Ầm~
Sau một tiếng nổ inh tai nhức óc thì mọi người kinh hãi khi thấy sàn đá trước mặt hắn bị chém thành một mớ hỗn độn,đá vụn nằm lăn lóc xung quanh một vết rách sâu không thấy đáy.Cảm tưởng nếu như bước hụt chân ngã xuống thì rơi đến phía bên kia bán cầu cũng không phải là không có khả năng.
- Tiểu bảo bối!Con có sao không?
Một cỗ hương thơm quen thuộc mạnh mẽ ôm trầm lấy hắn khiến hắn không thể nào phản kháng.Mà căn bản hắn cũng không muốn phản kháng,cơ mà như thế này thì quá phá kịch bản rồi.
Hắn hung hăng quăng ánh mắt về phía tên tiểu tử đang cười hề hề kiểu “Ta không hề biết a.Ta chỉ là một chú chim sâu đi ngang qua”.
- Sư n…phụ cứ bình tĩnh.Ta tạm thời không việc gì.
- Vớ vẩn.Khóe miệng vẫn còn lưu huyết đây này!Là tên đó đả thương con?
Thanh Dương cuống quít nâng mặt hắn soi thật kĩ từ trên xuống dưới,từ trái qua phải sau đó ánh mắt lạnh lẽo quét về phía gã mặt trắng cách đó không xa:
- Sát!
Thời điểm này trong đầu tất cả mọi người trong phòng,ngoại trừ hắn,đều có chung một ý nghĩ:“Tuyệt đối không được đùa với nữ nhân này”.
- Dương Dương.Lùi lại.
Hắn nhìn vào âm thể mờ nhạt của gã,trầm giọng nói.
- Nhưng…
- Lùi lại.
(Tên này điên rồi!Lại dám ăn nói như thế với sư thúc,không sợ bị cạo đầu bôi vôi sao?)
Cảnh tượng trước mắt khiến Ngạo Nam sốc nặng,nhưng cái cách Thanh Dương ngoan ngoãn lùi ra sau lại càng khiến gã kinh hãi hơn.
- Vậy…con nhớ phải cẩn thận.
(Điên rồi!Thế giới này hoàn toàn điên rồi!)
- Không nhiều người trở ra từ Bách Đạo mà vẫn phởn phơ như vậy.Cuộc chiến này,ngươi xứng đáng.
[Phởn phơ?Ha ha…]
Gã bật cười khi nhìn vào âm thể nhợt nhạt của mình.Một kiếm vừa rồi gần như đã hủy toàn bộ linh lực của gã,tuy nhiên với sức lực ít ỏi này có lẽ vẫn đủ để thắp sáng giây phút cuối cùng của gã trên cõi đời ô trọc này.
- Không gian duy ngã.
Thanh âm đều đều của hắn vừa vang lên thì cảnh vật xung quanh bỗng thay đổi.Nhưng có lẽ vì đã trải qua tình huống này quá nhiều lần nên gã cũng chẳng buồn ngạc nhiên nữa.
- Phổ biến một chút.Đây là không gian tinh thần,nếu ngươi cần vũ khí gì chỉ cần nghĩ trong đầu là…
Cảm thấy thái độ của gã có chút kì lạ,hắn nhướn mày hỏi:
- Có gì không ổn sao?
Gã trầm ngâm một hồi lâu rồi nói:
[Những thứ đó đều là ngươi làm?Mục đích của ngươi là gì?]
- Đương nhiên là đẩy ngươi vào địa ngục kí ức,linh hồn trở nên điên loạn rồi vỡ nát,vĩnh viễn không thể siêu sinh.
[Vậy tại sao ta còn ở đây?]
Hắn nhún vai:
- Ai biết.Chắc vì ngươi đã tìm được mục đích sống.
Mục đích sống.
Nó khiến mỗi cá thể trở nên khác biệt.Một công việc,một thói quen,một sở thích,một ước mơ,hay thậm chí là một người khác.Mục đích sống có thể nhỏ hoặc lớn,tầm thường hoặc vĩ đại,nhưng nếu không có nó thì con người sớm muộn gì cũng đi sai đường.Khi ấy việc tồn tại trên đời chẳng khác gì một cực hình,hay có thể nói là…
Một cơn ác mộng không hồi kết.
(Mục đích sống sao?)
Nhắc mới nhớ nếu không phải trong lòng luôn canh cánh món nợ với Đông Phương Gia Hân thì trải qua trăm năm lưu lạc có khi gã còn không nhớ nổi bản thân mình.Tuy nhiên mục đích sống thế này thì thật quá tầm thường rồi,chí ít cũng phải là làm minh chủ võ lâm,hoặc làm hoàng thượng một phen cho không uổng kiếp người chứ!
Thế nhưng chuyện đã qua không thể quay trở lại,gã cũng chỉ còn biết thở dài cảm thán cho số phận hẩm hiu của mình.
[Nữ nhân vừa rồi là gì của ngươi?]
Nghe có người hỏi về Thanh Dương khiến hắn lập tức đề cao cảnh giác:
- Là thê tử của ta.
Gã nghe vậy thì cười tới run rẩy cả người,bàn tay vỗ đùi bồm bộp phụ họa cho tiếng cười của gã:
[Nàng ta là phụ nữ trưởng thành.Ngươi là một cái lông chưa mọc tiểu hài tử.Bớt nói giỡn.]
Khóe miệng hắn khẽ co giật.Hai tay siết thành nắm đấm,lập tức một cỗ áp lực bùng phát ép gã không cười nổi.
- Tới.Chiến.
Gã trầm tư nhìn tiểu hài tử lạnh lùng ngang tàng trước mắt,khẽ cảm thán:
[Ánh mắt của ngươi đã không còn trong sáng nữa.Mà thế cũng tốt.Như vậy mới phù hợp với thế giới này.]
Ý niệm khẽ động,lập tức trong tay gã xuất hiện một thanh đoản đao.Ngón tay cong lên búng một cái,đoản đao liền hóa thành một tia chớp xượt qua mặt hắn,đủ thấy lực tay của gã mạnh đến mức nào.
[Cám ơn ngươi đã giúp ta tìm lại chính mình.Thế nhưng nhiệm vụ của ta là canh giữ nơi này.Khi ta còn tồn tại thì các ngươi đừng hòng tiến vào nửa bước.]
Hắn khẽ đung đưa thân mình,khóe miệng cong lên.Đó không phải một nụ cười,nó giống như một thói quen xấu hơn.
- Chớ hiểu lầm.Ta chỉ đơn giản là muốn ngươi hồn phi phách tán.
Dứt lời thân thể liền lao vùn vụt về phía gã.Ma Quỷ Bộ khiến cho giống như có vô số phân thân của hắn đang lao tới với những tư thế uốn éo vặn vẹo hết sức quái dị.
[Dăm ba cái thứ tiểu xảo…]
Gã vung tay ném ra một loạt phi dao nhưng đều xuyên qua tàn ảnh của hắn mà cắm xuống đất.Mặt đất dưới chân bọn họ chỉ là một màu đen đặc,mỗi khi có lưỡi đao cắm xuống thì tỏa ra gợn sóng nhè nhẹ sau đó nhanh chóng bằng phẳng trở lại.
Uỳnh~
Hắn nhảy lên tung một cú đá như sấm chớp từ trên cao bổ xuống làm gã chỉ còn cách đưa tay lên đỡ.Áp lực trầm trọng đánh vào khiến gã dù đỡ được nhưng vẫn cảm thấy như có một khối đá to đập vào ngực,thân thể không tự chủ văng xa cả chục mét.
(Hồn lực thật mạnh.Thằng nhãi này có còn là con người không?)
- Có phải ngươi đang than thở là hồn lực của ta quá mạnh?Cảm thấy đây là thế trận một chiều?Ok,để công bằng ta sẽ chỉ đánh thêm duy nhất một đòn nữa.Ngươi đỡ được thì ta liền về nhà ôm Dương Dương ngủ.
Nghe thấy lời đề nghị của hắn thì đầu tiên gã đờ ra trong năm giây sau đó cười phá lên:
[Ha ha~Không ngờ có ngày ta nhận được sự thương hại của một thằng oắt con!]
Gã điên cuồng ném ra lượng lớn phi đao,hắn như một u linh thoát ẩn thoát hiện tránh né toàn bộ.
[Ta là Dạ Quỷ lừng danh giết người tay không vấy máu!]
Gã xông đến đấm đá điên cuồng,hắn chỉ bình tĩnh cản lại từng đòn,tuyệt nhiên không có bất kì hành vi công kích nào.Hắn vừa đỡ vừa tiến lên,gã tuy là kẻ chủ động tấn công nhưng trước mặt là một bức tường thép không ngừng tiến sát buộc gã phải liên tục bước lùi về sau.
[Vô Biên Địa Ngục!]
Gã gầm lên.Lập tức toàn bộ đoản đao cắm đầy đất hướng về phía bọn hắn mà lao vụt tới từ bốn phương tám hướng.Xem ra không phải gã vì nổi điên nên lao vào đánh tay đôi với hắn mà mục đích là muốn giữ chân hắn lại để tung ra đòn sát thủ này.
Đòn này một khi thi triển thì ngay cả người tung chiêu cũng bị đâm thành con nhím.Cơ mà có lẽ bản thân gã lúc này cũng đã không còn lưu luyến gì cõi trần thế nữa.
Ầm~
Một cú đấm cực mạnh làm mặt đất dưới chân hắn nổi lên từng đợt sóng mãnh liệt,còn không gian thì vặn vẹo như sắp bị xé rách.Gã nằm thẳng cẳng dưới mặt đất,trước ngực,sau lưng đều bị cắm tua tủa phi đao nhưng trên miệng vẫn nở một nụ cười trào phúng:
[Trái,phải,trên,dưới…Ta đã phong tỏa toàn bộ lối thoát của ngươi.Thế nhưng lại không ngờ đến việc ngươi dám đứng một chỗ mà vung nắm đấm.Thật đúng là một kẻ điên!Ha ha~]
Hắn rút ra hai thanh đoản đao cắm trên bả vai,nói:
- Vẫn bị đâm trúng mà.
[…Ngươi là người của Thiên Kiếm Môn,hẳn là bản thân cũng biết ngự kiếm?]
Hắn chậm rãi gật đầu.
[Chiêu này đối với ngươi căn bản là vô dụng.Ngươi vốn có thể dựa vào hồn lực vượt trôi để khống chế đoản đao.Nhưng ngươi lại nhường ta,sau đó dập tắt mọi hi vọng bằng một đấm trời giáng.Thật tàn nhẫn,thật quá tàn nhẫn…]
Hắn lạnh lùng quan sát gã trút những hơi tàn cuối cùng,thấp giọng nói:
- Ngươi,không tệ.Cái tên Dạ Quỷ này ta sẽ ghi nhớ.
Gã thở hắt ra một hơi,cười nhạt nói:
[Đần độn.Dạ Quỷ chỉ là biệt danh.Nhũ danh của ta là Văn Tèo.Nếu sau này xui xẻo gặp mặt thì ngươi nhẹ tay một chút có được khôn...]
Thân thể gã phân rã thành vô số đốm sáng bốc lên cao.Cho thấy linh hồn của gã đã hoàn toàn được siêu thoát,đi tới cõi u minh,tiến nhập luân hồi.
Nhưng còn hắn thì sao?Sau khi gã đã tan biến một lúc lâu hắn mới khôi phục tinh thần,sửng sốt kêu lên:
- Really?!
………………
- Tan…tan biến rồi.
Bạch Hổ ngây ngốc nhìn cơ thể gã mặt trắng đột nhiên hóa thành muôn vàn điểm sáng sau đó tan biến trong không trung.Liệu điều này có liên hệ gì với việc hắn đứng đờ ra từ nãy tới giờ không?
- Tiểu bảo bối…
Vươn tay chạm vào gò má của Thanh Dương,hắn mỉm cười nói:
- Dọa nàng sợ rồi sao?Đừng lo,ta không việc gì.
- Sợ cái đầu con!
Hắn nắm lấy bàn tay mềm mại và đặt lên đó một nụ hôn,thì thào:
- Không thì tại sao nàng lại run thế?
- Ta…ta…
Thanh Dương nhìn hắn hư nhược nằm trong lòng nàng mà nghẹn ngào không nói nên lời,ngọc thủ dứt khoát vỗ lên mông hắn một cái,vừa khóc vừa mắng:
- Tiểu tử thối,dọa chết ta rồi!
- Ách!Nói không với bạo hành trẻ em!
Ngạo Nam đang len lén tìm đường chuồn êm thì bỗng có một bàn tay nhỏ xinh kéo góc áo gã:
- Tiểu tử,nữ nhân kia là mẹ hắn à?
Gã có chút ngạc nhiên khi thấy tự dưng có đứa con gái bé như cây kẹo lon ton chạy đến nói năng kiểu bố thiên hạ mẹ thiên nhiên.Cơ mà dù gì gã cũng đã có kinh nghiệm đối phó với một thằng nhãi chuyên thái độ lồi lõm nên cũng không mấy ngạc nhiên trước sự suy đồi đạo đức của lớp trẻ:
- Nào có.Nàng là sư phụ của hắn.Nhưng hắn hay gọi là sư nương…Nói chung là kiểu kiểu như thế.Mà ngươi cứ xem như là chưa từng thấy ta nhé!
Ngạo Nam lén lút quan sát hắn thấy đang chuyên tâm với việc chạm tay vào mông sư thúc thì thở phào rồi nhẹ nhàng khẽ khàng bước ra ngoài.
- Ngạo Nam.Thật khéo,không ngờ ngươi cũng ở đây.Chúng ta hảo hảo nói chuyện được không?
Thanh âm lạnh lẽo của hắn khiến Ngạo Nam khẽ rùng mình,gã bật cười khô khốc:
- Ta nghĩ ngươi sẽ thích nói chuyện với sư thúc hơn a.
Hắn nghe vậy thì quay sang tỉnh bơ hỏi:
- Phải rồi.Tại sao nàng lại ở đây?
Thanh Dương vừa xoa đầu hắn vừa mỉm cười,chỉ là nụ cười này tràn đầy nộ khí khiến nhiệt độ hạ xuống nhanh chóng:
- Câu đó ta hỏi con mới đúng!Vì sao đang yên đang lành lại chạy đến cái nơi nguy hiểm này?
- Hay là thế này đi.Nàng nói cho ta trước,sau đó ta sẽ nói cho nàng tại sao ta ở đây.Thế nào?
Dám vuốt râu hùm,đó là kẻ không cần mạng.Dám ra điều kiện với Thanh Dương,trên đời ngoài hắn ra tuyệt đối không có người thứ hai.
- Nàng phồng má làm gì?Ta đang đề nghị rất nghiêm túc.
Cuối cùng Thanh Dương đành phải đầu hàng trước bản mặt trơ trơ của hắn,nàng thở hắt ra:
- Ài~Chuyện bắt đầu từ sáng nay…
………………..
- Thần tiên tỷ tỷ,chữ này Tiểu Trà viết đã đúng chưa?
Tiểu Trà hào hứng đẩy mẩu giấy tới trước mặt Thanh Dương.Dạo gần đây thần tiên tỷ tỷ đích thân dạy nó học chữ,nhờ vậy mà nó mới biết đằng sau vẻ ngoài lúc nào cũng hầm hầm như muốn đánh người kia là một nữ nhân rất dịu dàng và kiên nhẫn a.
Thế nhưng hôm nay thần tiên tỷ tỷ lại đăm chiêu nhìn ra cửa sổ.Trên hàng chân mày ủ rũ và khuôn mặt nhợt nhạt đọng lại một nỗi ưu tư không thể diễn tả bằng lời.
- Thần tiên tỷ tỷ…
- Sao?Chuyện gì?
Thanh Dương giật mình đáp lại,trông thấy Tiểu Trà đang dùng ánh mắt kì quái nhìn mình thì ngập ngừng nói:
- Xin lỗi.Vừa rồi ta có chút thất thần…
- Tỷ lo cho đại ca sao?
Kinh nghiệm cho thấy phàm là nói chuyện cùng thần tiên tỷ tỷ thì chỉ cần nhắc đến “đại ca” thì đến tám phần là chuẩn khỏi chỉnh.Quả nhiên ánh mắt của Thanh Dương thoáng sững sờ sau đó nhìn chằm chằm vào con đường mòn dẫn xuống núi:
- Chẳng hiểu sao từ sáng tới giờ ta cứ luôn cảm thấy bồn chồn lo lắng,cả người râm ran không thể ngồi yên.Liệu đây có phải điềm báo gì không?
Tiểu Trà không nhịn được liên tưởng đến đôi mắt cá chết cùng cái miệng liên tục than phiền của hắn.Tuy không biết vì sao nhưng nó cứ luôn có một loại dự cảm rằng hắn kiểu gì cũng sẽ vướng vào rắc rối.Bản mặt trơ trơ vạn năm không đổi đó…thực sự là rất gợi đòn a!
- Nếu lo lắng như vậy sao thần tiên tỷ tỷ không đi tìm đại ca?
- Nhưng hắn đã dặn là hôm nay phải ở nhà trông nom ngươi...
Thanh Dương buồn bực kêu lên.
- Ủa?Hai người bàn với nhau lúc nào vậy?
- Ờ thì…tối hôm qua…Mà đừng để ý mấy cái tiểu tiết đấy.
Thái độ ngượng ngùng của thần tiên tỷ tỷ khiến nó không khỏi hoài nghi.Chẳng lẽ hai người này nhân lúc nó ra ngoài mà làm chuyện gì mờ ám sao?
Tuy nội tâm cực kì tò mò nhưng Tiểu Trà biết tâm trạng thần tiên tỷ tỷ đang không tốt,nếu hỏi thì nhất định chỉ khiến cho bầu không khí càng trở nên khó xử hơn mà thôi.Người đời có câu “Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”,vậy nên nó quyết định nói điều mà Thanh Dương lúc này muốn nghe nhất:
- Hay là thần tiên tỷ tỷ cứ đi đi.Ta không phải tiểu oa nhi,có thể tự chiếu cố tốt bản thân.
(Ngươi rõ ràng là một cái hàng thật giá thật tiểu oa nhi!)
Thanh Dương nghĩ vậy,nhưng nàng không có can đảm đem suy nghĩ này nói ra bởi thâm tâm nàng cũng đang rất muốn chạy đi xem hắn có bình an hay không.Thế nhưng nàng đã nhận ủy thác của hắn,nếu hắn biết nàng để mặc Tiểu Trà ở một mình không ai chăm sóc thì hắn nhất định sẽ không hài lòng a.
Tiểu Trà đoán là thần tiên tỷ tỷ đang cần quyết tâm nên dứt khoát sấn đến nắm lấy bàn tay thon dài mát lạnh của nàng,nhẹ giọng nói:
- Đại ca thương thần tiên tỷ tỷ như vậy nhất định sẽ không trách tỷ đâu.Hơn nữa võ công của tỷ cao như vậy chỉ cần không để bị phát hiện là được rồi.Còn hơn là cứ ngồi đây rầu rĩ cả buổi.
Thanh Dương thấy lời của con bé rất có lí,ngập ngừng hỏi:
- Vậy..ngươi sẽ ổn chứ?
Tiểu Trà tươi cười đáp:
- Đương nhiên là…
…
- …không ổn a.
Tiêu Viêm đội lên đầu nó một cái mũ kim loại rộng thùng thình che kín cả tầm mắt rồi bắt đầu thao tác với mấy cái nút trên mũ,cái miệng liên tục cằn nhằn trong khi ngón tay bấm loạn các nút với tốc độ chóng mặt:
- Khốn thật!Bộ mấy đứa nghĩ đây là cái nhà trẻ à?Mà thôi ta cũng đang cần thử nghiệm cái mũ đọc suy nghĩ này.Lát nữa nếu có sự cố gì cũng phải ngồi yên,nhảy loạn là lão tử đánh ngươi to đít nghe chưa!
…………….
(Dưới đó có thể là vật gì nhỉ?Không chỉ linh tủy phát sáng rực rỡ hơn hẳn bình thường mà ngay cả ta cũng cảm thấy tưng bừng phấn khởi.Không lẽ là bảo bối cấp độ thần thánh?Thật không đợi nổi tới khi moi nó lên!)
Ánh mắt của người qua đường đổ dồn về một thiếu niên trẻ tuổi đang vừa đi vừa cúi gằm mặt cười hềnh hệch.Ăn mặc bảnh bao,diện mạo sáng sủa nhưng đầu lại có bệnh,thật đáng tiếc a!
- Công tử,mời vào,mời vào!Rất nhiều cô nương xinh đẹp đang đợi a!
Ngạo Nam lùi lại một bước để thân thể nặng vài trăm kí nồng nặc mùi son phấn của nữ nhân kia vồ vào khoảng không,tâm trạng hào hứng thoáng cái đã tan đi hơn nửa:
- Ta muốn đặt phòng số bốn.Này,ta đặt phòng số bốn!Ngươi có nghe thấy không vậy?
Đột nhiên nữ nhân kia trợn mắt há mồm trừng trừng nhìn gã khiến Ngạo Nam rất đỗi phiền lòng.Chẳng nhẽ mụ thấy nhan sắc của bổn thiếu gia kinh tởm hơn cái mặt mâm của mụ hay sao mà mụ lại tỏ cái thái độ đó ra hả?
- Ngạo Nam!?Không phải ngươi đang ở cùng tiểu bảo bối sao?
Một luồng gió lạnh quật vào gáy Ngạo Nam,uy áp khủng khiếp phủ xuống khiến mọi tế bào trong người gã dường như chết lặng.
- S…sư thúc khỏe không?Thời tiết hôm nay thật đẹp a.
- …
Thanh Dương quan sát vẻ mặt tuyệt vọng của gã “nhị sư huynh mẫu mực đi kĩ viện” trong vài giây rồi lạnh lùng hỏi:
- Hắn bỏ ta ở nhà để đi tới chỗ này sao?
(Bỏ mịa!Sáng ra đường đạp phải phân chó hay sao mà xui dữ vậy!Mình đã lỡ thỏa thuận là sẽ không để lộ hành tung của hắn nhưng nhìn sư thúc ghê quá…À mà đây là địa bàn của Thiên Kiếm Sơn mà,chắc nàng ta không dám làm gì quá đáng đâu.)
Ngạo Nam tin là như vậy.Thế nhưng cái cách sư thúc lấy ra nhuyễn kiếm thực sự khiến gã không thể an tâm nổi.
- Sư thúc,người lấy vũ khí ra làm gì thế?
Thanh Dương rơm rớm nước mắt,quát:
- Đương nhiên là hủy đi cái nơi khốn khiếp này!
…
- Nói sớm có phải tốt không.Ta biết tiểu bảo bối không đời nào đến mấy nơi không sạch sẽ như vậy.
Ngạo Nam lẽo đẽo đi theo nàng tiến vào trang viên.Gã từng sợ ma,tuy nhiên giờ đây gã đã có một nỗi sợ còn kinh khủng hơn đám ma cỏ gấp nhiều lần.
(Bộ dáng vui tươi phơi phới này với cái chế độ hung thần ác sát vừa rồi…căn bản là hai cái người hoàn toàn khác nhau a.Thật không biết hắn sống kiểu gì với một người có nhân cách linh hoạt đến như vậy.)
Đột nhiên Ngạo Nam đâm sầm phải thứ gì đó mềm mại.Thì ra Thanh Dương bất ngờ đứng khựng lại khiến gã đập mặt vào tấm lưng ong của nàng.
(Chu choa má ơi.Mềm voãi,đây là da thịt của nữ nhân sao!?)
Nhưng sự phê pha đó của gã không duy trì được lâu vì ngay sau đó là thanh âm băng lãnh của Thanh Dương:
- Âm khí nhiều như vậy…Ngươi dụ tiểu bảo bối đến đây rồi thản nhiên ghé kĩ viện?Lương tâm của ngươi vất cho chó gặm rồi sao?
- Cho đệ tử mười lá gan đệ tử cũng không dám chơi ngu như thế a!
Ngạo Nam khóc không ra nước mắt,trí tưởng tượng của sư thúc thật đúng là quá nghịch thiên rồi!
(Thôi xong,nếu không nhanh chóng triệu hồi hắn ra đây để cúng cho sư thúc thì ta đừng hòng thấy được mặt trời ngày mai.)
[Grào~]
Trong tầng sương mờ bao phủ khắp trang viên bỗng xuất hiện một bóng đen lảo đảo tiến về phía hai người,bước đi nặng nề,động tác cứng ngắc như đã gãy hết xương.
Quả tim nhỏ của Ngạo Nam hồi hộp hẳn lên,gã gào khản cả cổ:
- Tinh Vũ,là ngươi sao!
Thanh âm của Ngạo Nam rất lớn nhưng đối phương lại hoàn toàn không có phản ứng gì,không gian yên ắng càng khiến cho trí tưởng tượng non trẻ của gã được dịp bay cao bay xa.
- Không phải.
Thanh Dương đặt tay lên chuôi kiếm:
- Không phải hắn.
Kẻ kia bước ra khỏi tầng sương dày,nhờ đó mà Ngạo Nam trông thấy được vẻ ngoài kinh khủng của y.Làn da tím tái bong tróc,cặp mắt không có đồng tử,tay trái gãy gập,cái miệng mở to phát ra những thanh âm gầm gừ vô nghĩa.Đây không phải quái vật thì như thế nào mới gọi là quái vật?
Ngạo Nam kinh hãi kêu lên:
- Cái người này có ổn không vậy?Bị thương đừng nên đi lang thang a!
- Đừng phí lời!Kẻ này bị ma quỷ chiếm xác,đã không còn phần “người” nào nữa.
Thanh Dương giải thích cho gã sau đó quát hỏi tên kia:
- Ta không muốn tìm phiền phức.Nếu các ngươi giữ một tiểu hài tử mười hai,mười ba tuổi thì lập tức giao ra.Ta sẽ tha các ngươi một mạng.
Đồng tử Ngạo Nam co rụt lại.Tía má ơi,còn nói là không tìm phiền phức.Đây căn bản là chọc chó cực mạnh a!
[Grào~]
Quả nhiên tên kia bị lời nói của Thanh Dương làm cho tức giận không nhẹ,y gân cổ lên gầm một tiếng inh tai nhức óc khiến Ngạo Nam dù đã bịt chặt lỗ tai mà vẫn cảm thấy hoa mắt chóng mặt nhức não buồn nôn.
Nhưng nếu chỉ nhức đầu không thôi thì còn tốt chán,đằng này cái tiếng gào rú vừa rồi lại dẫn đến hai sinh vật kì quái nữa.Ba tên cương thi lù lù tiến đến chậm rãi bao vây hai người bọn họ.
- Sư thúc đừng sợ.Mấy thằng này gặp con là xui tận mạng rồi.Xem kiếm của lão tử đây!
Nếu chúng chậm chạp thế này thì Ngạo Nam tự tin mình nắm chắc phần thắng.Gã hùng hổ đặt tay vào chuôi kiếm nhưng lại chỉ chạm vào khoảng không.Lúc này gã mới sực nhớ ra là bảo kiếm đã đưa cho hắn từ hồi sáng rồi còn đâu.
Gã ngoái lại nhìn Thanh Dương,ấp úng nói:
- Sư thúc,hay là lần này thúc lên trước nhé?
- Vô dụng.Tránh qua một bên.
Thanh Dương lạnh lùng nạt sau đó phất tay một cái lấy ra nhuyễn kiếm quấn quanh thắt lưng.Lưỡi kiếm rung rinh mềm mại nhưng không kém phần sắc bén đủ khiến bất cứ cao thủ võ lâm nào cũng phải dè chừng.Thế nhưng ba tên quái vật kia hiển nhiên là không biết thứ vũ khí này lợi hại ra sao nên vẫn cứ lững thững tiến đến.
- Hỏi lần cuối.Các ngươi…
Một ánh chớp lóe lên tiếp sau đó thì thân thể của lũ quái vật đồng loạt chia năm xẻ bảy lộp bộp rơi xuống đất.Không thèm quay lại nhìn xem đối phương đã chết hay là bị thương,Thanh Dương vẩy đi máu đen bám trên thân kiếm,lạnh lùng nói:
- Mà thôi khỏi cần.Tự ta sẽ đi tìm hắn.
Bộp~Bộp~Bộp~
Chợt có tiếng vỗ tay vang lên,kì lạ ở chỗ tiếng vỗ tay vang lên từ bốn phương tám hướng khiến Ngạo Nam không khỏi liên tưởng đến mấy tình tiết quen thuộc trong truyện kiếm hiệp.
- Không ngờ có thể khiến ta phải ra mặt.Bản lĩnh của cô nương xem ra rất không tệ.
Một thân ảnh khôi ngô tiêu sái chắp tay sau mông đạp mây cưỡi gió mà đi tới mang theo uy áp như trời biển khiến Ngạo Nam cảm thấy hô hấp không thông.
Nam nhân kia tuy anh tuấn khôi ngô nhưng trên mặt lại có những hoa văn đỏ như máu rất ghê rợn,đồng tử thì toàn bộ đều là một màu đen.Chưa kể trên thân còn mặc một bộ áo vải rách rưới như y phục của bọn nô bộc trẻ tuổi vô tình khiến khí phách dạt dào của y bị giảm xuống vài phần.
Thế nhưng sức gió mà y chém ra thì vẫn mạnh lắm.
- Lão tử vốn là sát thủ của Vạn Tuế,tuân lệnh chúa thượng mà đi đến nơi này diệt môn.Ai ngờ trong một phút mất cảnh giác mà lật thuyền trong mương,bị bọn chúng dùng gỗ mục gạch vụn đánh chết.Ài~Thật tiếc cho một vị anh hùng hảo hớn tuổi trẻ tài cao…
Gã thở dài phụ họa cho câu nói sau đó tiếp tục yy:
- Thế nhưng trời không tuyệt đường người.Các huynh đệ trong Vạn Tuế vì tiếc thương cho tài năng và đức độ của ta nên đã tạo phong ấn giữ cho hồn phách ta không bị tiêu tán.Nhờ trận pháp này và trí tuệ siêu phàm mà ta,dù chỉ còn là một linh hồn,cũng đã luyện được một thân âm công cao cường.Lúc này gọi ta là quỷ vương chắc cũng không sai đi,khặc khặc~
(Bọn chúng nuôi ngươi cho tốt sau đó đem về làm cho giữ nhà thì đúng hơn.)
Ngạo Nam thầm khinh bỉ nhưng vì đang xoắn việc đối phương là ma quỷ nên mới không dám vọng động.Chứ nếu y là người thường thì gã đã lao tới tặng cho y vài cước xã giao rồi.
Dường như y không có khả năng đọc tâm như trong mấy cuốn truyện kinh dị nhan nhản trên giang hồ,bằng chứng là y vẫn thản nhiên chỉ tay vào Thanh Dương mà tiếp tục bốc phét:
- Tiểu nha đầu ngươi nhan sắc không tệ.Nếu chịu đi theo lão tử thì lão tử bảo đảm ngươi sẽ có vinh hoa phú quý dùng hoài không hết.Thấy sao,có phải rất…
- Miệng chó của ngươi sủa xong chưa?
Thanh âm băng lãnh của “nha đầu” kia khiến nụ cười trên môi y vụt tắt,thân kiếm rung lên leng keng đầy đe dọa khiến y dù hoang tưởng đến đâu cũng phải đề cao cảnh giác.
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt hả mày!
Y chắp hai tay trước ngực tạo thành một thủ ấn kì lạ,lập tức mấy khúc hồi nãy bị chém rơi vãi đầy đất chậm rãi di chuyển ghép lại thành khối cơ thể hoàn chỉnh.Không những thế chúng còn đồng thời chia ra tấn công Thanh Dương và Ngạo Nam,một con dư ra không biết làm gì nên đứng vỗ tay cổ vũ.
- Óa!Mùi tử thi thấy gớm!
Ngạo Nam sợ hãi nhảy ra sau nhưng vẫn không tránh nổi thế công ác liệt của tên quái vật kia.Do tình thế nguy cấp nên tay phải của gã buộc phải cho vào trong áo lùng kiếm vật gì đó.
(Con quái này dữ quá chắc phải dùng Bạo Phong Phù mới diệt được.Thế nhưng đây là hàng dùng một lần,nếu đem xài ở đây có phải là lãng phí quá không?)
Mải cân nhắc thiệt hơn khiến Ngạo Nam thoáng thất thần,đến khi nhìn lại thì trước mặt gã đã có năm ngón tay co quắp khô khốc như cành cây mạnh mẽ vồ tới.
Bẹp~
Một tiếng nổ nhỏ vang lên như có ai đó chọi quả bóng nước vào tường.Ngạo Nam như đông cứng khi thấy tên cương thi trước mắt bị đánh nát vụn,một vài mẩu thịt màu đen lẫn cả máu văng vào miệng gã nhưng gã không có tâm trạng để mà chú ý đến mấy cái tiểu tiết đấy.
Thanh Dương sau khi vung kiếm đánh nát cương thi trước mặt Ngạo Nam thì xoay cổ tay,nhuyễn kiếm dưới sự khống chế của nàng uốn cong như mãng xà quay đầu lại tấn công tên cương thi đang gào rú lao tới kiếm sẹo.Mũi kiếm xoắn lại mang theo kình lực đâm thẳng vào ngực tên cương thi,lập tức thân thể tái xám của y nổ tung như bong bóng xà phòng.Thịt vụn cùng máu đen văng khắp nơi làm bốc lên một thứ mùi tanh hôi khó tả.
(Nữ nhân này sử dụng linh khí thành thạo như vậy lẽ nào là tu chân giả trong truyền thuyết?Không xong,nếu hôm nay thực sự đụng phải tu chân giả thì oẳng chó…)
Đang tự dọa mình thì y bỗng cảm thấy có một luồng khí lạnh ập tới trước mặt.Thì ra Thanh Dương đang chĩa mũi kiếm lạnh lẽo về phía y,nhuyễn kiếm giờ đây rung rinh như độc xà đang chờ thời cơ tung ra một kích trí mạng,không chỉ đẹp mắt mà còn hung hiểm vô cùng.
- Ta hỏi lần cuối.Có thấy một nam hài tử tuổi tầm mười ba không?
Hai tên thuộc hạ đắc lực chết ngắc chỉ với một kích thì y đâu còn dám khua môi múa mép nữa,điều gì biết thì cũng đều thành khẩn nói ra:
- Nam hài tử ta không thấy.Thế nhưng hồi sáng có bốn cái nữ nhân đến đây quậy phá,một trong số chúng là tu chân g…
Y còn chưa nói hết câu thì đã bị một đường kiếm lăng lệ cắt đứt.Thân thể không đầu nặng nề đổ gục xuống như một cây chuối bị đốn hạ.
- Gói gọn trong một câu mười chữ thôi.
Thanh Dương buông lại một câu sau đó hướng về nơi có âm khí mạnh mẽ nhất mà đi đến.Linh cảm của nàng mách bảo rằng hắn nhất định đang ở trong đó.
Ngạo Nam vội chạy theo nàng rời khỏi khoảng sân chết chóc kia,hổn hển nói:
- Sư…sư thúc!Tên kia lượm đầu lại sau đó chạy đi rồi!
Trước một tin sốt dẻo như vậy mà không ngờ Thanh Dương lại tỏ vẻ bình thản giống như đã biết từ lâu:
- Quỷ vật như y một khi chưa bị hủy linh hồn thì vẫn có thể hồi phục được.
- Tại sao sư thúc không tiêu diệt y?Diệt cỏ phải diệt tận gốc chớ!
- Ta không rảnh.Thích thì ngươi đi mà diệt.
Nàng lạnh lùng đáp trả sau đó rảo bước tiến vào căn nhà ba gian tối om.
(Chẳng lẽ nữ nhân càng đẹp thì càng khó nói chuyện?)
Ngạo Nam thầm than.Trước đây thấy hắn lúc nào cũng được sư thúc âu âu yếm yếm thì thằng nào cũng trưng ra một bộ mặt Trư Bát Giới,chỉ hận không thể đạp hắn ra mà nhảy vào lòng người đẹp.Cho đến hôm nay mới biết sư thúc là loại người khó hầu hạ như vậy,quả đúng là ông trời không cho ai toàn vẹn mười phần bao giờ.
Mải than trời trách đất nên một lúc sau gã mới phát hiện bóng lưng của Thanh Dương đã biến mất từ đời nào.
¬- Ách~Sư thúc đừng đi quá vội a!
……………….
- Chuyện là như thế đấy.
Thanh Dương ôm chặt lấy thân thể suy nhược của hắn.Đứa nhỏ này vừa mới xuất môn đã bị thương nghiêm trọng như vậy,thật không biết tới lúc nào mới khiến người ta bớt lo.
- Một bộ dáng quỵ lụy bấu váy nữ nhân.Thật không ra thể thống gì.
Ở cách đó không xa Chu Tước hừ lạnh một tiếng,tất nhiên là thanh âm của nàng rất nhỏ chứ không nói oang oang cho tất cả đều nghe thấy.Nữ nhân kia công lực sâu không thấy đáy,nếu đắc tội với ả thì ăn trái đắng là cái chắc.Tính tình nàng tuy lỗ mãng nhưng cũng không thiểu năng đến độ tạo ác cảm với một nhân vật khó lường như vậy.
Thế nhưng Bạch Hổ thì lại không nghĩ nhiều đến như thế.
- Này,Tiểu Tước bảo ngươi quỵ lụy bám váy nữ nhân.Ta cũng thấy ngươi như vậy rất chướng mắt.Sau này không nên như thế nữa!
Quả nhiên Thanh Dương quắc mắt lườm hai tiểu nha đầu nhiều chuyện kia.Đệ tử của nàng không bám nàng thì bám ai?Quản chuyện bao đồng như vậy là muốn ăn đánh sao?
- Kệ họ đi.Chẳng phải nàng muốn nghe…khụ khụ…lý do ta đến đây sa…khụ khụ…
Thanh âm của hắn không chỉ yếu nhược mà còn không ngừng ho khan khiến Thanh Dương sợ đến hoa dung thất sắc,ngọc thủ vội vàng xoa lưng cho hắn:
- Không cần gấp.Có gì từ từ nói.
- Chuyện là…khụ khụ…trong một ngày đẹp trời...khụ khụ…ta…khụ khụ…
Nói được vài ba câu mà ho như sắp nôn cả phổi ra.Chứng kiến màn kịch lố quá trời lố này của hắn mọi người không khỏi âm thầm nhổ nước bọt.
- Thôi được rồi,nếu không muốn nói thì không cần nói.Để ta đưa con trở về dưỡng thương cho tốt.
Thanh Long thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc.Trong cái thế giới cường giả vi tôn này sao lại có chuyện lạ kì như vậy?Nữ nhân kia có công lực cao hơn nhưng lại nhún nhường một kẻ yếu nhớt như hắn,không lẽ bản lĩnh của hắn còn ghê gớm hơn cả tưởng tượng của nàng hay sao?
(Nữ nhân kia là sư phụ của hắn.Lẽ nào sư phụ là nữ thì có cách ứng xử khác với sư phụ là nam?)
Cho dù Thanh Long thông minh đến đâu thì đối với loại tình huống kì quái này cũng cảm thấy khó tiêu hóa khó giải thích.Thôi thì mong rằng thời gian sẽ trả lời những câu hỏi.
- Được.Vậy chúng ta về thôi.
Lời này của hắn khiến ba cô gái ngạc nhiên vô cùng.Không phải là muốn diệt ma trừ quỷ gì đó sao?Chẳng lẽ hắn lại là con người hời hợt như vậy,làm được một nửa thì đã bỏ đấy đi về?
Thế nhưng họ cũng nhanh chóng hiểu ra.Dù thế nào thì hắn cũng mới chỉ là một tiểu hài tử mà thôi,cho dù có một vài vật phẩm lợi hại thì cũng không đắp lá gan to thêm được.Từ sáng đến giờ gặp gỡ một đống ma quỷ đương nhiên là không muốn tiến vào thêm nữa.Dù sao thì đám kia cũng chỉ canh giữ lối vào,còn phía sau lối vào có bao nhiêu hung hiểm đang chờ đợi thì chỉ có trời mới biết được.
- Tiểu tử,cũng đến lúc trả kiếm cho bổn thiếu gia rồi.
Ngạo Nam cảm thấy tình hình đã êm xuôi thì phấn khởi chạy đến vỗ vai hắn đòi lại bảo kiếm.Hắn cũng không luyến tiếc gì thanh sắt vụn này nên trực tiếp quăng trả lại cho gã:
- Giữ cho chắc.Lát nữa có khi cần dùng đến đấy.
- Dùng đến?Dùng làm gì?
Hắn không trả lời câu hỏi của Ngạo Nam mà thay vào đó đẩy Thanh Dương đang đỡ lấy tay của hắn ra:
- Sư phụ,nàng tránh xa một chút.
- Tiểu bảo bối…
Chim non sớm muộn gì cũng có ngày đủ lông đủ cánh bay khỏi tổ,Thanh Dương cũng đã vì điều này mà chuẩn bị tâm lý từ lâu.Giờ đây tiểu bảo bối đã lớn rồi,không còn là đứa bé cần sự bảo hộ của nàng nữa.Thế nhưng không hiểu vì sao nàng lại chẳng thấy vui chút nào.
(Tên này bị bệnh gì vậy?Chẳng phải thường ngày đều là một cái bộ dáng chỉ hận không mọc bốn cái tay để bám dính lấy sư thúc sao?Đột nhiên đẩy nàng ra phũ phàng như thế thật không thể hiểu nổi.)
Ngạo Nam tuy lấy làm lạ nhưng cũng không mấy bận tâm,dù sao cũng là chuyện của người khác.Tâm trạng đang vui (vì hắn vẫn chưa chết ->không bị sư thúc tế sống),gã chạy lại quàng vai bá cổ hắn nói huyên thuyên:
- Tiểu tử khá lắm,ra dáng đàn ông hơn rồi đấy!
Hắn lạnh băng đáp:
- Ta hơn tuổi tổ tông ngươi đấy.
- Ha ha~
Ngạo Nam cười lớn rồi bất ngờ gầm khẽ vào tai hắn:
- Lần sau định chơi cái gì thì kêu sư phụ ngươi ở nhà nghe chưa!
Hắn liếc nhìn Ngạo Nam,nói:
- Tránh ra.
- Cái gì?
- Ta bảo ngươi tránh.
Ngạo Nam nổi quạu túm cổ áo hắn:
- Ngươi dở trò hại lão tử suýt chết giờ còn tỏ thái độ lồi lõm à?!
Bỗng một luồng gió lạnh cuốn theo mùi tử thi nồng nặc thổi qua khiến hai người khẽ rùng mình.
- Không kịp rồi.
Ngạo Nam nhìn quanh một vòng,kinh hãi kêu lên:
- Đây là chỗ bỏ mẹ nào?!
Xung quanh họ bốn phía đều tràn ngập tử khí,máu thịt rữa nát bừa bãi trên mặt đất nhìn chẳng khác gì địa ngục trần gian.
- Chưa từng thấy quỷ dẫn đường à?
Ngạo Nam lắp bắp:
- Nhưng…sao lại là ta?
Rõ ràng gã chỉ mới đến đây a.Nếu có thù oán thì cũng chỉ có thù với hắn thôi chứ,lôi người ngoài cuộc vào chi vậy?
- Ta đã ăn một loại thực phẩm có công dụng hấp dẫn ma quỷ.Về phần ngươi thì chỉ là tai bay vạ gió thôi.
Ngạo Nam ngây ra một lúc rồi gầm lên:
- Cái tên tai tinh khốn khiếp này!
Bình~
Hắn bỗng đá một cú vào bụng Ngạo Nam đạp gã văng ra xa,đồng thời bản thân mượn lực bay theo hướng ngược lại.Ngay lập tức có một sinh vật khổng lồ hạ cánh xuống vị trí vừa rồi của bọn họ.
“Thứ này” cao gần hai mét,thân thể sưng phồng nát rữa tỏa ra mùi hôi thối đặc trưng của tử thi.Đôi chỗ còn thấy được nội tạng lòi ra ngoài,tứ chi thì được ghép lại từ những phần còn lại của kẻ vô phúc nào đó.
Nhưng tởm lợm nhất là bộ hàm,cảm tưởng như đó là một cái hàng rào tạm bợ được tạo thành bằng cách cắm vài bộ phận có xương vào khoang miệng.Xương cẳng tay,xương đùi,xương sườn,xương cột sống,chúng được gắn vào lợi của “thứ này” một cách tạm bợ nhưng đầy chắc chắn.Và dám khẳng định rằng vết cắn từ thứ này sẽ là điều kinh khủng nhất trong cơn ác mộng của một người bình thường.
- Cái méo gì đ…
Hắn vội nhào đến ngăn cái mồm Ngạo Nam lại,thấp giọng nói:
- Đừng loạn.Một con chưa đủ muốn kéo tới một bầy à?
Ngạo Nam lúc này mới để ý thấy cách đó không xa là vô số những sinh vật tương tự như con vừa rồi.Tuy là có con gầy có con béo,có con thấp có con lùn nhưng chung quy đều gớm ghiếc quái dị như nhau cả.
- Ta…ta muốn về nhà a!Phụ hoàng,mẫu hậu,nhi tử bị các người hại thật thảm!
- Hai người đó giờ cũng chẳng khác gì ngươi đâu.
Hắn mặc kệ Ngạo Nam vừa khóc vừa mê sảng,ánh mắt tập trung quan sát kĩ từng ngóc ngách của nơi này.Quỷ dẫn lối đa phần đều có mục đích,mang hắn đến đây hoặc là muốn giết người diệt khẩu,hoặc cũng có thể là cảm thấy hắn thú vị muốn quay mòng mòng để tiêu khiển.
Cả hai cái đều khiến hắn không lạc quan nổi.
- Vũ khí cũng đã cầm rồi.Ngươi còn định ngồi ngu mặt ra đó đến bao giờ?
- Hả?
Ngạo Nam nhìn bộ dạng đằng đằng sát khí của hắn,trong đầu có một loại cảm giác như đang nằm mơ.Trời đất quỷ thần ơi,đừng nói là hắn định solo kill với mấy thứ tởm lợm này nhé?
[Thịt…Thịt…]
[Người sống…]
Những thanh âm rền rĩ vang lên khiến tim Ngạo Nam như ngừng đập còn đồng tử thì co thắt lại,sâu trong đáy mắt hiện lên hình ảnh vô số quái vật đang há to miệng máu lao về phía bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...