] Vạn Kiếp Luân Hồi Vạn Kiếp Vương Full

Cảnh rừng mạn châu sa êm đềm đến lạ, kết tinh từ đau thương nhưng vẫn kiêu sa lộng lẫy, bởi đi đến tận cùng của đau thương mới khiến người ta cảm nhận được hạnh phúc.

Vốn không phải là kẻ thuộc về thế giới đen tối này, Tiêu Chiến đến cuối cùng vẫn phải trở về. Mang theo toàn bộ ký ức đau khổ lẫn vui mừng mà trở về, nhìn lại về phía sau mới nhận ra y đã xa nhà lâu như vậy rồi, không biết ở thế giới của y có thực sự gặp lại hắn, hay mở mắt tỉnh dậy mới định hình mọi thứ quả thật là mộng trong mộng.

Đi ngược chiều với hàng vạn vong linh, y quay trở lại điểm bắt đầu. Nữ chủ nhân của rừng mạn châu sa ngưng lại tiếng ai oán, hướng y mỉm cười.

"Tiêu Chiến, lâu rồi không gặp."

"Lãnh Huyền Sương?"

Cuộc trùng phùng không mong đợi chính là thứ mà người ta thấy sợ nhất. Nói tới mới nhớ, người đời chỉ biết độc cô đế vương Hàn Nhược Tuyết lại không quan tâm tới vị công chúa ngày ngày trong Tây uyển. Ai mà ngờ được, nếu nàng ta không bước ra từ cây cổ thụ đó Tiêu Chiến có lẽ sẽ nghĩ nàng ta sau cái chết của Vương Nhất Bác liền trở thành vong linh lang thang.

"Ngạc nhiên không?"

Tiêu Chiến gật đầu lia lịa, chuyện này rốt cuộc là sao.

"Ta cai quản rừng mạn châu sa đương nhiên người chấp thuận cho Vương Nhất Bác đi gặp ngươi cũng là ta."

Cơ duyên đời này thật kỳ lạ, tưởng chỉ là lữ khách vô cớ đi qua không ngờ lại là tri kỷ ngàn năm. Vậy xem ra y nợ nàng một câu đa tạ.

Lãnh Huyền Sương cười cười, đa tạ gì chứ. Chấp nhận lương duyên xoay vần chỉ là cái cớ, đơn giản chỉ muốn tạo cho bản thân một tình kiếp, cũng là cho mình một sự thỏa mãn đáp lại ánh mắt nhìn người bắt đầu từ vạn năm. Vương Nhất Bác, ta đứng ở đây chờ ngươi rất lâu rồi, chỉ là ngươi mãi mãi cũng không thể nhìn thấy ta. Hắn vì y từ bỏ nghìn năm tu hành, nàng nhìn hắn từng bước rời xa.

Người ra đi đắm chìm trong thanh thản, người ở lại đau thấu tận tâm can.

"Nếu, Vương Nhất Bác và ngươi được thiên mệnh thành toàn, ngươi có cho hắn hạnh phúc không?"

"Ta có thể mang tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời cho hắn, bù đắp lại tổn thương hắn phải chịu."

"Cái gì có được đều phải trả giá."

"Ta nguyện đánh đổi tất cả, chỉ muốn bên hắn trọn vẹn một đời."

Tiêu Chiến, ngươi biết không, đôi khi hạnh phúc của mình lại được đánh đổi bởi hạnh phúc của một người khác.

Ta đợi ngươi ở nơi bắt đầu của thiên mệnh, hẹn ngày gặp lại.
.
.

.
.
.

"Anh Chiến, anh Chiến! Dậy đi, muộn rồi."

Tiếng gọi quen thuộc đánh thức giấc ngủ dài tới cả một kiếp nhân sinh. Đôi mắt nặng nề mở ra, ánh sáng không mong muốn khiến y có cảm giác không chân thật. Yên Hủ Gia vừa mặc lên người chiếc áo màu xám tro trẻ trung, lộ rõ vẻ niên thiếu. Ánh mắt tinh nghịch nhìn anh đang còn ngơ ngác.

"Anh Chiến, hôm nay chúng ta còn có lịch trình, anh không dậy là sẽ trễ đó."

Đầu óc trống rỗng từ chối mọi tác động từ bên ngoài. Anh bây giờ đang xác định, đâu là mơ và đâu mới là thực. Hay từ trước tới nay vẫn chỉ là một mình anh trầm luân trong cơn mộng mị vô thực. Cảm giác lo sợ tràn ngập trong tâm trí, lỡ như... Tất cả đều là mơ, vậy Vương Nhất Bác vốn dĩ là người không tồn tại.

Mọi hành động đều được làm trong vô thức, tâm trạng lo sợ xen lẫn hoang mang, giờ anh mới hiểu thế nào là mong muốn biến giấc mơ thành hiện thực.

"Chiến ca, cẩn thận!"

Yên Hủ Gia vừa không để ý một chút, Tiêu Chiến lại lơ mơ bước vào xe mà không cúi đầu xuống, với chiều cao trên m8 mà không cúi xuống thì đương nhiên mà nhận luôn một cái cụng đầu thật đau. Xoa xoa cái trán đã u thành một cục, anh mới biết thì ra mình đã lên xe rồi, nãy giờ lại suy nghĩ gì vậy chứ, đã là mơ thì không thể thành thật, đã là thật thì có chạy cũng không thoát.

Mặc chiếc áo khoác ngoài màu hồng phấn, bên trong áo sơ mi trắng tinh, tóc được chải chuốt gọn gàng, nếu không gặp qua chắc chỉ ngỡ anh là thiều niên mới hai mươi tuổi. Mang theo đôi mắt biết cười, đi vào hậu trường chương trình cũng thu hút không ít ánh mắt từ xung quanh.

"Hôm nay chương trình gì vậy?"

Yên Hủ Gia nhìn anh như không tin vào những gì mình nghe thấy, chuyện mà cậu mới nói tối hôm qua sao tới hôm nay anh lại quên mất rồi chứ?

"Anh Chiến, anh không sao chứ?"

Tiêu Chiến nhìn cậu, không phải là tùy tiện hỏi một câu thôi sao, thời gian qua lâu như vậy rồi sao có thể nhớ được chứ. Tiêu Chiến lắc đầu thay cho câu trả lời, từ khi tỉnh dậy anh phát hiện năng lực của mình cũng từ đó mà biến mất rồi. Kể cũng tiếc, năng lực tốt như vậy lại đánh mất.

Đi thẳng vào hậu trường, vừa đi vừa cúi đầu chào rất nhiều người. Anh cúi tới mức muốn hoa mắt, không may lại đụng trúng một cái bóng màu trắng. Không hiểu tại sao trái tim đột nhiên có phản ứng, cứ lỗi nhịp mà đập thật mạnh. Người phía trên cũng nhận ra anh có chút gì đó khác lạ, cứ nghĩ đụng hỏng đầu của người ra liền luống cuống tới mức không nói nên lời. Tiêu Chiến nhận ra mình vừa va phải người khác liền bật dậy mà xin lỗi rối rít.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, tôi..."

"À, không sao ạ."

Thời gian như ngừng lại ngay lúc anh nhìn thấy người đó. Người mà dù cho có chết anh cũng vẫn nhớ tới, dù cho có đi qua vạn kiếp vẫn khắc sâu vào trong tim. Dù mơ hay thật, anh vẫn mãi chỉ yêu mình người đó.


Vương Nhất Bác.

Vậy tất cả không phải là mơ, những gì anh trải qua đều là thật, Vương Nhất Bác cũng là thật. Nước mắt như muốn trào ra theo dòng suy nghĩ, thấy vậy cậu thiều niên liền khe khẽ kêu lên.

"Anh ơi?"

Tiêu Chiến nhận ra, một kiếp nhân sinh lại tới, Nhất Bác căn bản không nhận ra anh. Trong mắt cậu giờ đây tràn đầy sự ngơ ngác và xa lạ.

"Không sao. Vương tiên sinh, thất lễ rồi."

Vốn là người chậm nhiệt, Vương Nhất Bác chỉ gật đầu lấy lệ rồi đi vào bên trong, chỉ là quay đi rồi lòng lại vẫn còn có chút gì đó vướng bận.

Trong suốt quá trình quay, không ít lần cậu nhìn qua chỗ anh, mỗi lần nhìn qua hai ánh mắt đều chạm nhau. Mỗi lần như vậy, đều chỉ biết cười cho qua. Cậu còn hoài nghi, có khi nào vị ca ca lạ mặt đó luôn nhìn cậu, và tại sao cậu lại quan tâm người đó như vậy? Người đó nhìn rất tốt, rất đẹp, còn rất thân thuộc nữa.

Tiết mục kết thúc anh mới nhận ra cậu là MC của Thiên Thiên Hướng Thượng, cũng khó trách, cậu cứ đứng một góc, khi nào cần thì thêm vài câu. Cũng tại anh ngốc, trước khi quay người ta cũng cho anh một danh sách người tham gia hôm nay, chỉ tại anh không tập trung.

Phát hiện có ánh mắt đằng sau mình, anh bất thình lình quay lại, thấy cậu đang ngại ngùng lấp ló ở xa nhìn anh. Tiêu Chiến bật cười, nãy giờ quay qua quay lại tìm không thấy, ra là nấp ở ngay sau anh. Thật là, trốn như vậy, cậu quả thật không còn là tam vương gia Vương Nhất Bác đỉnh đỉnh đại danh nữa rồi.

"Vương tiên sinh, cậu có chuyện gì sao?"

"Em... Có... Không... Có..."

Vương Nhất Bác đột nhiên trở nên lúng túng, hai ngón tay cũng đan lại vào nhau, Tiêu Chiến chỉ biết đứng đối diện mà cười cười. Tiền Phong thấy nhịn hết nổi liền đi lại thêm vào một câu.

"Tiểu tử này chính là muốn xin wetchat của cậu đó."

Nhận được một ánh nhìn không mấy thiện cảm, Tiền Phong liền đi mất. Tiêu Chiến hiểu ra vấn đề nghiêng dầu nhìn cậu. Không phải Vương gia nhưng cái tính dễ thương này vẫn là không đổi nha. Xem đi, tai cũng đỏ luôn rồi kìa.

"Anh có thể cho em xin wetchat được không ạ?"

Đem toàn bộ can đảm nói ra rồi. Vương Nhất Bác vốn ngại người lạ, nên hầu như không chủ động đi xin wetchat người mới gặp lần đầu. Chỉ là cậu có cảm giác, người này với cậu tuyệt đối không phải là người lạ. 

"Được thôi."


Nhận được đồng ý, cậu nhỏ liền khe khẽ thở ra một hơi. Chỉ là lịch trình của hai người bận rộn, chỉ đành để lại một câu ngày sau gặp lại rồi từ biệt. Trong giới giải trí này thì năng suất làm việc phải cực cao mới mong có chỗ đứng bền vững, chỉ là cả hai đều chưa tìm thấy cơ hội cho mình.

Có một cậu nhỏ nào đó sau khi hiết nick weibo của người ta liền âm thầm dùng nick phụ follow rồi vừa lướt xem vừa ngồi cười một mình.

Có một anh trai nào đó, sau khi biết người ta làm MC liền bỏ toàn bộ thời gian rảnh chỉ để xem tiết mục của người ta rồi ngồi gật gật.

Một lần nữa cơ duyên xảo hợp đưa họ đi chung một con đường, để rồi nhờ  Trần Tình Lệnh, cả hai bạo hồng, một bước đi lên đỉnh cấp lưu lượng. Chỉ là được nhiều mất nhiều, quá nổi tiếng đến thời gian chăm sóc mèo còn không có chứ nói gì gặp mặt.

Tiêu Chiến đại hỏa khi đã 28, tới lúc đó với giới giải trí này không còn là sớm nữa, bên ngoài dù niên thiều đến mấy cũng không tránh khỏi sự thật. Còn Vương Nhất Bác, cậu mới có 22.

Vương Nhất Bác có rất nhiều tài năng, bỏ ra rất nhiều nỗ lực. Cả hai để có được ngày hôm nay không phải dễ dàng gì. Vì vậy, khi bày tỏ nỗi lòng lại càng trân trọng nhau hơn.

Phim trường Hoành Điếm năm ấy, nhờ có họ mà nắng cũng giảm đi thật nhiều. Sinh thần năm ấy, có Tiêu Chiến bên cạnh Vương Nhất Bác đã không còn một mình đối diện, để cậu cũng thêm thích sinh thần hơn một chút.

Năm 35 tuổi, Tiêu Chiến tuyên bố giải nghệ, nhận được một giải Ảnh đế cũng là vinh hạnh cực lớn trong sự nghiệp của anh. Sau khi từ bỏ nhường chỗ cho lớp trẻ như Hoàng Minh Hạo, anh an nhàn về một góc phố tại Trùng Khánh, mở một quán lẩu ấm áp, trải qua cuộc đời còn lại một cách hạnh phúc.

Chỉ là giải nghệ như vậy lại có sóng gió khác, một vị minh tinh tuổi không gọi là quá lớn cũng tuyên bố giải nghệ. Vậy là tin đồn Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến thành một đôi khiến tất cả đều biết, biển quán Vương Tiêu cứ như vậy mà treo lên, để cả thế giới đều biết cuối cùng họ đã thuộc về nhau.

Người chúc phúc có, người phản đối có, nhưng những chuyện đó đều không quan trọng, quan trọng là mộng ước thiếu niên lúc đó, anh và em sẽ cùng nhau thực hiện.

Một ngày mùa đông tuyết rơi trắng xóa mặt đường, có thời điểm tuyết rơi dày tới mức xe cộ trên đường phải đứng lại để tránh va chạm, quán lẩu Vương Tiêu khói vẫn bốc lên nghi ngút, Tiêu Chiến loanh quanh trong tiệm, nhận viên cùng khách qua lại tấp nập, nhiều khi anh lại nghĩ mình có khi nên mở hẳn một tập đoàn lẩu đó.

Mỗi lần nói chuyện này với ánh mắt sáng rỡ đều bị tiếng cười của Vương Nhất Bác một gáo nước dập tắt toàn bộ. Anh giận dỗi chu chu môi cậu liền quấn lấy anh, nói.

"Bảo bảo, chúng ta cứ như thế này không phải là tốt rồi sao. Em cảm thấy thế này rất hạnh phúc nha."

Mỗi lần như vậy đều là anh mỉm cười đầu hàng. Nói tới Tiêu Chiến lại đứng cười một mình, đám nhân viên không cần suy nghĩ thêm cũng biết ông chủ của họ lại nhớ Vương lão rồi.

"Anh Chiến, anh Chiến!"

Tiếng gọi quen thuộc khiến Tiêu Chiên đang làm cũng chạy ra khỏi cửa, Vương Nhất Bác đứng bên kia đường cầm túi đồ nhảy lên vẫy vẫy tay, tuyết có chút dày cùng đôi mắt cận thị khiến anh mất một chút thời gian mới tìm thấy cậu. Anh giơ tay đáp lại cái vẫy tay nhiệt tình của cậu. Thật là, gần ba mươi rồi mà còn trẻ con như thế.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến liền như đứa trẻ mà tay xách chạy qua. Chỉ là mưa tuyết quá dày, cậu không nhìn thấy chiếc ô tô mất phương hướng đang lao tới. Nhưng Tiêu Chiến lại nhìn thấy.

Trong một tích tắc, cả không gian như ngưng đọng lại, Vương Nhất Bác nhận thấy Tiêu Chiến nằm trên đường, khắp người đều toàn máu, đỏ thẫm cả một vùng tuyết trắng. Cậu không kịp phản ứng, nhẹ nhàng bò lại gần anh, hai tay run rẩy không biết nên đặt vào đâu. Gương mặt trắng bệch, bên trong đều là sợ hãi. Mỗi bước đi một giọt nước mắt nóng hổi cứ vậy mà rơi xuống làm tan đi vài bông tuyết.

Hơi thở thoi thóp, cậu tới bên cạnh nhìn anh, anh vẫn là nụ cười đó nhìn cậu. Xem ra anh và em thật sự không thể ở cạnh nhau. Thiên mệnh đã định sẵn ta làm gì cũng không thể cải biên. Sinh ly tử biệt, điều anh lo sợ nhất cuối cùng cũng đã tới. Không phải anh sợ mình sẽ chết đi, anh chỉ sợ cậu đau lòng.

"Đừng khóc... Nhất Bác ngoan... Phải sống... Cho tốt... Nghe không?"

Dùng bàn tay đầy máu đưa lên rồi lại đưa xuống, anh sợ máu sẽ nhuốm bẩn đóa bạch mẫu đơn cao lãnh này. Hãy để anh lưu giữ hình ảnh đẹp nhất của cậu để đi gặp Hoa Thành nào.


Hơi thở gần như đã ngừng hẳn, một nhành hoa gần đó cũng lặng lẽ mà rơi xuống. Tiếng xe cấp cứu chạy tới thay cho hồi chuông cuối cùng của sự sống mong manh này.

Hơn một tháng sau Tiêu Chiến được chuyển về phòng bệnh thường sau một thời gian dài nằm ở phòng hồi sức đặc biệt. Các bác sĩ đã nhận định đây là trường hợp tỉnh lại kỳ lạ nhất trong đời y sĩ của ông, tim đã ngừng đập gần nửa tiếng mà vẫn có thể sống lại được, có lẽ thật sự là do thần chết bỏ quên con người này.

Vương Nhất Bác cằn nhằn mãi cái vụ anh ra đỡ cậu khỏi bị xe đụng. Tiêu Chiến chu môi, rõ là cứu người mà còn bị mắng.

"Ngốc. Nếu anh không còn nữa, em sống có ý nghĩa sao?"

Tiêu Chiến mỉm cười, lần này đại nạn không chết, có khi nào mối tình sâu nặng đến Tam Sinh thạch cũng không thể khắc lên này lại cảm động trời xanh, thật sự cho họ một cơ hội ở cạnh nhau trọn kiếp.

"Em có tin vào tình yêu vạn kiếp không?"

"Em không biết, chỉ biết kiếp này là em yêu anh."
.
.
.
.
.

"Lãnh Huyền cung chủ, người thật sự chấp nhận đánh đổi toàn bộ tu hành chỉ để cho họ một kiếp bên nhau?"

"Phải."

Tiêu Chiến, hứa với ta, nhất định phải chăm sóc hắn thật tốt.

Tình yêu đôi khi chỉ là đứng phía sau nhìn người hạnh phúc, dù kẻ đang sóng đôi cùng người không phải là bản thân. Ta không muốn nhìn ngươi và hắn cứ như vậy mà trở thành trò đùa trong tay vận mệnh, càng không muốn nhìn người mình yêu đau khổ.

Ta từng hỏi hắn khúc đàn này tên gì vậy?

Vô Ky.

[HOÀN CHÍNH VĂN.]

Cuối cùng cũng đã end rồi. Ban đầu là tính dừng ngay ở chỗ Tiêu Chiến bị xe đụng rồi cứ vậy mà đi tới kiếp khác. Nhưng lại thấy mình toàn viết kết SE nên đổi. Chỉ là hơi tội cho nhân vật si tình Lãnh Huyền Sương này.

Truyện này các bạn có gì thắc mắc có thể cmt hỏi mình sẽ giải đáp nha. Có tính tới chuyện viết phiên ngoại nhưng sắp thi Đại học nên thôi.

Cuối cùng xin cảm ơn các bạn đã cùng mình đi hết câu chuyện có phần nhạt này. Cảm ơn rất nhiều. ❤.

Chúc các bạn luôn vui vẻ và hạnh phúc.

Du Minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận