- Xem kìa.Hắn đang tiến thẳng vào trong.Tiểu Thanh tỷ tỷ,theo tỷ hắn có qua nổi trận pháp đó không?
- Trận pháp này bố trí rất công phu.Đừng nói là vượt qua,ngay cả việc hắn có phát hiện bản thân đã rơi vào trong trận hay không đã là cả một vấn đề.
Hắn đột ngột khựng lại lẩm bẩm gì đó khiến chúng nữ ngạc nhiên hết sức.Là bởi hắn đã phát hiện bản thân đang đứng trước đầm rồng hang hổ hay vì tâm tính trẻ con sợ những nơi tăm tối?Câu trả lời có lẽ chỉ mình hắn biết.
Bỗng hắn ngồi bệt xuống khoảng sân phủ đầy bụi sau đó đặt túi xách sang bên cạnh và lấy ra một vật…
- Một cái bọc?Không biết bên trong có gì nhỉ?
- Suỵt!Im lặng mà xem đi.
Bốn cô gái nheo mắt nhìn vào túi của hắn.Chỉ thấy bên trong cái bọc là lác đác vài cái đùi gà đã nguội ngắt,ngoài ra không còn gì đặc sắc.
- Khốn khiếp!Thời điểm nước sôi lửa bỏng thế này mà hắn còn có tâm trạng ăn uống sao?
- Tiểu Thanh tỷ tỷ chớ nên tức giận.Đó là quyền tự do cá nhân a!
- Tự do cái rắm!Lẽ ra hắn phải bước vào cái trận pháp chết tiệt kia mới phải!
- Nôn nóng như vậy…Sư tỷ sau khi chọn sai đường thì muốn thấy người khác gặp họa sao?
- Thối lắm!Lão nương là muốn tiết kiệm sự kiên nhẫn của độc giả!
(Xưng là lão nương…Xem ra đã bị nói trúng tim đen a.)
Nghĩ là vậy nhưng ba cô gái không dám nói gì thêm.Một khi thẹn quá hóa giận thì nữ tặc này vung tay đánh người là cái chắc.
Cảnh tượng tiếp theo khiến các nàng kinh ngạc đến ngây người.Không chỉ mang theo đùi gà,hắn còn lấy ở trong túi ra một bình trà.Nếu không phải bối cảnh là một cái trang viên nồng nặc âm khí thì các nàng còn hoài nghi là hắn đang đi dã ngoại.
- Thật thú vị a!Để ta cho hắn một mồi lửa.Miễn cho truyện trở nên dài lê thê.
- Tiểu Tước tỷ tỷ mà làm vậy thì hết truyện luôn á!
Tuy nhiên bọn họ đã đánh giá thấp khả năng của hắn.Chỉ thấy một loạt động tác lôi đình được thi triển ra và chỗ đùi gà đã trở thành một đống xương trắng.
Huyền Vũ khó khăn lắm mới ngậm được miệng,lắp bắp nói:
- Tiểu…Tiểu Hổ,ta xin lỗi.Ngươi còn chưa phải là quỷ ham ăn.
- Xin lỗi.Ta không nên gọi muội là Miệng Thôn Tam Giới a.
- Nhân ngoại hữu nhân…Xem ra Tiểu Hổ nhà ta vẫn còn là ăn rất ít.
- …
Bạch Hổ ngậm ngùi rơi nước mắt.Lão thiên đối xử với nàng cũng thật không tệ a.
(Nhí nha nhí nhố.Thật nhức đầu.)
Hắn quắc mắt nhìn về bức tường nơi bốn nữ tặc kia đang nhấp nha nhấp nhổm.Chiến dịch lần này đề cao tính bất ngờ và chớp nhoáng.Cứ ầm ĩ như vậy thì khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Hắn hít một hơi thật sâu cảm nhận luồng năng lượng mới lạ rục rịch chảy trong huyết quản.Xốc lại tinh thần lần cuối cùng,hắn mạnh dạn tiến vào khoảng không gian tối đen của ngôi nhà.
Huyền Vũ vội nói:
- Hắn vào rồi kìa.Mau bám theo nhanh lên.
Nói là vậy nhưng nàng cũng chẳng đợi đám người lề mề kia mà nhanh chân chạy vào căn nhà ba gian.Thân ảnh nhỏ bé cùng thân thủ hơn người khiến ba cô gái chỉ kịp nhìn thấy một bóng trắng xẹt qua trước mắt.
- Oa!Hôm nay Tiểu Vũ giống như thật kích động nha!
Bạch Hổ nói vậy không phải là không có nguyên do.Thường ngày Tiểu Vũ chỉ lẽo đẽo đi theo nhìn bọn họ diễn trò.Ngoại trừ những tình huống bắt buộc hoặc được nhờ vả thì nhất định cô nàng sẽ lười biếng không chịu ra tay.Nếu không phải có huyết mạch của thánh thú Huyền Vũ thì nàng ta cũng chẳng khác gì một tiểu nha đầu đi dạt nhà lẽo đẽo bám theo bọn họ.
- Đi thôi.
Thanh Long nhún vai.Có lẽ bản thân nàng cũng không biết nên bình luận gì trong trường hợp này.
Tiến vào trong căn nhà ba gian cũng giống như lạc vào một không gian khác.Toàn bộ được bao phủ bởi màu đỏ và chiếu sáng bằng những đốm lửa lơ lửng giữa không trung.Thời điểm hắn bước vào đột nhiên sàn nhà bùng cháy ngọn lửa màu lam tạo thành một trận đồ phức tạp.
Hắn nhìn quanh một lượt rồi cười nhạt:
- Mới vài (chục) chương đầu mà đã chơi trội quá thể.
Bốn cô gái nấp đằng sau một cái cột thấp giọng bàn tán:
- Vừa rồi các người đi lạc ở cái trận pháp bự chảng này?Nghiêm túc đó hả?Lão sư phụ của các người không dạy về kì môn độn giáp sao?
Thanh Long lập tức gân cổ lên:
- To nhỏ liên quan gì!Lão nương đi rất đúng chỗ a!
Đột nhiên từ dưới mặt đất bỗng xuất hiện vô số quỷ hồn vừa há to miệng gào thét vừa dạo quanh hắn như bầy sói bao vây con mồi.
Tất nhiên chỉ những người có huyết thống đặc biệt như họ mới thấy được thứ ghê gớm gì đang vờn quanh hắn.Còn bản thân hắn thì vẫn lơ ngơ như bò đeo nơ dùng chân đá đá cái gì đó.
- Có nên nhắc cho hắn biết không?
- Kệ mịa đi.Sống chết có số a.
Một quỷ hồn mạnh dạn tiến sát lại gần và phả hơi thở lạnh lẽo vào mặt hắn:
- Người sống…Người sống…Thật thơm…
Bất ngờ hắn vung cùi chỏ ra sau đánh trúng mặt quỷ hồn khiến nó ngã vật ra đất đau đớn gào thét sau đó tan biến thành một làn khói đen kịt.
Cảnh tượng này lập tức khiến đám quỷ hồn loạn cả lên và quay mòng mòng quanh hắn tạo thành một lốc xoáy nhỏ nồng nặc mùi tanh hôi.Chúng hoảng sợ không phải không có lí do.Bình thường toàn là quỷ hồn hại người sống,chưa từng gặp người sống nào tùy tiện vung tay liền có thể đánh tan quỷ hồn cả.
- Thấy rồi.
Hắn nheo mắt nhìn vào đám quỷ hồn đang bay quanh mình sau đó khoanh tay trước ngực hất hàm nói:
- Để tiết kiệm thời gian.Toàn bộ các ngươi lên hết một lượt đi.
Quỷ hồn hình thành từ oán niệm của người chết,oán niệm mạnh thì quỷ hồn càng có bản lĩnh.Thế nhưng đám quỷ hồn trước mặt hắn đa phần đã không có ý thức,chỉ biết gào rú theo bản năng đủ thấy khi còn sống bọn chúng cũng chẳng phải nhân vật tầm cỡ gì.
Nhưng dù kém cỏi đến đâu thì quỷ hồn vẫn là vật thuần âm.Con người có lửa sinh mệnh thuộc về phần dương,chạm phải quỷ hồn sẽ khiến thân thể bị tổn hao sinh khí hay thậm chí là chết bất đắc kì tử.Nếu hắn muốn một mình đánh với vô số quỷ hồn thế này thì có khi còn chết nhanh hơn là tự sát.
Chỉ thấy vài tên quỷ hồn hiếu chiến giương nanh múa vuốt lao tới quyết ăn thua đủ với hắn.Trước tình cảnh hung hiểm bội phần này hắn không chút do dự tặng cho mỗi đứa một đấm vào giữa mặt.Ngay lập tức thân thể như làm từ sương khói của chúng ngã vật ra đất tan ra thành những đụn khói đen lờ đờ trôi sát mặt đất.
- Vô lí.Người phàm sao có thể tác động vào quỷ hồn.Chẳng lẽ là hắn có pháp bảo?Không đúng,pháp bảo đâu đến lượt một tên vô danh tiểu tốt như hắn sử dụng.
- Tiểu Thanh tỷ tỷ nhìn xem.Không phải dưới chân hắn có một hình vẽ rất kì lạ sao?
Thanh Long nheo mắt nhìn vào mặt đất dưới chân hắn.Quả nhiên là có một vòng tròn chứa đầy những kí tự kì lạ vẽ bằng mực đỏ.
- Hình như là Tụ Âm Phù…có vẻ là một phiên bản khác.Cách bố trí rất kì lạ a.Để ta tra sách xem…Cái này không phải…Cái này cũng không…
- Vì cái gì mà khổ cực như vậy?Chẳng phải hỏi hắn là được rồi sao?
- Tiểu Hổ thật sáng dạ a.Vậy muội thử qua đó hỏi hắn xem sao.
Lời này đương nhiên chỉ là nói giỡn.Trên đời làm gì có ai thiếu chuyên nghiệp đến mức khi đang thực hiện một nhiệm vụ tối mật và đầy tính lén lút thì lại lon ton chạy đi hàn huyên với đối tượng.
Ha ha,hẳn là không có đâu.
Chắc nó phải bị bệnh ngu hành hạ dữ lắm thì mới làm như vậy.
- Ê ê!Tiểu tử thối!Cho hỏi nhẹ cái…
Đây…chẳng phải giọng của Tiểu Hổ sao?
- Hử?Con lùn nhà ngươi muốn hỏi gì?
Hắn chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên mà chỉ vỗ nhẹ lên đầu Bạch Hổ thay lời chào hỏi.
Nó hung hăng gạt tay của hắn ra,sẵng giọng:
- Đừng có mà đụng vào đầu người ta!Các tỷ tỷ đang thắc mắc thứ dưới chân ngươi.Ngươi đã vẽ cái gì vậy?
- Thứ này?Là một biến thể của Tụ Âm Phù.Nó tăng cường thuộc tính âm của kẻ đứng trong vòng tới một mức độ nhất định đủ để chúng hình thành âm thể.
Bạch Hổ reo lên:
- Âm thể!Là cái gì vậy?
- Đếch quan trọng đâu.Mà hội chị em của ngươi không định ra à?
Bạch Hổ ấp úng đáp:
- Hội chị em nào?Ta đến đây…Ờm…một mình a.Thực sự chỉ có một mình.Đảm bảo luôn.
- …
Bỏ qua câu chuyện nhảm nhí của bọn hắn.Lúc này đám quỷ hồn đã bắt đầu nổi điên lao về phía bọn hắn.Móng vuốt,răng,tiếng gào thét và mùi hôi thối đều trở thành vũ khí của bọn quỷ gớm ghiếc này.
- Ngươi lo bên trái.Ta sẽ bọc hậu.
- Đừng tự ý ra lệnh cho người ta!
Tuy là nói vậy nhưng Bạch Hổ cũng không dám lãng phí một giây nào mà lập tức lên gối xuống chỏ đập đám quỷ hồn một trận.
Cửu Tử Tà Công vận dụng đến cực hạn khiến quanh người hắn xuất hiện một tầng ánh sáng tím.Ánh sáng tím quét tới đâu thì đội quân quỷ hồn rơi rụng liểng xiểng tới đó.Quỷ hồn chết đi hóa thành vô số đụn khói vung vãi đầy đất sau đó chúng bỗng di chuyển như có ý thức và tiến nhập vào thân thể hắn.
- Oa!Nó chạy này!
Hắn sút bay một quỷ hồn đang há miệng định cắn vào cái đầu nho nhỏ của Bạch Hổ đồng thời lạnh giọng quát cái con bé đang hào hứng đuổi theo một đụn khói đen:
- Đừng phân tâm.
- Nhưng mà nó ảo lắm…Oa!Nó chạy vào người ngươi này!Làm cách nào mà hay quá vậy?Dạy ta được không?
Hắn bóp nát một quỷ hồn khác,lười biếng đáp:
- Chậc.Là bởi công pháp của ta có chút đặc biệt.Cũng một phần là do thứ vừa rồi ta ăn vào có tác dụng thu hút quỷ hồn.Nhưng phần nhiều là nhờ công pháp.
- Công pháp gì mà hay quá vậy?Chỉ ta với!
Cảm thấy nó quá mức phiền,hắn không nhịn được quắc mắt lườm một cái:
- Nhiều chuyện sẽ không cao lên được đâu.
Bạch Hổ thấy thái độ của hắn đáng sợ như vậy thì bĩu môi,ủy khuất kêu lên:
- Chán chết!Không chơi nữa.
Và Bạch Hổ làm thật.Giữa bầy quỷ quái đang bay vo ve mà nó ngồi bệt xuống sàn như thể không cần mạng.Cuối cùng chỉ khổ một người trưởng thành sống đầy trách nhiệm và tình thương như hắn.
Song quyền nan địch tứ thủ,lại thêm một con mèo con không biết sống chết làm phân tâm thì sao có thể phòng thủ tốt.Vậy nên khi hắn đánh bên trái thì chúng nhào vào từ bên phải,đánh bên phải thì chúng bám vào từ bên trái,đánh phía trước thì chúng túm vào từ sau lưng,còn đánh sau lưng thì…Chịu,hắn không đánh được,hắn đâu phải là quái thai.
Thế nhưng hiệu ứng nhân vật chính không phải tầm thường.Chỉ thấy quỷ hồn bám vào người hắn không lâu thì lập tức tan rã sau đó bị hắn hấp thụ ngược trở lại.Ban đầu bao vây hắn có gần một trăm linh hồn,lúc này chỉ còn lại vài ba con ráo rác chạy trốn.
Lại nói,chỉ khi ở trong Tụ Âm Trận chúng mới hóa thành thực thể,còn khi ra khỏi thì chúng liền trở lại là một đám sương khói quỷ dị.Xem ra ngay từ ban đầu mục đích của hắn đã không phải là đuổi tận giết tuyệt đám tàn hồn này.
Theo lẽ thường thì đám quỷ hồn một khi thất thế sẽ ngay lập tức rời đi bởi chúng chỉ là những tàn hồn không đủ ý thức.Trí tuệ đơn giản như những con côn trùng thấy đối phương nhỏ yếu thì lao vào cắn xé,còn khi gặp đối thủ mạnh thì bỏ chạy chối chết.
Thế nhưng đám quỷ hồn này thì có chút kì lạ.Chúng cứ quanh quẩn trong căn phòng giống như không dám rời khỏi.Lúc này tuy không nhìn thấy nhưng thông qua thứ mùi tanh hôi và tiếng rít gào ghê rợn hắn biết được chúng đang hoảng loạn bay vòng vòng trên đầu.
Những ngọn lửa trong phòng đột nhiên tắt phụt,không khí vốn đã lạnh lẽo nay lại càng thêm buốt giá hơn.Từ trong không gian tối như hũ nút xuất hiện một đốm lửa ma trơi to bự chảng sau đó đốm lửa lớn dần hình thành một quả cầu với vô số khuôn mặt quái đản đang trồi ra và luôn miệng gào thét.
- Cửu Tử...
Hắn vung vẩy đôi tay một hồi cho kinh mạch được khai thông sau đó gầm khẽ:
- …Tà Công.
Một luồng tà khí bùng nổ từ đánh tan khối cầu ma quái kia khiến nó vỡ thành vô số mảnh vụn văng tung tóe khắp phòng.Những khuôn mặt ma quái nằm la liệt trên mặt đất rồi từ từ tan biến thành tro tàn.
Bạch Hổ ngẩn ngơ hồi lâu sau đó thốt lên:
- Sao dễ quá vậy?
- Chứ ngươi muốn nó khó tới mức nào?
Hắn xách cái túi dưới đất khoác lên vai và rảo bước tiến vào khoảng tối của căn nhà.
- Phải rồi.Tại sao ngươi lại ở cái chỗ chết tiệt này?Không giống ngươi chút nào.
- Bọn này định dọn dẹp sạch sẽ quỷ hồn bên trong a.
Bạch Hổ nói vậy khiến hắn có chút bất ngờ.Chẳng phải đám nữ tặc này trước nay đều là không có lợi thì không làm sao?Đột nhiên tốt bụng như vậy thật khiến cho người khác ngạc nhiên đến rơi răng a.
- Để làm gì?
- Hình như là các tỷ muốn viết khẩu hiệu a.
Hắn càng lúc càng cảm thấy không thể hiểu nổi.Không lẽ bọn này làm thầy thuốc ế quá nên định chuyển sang lĩnh vực maketing?
- Ngươi nhớ nó là cái gì không?
- Nhớ chết liền a!
- …
Khóe miệng hắn khẽ co giật.Quả nhiên là chẳng thể trông mong gì vào con nhỏ đần độn này.
- Giờ chúng ta làm gì?
Bạch Hổ hồn nhiên hỏi.
- Đương nhiên là bắt quỷ.Hoàn thành cái các ngươi chưa hoàn thành.
- Ai nói?Bọn ta cũng đã đánh với ba con quỷ rất mạnh a!
(Ba con?Hình như có gì đó sai sai…)
Tuy cảm thấy có điều khúc mắc nhưng suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra là điều gì.Cuối cùng hắn nhún vai:
- Sao cũng được.Vậy ngươi ngươi có muốn một viên kẹo làm phần thưởng không?Hoặc bất kì thứ gì để ngừng phụng phịu trong khi ta cố gắng ngăn đám quỷ này nướng chín não hai đứa.
- Đừng có coi người ta là trẻ con!
Thanh âm tức tối của Bạch Hổ xa dần và biến mất trong góc tối của căn nhà.Lúc này Huyền Vũ mới chậm rãi hạ lá bùa xuống,nàng cười nhạt:
- Sở hữu thứ sức mạnh tà ác như vậy...Quả là một kẻ liều lĩnh.
Nhưng Thanh Long thì không có tâm trạng để thưởng thức sự liều lĩnh của của hắn:
- Đừng bình thản như vậy.Hắn mang theo Tiểu Hổ vào Tử Môn rồi kìa!
- Tử Môn?Tử Môn là nơi âm khí hội tụ…Ẩn chứa vô tận sát cơ…
Huyền Vũ lẩm bẩm một lúc rồi nghiêng đầu hỏi:
- Rồi thì làm sao?Các ngươi tiến vào hang quỷ thì phải đi lối Tử Môn chứ đi đường Sinh Môn thì khác nào tự chui đầu vào rọ?
Thanh Long chợt hiểu vì sao bọn họ đi muốn rụng cẳng mà lại chỉ gặp vài cái tên dở hơi ăn cám lợn.Con người bố trí trận pháp thường sẽ tạo tám cửa Tử và một cửa Sinh để lưu lại đường lui.Cửa Sinh thường sẽ là nơi mang vận đại cát nhằm tránh trường hợp lật thuyền trong mương.Thế nhưng mọi chuyện sẽ khác hoàn toàn nếu như kẻ tạo trận pháp là một vật thể không bận tâm đến chuyện hung cát.Tám cửa Sinh một cửa Tử,thật khó để tin rằng nàng lại lọt vào một cái bẫy đơn giản như vậy.
Bạch Hổ gạt đi mạng nhện trước mặt,buồn bực kêu lên:
- Kì quái.Vừa rồi bọn ta cũng đi đường này a.Khi ấy đâu có thấy hành lang này.
- Quỷ dẫn lối.Chưa từng nghe sao?Chúng nằm dưới sàn và chờ những đứa bất cẩn như ngươi đi qua sau đó đưa ngươi đi đến cùng trời cuối đất.Sẽ rất tệ nếu như lúc đó ngươi đang tìm nhà vệ sinh.
- Ra là vậy a.
Bạch Hổ gật gù tỏ vẻ không hiểu gì rồi than thở:
- Thật lạnh a!Tại sao càng đi càng thấy lạnh như vậy?
- Với áp suất này thì có lẽ là chúng ta đang đi xuống dưới lòng đất.Hơn nữa chỗ này bị quỷ ám đã lâu.Âm khí tích tụ nhiều năm đương nhiên sẽ có chút lạnh.Mà hậu duệ thánh thú lại không chịu được chút xíu lạnh thế này thì đúng là yếu sinh lý quá đấy.
Bị hắn châm chọc khiến Bạch Hổ lập tức sôi máu.Thế nhưng nó căn bản không còn tâm trạng để gây với hắn nữa.Trong này thực sự quá lạnh a!
- Mặc đỡ đi.
Không biết là do huyết mạch co lại khiến máu không lên được não hay là lương tâm trỗi dậy mà đột nhiên hắn cởi áo rồi trùm lên đầu con bé.Bạch Hổ ngạc nhiên nắm lấy áo của hắn đưa lên mũi ngửi ngửi một lúc rồi kêu lên:
- Thật thơm a.Hình như là mùi phụ nữ.Là mùi của mẹ ngươi sao?
Khóe miệng hắn khẽ giật một cái,hung ác chụp lấy cái đầu nhỏ của nó:
- Tại sao lại nhiều chuyện như vậy?Không mặc thì trả đây.
- Quá hung ác a!Đương nhiên là mặc.Kẻ ngốc mới không mặc.
Chợt nó sực nhớ ra một chuyện,bèn quay sang hỏi hắn:
- Vậy chứ ngươi không lạnh à?
- Đoán xem.
Qua cái biểu cảm lạnh như tiền kia thì có quỷ mới tin là hắn đang lạnh.Có khi bản mặt của hắn còn lạnh hơn cả nhiệt độ trong phòng này ấy chứ.Thế nhưng nếu hắn đã khẳng định như vậy thì Bạch Hổ cũng không mè nheo thêm nữa.
Áo của hắn vừa dày vừa ấm khiến Bạch Hổ vừa khoác lên mình liền cảm thấy dễ chịu đến mức kêu thành tiếng:
- Thật thoải mái a!Tiểu tử yên tâm,ngươi đối xử với ta tốt như vậy ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.Lát nữa thứ gì nhảy ra bản cô nương sẽ một quyền xử đẹp nó!
- Ha.Mỏi mắt chờ mong.
Biết là dù có nói gì thì cũng không ngăn nổi con bé này tự biên tự diễn nên hắn chỉ có thể thốt ra một câu vô thưởng vô phạt.Lão tác a,tuy ta hơi có lỗi khi khiến bộ truyện này bị gắn mác 18+ nhưng cũng đâu cần gán cái cục nợ này cho ta sớm như vậy chứ.
- Phải rồi.Áo này là mẹ ngươi may sao?May thật tốt xem,ta cũng muốn được mẹ may đồ cho a.
- …
- Mùi thật thơm a.Chắc hẳn mẹ ngươi cũng rất xinh đẹp.Không phải sao?Không phải thì cũng đừng có nhăn nhó như thế chứ!
Nhờ có Bạch Hổ nói nhảm mà cảm giác như quãng đường trở nên ngắn hơn hẳn.Rất nhanh bọn hắn trông thấy một đốm sáng màu lam le lói ở phía cuối hành lang.Từ trong đó không ngừng tỏa ra luồng sương trắng đủ thấy nhiệt độ bên trong lạnh đến mức nào.
- Lát nữa có thể sẽ rất hung hiểm,tu vi của ngươi vẫn còn chưa đâu vào đâu.Nên cẩn thận một chút.
Hắn khẽ nhắc nhở Bạch Hổ nhưng chắc là con bé cũng chẳng thèm nghe đâu.
Không ngờ ở cuối hành lang lại là một căn phòng rất rộng rãi dựng lên bởi vô số phiến đá được đẽo gọt công phu.Có lẽ trước đây nơi này từng là mật thất hay hầm trú bom hoặc gì đó tương tự,nói chung là đủ rộng rãi,đủ tiện nghi.
Phía cuối căn phòng là bức tượng có hình một người đàn ông mặc áo gấm đang ngồi xếp bằng trên đài cao.Nhan sắc của bức tượng có vẻ không bắt mắt lắm,có lẽ được đúc ra khi ông thợ điêu khắc đang phê cần.
Dường như để tăng phần khủng bố,ở xung quanh bức tượng còn được trang trí bởi bốn cỗ quan tài bằng đá.Trong quan tài không ngừng tỏa ra âm khí nồng nặc khiến hắn không nhìn cũng biết bên trong quan tài là người hay quỷ.
- Không khí trong này thật rùng rợn a!
Hắn làm bộ kinh ngạc nhìn Bạch Hổ:
- Cuối cùng cũng biết sợ rồi à?
Nó lập tức cãi bướng:
- Vớ vẩn!Đấy là người ta cảm thán chút thôi!
Dứt lời liền hùng hổ tiến lên hai bước,cố gắng chứng tỏ là bản thân chẳng sợ cái cóc khô gì cả.Thế nhưng vừa đặt chân xuống thì Bạch Hổ đột nhiên khựng lại như bị thứ gì trói chặt xuống sàn.Nó chậm rãi quay đầu nhìn hắn,khóc không ra nước mắt:
- Ngươi…ngươi nhìn xem.Nó…nó mở mắt đúng không?
Nhãn lực hiện giờ của hắn không tốt được như Bạch Hổ.Trong không gian tranh sáng tranh tối này hắn phải nheo mắt nhìn thật chăm chú mới thấy được một đốm sáng màu đỏ tại vị trí con mắt của bức tượng.Đốm sáng lớn dần như thể bức tượng đang mở mắt,và không còn nghi ngờ gì nữa khi bức tượng đột ngột co cẳng lên ngồi theo một tư thế mà chúng ta thường gặp ở mấy quán nhậu.
[Hôm nay xem ba lần đều ra quẻ đại hung nên lão tử đã đoán trước là có khách.Thế nhưng các ngươi có vẻ không “hung” như ta mong đợi.]
Thanh âm khàn khàn của bức tượng hòa cùng tiếng đá vụn rào rào rơi xuống không ngừng vang vọng trong mật thất lạnh lẽo vào tĩnh mịch.Sau khi rũ hết lớp đá bám trên người,đứng trước mặt bọn hắn lúc này là một chàng trai trẻ tuổi với khuôn mặt nhợt nhạt và nụ cười nham hiểm.
[Vượt qua được lũ quỷ hồn chứng tỏ các ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy.Vậy mục đích gì khiến cho các người liều mạng đặt chân vào vùng đất chết này?]
Bạch Hổ thật thà đáp:
- Không biết a.Ta đi theo sư tỷ thôi.
(Một con nhỏ nhược trí.Không đáng lo ngại.)
Gã quay sang nhìn hắn,trong thanh âm mang theo một chút uy áp,lại có vài phần khinh thường:
[Vậy còn ngươi?Bị bố mẹ đánh đòn nên dạt qua đây sao?]
Vì Bạch Hổ luyện võ từ rất sớm nên cao hơn hắn hẳn một cái đầu,lại thêm cái bộ dạng ăn mặc phong phanh của hắn thì chỉ thiếu mỗi combo chân không giày thôi là trở thành trẻ em lang thang cơ nhỡ.
Tuy nhiên làm trùm phụ trong cái nơi này đương nhiên cũng cần có cái đầu.Và chỉ cần có cái đầu thì ai cũng biết rằng nếu chỉ dựa vào cái con bé thiểu năng kia căn bản bọn hắn sẽ không qua nổi vòng gửi xe.Thế nhưng một thằng oắt con có thể gánh đội qua vô số quỷ hồn như thế sao?Chưa bị dọa chết đã là may rồi.
Và gã không mất nhiều thời gian để phát hiện ba đứa con gái đang khom lưng quỳ gối rụt cổ chổng mông để chen vừa cái ngách nhỏ xíu ở hành lang.
(Quả nhiên đám này có cao nhân phù trợ?Phiền thật!)
Hắn há miệng đáp:
- Ta…
[Các ngươi biết luật rồi đấy.Muốn tiến vào thì bắt buộc phải thắng được lão tử.Và để đấu với lão tử thì có bốn cửa ải các ngươi phải vượt qua.]
- Ê…
[Hãy cầu kinh đi.Vì khi đối mặt với những chiến tướng tinh nhuệ nhất của lão tử thì các ngươi chỉ có một con đường chết thôi.]
- Thực ra ta đến đây…
[Ra mặt đi.Thâu Hồn Quỷ!]
- …
Giận!
Nắp quan tài nằm ở ngoài cùng đột nhiên khẽ chuyển động.Một bàn tay xương xẩu bám vào vách quan tài làm phát ra những tiếng xương kêu lạch cạch rợn người.
Đầu tiên là đôi chân gầy khẳng khiu vươn ra,tiếp đó là phần thân gầy đét bọc sơ sài trong một bộ giáp sắt cỡ học sinh tiểu học.Cuối cùng là cái đầu trọc lốc như quả dừa khô ló ra từ trong quan tài.
- Thật là một màn xuất hiện…cồng kềnh a.
Lão già nhỏ thó lập tức quay sang Bạch Hổ vừa lên tiếng.Cặp mắt trắng dã không có lòng đen nhìn xoáy vào khiến nó cảm thấy như có dòng điện chạy dọc sống lưng.
- Đừng sợ.Luyện âm thể ở nơi đầy tạp vật thế này đương nhiên hình dáng sẽ có chút quái dị.
Hắn đứng chắn trước mặt Bạch Hổ.Dù sao thì con bé cũng mới vào giang hồ chưa lâu,những chuyện kì dị thế này vẫn cần có chút thời gian để thích ứng.
Lão nhìn chằm chằm bọn hắn thật lâu rồi cười nham nhở:
- Lần trước thu được không ít sinh mệnh lực.Lần này hút khô các người là lão phu dư sức đột phá rồi.
Bạch Hổ không hiểu tại sao hắn lại nhếch miệng cười với lão già kia,mặc dù ngữ điệu của hắn thì không vui chút nào:
- Ngươi hẳn là kẻ đã nguyền rủa người trong thành?Cái mùi cũng tởm lợm y như lời nguyền của ngươi.
Lão gằn từng tiếng trong khi cặp mắt ti hí nhìn xoáy vào hắn:
- Hi vọng lát nữa ngươi vẫn có thể giữ được thái độ ngông cuồng như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...