Này,đừng nói là ngươi định...
Ngạo Nam thấy hắn dùng đũa gắp Tẩy Tuỷ Đan lên thì thấy có gì đó sai sai,thế nhưng còn chưa nói xong thì đã thấy hắn thẳng tay ném viên đan dược vào hộp gỗ như thể nó là một quả cà.
- Cái này...Ngươi làm vậy có đáng không?
Gã cảm thấy có chút không nói nên lời.Sư thúc đã tốn công tốn sức cướp về cho hắn,ấy thế mà hắn lại đem đi phung phí như vậy thì thử hỏi có bực không cơ chứ!
- Bọn chúng đã có nhân chứng.Bây giờ dù có đem trả cũng vô dụng,ngược lại càng khiến chúng tin phán đoán của mình là đúng.
Ngạo Nam há miệng định nói nhưng cuối cùng lại quyết định không lên tiếng.Khi bị cướp thì đám người của Đấu Giá không chịu báo cáo cho gã,giờ bọn chúng muốn giấu việc có nhân chứng cũng không phải không có khả năng,xem ra lần này phải tống khứ đám thiếu chuyên nghiệp này đi cho đỡ tốn tiền.
- Vậy ngươi định làm...
Gã dừng lại khi thấy Thanh Trà tiến vào.Nó cầm hai cái bát đã được tẩy rửa cẩn thận rụt rè đưa tới trước mặt hắn,hiển nhiên nó đang nghĩ hai thằng là ăn cướp giữa ban ngày.
Trông thấy viên Tẩy Tuỷ Đan nằm chềnh ềnh giữa hộp cơm,lại nghĩ đến những vụ bỏ độc ám sát trên giang hồ mà Tiểu Tiện từng kể khiến Thanh Trà mặt cắt không còn giọt máu.
- Cám ơn.
Hắn đưa tay ra lấy hai cái bát về,bỗng phát hiện Thanh Trà đang liều mạng giữ lại,vẻ mặt trông như thể hắn đang cố moi tim của nó vậy.
- Tại sao các người lại muốn hại lão gia?
Mặc dù cái mặt non choẹt,thế nhưng ngữ khí của nó thì cương quyết đến mức khiến cho không ai có thể chối cãi được.Tất nhiên là ngoại trừ hắn ra,bởi ngay từ đầu hắn đã chẳng hề có ý định chối cãi:
- Ta không hại lão.Ngược lại ta còn dự định cho lão một cái kinh hỉ.
Ánh mắt Thanh Trà tràn đầy nghi ngờ liếc nhìn viên Tẩy Tuỷ Đan rồi quay sang chất vấn:
- Vậy cái kia không phải thuốc độc?
Hắn gõ lên đầu Thanh Trà một cái,buồn bực nói:
- Ngớ ngẩn!Thuốc độc to như vậy ngươi sẽ uống sao?
Hài tử suy nghĩ đơn giản,nghe thấy không có độc là ngay lập tức cười hì hì với hắn:
- Đúng vậy,lão ra rất khôn khéo.Ta đã trách nhầm ngươi rồi.
Ngạo Nam nghe vậy mới ngứa mồm hỏi:
- Thằng nhóc,ngươi nói thử xem lão “ra” nhà ngươi khôn khéo như thế nào?
Thanh Trà xoè bàn tay đếm ngón tay,ê a nói:
- Những cái khác ta không biết.Thế nhưng mỗi tháng bọn ta được phát một cân gạo để cải thiện,lão ra lần nào cũng ngâm nước khiến cho gạo trương phềnh lên,tiết kiệm được rất nhiều gạo.
- Có lần ta bị cảm lạnh,lão ra tốn rất nhiều công sức mới sắp xếp được cho ta một vị trí trong lò rèn.Ta làm trong đó được một tuần thì khỏi bệnh,có lẽ đã tiết kiệm được rất nhiều tiền thuốc.
- Lão gia cũng thường đưa hạ nhân tới phục vụ miễn phí cho những cửa hàng trong thành để thu thập bí mật làm ăn của họ,sau đó lão gia sẽ dùng những bí mật đó bắt họ phải bán rẻ cho mình.Ta nhờ vậy mà biết được lão Lang bán bánh bao thường xuyên nhồi thịt lợn thiu vào bánh.Tuy nhiên làm ở ngoài rất cực khổ,đã vậy lão chủ còn có thói ăn cắp vặt.Có mấy lần lão nhân lúc ta ngủ định cởi áo của ta,may mà ta tỉnh dậy kịp.
- Còn nữa,lão ra vì tiết kiệm tiền nên ở Đấu Giá không thèm thuê bảo vệ,trực tiếp gọi gia đinh đến canh gác.Tuy mấy hôm trước xảy ra chuyện làm mấy người bị trầy da bong gân nhưng tiền mua bông băng thuốc đỏ còn rẻ hơn tiền thuê vệ sĩ nhiều lắm.
Ngạo Nam nghe đến đó thì nhảy tới túm lấy vai Thanh Trà rồi quay nó một trăm tám chục độ,mặt đối mặt hỏi dồn dập:
- Gia đinh làm bảo vệ ở Đấu Giá?!Tu vi là gì?
Thanh Trà vừa bất ngờ vừa sợ,ấp úng nói:
- Cái...cái gì tu vi?Tu vi là cái vật gì?
Ngạo Nam không thèm giải đáp,nghiến răng hỏi tiếp:
- Thế có phải họ bị trọng thương gần chết,phải nằm ở y quán,tiền chữa trị tốn một trăm lạng bạc...
- Làm gì có.Người bị thương nặng nhất là bong gân,lão ra thuê cho họ một gian phòng ở khách điếm để chờ bình phục.Hôm qua ta đi ngang còn thấy họ đang uống nước chè.
Tới đây thì hai bàn tay như gọng kìm của Ngạo Nam đã buông vai nó ra.Gã giống như bị ăn một chưởng vào ngực lảo đảo lùi hai bước,cái đầu thì gật gù như một con gà cục tác lá chanh.
- Ngu vài lần sẽ tự khôn ra,hơn nữa một trăm lạng bạc đối với ngươi còn chẳng bằng cọng lông,đừng giả bộ tiếc tiền đau của.Lập kết giới quanh cái hộp này hộ ta,đừng để mùi của Tẩy Tuỷ Đan lọt ra ngoài.
Ngạo Nam nhận lấy chiếc hộp gỗ từ tay hắn,mùi cơm trắng thơm nức hoà cùng mùi thơm đặc trưng của Tẩy Tuỷ Đan không khiến gã mảy may rung động.Gã chỉ tập trung lập kết giới với một khuôn mặt không thể lạnh lùng hơn,đồng thời cái miệng liên tục lẩm bẩm:“Giỏi lắm...Rất đáng khen...Rất giỏi...”.
Thanh Trà lo lắng nhìn thảm trạng của Ngạo Nam rồi quay sang thấp giọng nói với hắn:
- Hình như ta khiến gã bị thần kinh rồi.Ta lỡ mồm đọc ra thần chú gì sao?
Hắn gật đầu:
- Đúng vậy.Chính là thần chú “Ngươi bị lừa rồi đồ ngu”.
Thanh Trà bừng tỉnh đại ngộ,cặp mắt sáng trong nheo lại cố gắng hồi tưởng từng lời mình vừa nói để sau này còn áp dụng.
- Này,Tiểu Trà,ngươi có thích ở chỗ này không?
- Gọi ta là Trâu Ngu được rồi,gọi Tiểu Trà nghe ngượng lắm.
Bị hắn hỏi bất ngờ khiến khuôn mặt lấm lem của nó hiện lên vẻ lúng túng,sau đó liền chuyển thành bộ mặt buồn thiu:
- Thật ra ta cũng không muốn ở đây.Các gia đinh ai cũng ghét ta,họ nói ta quá tốn cơm.Thế nhưng ta đã ăn ít hết mức có thể rồi a,làm gì có hôm nào ta không ôm bụng đói đi ngủ.Đã vậy...Hức...họ còn nói ta là...là rác rưởi bị vất đi.Dịp nghỉ lễ ai cũng có nhà để về,chỉ riêng ta...
Cuối cùng Thanh Trà không nhịn được khóc nhè ngay trước mặt hai tên cướp cạn này.Từng giọt nước mắt trong veo đau đớn lã chã rơi xuống khiến cho ngay cả Ngạo Nam cũng không nhịn được nhíu mày.
- Ngoan.
Một bàn tay bỗng chạm lên cái đầu đầy rơm của Thanh Trà,nó giật mình ngước lên,là Ngạo Nam.
Cái tên tuyệt thế ác nhân này vụng về xoa đầu an ủi nó,thế nhưng lời an ủi còn vụng hơn cả cái tay của gã:
- Đừng khóc.Nam nhi vô lệ,rơi lệ là hèn.
- Hèn cái ông nội ông ngoại bà dì ông chú nhà ngươi!
Hắn xô Ngạo Nam một cái khiến gã lảo đảo bước lui,cái hộp cơm trong tay rung lắc dữ dội suýt chút nữa thì rơi vãi đầy đất.
Cảm thấy chưa đủ,hắn hung hăng lườm Ngạo Nam thêm một cái nữa rồi mới ngồi xổm xuống trước mặt Thanh Trà:
- Đừng khóc.Ngươi là một cô gái tốt,nhất định sẽ có nơi thuộc về ngươi.Vật này...
Hắn dùng tay áo lau cái mặt nhỏ đầy nước mắt của Thanh Trà,nhọ nồi bị lau đi bại lộ làn da màu phấn hồng rất xinh đẹp.Lau xong hắn thò tay vào trong áo lấy ra một chiếc quạt đặt vào tay của Thanh Trà,nghiêm mặt nói:
- Ta sẽ sớm quay trở lại lấy vật này,cho tới lúc đó ngươi hãy trở thành một hải tặc...à không,hãy sống thật kiên cường nhé.
Nói rồi hắn ngoắc tay ra hiệu cho Ngạo Nam,cả hai sử dụng thân pháp nhanh nhẹn chạy ra khỏi phòng bếp,nhẹ nhàng nhún một cái nhảy qua bức tường cao hai mét sau đó biến mất giống như hết thảy chỉ ảo ảnh.
Thứ chân thật duy nhất chỉ có chiếc quạt trên tay nó.
- Trâu Ngu!Mày nấu cái mẹ gì mà lâu thế?!
Thanh Trà giật mình giấu kĩ chiếc quạt vào trong áo,ánh mắt thoáng chần chừ khi nhìn vào hộp cơm nằm gọn gàng trên thành bếp nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát cầm lên đi ra ngoài.
- Làm cái mẹ gì mà lâu thế?!Đưa cơm đây rồi ra dắt ngựa,lão gia mà quở trách thì hôm nay ngươi ăn chung máng với lợn đi!
Tiểu Tiện giật lấy hộp cơm,trợn mắt vung tay lên để rồi cười ha hả khi trông thấy Thanh Trà rụt cổ lại sợ hãi chạy đi dắt ngựa.Gã lấy ra một mảnh vải sạch sẽ có những hoa văn đẹp mắt rồi cẩn thận gói hộp cơm lại sau đó theo chân Thanh Trà tiến ra cổng chính.
- Dắt đến đấy được rồi.Cút!
Gã thoáng nghe thấy tiếng dép guốc lạch cạch thì đá đít Thanh Trà mấy cái đuổi nó đi rồi cầm lấy dây cương làm bộ hì hục kéo ngựa,mà hình như con ngựa thấy gã trướng mắt quá hay sao mà đột nhiên hí lên một tiếng doạ Tiểu Tiện sợ đến mức suýt thì tiểu tiện ra quần,vội vàng buông dây cương lảo đảo lui liền bốn bước.
Pác Cha đi ra cửa thì thấy rất ngạc nhiên khi ngựa đã đứng đợi sẵn,rồi có một thằng hạ nhân mà lão không nhớ mặt hí hửng chạy đến dâng gói cơm tới trước mặt lão:
- Con biết lão gia đi sớm nên đã chuẩn bị sẵn đồ ăn và ngựa cho ngài.Mong ngài thượng lộ bình an,công việc thuận buồn xoai gió.
Pác Cha bình sinh đa nghi thế nên rất ít khi ăn ở ngoài mà thay vào đó lão luôn chuẩn bị cơm mang theo mỗi khi có dịp đi xa.Thế nhưng vì kế hoạch thay đổi đột ngột nên lão quyết định không dặn hạ nhân làm cơm,không ngờ thằng nhóc này lại tự giác như vậy.
Lão treo hộp cơm vào yên ngựa rồi cúi xuống hỏi:
- Này thằng nhãi,ngươi tên gì?
- Dạ,con tên Tiểu...à không,Đại Tiện ạ.
Khuôn mặt tươi cười của Pác Cha bỗng trở nên khó coi,lão ậm ừ một tiếng rồi quất ngựa đi bỏ lại Tiểu Tiện còn đang tận dụng cơ hội hiếm hoi này để gào mồm lên:
- Mong được ông chiếu cố nhiều hơn ạ.........................
- Này,ngươi quen con bé đấy à?
Sau khi ra khỏi nhà họ Pác thì Ngạo Nam bỗng quay sang hỏi hắn.
- Mới gặp lần đầu.
- Điêu!Nếu thế thì sao lại đối xử tốt với nó thế?Mẹ nó,ngay cả với sư thúc ta cũng chưa từng thấy ngươi thân thiện với nàng như vậy bao giờ.
Nghe vậy khuôn mặt hắn lập tức tối xầm lại.Không sai,trong gần một năm ở bên nhau hắn gần như chưa bao giờ tỏ ra thân thiết với Thanh Dương cả,ban đầu vì ngại,sau này vì bất mãn,sau nữa thì vì căm ghét.Mảnh chân tâm của nữ nhân ấy giống như bị hắn quăng vào hư không,hoàn toàn không có bất kì hi vọng nào.
(Lạnh nhạt đủ đường,ấy thế mà mới đoạt xá được hai hôm đã xớn xác đè con bé ra...Ta làm vậy chẳng phải quá đáng lắm hay sao?)
Ngạo Nam thấy sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi thì nhận ra mình đã hỏi ngu,vội chuyển sang chủ đề khác:
- Phải rồi.Cái quạt đó ngươi ăn cắp ở đâu thế,sao ta chưa thấy ngươi mang ra bao giờ?
- Là tín vật nhận thân của ta.
- Ngươi cho nó tín vật nhận thân?Ngươi bị thần kinh?!
Ngạo Nam kinh hãi hô lên.Điều này cũng phải thôi,cho người khác tín vật nhận thân thì còn chẳng phải là từ bỏ cơ hội nhận tổ quy tông.
- Ta không dùng quạt,giữ lại vô dụng.
Hắn chặc lưỡi,sau đó cũng không thèm nói gì thêm nữa mà chạy càng lúc càng xa Thiên Kiếm Sơn,tiến thẳng vào trung tâm của Ô Long Thành.
Cái quạt đó kiếp trước hắn đã cầm đi phe phẩy khắp hang cùng ngõ hẻm của cái đại lục này,thế nhưng hoàn toàn không có manh mối.Thời điểm làm võ lâm minh chủ hắn cũng đã sai người thu thập tin tức,kết quả cũng vẫn chỉ là một con số không.Bây giờ hắn chỉ là một cái đệ tử quèn thì làm được gì?Chưa kể lúc này hắn đã quen thuộc,gia đình tuy vẫn khiến hắn cảm thấy tò mò thế nhưng đã không còn muốn tìm kiếm nữa.
Kinh nghiệm giang hồ của Ngạo Nam không nhiều,thế nhưng cách đối nhân xử thế thì được học rất bài bản,vậy nên cũng thức thời không hỏi thêm gì nữa.
Tuy nhiên thấy trời cũng đã sắp sáng rõ mà hắn thì càng lúc càng chạy xa khỏi môn phái khiến Ngạo Nam dần cảm thấy rất kì lạ.
(Không lẽ thằng này đêm qua cãi nhau với sư thúc nên bị nàng đuổi đi?Hắc hắc,như vậy thì càng tiện cho lão tử,đỡ phải làm theo lời hắn đi tới Đại Sảnh Đường để rồi bị sư phụ mắng chửi.)
- Nam này,ngươi có biết tại sao ta tìm cách dẫn ngươi theo mặc dù ngươi chẳng được tích sự gì không?
- Lão tử vô tích sự?!Ngươi bị ngứa da hả?
Ngạo Nam gằn giọng,thế nhưng gã cũng thực sự muốn biết nguyên nhân hắn gọi mình đi cùng.
- Nhớ:Linh Tuỷ không phải ta cho ngươi.
Hắn bất ngờ vỗ một chưởng vào người Ngạo Nam.Chưởng này vừa nhanh vừa hiểm,Ngạo Nam còn chưa kịp nhìn rõ thì thân thể đã văng đi như diều đứt dây rồi đụng bể mấy chậu cây của một gia đình vô phúc nào đó.
- Mẹ n...
Gã buột miệng chửi thề,tuy nhiên lời vừa ra được một nửa thì bỗng tắc tịt vì bị một khí thế sắc bén quen thuộc quất vào mặt.
Một thiếu niên ăn mặc chỉnh tề,hông đeo trường kiếm,vẻ mặt lạnh lùng tiến lại gần Ngạo Nam.Thân pháp của người này cực kì quỷ dị,vừa mới thấy cách xa cả trăm mét vậy mà chỉ trong chớp mắt đã đứng ở ngay trước mặt gã.
Là Minh Thần.
Không chỉ có Minh Thần,ngay sau đó còn xuất hiện vài chục tên đệ tử Thiên Kiếm Môn nhanh chóng đem Ngạo Nam bao vây ở giữa.
- Mẹ nó!Chỉ là hóng mát thôi,đâu cần huy động nhiều nhân lực như vậy!
Ngạo Nam thụ sủng nhược kinh,không nhịn được la lên oai oái.
Xoẹt~
Ánh sáng lạnh lẽo loé lên khiến không khí ngay lập tức giảm mấy chục độ.Lưỡi kiếm của Minh Thần đã rút ra được 1/3 mang theo đầy tình thương mến,hiển nhiên muốn nhắn nhủ Ngạo Nam rằng nếu gã cứ lảm nhảm thì sẽ dùng tới bạo lực để giao tiếp.
Gã biết Minh Thần là người giỏi kiềm chế,một khi rút kiếm có nghĩa là đã rất bực mình,vậy nên thức thời ê a nói:
- Uầy!Xem ra các vị huynh đệ đã vất vả rồi,bỏ bê giấc ngủ để đi tìm kẻ hèn này.Ấy,sư huynh bình tĩnh.Kiếm dùng nhiều sẽ mau hỏng,cứ cất vào,ta cùng các người trở về là được chứ gì?Mau đi thôi!Bụng ta cũng hơi đói rồi,ta muốn ăn sáng.
Ngạo Nam miệng cười nhưng tâm không cười,cặp mắt hung hăng liếc về nơi vừa rồi hắn đứng thế nhưng đã không còn trông thấy hắn đâu nữa.
.....................
Ngạo Nam bị bắt về,đám đệ tử vo ve khắp Thiên Kiếm Sơn cũng vì vậy mà cũng nhanh chóng rút đi.Đường to lối vắng,hắn chắp tay sau mông ung dung đi bộ về Hậu Phong,dọc đường hoàn toàn không gặp bất kì sự cố ngoài ý muốn nào.
Bây giờ cũng đã gần 5 giờ sáng,mặt trời treo lơ lửng trên cao trải một tầng nắng vàng lên mặt đất,ấm áp và đầy sức sống.Thế nhưng ở Hậu Phong thì khác,cứ đến sáng thì sương mù vây đỉnh đem toàn bộ ánh mặt trời che khuất,khiến cho nơi này lúc nào cũng có một vẻ tối tăm lạnh lẽo trong suốt nhiều giờ liền.
Thật yên bình.
Hắn đẩy cửa bước vào,bỗng một luồng gió ập tới khiến mắt hắn hoa lên,tỉnh táo lại thì đã thấy bản thân bị một người ôm cứng.
- Nương tử,nàng lại làm cái g...
Thanh Dương suỵt một tiếng bảo hắn im,thấp giọng nói:
- Đừng nháo,ta đang nạp năng lượng.Còn nữa,gọi là sư nương.
Bị thân thể ôn hương nhuyễn ngọc của Thanh Dương áp lên khiến hắn thấy có hơi phê pha,không nhịn được vươn tay chạm vào đồn bộ căng tròn của nàng.
- Nghịch ngợm!Người ta còn đang đau mềm cả xương ra đây này.
Thanh Dương hung hăng đánh vào tay hắn một cái,thế nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn lì lợm bám dính lấy mông nàng,không những thế tên đệ tử xấu xa còn bắt đầu sờ mó loạn lên khiến nàng nổi cả da gà.
- Đau?Mềm xương?Vừa hay ta có một bài thể dục đưa đẩy trị thương rất tốt.Nương tử,nàng tự lên giường hay để ta bế người lên?
Lời này của hắn không giả,hôm qua là do t*ng trùng thượng não nên hắn vội vã tới mức quên luôn việc dạy Thanh Dương song tu,bằng không thân thể nàng đã chẳng bị tổn hại nhiều như vậy.
Cái song tu này kì thực rất đơn giản,chỉ cần làm cho nội khí của hai bên vận chuyển nhịp nhàng là có thể tận dụng thời gian dập dìu để luyện công.Thế nhưng vì phương diện thể dục đưa đẩy không được giáo dục kĩ càng ở thời cổ đại nên đa phần nữ nhân rất ngại đề cập đến chứ đừng nói là lợi dụng để làm chuyện này chuyện kia.
- Cái này...Đồ ăn sáng đã làm xong,con ra ăn đi.
Thanh Dương sau khi nghe những lời trơ trẽn đến độ trần trụi như vậy thì ngượng ngùng đẩy hắn ra,khuôn mặt hồng rực nhìn rất mê người.
- Fư fư,giờ ta mới biết nương tử của ta da mặt lại mỏng như vậy.Được rồi,nàng cầm hộ ta vật đêm qua rồi chúng ta đi ăn sáng.
Sắc đỏ trên mặt Thanh Dương lan cả xuống chiếc cổ cao thanh tú,nàng kinh hãi kêu lên:
- Không được!Có gì để đến tối,bây giờ đang là ban ngày...
Hai chiếc bát như chặn lại cổ họng của Thanh Dương khiến thanh âm của nàng xô đẩy nhau chạy ngược vào trong.Hắn thấy biểu cảm của nàng quá nực cười thì không nhịn được bồi thêm một câu:
- Mới triền miên được vài canh giờ mà đã tính đến chuyện tối làm tiếp?Nương tử,nàng thật mạnh mẽ.
- Tiểu sắc lang!Tiểu bại hoại!Đáng ghét!
Thanh Dương giật lấy hai cái bát từ tay hắn sau đó sầm sập bỏ đi,xem ra đã bị hắn làm cho thẹn quá hoá giận.
- Ầyzzzz,con bé này sao lại dễ xúc động như thế?Cứ tiếp tục thì sẽ nổi mụn mất.
Hắn ngồi vào bàn nơi sắp xếp đầy những đĩa đồ ăn thơm phức,tất cả đều là những món hắn đã từng rất thích ăn:Cá sốt cà chua,sườn xào chua ngọt,gà nướng mật,trứng kho,bánh bao...
Mỗi món ăn đều chứa một kỉ niệm,hắn gắp lên một miếng sườn xào chua ngọt,bật cười khi nhớ lại cặp mắt đỏ hoe của Thanh Dương khi thấy hắn ngồi ăn với cánh tay bị băng bó vì hồi chiều lỡ vung kiếm trúng tay.
Lại gắp một miếng cá sốt,không nhịn được nhớ tới thời điểm hắn tập Thuỷ Thượng Phiêu bị rơi xuống thác nước.Thanh Dương trước mặt lớn bé Thiên Kiếm Môn nhảy ùm xuống moi hắn lên,thuận tiện bắt một con cá dỗ hắn nín khóc.
Gắp lên một quả trứng kho,ánh mắt hắn bỗng trở nên xa xôi.Ở kiếp trước,hình như đây chính là món ăn cuối cùng Thanh Dương nấu cho hắn,sau đó đã xảy ra thật nhiều chuyện...thật nhiều...
Thoát ly hồi tưởng,hắn giật mình nhận ra Thanh Dương đang nấp sau cánh cửa lén lút quan sát hắn.
- Nương tử,mặc dù ta ăn nói hơi vô duyên thế nhưng cũng không cần làm nghiêm trọng tới như vậy.Nàng ẩn ẩn tàng tàng là định bất ngờ tung chưởng vỗ chết ta sao?
Hắn buồn bực kêu lên,cảm thấy vị sư nương này thật khó đối phó.Mà không chỉ ở kiếp này,tại thời điểm nào hành động của Thanh Dương cũng vượt ra ngoài khả năng dự đoán của hắn.
- Không phải...Chỉ là...
Thanh Dương đứng chôn chân tại chỗ,ánh mắt lấm lét nhìn hắn như đứa trẻ vừa làm vỡ cái bình quý mà không tìm thấy con mèo đâu để đổ lỗi,không khí bỗng trở nên cực kì khó xử.
(Con bé này vì cái gì mà đột nhiên buồn thiu như mất sổ gạo thế?)
Thời tiết bên ngoài không tiện ở lâu vậy nên hắn mặc kệ nàng định dở cái trò quỷ gì,nhanh chóng buông đũa đi tới kéo Thanh Dương vào nhà.Bàn tay lạnh ngắt khiến hắn không nhịn được thấp giọng mắng:
- Trời lạnh như vậy đứng ngoài làm gì?Khoe tu vi à?Thể hiện là tu vi cao thì sẽ rất giỏi,rất trâu bò sao?
- Không phải vậy,ta...
Thanh Dương rụt cổ lại ấp úng nói:
- Vừa rồi đã lớn tiếng...Ta sợ con giận...
Hắn chặc lưỡi,vốn định xoa đầu Thanh Dương nhưng lại nhận ra bản thân quá lùn nên đành vuốt ve bàn tay lạnh lẽo của nàng:
- Ngốc.Hôm qua nàng kêu to như vậy ta còn chịu được nữa là,hơn nữa ta sẽ không nổi giận với nữ nhân của mình.
Không khí mập mờ lại tràn ngập căn phòng,hơi ấm từ tay hắn truyền vào khiến Thanh Dương thấy cổ họng có chút khô rát:
- Hồ nháo!Ai là nữ nhân của con?
- Nữ nhân trong lòng ta là nữ nhân của ta.
Nàng cười khổ.Cái gì mà nữ nhân trong lòng hắn,có mà hắn ngồi trong lòng nàng thì có.
- Thôi được rồi.Mau ăn đi,để ta gắp trứng cho con.Há miệng nào.
Hắn một ngậm ăn vào cả quả trứng gà,vừa nhồm nhoàm nhai vừa nói:
- Nương tử,ta...ó điều muốn...ỏi.
- Hm?Con nói đi.
Hắn ghé vào tai nàng,thì thào:
- Tại sao miệng nàng lại thơm như vậy?
Thanh Dương nhét vào miệng hắn một miếng cá,thấp giọng mắng:
- Dám bỡn cợt ta?Đáng ghét!
- Ách,ậy ể ta ỏi câu ác.
Hắn gian nan nuốt thức ăn xuống,bàn tay bắt đầu vô ý mò mẫm lên bộ ngực ngạo nhân của Thanh Dương:
- Nàng đã biết ta đoạt xá,vậy nàng có muốn từ ta tìm hiểu điều gì không?
Không biết Thanh Dương nghĩ cái gì mà khuôn mặt bỗng đỏ bừng,mất hồi lâu mới ấp úng nói:
- Tại sao...chỗ đó của con lại...như vậy?Ta xem qua trong sách thấy bảo...thông thường chỉ dài nửa gang tay...
Biểu cảm trên mặt hắn bỗng trở nên kì quái,không nhịn được nhìn xung quanh tìm ai đó để chia sẻ bớt cái cảm giác kì quái trong lòng.Một cái nữ nhân băng thanh ngọc khiết,kiêu ngạo lạnh lùng lại đi hỏi vấn đề này,thực sự khiến cho hắn cảm thấy tâm thần thất thủ.
- Cái này còn phải hỏi sao?!Đương nhiên là vì phu quân của nàng sinh ra đã lợi hại.Chứ chẳng lẽ nàng nghĩ ta lấy đất sét đắp lên cho nó dài như vậy?
Thanh Dương vốn sợ hắn bị cái quái bệnh gì,nghe vậy thì vừa an tâm vừa ngượng ngùng gật đầu.Thế nhưng hắn không dễ buông tha nàng như vậy,cặp mắt híp lại,cái miệng cong lên thành một bộ dáng rất hèn mọn:
- Khặc khặc.Thật không nhìn ra vị sư nương cao quý thanh khiết lại là như vậy,mới mở miệng đã hỏi thăm chim của đệ tử.
- Bịa...bịa đặt.Cái đó chỉ là tò mò thôi,bây giờ ta mới hỏi thật đây này.
Nàng bỗng im lặng một lúc,vẻ mặt ngượng ngùng chuyển thành tang thương,không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt của hắn:
- Tiểu bảo bối,con...hẳn đã trải qua rất nhiều chuyện.Xin lỗi vì ta đã không thể ở bên con.
Bản mặt cợt nhả của hắn lập tức tan biến,hắn cười nhạt:
- Số đó nhân lên gấp mười,cũng không bằng nỗi đau mất nàng.
- Ta xin lỗi.Đều tại ta không tốt,đều tại ta...
Thanh Dương cảm động ôm lấy hắn,đôi tay run rẩy như thể đã thực sự đánh mất hắn không chỉ một lần.
- Không phải.Là tại thiên đạo vô tình,ngay cả kẻ ngốc như nàng cũng không buông tha.
Hắn thở dài ngẩng đầu thâm tình nhìn Thanh Dương,nàng thuận thế cúi xuống dâng môi thơm tới,hơi thở của hai người từng xa cách nay lại một lần nữa cuộn vào nhau...
- Sư thúc!Xảy ra chuyện lớn rồi!Mời ngài mau chóng đến Đại Sảnh Đường!
...........................
Nửa giờ trước – Đại Sảnh Đường.
- Khá khen cho một cái nhị sư huynh!Thi đấu thì đợi đánh đến vòng cuối mới chạy vào,đánh được vài chiêu liền nhảy lên kiếm lặn mất tăm nguyên một ngày.Ngạo Nam,ngươi coi sư phụ là gì hả?
Dứt lời Tiêu Viêm giẫm một cái làm sàn nhà bằng bạch ngọc vỡ một mảng lớn,xem ra đã thực sự bị gã đệ tử này chọc cho nổi điên.
- Sư phụ,dù thế nào thì ngài cũng vẫn là chưởng môn nhân của Thiên Kiếm Môn,đệ tử coi ngài là gì hoàn toàn không có chút ảnh hưởng.Lại nói,đệ tử sau khi thi đấu bị đánh cho thương tích đầy mình,đương nhiên phải tìm nơi sạch sẽ thoáng mát để thổ nạp trị thương.
Ngạo Nam kêu lên,vẻ mặt oan ức như thể xem ecchi mà lại bị nói là xem hentai,cảm tưởng chỉ cần rặn ra một giọt nước mắt thôi là ông Bụt sẽ không quản ngại đường xá xa xôi hiểm trở lập tức bắt tàu xe tới Thiên Kiếm Môn cứu vớt gã.
- Ngươi còn dám già mồm cãi láo?Hôm qua Minh Thần cùng ngươi đánh mười ba chiêu,chiêu hiểm nhất là chiêu thứ chín chém trúng vạt áo của ngươi!Mà cứ cho là ngươi bị thương,vậy tại sao sau khi chữa trị không về dưỡng thương mà sáng sớm còn lang thang dưới núi làm gì?
Tiêu Viêm giận quá hoá cười,gằn giọng truy hỏi tới cùng.
- Cái này...là vì ở cùng một đám nam nhân đệ tử cảm thấy không thoải mái.Ra ngoài trăng thanh gió mát không hơn sao?Còn nữa...
Ngạo Nam định huyên thuyên một lúc,thế nhưng thấy sắc mặt của Tiêu Viêm đã đen như cái mặt đầy nhọ nồi của Thanh Trà hồi sáng thì thức thời ngậm miệng lại.
- Ngươi giỏi.Cãi rất giỏi.Vậy ta không truy cứu việc đấy nữa.Giờ ta hỏi ngươi:Tại sao đến vòng đấu cuối ngươi mới chịu đến?Như lời ngươi nói thì có vẻ ngươi đã đứng xem rất lâu a.
- Cái này...con...
Ngạo Nam cứng họng.Tại lúc đấy gã vừa nghĩ ra chiêu mới nên nóng lòng muốn thử,tại thời điểm máu rồ nhiều hơn máu não mới buột miệng nói ra.Cái này thật đúng là lấy đá tự đập chân,giao vợ cho...Ách,cái lời này ta vẫn không nên nói thì tốt hơn.
- Hừ!Không còn lời gì để nói đúng không?Minh Thần,theo môn quy thì tội này đáng bị phạt ra sao?
- Ba trăm roi.
Ngạo Nam nghe vậy thì kêu ầm lên:
- Ba trăm cái con cá bống!Ta nhớ rõ tội nặng nhất chỉ có một trăm roi!
- Tính cả tội làm ảnh hưởng tới các sư huynh đệ nữa.
Minh Thần lạnh lùng giải thích khiến Ngạo Nam chỉ còn biết nuốt nước bọt ừng ực,nội tâm thầm cầu nguyện cho đám cặn bã kia mau tới.
- Đã chuẩn bị xong rồi chứ?Vậy giờ sư phụ ngươi liền chấp hành môn quy.
Tiêu Viêm vung vẩy Roi Gân Bò trong tay,hung thần ác sát nói.
Roi này cũng không phải làm từ gân bò thông thường,mà là gân của loài bò Hắc Vân rất nổi tiếng.Mỗi con dài gần năm mét,gân cốt bền chắc như thép nguội,đem bện lại thành roi mà quất thì tư vị tuyệt đối là suốt đời không quên.
So với dây điện thì cái nào nhiều cảm giác hơn?Hừ hừ,khi nào tháo dây điện cao thế xuống rồi lấy lõi kim loại bên trong ra quất,đến lúc ấy thì hãy bàn tiếp.
- Một!
Tiêu Viêm vung tay,Roi Gân Bò xé gió quất vào mông của Ngạo Nam làm phát ra một thanh âm kì quái.
Là tiếng nứt vỡ.
Lẽ ra Ngạo Nam phải gào mồm kêu đau để át đi thanh âm này thế nhưng gã đã sợ tới không mở miệng ra được.
(Một roi quất nứt một miếng sắt dày?!Lão sư phụ định giết người sao?)
- Hai!
Thanh âm nứt vỡ lần này vang lên còn rõ ràng hơn,miếng sắt lót dưới mông của Ngạo Nam chỉ mới qua hai roi đã hoàn toàn nát vụn.
Ai cũng biết gã dùng sắt lót dưới mông,thế nhưng các đệ tử đồng loạt không nói gì mà chỉ thầm cầu nguyện sau vụ này nhị sư huynh sẽ không nảy sinh tâm ma.
Ngạo Nam đã sắp phát khóc rồi,mặc dù gã luôn quan niệm khóc là hèn.Thường ngày sẽ có đệ tử chấp pháp quất roi,vậy nên Ngạo Nam mới ỷ mình là nhị sư huynh mà làm càn không coi môn quy ra gì.
Thế nhưng Tiêu Viêm đích thân cầm roi thì đương nhiên có sự khác biệt.Tu sĩ Nguyên Anh kỳ vẩy tay đã đủ khiến gã răng môi lẫn lộn chứ chưa nói đến dùng roi đánh,nếu cứ tiếp tục thế này thì dù da mông có dày như da mặt thì kết cục của gã cũng chỉ có duy nhất một chữ:Thảm.
- B...
Tiêu Viêm vừa nâng roi định đánh thì một thanh âm the thé vang lên:
- Không ngờ mọi người đều đã tập trung đông đủ.Rất tốt.Chưởng môn Tiêu Viêm,bọn ta là đại diện của Đấu Giá và Lăng gia,tới đây vì có chuyện lớn muốn bàn với ngài!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...