"A Nhiễm. Qua đây, qua đây với tỷ."
"Tỷ tỷ."
Âm thanh non nớt vang lên trong không gian. Nơi này là hoa viên, đẹp như chốn tiên cảnh, hồ sen đỏ rực nở rộ khoe ra những cụm nhị vàng ngon mắt. Xung quanh chỉ cần tùy tiện cũng có thể vươn tay hái một đóa liên hoa. Không gian tràn ngập mùi thanh nhẹ. Từng lá xanh ngát xen lẫn hồ nước, từng ánh nắng vàng giòn tan chiếu xuống mặt hồ, cái nóng hối thúc từng đàn cá chép vàng thay nhau bơi lội quẫy đạp. Mọi kiến trúc nơi hoa viên đều được chạm khắc tinh tế tỉ mỉ.
Tiêu Chiến nhìn bàn chân đang thoải mái đạp lên cỏ xanh mơn mởn, ánh nắng chiếu xuống gương mặt thiếu niên tỏ rõ từng đường nét góc cạnh, nốt chu sa mang hình liên hoa như ẩn như hiện dưới ánh nắng. Ngước nhìn lên, y thấy một nữ nhân thân vận chanh y, gương mặt trẻ trung cũng đủ nhìn ra lớn hơn chút nữa chính là nữ nhân khuynh quốc khuynh thành với nét đẹp thanh thoát. Y nheo mắt, hình ảnh cứ mờ mờ ảo ảo, thứ duy nhất y nhìn rõ là nốt chu sa ở giữa mi tâm của nàng.
Liên Phương Nguyên Ngọc. Nàng vươn tay vẫy vẫy đứa nhỏ đang tập tễnh bước từng bước hướng mình chạy lại, bàn tay bụ bẫm nhỏ xíu cứ vươn ra vươn ra, cuối cùng cả bàn tay nắm được ngón tay út của nàng mà cười rộ lên. Âm thanh non nớt lại vang lên lần nữa, tiểu hài nhỏ tuổi nói còn chưa rõ, mang theo chút âm mũi.
"Tỷ tỷ. Tỷ tỷ."
Liên Phương Nguyên Ngọc là tỷ của tiểu hài này. Tiêu Chiến nhìn rõ gương mặt đứa nhỏ, tỷ nào đệ đó mà, gương mặt khả ái như vậy. Nốt chu sa ẩn hiện dưới môi mỏng đánh mạnh vào thị giác Tiêu Chiến. Hình ảnh từ từ biến mất, y ngơ ngác hoảng loạn mong muốn níu kéo chút dư ảnh nhưng bất lực. Tất cả chuyển đến hình ảnh làm đại não y cả kinh, đôi mắt mở cực đại. Hoa viên xinh đẹp như tiên cảnh liền biến đổi đến đáng sợ.
Huyết hải. Khắp nơi đều là máu, máu nhuộm liên hoa hồ, sen không nở được, xác chết thành núi, máu đen đỏ ứ đọng khắp nơi, một nơi tiên cảnh liền biến thành địa ngục đẫm máu.
Máu theo dòng chảy ướt đẫm bãi cỏ Tiêu Chiến đứng, y bất giác lùi lại. Y nhìn thấy đứa nhỏ bây giờ cũng gần hơn mười tuổi mắt đỏ au đẫm lệ đi tới từng cái xác dùng bàn tay đã đỏ lay từng cái một miệng mấp máy không ra tiếng. Giọt nước mắt cuối cùng hóa thành huyết lệ tràn xuống cằm, đứa nhỏ vươn bàn tay đầy máu lại gần Tiêu Chiến miệng chỉ làm một khẩu hình.
Phục thù.
Nước mắt Tiêu Chiến không tự chủ hoảng sợ rơi xuống, tâm tư hỗn loạn đau như chính mình lâm vào thảm cảnh, miệng lặp lại từng từ "không" trong tuyệt vọng. Tay y ôm đầu, chân run rẩy ngồi phịch xuống đất nhìn đứa nhỏ càng gần mình, hốc mắt nó đỏ tươi, từng giọt máu thi nhau lăn xuống như nước mắt. Tiêu Chiến nhìn tay mình, máu, rất nhiều máu, róc rách theo kẽ tay rơi xuống đất. Đồng tử y mở to, miệng phát ra tiếng la hét.
"Tiêu Chiến! Tiêu Chiến!"
Hoa Lộng Ảnh nhìn y thân mình giãy giụa trong đau đớn, nước mắt từ đôi mắt nhắm nghiền rơi xuống gương mặt đau khổ tột độ. Y gặp ác mộng gì mà lại hoảng sợ như vậy. Nàng chạy lại gọi y nhưng đôi mắt đó kiên quyết nhắm lại nhốt y trong ảo cảnh. Cuối cùng nàng đành dùng roi vàng giúp y ra khỏi ảo mộng. Tiêu Chiến cảm nhận được đau đớn trên thân thể miệng hét lên một tiếng bật dậy.
"A!!!!"
Y giật mình nhìn gương mặt Hoa Lộng Ảnh phóng đại trước mặt, trong khoảnh khắc nhớ tới gươngmặt toàn máu của hài tử mà lùi lại góc tường. Y vội vàng đưa tay ra trước mặt xác định không có máu liền lau mồ hôi nhỏ giọt trên trán thở hổn hển.
"Hộc... hộc... "
Gương mặt y vẫn còn vương nước mắt. Giấc mơ chân thực như chính cuộc đời y, đặc biệt đứa nhỏ đó có nốt chu sa giống như y. Thật đáng sợ. Cảm giác như từ tiên cảnh ngay lập tức bị đày xuống địa ngục vậy.
"Ngươi mộng thấy gì mà có biểu tình như vậy?"
Hoa Lộng Ảnh thấy vẻ mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc của y liền lo lắng. Tiêu Chiến xuyên không cũng gần một tháng. Trong tất cả mọi chuyện xảy ra y đều vui vẻ chấp nhận, chưa từng thấy y hoảng sợ như vậy. Lau giọt mồ hôi trên sống mũi, y nhìn bàn tay mình môi run sợ nhếch lên.
"Ta thấy địa ngục."
"Ngươi nhìn thấy Hoa Thành sao?"
Hoa Lộng Ảnh nhìn y im lặng không đáp. Mặt trời cũng lên cao, tia nắng ngon ngọt dỗ dành y mà đậu lên gò má cao gầy, nhìn tia nắng xuyên qua kẽ tay y tự trấn an bản thân rồi bước xuống giường. Y lại bàn gỗ nhỏ màu đen tuyền ngắm nhìn gương mặt này trong gương đồng cười đau khổ. Chạm nhẹ lên nốt chu sa dưới môi.
"Hôm đó còn nghĩ nàng ấy nhìn rất quen, không nghĩ ra lại giống gương mặt của Bắc Đường Mặc Nhiễm."
Hoa Lộng Ảnh bên kia chuẩn bị thức ăn, chú ý tới bóng bạch y đang tiến vào ngoài cửa. Bạch y đón gió, thiếu niên bất nhiễm bụi trần, hắn bất quá cũng chỉ mới có hai mươi mấy tuổi.
"Tam vương gia."
Hoa Lộng Ảnh cúi đầu hành lễ. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn cùng ánh nhìn đầy ôn nhu khi đối diện với người trước gương, ai tưởng tượng được y trên chiến trường lại như trở thành một kẻ khát máu, bách chiến bách thắng. Chiến thần Phùng Nguyên, danh hiệu này đổi bằng máu và nước mắt, thậm chí bằng cả vận mệnh của Phùng Nguyên.
"Nhiễm nhi. Đang nghĩ gì vậy?"
Nhìn Tiêu Chiến thất thần trước gương, hắn nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cầm lược gỗ màu nâu nhạt chải lên mái tóc đen bóng như thác đổ. Từng động tác đều thập phần ôn nhu điềm tĩnh. Một tháng qua lúc rảnh rỗi hắn đều tới đây, cùng y ăn cơm trò chuyện, mang y ra khỏi hoàng cung dạo chơi. Y làm gì muốn gì hắn đều dung túng, muốn bao nhiêu cưng chiều liền có bấy nhiêu cưng chiều.
"Không có gì."
Tâm tình Tiêu Chiến đã dần bình ổn, để mặc cho Vương Nhất Bác chải tóc cho mình. Ngữ khí trầm thấp khác thường, Liên Phương Nguyên Ngọc là hoàng tỷ của Liên Hoa thái tử Bắc Đường Mặc Nhiễm, cũng là tỷ tỷ của y. Tiêu Chiến vô thức buông một hơi thở dài. Y ảo não thu mình đi tới bàn ăn, nhìn món ăn ngập tràn màu sắc mà không có tâm tình động đũa. Vương Nhất Bác ngồi xuống cạnh y, vén tay áo gắp một miếng quế hoa cao mà y thích đưa tới miệng y, Tiêu Chiến không biểu tình ngoan ngoãn há miệng cảm nhận vị ngọt thanh nơi đầu lưỡi. Vương Nhất Bác lấy trong tay áo khăn tay trắng tinh khiết còn thêu một đóa bạch mẫu đơn lau miệng cho y.
"Nhiễm nhi. Hôm nay bản vương đưa ngươi ra ngoài có được không?"
Tiêu Chiến nhìn hắn, âm thầm gật đầu. Tâm tư dù sao cũng khó chịu ra ngoài một chút thư giãn cũng tốt. Tiêu Chiến không ngờ bản thân lại dễ bị chi phối bởi cơn ác mộng này như vậy. Đứa nhỏ đó là Bắc Đường Mặc Nhiễm, vậy đó chính là Liên Hoa quốc. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà trên dưới Liên Hoa máu chảy thành sông như vậy. Cảm thấy như mùi tanh ngọt vẫn còn vờn quanh nơi chóp mũi, y cau mày tránh miếng quế hoa của Vương Nhất Bác.
"Vương gia, ta không muốn ăn nữa."
"No rồi sao?"
Tiêu Chiến nhàn nhạt gật đầu. Vương Nhất Bác gác đũa ngọc xuống đưa cho y một ly trà còn nóng, khói trắng ngọt ngào cùng mùi thơm dịu nhẹ. Vị cam thảo đọng lại nơi cổ họng khiến chân mày y giãn ra một chút.
Sửa soạn đơn giản, y theo chân Vương Nhất Bác ra khỏi hoàng cung. Tản bộ bên bờ hồ Thủy Linh, từng rặng liễu nghiêng mình theo gió, bóng dáng bạch y cùng hắc y nhìn tương phản mà hòa hợp đến lạ. Ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua tán cây, Vương Nhất Bác ngồi trên cỏ, vạt bạch y phủ xuống mặt đất. Hắn đặt tay lên dây đàn thanh mảnh, âm thanh réo rắt như tha thiết như kể lể tâm tình, như mang theo đau đớn hối hận khôn nguôi, lại như mang theo khát vọng một đời.
"Khúc đàn thật hay. Vương gia, không biết nó tên gọi thế nào?"
Vương Nhất Bác dừng tay vuốt nhẹ dây đàn. Môi mỏng run run hướng mắt về mặt hồ an tĩnh.
"Vẫn chưa đặt, ngươi thấy sao?"
Tiêu Chiến phe phẩy hắc phiến nơi chóp mũi, vừa tính mở miệng nói gì đó liền bị thanh âm đằng sau cắt ngang.
"Cứu... cứu..."
Âm thanh đứt quãng đầy hoảng loạn, Tiêu Chiến liếc mắt liền có thể nhìn ra bóng dáng mảnh mai vận chanh y ấy.
Liên Phương Nguyên Ngọc.
Vương Nhất Bác nhìn y, Tiêu Chiến thấy sau lưng nàng là một đám người đuổi theo. Không phải bảo tiêu của Bạch Phượng Các hay sao? Nhìn bóng dáng loạng choạng của nàng, y bất giác đưa tay gọi lớn.
"Tỷ tỷ!!!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...