờ…

- Cô nương đừng tự trách mình,bằng không người đã khuất sẽ chẳng thể yên lòng.

Huyết Nguyệt Ma Quân vụng về ôm lấy Tiểu Trà,lập túc nàng xúc động rúc đầu vào áo gã mà khóc rống.Suy cho cùng thì nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương,dù trải qua một vài biến cố nhưng tâm trí vẫn còn rất non nớt.Ai đó chết đi đương nhiên mang tới cho nàng đả kích rất lớn,chưa kể người chết còn là ân nhân giúp đỡ nàng trong thời điểm khó khăn nhất.

- Ta đã hứa sẽ thay người đó bảo vệ cô nương thật tốt.Vậy nên…nếu cô nương không còn ai thân thích thì về Huyết Nguyệt Thần Giáo với ta có được không?

Tiểu Trà quệt nước mắt,nghẹn ngào nói:


- Không được.Thần tiên tỷ tỷ nhất định sẽ rất đau buồn,Tiểu Trà phải ở bên tỷ ấy.

Huyết Nguyệt Ma Quân vội nói:

- Cô nương là do hắn mang về.Nếu nhìn thấy cô nương thì chẳng khác nào nhìn thấy hắn,vậy thì chỉ khiến tỷ tỷ của cô nương càng thêm đau khổ mà thôi.

- Như vậy…như vậy…

Tiểu Trà buồn bã cúi đầu:

- …chúng ta đi thôi.

(Tiểu huynh đệ liệu việc như thần.Nếu đổi lại là ta thì vừa rồi thật không biết phải khuyên bảo ra làm sao.)

Huyết Nguyệt Ma Quân nắm bàn tay bé nhỏ của Tiểu Trà,ôn tồn nói:

- Đi thôi.

Nàng rơm rớm nước mắt nhìn về phía ngôi miếu đang bốc cháy hừng hừng cho đến khi ngôi miếu bị những tán cây che khuất,chỉ còn khói đen nghi ngút lởn vởn bám vào những đám mây như thể có ai đang đốt một cây nhang khổng lồ.



Lăng gia,giờ lành đã đến.

- Tân lang vẫn chưa đến à?

- Mà tân lang,tân nương là ai vậy?Một chút thông tin cũng không có,thật vô lí hết sức!

Đoàn khách kéo dài từ Đại sảnh đến cửa lớn của Lăng gia,ai cũng mang vẻ mặt vừa hoang mang vừa tò mò trước cái đám cưới không có rước dâu hay kèn trống gì cả.Đùng một cái thông cáo toàn bộ Ô Long Thành rồi ngay hôm sau liền bái đường thành thân,thật sự nhanh tới mức khiến người ta không kịp trở tay thay quần áo.

- Không biết khuê nữ nhà ai mà xui xẻo như vậy.

- Thậm chí còn không rước dâu.Ngươi xem,Lăng gia đúng là càng ngày càng không coi ai ra gì.

Bên ngoài bàn tán xôn xao là vậy nhưng không khí trong nội bộ Lăng gia lúc này thì còn nóng hơn gấp mấy lần.Lăng Hổ đi đi lại lại đã mấy vòng quanh cái bàn kê giữa nhà,trên tay gã là đồ tân lang đỏ chót nhưng chần chừ không dám mặc.Sự biến mất đột ngột của Lăng Báo mang cho gã cơ hội mà có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến,tuy nhiên vấn đề nằm ở chỗ gã không có vốn liếng gì để bàn điều kiện với Thanh Dương,thế nên dù có bái đường thành thân thì cũng chỉ là có tiếng chứ không có miếng.

Trừ khi có thể thuyết phục Đường Thiên thực hiện Di Hồn Đại Pháp một lần nữa,nhưng ai biết được tên điên ấy có tốt bụng đột xuất lần nữa hay không.Nhỡ mà…

Đói ăn vụng,bấn làm liều.Mỹ nữ trước mắt mà không dám làm gì thì cắt dé ném xuống sông được rồi.Lăng Hổ nghĩ vậy và cắn răng khoác lên mình bộ áo tân lang sau đó đẩy cửa bước ra.

- Phụ thân!?

Vừa đẩy hai cánh cửa thì Lăng Hổ liền bắt gặp phụ thân Lăng Long đang diện một bộ đỏ chót gấp gáp đi ngang.Bị con trai bắt gặp ngay tại trận,mặt già của Lăng Long có hơi đỏ lên nhưng rất nhanh liền khôi phục phong thái của gia chủ:

- Ngươi mau đi thay đồ.Lễ cưới sắp sửa bắt đầu rồi.

Lăng Hổ bất mãn kêu lên:

- Phụ thân!Người làm thế mà coi được à?

Nhìn vẻ mặt đỏ bừng tức giận của con trai,Lăng Long điềm nhiên đáp:

- Câu đấy ta nói mới đúng.Ngươi đường đường là…

- Đừng có đem cái chuyện gia chủ ra nhai đi nhai lại!

Lăng Hổ gạt phắt đi,gằn giọng:

- Con biết phụ thân cũng có ý đồ với tiên tử.Nói cho người biết,nữ nhân này con đã chấm từ trước!

Cuộc nói chuyện càng lúc càng đi đến bế tắc,Lăng Long không còn cách nào khác là chửi cho thằng con một trận để gã biết khó mà lui:

- Vậy lão tử cũng nói cho ngươi biết: Thanh Dương bây giờ căm hận chúng ta đến tận xương tủy,cho dù ngươi cưới được nàng thì ngươi nghĩ có thể mang nàng lên giường chơi thế nào thì chơi à?Ngay thời điểm nhận lại được đệ tử nàng ta sẽ giết ngươi như một con cẩu.Đừng nghĩ lễ cưới của người phàm có ý nghĩa đối với tiên nhân!

Lăng Hổ nghe vậy thì hơi rén.Thông thường thì sau khi bái đường thì người vợ phải hoàn toàn tuân theo chồng,tuy nhiên gã đã quên mất đối tượng vốn không phải người bình thường.Nghĩ đến cảnh vừa kéo quần xuống chuẩn bị động phòng thì bị một chưởng vỗ thành thịt nát khiến Lăng Hổ không nhịn được rùng mình:

- Vậy…vậy còn phụ thân?

Luận về tâm cơ thì Lăng Hổ thúc ngựa cũng không đuổi kịp cha gã,chẳng thế mà mới nhổ ra một câu đã khiến gan của Lăng Hổ teo lại bằng cái móng tay.Tuy nhiên Lăng Long cảm thấy chưa đủ,nhất định phải triệt tiêu hết mộng tưởng của thằng con trai để tránh đêm dài lắm mộng:

- Chỉ còn một tấm mộc bài duy nhất để giữ chân Đường Thiên,thời điểm ràng buộc chấm dứt cũng là ngày tàn của Lăng gia.Thời điểm hiện tại chỉ có thể bám vào cây cổ thụ Thiên Kiếm Môn,chờ ngày họ phát hiện ra mà phái người tới giết tên Đường Thiên kia.Thanh Dương muốn đệ tử được yên ổn,dù không muốn cũng không thể không chấp nhận lễ cưới này.

Phía trước là hổ đang nhe nanh múa vuốt,phía sau là rồng đang ngủ.Trước hiểm cảnh mà thằng nghịch tử Lăng Báo bày ra thì lựa chọn lúc này chỉ có thể là leo lên lưng rồng,nương nhờ sức rồng để đánh giết hổ còn bản thân thì núp sau cây to tránh gió lớn.Tính mạng của đệ tử đang nằm trong tay Đường Thiên nên Thanh Dương chẳng khác gì con rồng bị bẻ răng vặt vuốt,tuy nhiên chưởng môn nhân của Thiên Kiếm Môn vẫn còn đang sừng sững.Chẳng sớm thì muộn gã sẽ cho người thăm dò tung tích của sư muội,khi đó một trận ác chiến nhất định sẽ nổ ra.

Nhiệm vụ của Lăng gia chỉ là chọn cho đúng phe mà thôi.

Bọn họ hại chết nữ nhân của Đường Thiên vậy nên nhất định gã sẽ không tha cho Lăng gia,dù chỉ là một cọng cỏ cũng sẽ bị bứt lên nghiền thành tro bụi.

Còn nếu kết hôn với Thanh Dương thì Lăng gia sẽ có một chân trong Thiên Kiếm Môn.Tuy là mạo phạm đến tiên tử tội cũng to đấy,nhưng sau khi đẩy hết toàn bộ cho Đường Thiên thì trừng phạt lớn đến đâu cũng không đến nỗi diệt tộc.Thiên Kiếm Môn cũng là một tiên môn ra gì và này nọ,sẽ không mặt dày mà trút giận lên một gia tộc ở hạ giới.

Tuy nhiên nạn nhân chính của vụ này là Thanh Dương nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua,kiểu gì nàng ta cũng sẽ tìm mọi cách để hủy bỏ hôn ước,chưa kể trừng phạt giáng xuống đầu gã chồng hờ lúc ấy nhất định sẽ không dễ chịu.

Hình phạt của thần tiên đâu phải thứ người phàm trần có thể tưởng tượng.Kèo này thật đúng là một lần sướng một lúc mà khổ cả đời.

Lăng Hổ tập trung suy nghĩ mới thấy được những tai họa tiềm ẩn trong hai chữ “Tân lang” này.Nhất thời sợ đến hồn phi phách tán,gã không hiểu tại sao phụ thân lại đâm đầu vào chảo lửa này.Chẳng lẽ đây chính là “Tinh thần gia chủ” trong truyền thuyết.

Bần thần đứng nhìn bóng lưng của Lăng Long xa dần,Lăng Hổ bỗng nhận ra bóng lưng đó từ trước đến nay vẫn luôn cao ngất như thế.

(Khặc khặc~Ngươi vẫn còn non và xanh lắm con ạ.)


Lăng Long cười thầm vỗ vỗ cuốn sách cất trong áo.Lão đâu có bị ngu mà đi cưới một nữ nhân đầy thù hận.Giải pháp đã được lão chuẩn bị kĩ càng ở đây rồi,với thứ này thì chẳng mấy chốc Cuồng Kiếm Tiên Tử cao cao tại thượng sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời lão ngay thôi.

- Nhị công tử về rồi!

Một tên gia đinh chạy vụt qua,thất thanh hô to:

- Mau chuẩn bị pháo hoa,kèn trống!

Tin này giống như sét đánh ngang tay khiến Lăng Long và Lăng Hổ ngây ra một lúc sau đấy vội vàng chạy đi kiểm chứng.Vừa mới bước vào từ cửa sau thì hai người liền bắt gặp hắn đang rẽ đám đông tiến vào đại sảnh,cũng chẳng hiểu hắn ra ngoài làm cái gì mà y phục trên người rách tan nát hết cả.Cũng may mắn là cái quần xì vẫn còn nguyên vẹn nên thị lực của các quan khách mới chỉ bị tổn thương nhẹ.

Lạ ở chỗ mặc dù áo quần tơi tả là thế nhưng toàn thân hắn lại không có lấy một vết xước,thậm chí mặt nạ da người vốn rất dễ hỏng cũng không có tổn hại gì.Tất nhiên việc hắn đeo mặt nạ thì chỉ những người trong nội bộ Lăng gia mới biết được.

- Xê ra!Tránh đường cho tân lang cái coi!

Thấy Lăng Long và Lăng Hổ đang đứng như trời trồng hắn liền vẫy tay:

- Êi.Tiện quá,mấy người đem áo mới đến cho ta à?Trông hơi quê mùa nhưng mặc tạm cũng được.

Hắn chỉ vào Lăng Hổ rồi ra một câu lệnh ngắn gọn:

- Cởi.

Miếng mồi ngon dâng tận miệng bỗng “phặc” một tiếng bị đánh rơi mất,Lăng Long dù hàm dưỡng tốt đến mấy cũng phải nổi khùng:

- Nghịch tử!Ngươi chớ có lộng hành.Nên nhớ,những gì ngươi làm được thì lão tử cũng làm được!

Quan khách đứng ngoài không nghe rõ được cuộc nói chuyện nhưng thấy cả ba người đều mặc áo tân lang thì lại bắt đầu bàn luận sôi nổi:

- Gì thế này?Sao lại có đến ba tân lang?

- Không lẽ cái nhà này định chơi trội?Một hơi làm luôn ba đám cưới?

Trước thái độ hùng hổ như muốn ăn thịt người của Lăng Long hắn vẫn chỉ điềm nhiên:

- Ừm.Ngươi làm được,cơ mà ngươi có dám không?

- Mày…

Lăng Long sấn tới gầm khẽ nhưng cũng chỉ dừng ở đó.Hắn nói đúng,sự thật là lão đã có thể tố cáo toàn bộ lên Thiên Kiếm Môn bất cứ lúc nào nhưng lão đã không làm,thậm chí còn tìm mọi cách ngăn cản bất cứ ai tiết lộ ra ngoài.Bởi lẽ bắt cóc,tra tấn,uy hiếp người của Thiên Kiếm Môn,từng đấy thứ đã đủ đem tai họa sẽ giáng xuống Lăng gia.

Thằng con trưởng Lăng Hổ thì vẫn còn quá non kém nên lão chỉ còn cách tự lo lấy mọi thứ.Bỏ ra cả nửa gia tài để mua cuốn Ngự Nữ Tâm Kinh định dùng nó để lôi kéo quan hệ với Thanh Dương,nào ngờ…

Hắn tiến lên nửa bước nhưng khí thế hung mãnh đẩy Lăng Long loạng choạng bước lui liên tục cho đến khi lưng đụng tường.

- Hừ!Ngươi cứ đợi đấy!

Nói rồi lão phất tay áo hậm hực rời đi.Lăng Hổ đang định đi theo phụ thân thì bỗng bị bàn tay như kìm sắt giữ lại,một thanh âm lạnh lẽo vang lên phía sau gã:

- Cởi.

Lăng Hổ hung hăng bứt mấy cái nút áo rồi ném bộ đồ tân lang xuống đất,tuy nhiên hắn đã nhanh hơn một bước trầm mình bắt lấy áo rồi khoác lên người.

- Không rộng lắm.Cám ơn nhé.

Bộ dạng đắc ý của hắn khiến Lăng Hổ không nhịn được chửi ầm lên:

- Ngươi sẽ chết rất khó coi!

Nói xong liền đùng đùng bỏ đi.

- Yes,I know!

Hắn nhìn theo bóng lưng của hai cha con gã,nhếch miệng nói:

- Bọn trẻ dạo này manh động dễ sợ.

- Tân nương đến!

Sau một thanh âm rõng rạc,hai nô tỳ dắt tay tân nương tiến vào.Dung nhan mĩ lệ thấp thoáng sau tấm vải đỏ,vóc dáng ma quỷ uyển chuyển theo mỗi bước đi khiến khách khứa đối với hắn vừa hâm mộ vừa ghen tị,không ít người thầm mắng ông trời tại sao mấy tên nhị thế tổ phá làng phá xóm,lấn nam bá nữ không những không bị báo ứng mà lại còn lấy được vợ đẹp.

Đi đến trước mặt tân lang,Thanh Dương ngập ngừng đưa ra bàn tay trắng nõn.Hắn không dám chậm trễ vội nắm lấy nâng niu như trân bảo,bàn tay mảnh khảnh đôi chỗ còn có những vết chai thô ráp nhưng hắn nắm cả ngàn kiếp vẫn không thấy chán.

- Ủa?Không có trưởng bối à?

- Không có trưởng bối thì còn bái đường thành thân cái nỗi gì?

- Càng lúc càng ngớ ngẩn.Lão tử về ăn đậu phụ thối đây!

Lăng Long sao có thể mặt dày đến mức ở lại nhìn nữ nhân lão muốn chiếm đoạt lấy tư cách con dâu bái lạy mình,ở lại để mà tức chết à?Do vậy nên hai ghế của trưởng bối đều để không.Một đám cưới không có bà mối,không có rước dâu,không có trưởng bối,lại càng không có giới thiệu tân lang tân nương,thật đúng là một cái đám cưới có một không hai,tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.

Thanh Dương nghe bên dưới nghị luận ầm ĩ thì vô thức siết chặt tay hắn.Hắn nhận thấy hành động này liền vỗ vỗ lên tay nàng,nhẹ giọng an ủi:

- Đừng lo,đã có ta ở đây.

Nàng giật mình rút tay lại nhưng đã muộn vì bàn tay đã bị hắn gồng mình giữ chặt lấy.Hai bên giằng co một lúc,Thanh Dương khẽ quát một tiếng lanh lảnh:

- Vô lại!Bỏ tay ra!

Hắn đoán là ở sau tấm vải đỏ Thanh Dương đang quắc mắt nhìn hắn.Thường là như vậy,mỗi khi mắng hắn nàng đều kèm theo một cái trợn mắt rất đáng yêu.Âyz~Nghĩ đến liền muốn vén khăn hôn nàng một ngụm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui