Thiên hạ tương truyền rằng, năm xưa khi đánh chiếm Liên Hoa, vốn là không muốn diệt quốc, chỉ là muốn quy phục. Không ngờ lần đó tam vương gia đột ngột phát điên, thấy người là giết, cuối cùng làm ra cảnh tượng thây chất thành núi, oán khí trùng trùng, máu đọng lại đen đặc nhuộm đỏ hồ liên hoa. Lần đó tam vương gia quả thật hóa thành lệ quỷ. Lời đồn vẫn là lời đồn, bây giờ không còn ai bàn tán, càng không có ai dám bàn tán. Bởi vì hắn là Chiến thần Phùng Nguyên.
Nhưng lời đồn vô căn cứ đó lại là sự thật.
Lãnh Dực ngay từ khi bắt đầu dưỡng Vương Nhất Bác đã hạ cổ độc lên người hắn, cứ ba tháng hắn sẽ phát độc một lần, mỗi lần đều như dã thú thấy máu sẽ phát điên, ham muốn giết người sẽ bộc phát, hắn mất đi khả năng nhận thức sự vật đem tất cả cho là kẻ thù. Mà khi gặp kẻ thù là phải giết. Mỗi lần phát độc hắn đều trốn ở Vô Dục cốc, nơi đó hoang vu, hắn chịu đựng nỗi đau khi phát độc mà không có người để giết cũng đã gần mười năm. Nỗi đau như nghìn đao vạn kiếm đâm vào người, người ta sẽ tưởng tượng ra cái cảnh máu sẽ từng giọt từng giọt theo kẽ tay mà chảy xuống dưới nhuộm đỏ thân bạch y của hắn, nhưng không, hoàn toàn không hề tồn tại dịch thể đáng ghê tởm đó mà chỉ có gương mặt điềm nhiên của hắn. Dường như bản thân hắn cũng đã quen dần với đau đớn đó rồi, học được cách khống chế nỗi đau. Tất cả chỉ bởi vì ánh mắt khi người đó nhìn hắn, là ghê tởm và chán ghét.
Kỳ hạn ba tháng lại sắp tới. Đêm nay trăng thật sáng, vài ngày nữa Phùng Nguyên lại có một đại hôn lễ, không khí nhộn nhịp sau bao nhiêu năm cũng quay lại với Thần vương phủ. Từ mười năm trước hắn đã không tổ chức bất kỳ chuyện vui nào trong phủ, Thần vương phủ cứ vậy mà lạnh lẽo trải qua từng ấy năm, bây giờ gia nhân trong phủ có thể nghe được tiếng vương gia nhà họ cười, nghe được tiếng vương gia nhà họ nói chuyện không ngớt. Quả thật không uổng một kiếp nhân sinh.
Về phía Tiêu Chiến, tuy y vẫn như cũ mơ thấy những giấc mơ về quá khứ của bản thể, nhưng trong tâm y vẫn vô cùng khó chịu, mỗi lần nhìn tỷ tỷ y đều sẽ thấy rất đau lòng. Không hiểu tại sao y lại cảm thấy một chuyện gì đó rất đáng sợ sắp xảy ra, mà chuyện này thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, lần đầu tiên y mong muốn phán đoán sai lầm, vì trong chuyện này tồn tại rất nhiều máu.
Trong chuyện liên hôn, chỉ cần là người biết thân phận thật sự của hai người họ có lẽ sẽ chuẩn bị thật nhiều lễ vật dâng đến trước mặt Vương Nhất Bác, bởi vì chính họ cũng cảm thấy triều đình chuẩn bị thay đổi thiên vương. Tại nơi ngự thư phòng xa hoa lạnh lẽo, Lãnh Dực xoa bóp mi tâm mệt mỏi nhìn trần điện cao vòi vọi, Lãnh Phong thân mặc tử bào quỳ phía dưới, ánh mắt không giấu được sự lo lắng cùng giận dữ.
"Phụ hoàng, tam hoàng thúc hắn..."
Lãnh Dực phất tay ra hiệu hắn không cần nói nữa. Liên Phương Nguyên Ngọc là ai chẳng lẽ hắn không biết, nàng lớn lên giống mẫu thân như đúc. Năm đó không tìm thấy xác của nàng hắn đã vô tâm mà bỏ qua, không ngờ lại một đường chạy tới Đông Phong, tự tạo nghiệt không thể sống, bây giờ có trách cũng phải trách hắn năm đó không đủ tàn nhẫn. Lẽ ra đánh chiếm được Liên Hoa nên giết Vương Nhất Bác cùng tỷ đệ họ, bây giờ còn phải ngồi nơi này tính toán giữ lại ngôi vị này cho bản thân. Nghiệp chướng.
Lãnh Phong quỳ dưới đất thật lâu mới có thể đứng dậy. Dù sao đi nữa, liên hôn này nhất định không thể thành, nếu không ngôi vị thái tử này cũng chỉ là thứ vô dụng. Môi nhếch lên nụ cười nham hiểm, kế hoạch đã nghĩ ra, có lẽ phải đem tính mạng ra cược một lần. Được ăn cả ngã về không, hắn phất tay áo rời khỏi ngự thư phòng hướng về Đông cung an dưỡng.
"Nhất Bác a~"
Tiêu Chiến nhăn mũi kéo tay Vương Nhất Bác, lão quan gia cùng một tỳ nữ thấy vậy che mắt rời khỏi Tĩnh Thất. Mắt không thấy tâm không phiền, vẫn là nên rời khỏi nơi này đi thôi. Khép chặt cánh cửa gỗ, hai người lại nhìn nhau cười đẩy ẩn ý rồi nhanh chóng bảo nhau chạy đi làm việc. Bên trong Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nhìn nhau rồi nhìn ra cửa, bọn họ như vậy là có ý gì?
"Nhiễm nhi. Ngươi tới tìm bản vương là có chuyện gì?"
Tiêu Chiến suýt là quên chính sự. Lần nữa hướng Nhất Bác mắt chớp chớp giọng điệu mang đầy tính cầu xin. Y đã kiểm chứng qua rất nhiều lần, mỗi lần cầu xin thứ gì chỉ cần mang biểu tình này liền mã đáo thành công.
"Sắp tới là đại hôn của tỷ tỷ. Ta muốn ra ngoài mua lễ vật cho tỷ ấy."
Dù sao Liên Phương Nguyên Ngọc cũng sắp sửa qua Đông Phong làm thái tử phi, xa cách ngàn dặm, hai người họ lại là thân nhân duy nhất, vẫn là nên tặng lễ vật mừng thành hôn. Tiêu Chiến xoa cằm, tên Kim chim công đó tuy hơi không đáng tin nhưng cảm nhận tình cảm hắn dành cho tỷ tỷ xem ra là thật lòng, lại còn là ân nhân của nàng. Y gật gù, đại hôn này không cần phải suy nghĩ thêm nữa rồi.
Nơi hai người họ đang đàm đạo là Tĩnh Thất, nơi này an tĩnh thi thoảng còn vương mùi tử linh. Tiêu Chiến rất yêu thích loài hoa này, dường như muốn đem cả Thần vương phủ hòa vào sắc tím nhạt cùng mùi hương ngọt ngào này. Vương Nhất Bác vừa mỉm cười nhìn y vừa đưa tay vào túi đưa ra một túi gấm màu trắng tinh thêu hình mây cuốn thoát tục, bên trong đựng rất nhiều hoàng kim. Tam vương gia cái gì cũng không thiếu, tiền cũng không.
"Tam vương gia, bên ngoài có Trần công công xin diện kiến."
Gia nhân bên ngoài cung kính đứng trong sân thông báo, Trần công công là tâm phúc của hoàng thượng, Vương Nhất Bác nói một câu biết rồi liền rời đi. Khỏi nói hắn cũng biết hoàng thượng gặp hắn vì cái gì, hắn phất tay áo tiêu dao đi qua hồ sen đỏ rực, còn không phải việc của trưởng công chúa Liên Hoa hay sao.
Tiêu Chiến ở Tĩnh Thất có chút chán liền đi loanh quanh. Tĩnh Thất được bố trí gọn gàng tươm tất, khác hẳn với Nguyệt Thất đã bị y bày bừa không còn ra hình dạng của y bên cạnh. Từ sách đến tủ trà đều không một hạt bụi, phong linh treo trước cửa thi thoảng lại uốn mình theo cơn gió mát lành kêu đinh đang vài tiếng. Đằng sau Tĩnh Thất là một hồ nước trong veo, lâu lâu còn thấy được cá chép quẫy đạp làm tung bọt nước.
Tiêu Chiến lượn lờ đến vòng thứ hai liền như bị thứ gì dẫn dắt, đột nhiên nội tâm y mãnh liệt thôi thúc y mở ngăn tủ làm bằng đàn hương sâu trong góc tường. Bên trong chỉ có một chiếc hộp nhung màu đen, lực thôi thúc càng mạnh, y mở hộp. Bên trong chỉ có một miếng ngọc bội màu đỏ. Là huyết ngọc. Tiêu Chiến tặc lưỡi, người này quả thật có tướng chân mệnh thiên tử. Không phải trong sách nói chỉ có thiên tử kế nhiệm mới có được huyết ngọc hay sao? Bên trên không phải còn tạc hình rồng?
"Nhiễm nhi! Ngươi làm gì vậy?"
Vương Nhất Bác bước vào liền thấy hộp nhung đã bị mở ra còn y đang mải mê nhìn ngắm nó. Miếng ngọc bội đó là thứ còn lại duy nhất mà hơn mấy trăm mạng người của nhà hắn liều mạng đưa cho hắn. Hình ảnh mẫu thân hắn mắt bị đâm mù chảy ra hai hàng huyết lệ đem ngọc nhét vào tay hắn rồi chết trước mặt hắn, cả đời này hắn đều không thể quên.
Tiêu Chiến nghe giọng Nhất Bác có chút giật mình. Trước giờ hắn chưa từng lớn giọng với y. Tiêu Chiến giật mình đến mức trượt tay làm rơi hộp nhung xuống đất, con ngươi hắn mở lớn, sẽ không vỡ đó chứ. Trong khoảnh khắc không nghe tiếng vỡ của miếng ngọc hắn mới đưa mắt nhìn lên, Tiêu Chiến một tay cầm miếng ngọc cúi xuống nhặt hộp nhung bỏ lại vào trong. Vương Nhất Bác mất bình tĩnh bước nhanh lại đoạt lấy hộp nhung từ tay y.
Đột ngột mất đi xúc cảm ở tay cùng ánh mắt lạnh nhạt của hắn nhìn y khiến Tiêu Chiến sững sờ. Hai tay vẫn như vậy để trước không trung, miệng không tự chủ được mà nói ra lắp bắp vài tiếng.
"Miếng huyết ngọc đó..."
"Không liên quan đến ngươi!"
Không để y nói hết câu, giọng nói lạnh lẽo khác với thường ngày như đâm thẳng vào đại não khiến y ngộ ra nhiều việc. Tiêu Chiến buông thõng hai tay, nhìn hắn, nhìn vào đôi đồng tử màu hổ phách của hắn, y mỉm cười chua xót cùng bất lực. Được hắn nuông chiều lại khiến y quên mất y là Tiêu Chiến không phải Bắc Đường Mặc Nhiễm. Càng khiến y quên mất năm đó là ai hủy diệt Liên Hoa, bây giờ thân phận của y là gì, thân phận của hắn lại là gì. Hắn là tam vương gia, là Chiến thần Phùng Nguyên, còn y chỉ là một thái tử vong quốc sống trong phủ của kẻ thù. Nực cười thật.
Đối diện với nụ cười vừa đau thương vừa chán ghét của y, Vương Nhất Bác nhận ra mình vừa làm những gì. Không liên quan đến ngươi ư? Những việc này chính hắn là người ép y can thiệp vào cuộc sống của hắn. Vậy là hắn nói không liên quan đến y ư?
"Nhiễm nhi. Ta..."
Tiêu Chiến cúi người kính lễ, ngữ khí cùng dáng vẻ theo tiêu chuẩn của hàng chục gia nhân trong Thần vương phủ, thậm chí là giống như hàng ngàn hàng vạn bách tính Phùng Nguyên, y cúi đầu trước hắn. Hắn lặng người nhìn sự cung kính của y.
"Tam vương gia. Là tiểu nhân đã mạo phạm. Tuyệt đối không có lần sau, mong tam vương gia bỏ qua."
Lời nói nghẹn đến cổ họng liền không thể nào thoát ra thành tiếng. Hắn trơ mắt nhìn đỉnh đầu y vẫn giữa nguyên mà cúi đầu với hắn, hắn im lặng, y trực tiếp quỳ xuống. Tiếng đầu gối va chạm với sàn gỗ cộp một tiếng.
"Vương gia."
Vương Nhất Bác nhìn y quỳ xuống sàn gỗ lạnh lẽo, y vẫn một mực không ngước lên nhìn hắn, hắn bây giờ cũng cảm thấy sợ hãi ánh mắt của y, liệu ánh mắt đó có giống như mười năm trước y đã nhìn hắn? Vương Nhất Bác hoảng hốt muốn đỡ y đứng dậy nhưng tay vừa đưa ra liền bị y tận lực tránh đi. Y nghiêng vai qua một bên để bàn tay hắn đơn độc giữa không trung.
"Nhiễm nhi. Xin lỗi. Ta... vừa rồi..."
Ngoài xin lỗi ra hắn không còn biết làm gì khác. Tiêu Chiến vẫn cúi đầu, giọng nói y nhàn nhạt đầy cung kính.
"Vương gia không làm gì sai. Là do tiểu nhân không biết thân phận mạo phạm vương gia."
Thân phận? Ngươi trong lòng bản vương có thân phận gì ngươi còn không nhận ra? Thiên hạ này căn bản không đáng giá bằng ngươi. Nhưng lời này có thể nói ra hay sao? Người vừa nói chuyện của mình không liên quan đến y không phải hắn hay sao. Y vẫn bảo trì quỳ dưới sàn, hắn lắp bắp nói ra vài câu không rõ ý.
"Cái vừa rồi... bản vương không có ý trách ngươi... chỉ là ta... ngươi đứng dậy trước đi."
Tiêu Chiến chắp tay.
"Tạ ơn vương gia."
Vừa nói dứt lời y liền đứng dậy y vẫn cúi đầu trước hắn, y lùi một bước kéo dãn khoảng cách của hai người, chưa bao giờ Vương Nhất Bác cảm thấy y xa mình như vậy, dù vươn tay hàng nghìn lần cũng sẽ không thể chạm tới.
"Vậy không còn gì khác tiểu nhân cáo lui."
Y cong mình lùi ra cửa lạnh nhạt bước đi. Vương Nhất Bác vươn tay chỉ đủ cảm nhận chút cảm xúc mong manh của vạt hắc y trước mặt rồi từ từ biến mất. Cánh cửa khép lại, y chỉ để lại cho hắn một bóng lưng, hắn ngồi xuống, một giọt nước mắt lóng lánh trượt theo gò má tinh tế của hắn rơi xuống. Bao lâu rồi hắn chưa khóc, cũng là từ mười năm trước rồi đi.
Mấy ngày qua nghe y gọi Nhất Bác Nhất Bác đã quen rồi, bây giờ gọi vương gia liền thấy không quen nữa. Nhìn y với mình không chút phòng bị lúc nào cũng hướng mình làm nũng bây giờ y cung kính lùi thật xa hắn liền thấy không quen. Có ý bên cạnh đã quen rồi giờ y bỏ đi liền không quen nữa. Vương Nhất Bác, ngươi thật tham lam, cũng thật đáng thương. Người yêu y nhất là hắn, người muốn bảo hộ y dù vạn kiếp luân hồi cũng là hắn, người thương tổn y hết lần này đến lần khác cũng là hắn.
Kiếp này hắn và y, định sẵn không chung đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...