] Vạn Kiếp Luân Hồi Vạn Kiếp Vương Full

Mắt thấy Liên Phương Nguyên Ngọc bị một bàn tay lạnh lẽo đâm xuyên qua, toàn bộ đại não của Tiêu Chiến đóng băng không còn cảm nhận được bất kỳ điều gì, lỗ tai lùng bùng nghe chữ được chữ mất, toàn bộ đều là thanh âm thều thào run run của tỷ tỷ cùng tiếng thở hỗn loạn của Vương Nhất Bác.

"Vương gia... Y là A Nhiễm... Là Nhiễm nhi của ngươi... Không thể... Giết y..."

Bàn tay đó càng khoét sâu hơn khiến máu trào ra liên tục đến khi nàng từ từ lạnh đi trên tay Tiêu Chiến, y rút thanh đoản kiếm bên hông đâm vào hắn, lưỡi dao sắc nhọn vừa vặn đâm vào đồng tử trái của hắn, đồng tử màu hổ phách mà y đã từng say mê, bây giờ y đâm vào đó như cắt đi toàn bộ niềm tin y dành cho hắn.

Tiêu Chiến đã từng mơ thấy rất nhiều lần rất nhiều lần, nhưng mỗi lần tỉnh dậy y đều tự trấn an bản thân dù bất kỳ chuyện gì xảy ra đều có Vương Nhất Bác bảo hộ y.

Có chuyện gì cũng không cần lo lắng vì bên cạnh y là Vương Nhất Bác.

Có phải y đã nhầm rồi không?

Nếu không phải tỷ tỷ dùng tính mạng bảo hộ y thì người nằm dưới nền đất lạnh lẽo đầy máu tươi đó là y, là Vương Nhất Bác giết y.

Tiêu Chiến hoảng sợ ôm đầu ngồi thụp xuống, Liên Phương Nguyên Ngọc người đầy máu tươi mỉm cười nhìn y, đến cuối cùng người nàng bảo hộ một đời vĩnh viễn là đệ đệ, lại mong muốn quãng đời còn lại y chỉ nhớ đến nụ cười của nàng, không muốn y đau khổ, muốn y có được một đời bình an.

Tiêu Chiến hoảng loạn dùng bàn tay run rẩy của mình che lỗ sâu trên người nàng, y nhận ra dùng một tay không thể ngăn máu trào ra liền dùng hai tay lấp lại.

"Tỷ tỷ... Đừng chết... TỶ!!!"

Đã hứa với Bắc Đường Mặc Nhiễm sẽ bảo hộ nàng thay hắn, cho nàng hạnh phúc. Mặc Nhiễm... Tiêu Chiến ta vô dụng... Là ta vô dụng...

Chấp nhận hắn là lỗi của ta...

Yêu thương hắn là lỗi của ta...

Nàng chết đi cũng là lỗi của ta...

Ta xin lỗi... Xin lỗi...


Vương Nhất Bác khi tỉnh dậy trên chiếc giường vương mùi gỗ đàn hương quen thuộc liền nhận ra đau đớn nơi mắt trái, nó đang được băng lại cẩn thận tỉ mỉ, xung quanh gia nhân cúi thấp đầu, chỉ có Vong Đường Huy im lặng quan sát hắn.

Chỉ là nhìn vẻ mặt ngưng trọng cùng cảm giác đau nhói nơi khóe mắt cho hắn biết sự việc xảy ra không hề đơn giản, bên cạnh hắn cũng đã thiếu đi một bóng hắc y nói cười vui vẻ náo loạn Thần vương phủ.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Liên Phương cô nương cùng Thái tử Đông Phong trong đại hôn chết rồi."

Vong Đường Huy được huấn luyện khắc nghiệt đối với sự sống cái chết sớm đã không còn cảm giác. Giờ đây đối với hắn việc nói một người chết đi chỉ đơn giản như nói hôm nay trời thật đẹp. Điều mà hắn để tâm duy nhất trên đời này chỉ có một mình Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác chau mày, gương mặt lộ rõ sự sợ hãi. Vong Đường Huy nhàn nhạt lên tiếng.

"Đều là do người giết chết."

Thân thể hắn lay động như sắp ngã xuống. Hắn nhìn bàn tay của mình, lần đầu tiên sau hàng trăm lần chinh chiến hắn cảm thấy bàn tay này thật ghê tởm, lần này hắn còn có thể giết chết người thân duy nhất của y.

"Mặc Nhiễm ở đâu?"

"Bị đưa vào lãnh cung. Mắt của người cũng là do y đâm mù."

Vương Nhất Bác lấy bàn tay run rẩy của mình chạm vào nơi tăm tối kia, là y đâm mù mắt của hắn... Y hận hắn... Y lần nữa hận hắn... Luống cuống vén chăn bước xuống giường, nền nhà lạnh lẽo xộc vào đại não khiến vết thương của hắn có chút đau nhức.

"Ta phải đi tìm y... Tìm y..."

Vong Đường Huy nhanh chóng giữ tay hắn lại. Vương Nhất Bác bây giờ thật đáng thương. Chưa bao giờ Vong Đường Huy nghĩ lại có thể nhìn thấy Chiến thần cao cao tại thượng lại có thể mang bộ dạng này, ân hận, đau thương, sợ hãi... Trên khăn lụa trắng thấm ra màu đỏ sẫm song hành với hàng nước mắt đang tý tách rơi xuống đất.

Vong Đường Huy mới chỉ từng nhìn thấy hắn ba lần rơi lệ.

Lần đầu là mười năm trước.


Lần hai là trong Tĩnh Thất khi y bỏ đi.

Lần này là lần thứ ba.

Mà cả ba lần đều vì Bắc Đường Mặc Nhiễm. Chiến thần Phùng Nguyên mà hắn luôn tôn sùng, lại có thể rơi nước mắt chỉ vì một nam nhân.

Ái tình là gì mà đòi so với thiên trường địa cửu?

Một kiếp người nhỏ bé bì thế nào với vạn dặm giang sơn?

Vong Đường Huy nhìn Vương Nhất Bác rồi cảm thấy thật may mắn. Bởi vương gia dưỡng ra hắn không có thất tình lục dục, hắn không thể hiểu tình yêu là gì, giờ đây hắn lại càng không muốn hiểu. Vương Nhất Bác quỳ trên đất, miệng luôn không ngừng kêu lên mong muốn đi tìm y, máu càng trào ra nhiều.

"Ngươi tới tìm y, ngươi nghĩ y sẽ chấp nhận gặp ngươi sao?"

Lãnh Huyền Sương cao ngạo từ bên ngoài tiến vào, với bộ dạng của Vương Nhất Bác hiện tại nàng không muốn vào cùng ép mình phải vào. Vương Nhất Bác im lặng quỳ trên nền đất. Hắn mỉm cười tự chết giễu bản thân.

Ngươi giết tỷ tỷ của y, y sẽ tha thứ cho ngươi sao?

Ngươi phản bội toàn bộ lòng tin y dành cho ngươi, y sẽ gặp ngươi sao?

Tuyệt đối không thể.

Vương Nhất Bác đứng dậy, gương mặt vô cảm lạnh lẽo. Lãnh Huyền Sương nhàn nhạt nếm cốc trà đã nguội trên bàn, trên dưới triều đình đều đã nhìn thấy dị trạng của hắn, ngoài những lời dị nghị vô dụng chỉ còn sự sợ hãi vô cùng. Không ai không biết Chiến thần Phùng Nguyên là một con quỷ khát máu, hình ảnh hắn ngon lành liếm láp bàn tay đầy máu của mình in sâu vào trong tâm của mọi người.

Vương Nhất Bác không chỉ là Chiến thần, hắn còn là ma quỷ.

"Ngươi không thể giúp y nhưng ta có thể."


Vương Nhất Bác nhìn Lãnh Huyền Sương, ánh mắt nàng luôn kiên định và tự tin như vậy khiến người ta trong vô thức lại muốn tin tưởng một lần.

"Chỉ cần đồng ý với điều kiện của ta, ta sẽ cứu y."

Vương Nhất Bác gật đầu chấp nhận. Lãnh Huyền Sương mỉm cười, không cần biết điều kiện là gì cũng có thể ngay lập tức đồng ý sao? Nàng vân vê ly trà màu nâu đỏ trong tay lắc đầu.

Vương Nhất Bác, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là quá si tình.

Tại lãnh cung quen thuộc mà thân thể này sống hơn mười năm. Tiêu Chiến ôm gối ngồi thu lại một góc, hai mắt y nhắm chặt không để một chút ánh sáng nào lọt vào, từng đoạn từng đoạn ký ức cùng giọng nói ma quỷ của bản thể không ngừng chế nhạo y.

Tiêu Chiến, ngươi thấy không?...

Tiêu Chiến, ngươi đúng là kẻ ngốc...

Tất cả đều là do ngươi...

Tiêu Chiến... Tiêu Chiến... Ngươi lẽ ra không nên đến thế giới này... Á Ha Ha Ha...

Vào ngày sinh thần tròn năm tuổi của Lãnh Huyền Sương, phụ hoàng của Bắc Đường Mặc Nhiễm vạn dặm xa xôi mang theo y và tỷ tỷ tới Phùng Nguyên để chúc mừng. Mặc Nhiễm vô cùng thích thú, đây là lần đầu tiên y được ra khỏi Liên Hoa. Bên ngoài phong cảnh hữu tình, bản thân y còn chưa từng đi hết giang sơn Liên Hoa.

Lãnh Dực hay tin mang một đội quân tinh nhuệ tới nghênh đón, hai người khi đó huynh huynh ta ta không có bất kỳ tham vọng nào có thể chen vào, năm đó không có được tình yêu nhưng Lãnh Dực hắn là kẻ chỉ có thiên hạ, với hắn nữ nhi tình trường chỉ là vật cản, tâm luôn nghĩ về nhưng lý trí lại ngăn cản, hắn đem lợi ích giang sơn đặt trên mọi thứ.

Giang sơn Phùng Nguyên khi đó hưng thịnh, triều đình Phùng Nguyên vững mạnh, Mặc Nhiễm dùng đôi chân ngắn cũn cỡn của mình đếm từng bước chân trên hành lang dài. Trong một góc của ngự hoa viên, một tiểu tử trạc tuổi y cùng một tiểu nữ nhi, y đã tới Phùng Nguyên gần ba ngày, ngày nào đi qua cũng thấy tiểu tử đó đang tập đánh kiếm. Nhìn thanh kiếm còn muốn dài hơn người của tiểu tử đó liền có chút buồn cười. Y lon ton chạy lại.

Vương Nhất Bác nghe thấy có động tĩnh liền dừng động tác trên tay xoay người ngay lập tức. Trước mắt hắn là hình ảnh một tên nhóc chân ngắn lon ton chạy lại, trên tay còn cầm hai xiên hồ lô bọc đường ngọt ngọt hướng hắn cười khúc khích. Theo sau y là một thiếu nữ xinh đẹp. Vương Nhất Bác phòng bị hỏi dò.

"Ngươi là ai?"

Mặc Nhiễm mỉm cười quơ quơ xiên kẹo, tiếng cười giòn tan phá đi sự yên tĩnh của ngự hoa viên.

"Ta là Liên Hoa hoàng tử, người này là hoàng tỷ của ta."

Vương Nhất Bác nghe rõ thân phận y thì cúi đầu kính lễ.


"Nhất Bác ca ca, hai người họ là tới mừng sinh thần của ta."

Tiểu nữ oa bên cạnh mang theo chút giọng sữa líu lo trả lời. Lãnh Huyền Sương khi đó chỉ là một tiểu nữ nhi suốt ngày lẽo đẽo theo sau Vương Nhất Bác, hứa với hắn sau này nhất định sẽ trở thành tân nương tử đẹp nhất của hắn.

Mặc Nhiễm đưa ra xiên kẹo hồ lô đỏ đỏ liền gãi đầu gãi tai. Hai mắt cụp xuống như trẻ con phạm đại tội thành khẩn.

"Xin lỗi. Ta chỉ mang có hai xiên..."

Vương Nhất Bác vốn là nói hắn chưa từng ăn thứ vô dụng này cũng không có hứng thú liền bị một bàn tay mập mập nho nhỏ bắt lấy kéo đi.

"Không sao. Chúng ta ra ngoài mua thêm vậy."

Vương Nhất Bác được Lãnh Dực dưỡng ra thành kẻ vô tình, từ sáng tới chiều chỉ có thể tập võ đọc binh thư, hoàn toàn không hay biết cuộc sống vẫn hàng ngày diễn ra bên ngoài hoàng cung. Cổng cung giống như một thứ kết giới khiến hắn nghĩ cả đời này hắn cũng sẽ không thoát ra được.

Nhưng hôm nay Bắc Đường Mặc Nhiễm đã phá bỏ kết giới đó cho hắn, bốn người họ hi hi ha ha hết một ngày. Trước khi Mặc Nhiễm y rời đi liền chạy tới từ biệt hắn, dúi cho hắn một cây kẹo hồ lô rồi rời đi. Nói vọng lại, lần sau gặp sẽ dẫn ngươi đi khắp Liên Hoa.

Lần sau gặp lại là khi Lãnh Dực mang quân đến đánh chiếm Phùng Nguyên.

Lần sau gặp lại là khi hắn giết chết toàn bộ người thân của y.

Khi đó y nhìn hắn mắt đẫm lệ nói, y có thành quỷ cũng sẽ không tha thứ cho hắn.

Lần thứ nhất gặp, hắn động tâm.

Lần thứ hai gặp, hắn cứu y một mạng.

Chỉ là hắn cứu y nhưng lại biến Liên Hoa xinh đẹp của y trở thành huyết hải.

Lần này hắn giết người thân duy nhất của y.

Vương Nhất Bác, ta không trả mối thù này, ta sẽ không còn là Liên Hoa thái tử.

Tiêu Chiến và Bắc Đường Mặc Nhiễm, lần này thực sự dùng sự tuyệt vọng hợp lại thành một.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận