Vân Khuynh Thiên Khuyết

Lúc Phượng Anh trở lại trong xe, Khánh Nhiễm đã dựa vào vách xe ngủ
thiếp đi, có lẽ do nội thượng chưa lành hẳn, lại thêm những động tác đảo lộn vừa rồi làm tiêu hao tinh thần, nàng ngủ cực trầm.

Phượng Anh nhìn nàng nhắm chặt mắt, ánh mắt khẽ chớp động. Gương mặt
nàng tuy đã cải trang rất nhiều, nhưng hàng lông mi vẫn thật dài, những
đường nét thanh tú của khuôn mặt đều bày ra sự xinh đẹp dưới lớp mặt nạ
che giấu.

Trước mắt Phượng Anh chợt lướt qua hình ảnh cô gái áo đỏ nhẹ nhàng
khinh vũ hôm đó, làm kinh động huyên náo cả đại điện, hắn nhíu mày cười
khẽ, chậm rãi đến gần Khánh Nhiễm, đưa tay ấn nhẹ vào huyệt ngủ của
nàng. Thân mình Khánh Nhiễm vốn còn cương trực tựa vào vách xe liền mềm
nhũn ngã xuống.

Phượng Anh vừa lúc đón lấy, để nàng tựa vào lòng mình, cúi người ôm
nàng đặt lên nhuyễn tháp, giúp nàng đắp áo khoát lông chồn. Hắn gõ nhẹ
vào vách xe, xe ngựa lại lăn bánh chuyển động.

Phượng Anh lại ngồi vào chiếc ghế cứng Khánh Nhiễm vừa ngồi, chỉ cảm
thấy mùi hương âm ỷ trên người Khánh Nhiễm xông từng đợt vào mũi, lại
nâng ống tay áo lên ngửi thử, không khỏi nhíu mày thở dài. Hắn nhìn về
phía Khánh Nhiễm đang ngủ nặng nề, hơi mím môi, thầm nghĩ bộ quần áo
trên người quả thật cẩn phải thay đổi.

Hắn đưa tay đẩy cửa sổ, gió mát thổi vào, thế này mới cảm thấy hô hấp thông thuận không ít.

Tùy tay cầm một quyển sách đặt trên tiểu bàn, dựa vào cửa sổ xe, bắt đầu lật xem.


Lúc Khánh Nhiễm tỉnh lại chỉ cảm thấy dưới người rung chuyển, nàng
nhịn không được hơi chau mày, nhất thời không biết mình đang ở phương
nào. Ý thức hơi thanh tỉnh, nàng đột nhiên giật mình, mở mắt ra.

Lọt vào trong tầm mắt, một người mặc quần áo thanh sam, ngồi đưa lưng về phía nàng đang nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, sống lưng hắn thẳng
tắp, giống như cây tùng xanh, đúng là Phượng Anh.

Dường như hắn nhận thấy điều gì, bỗng nhiên quay đầu lại, chính lúc đón nhận đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm của Khánh Nhiễm.

Khánh Nhiễm sửng sốt, bối rối dời ánh mắt, có chút ngượng ngùng ho
nhẹ một tiếng, từ trên giường đứng dậy. Áo khoát chồn màu trắng trên vai rơi xuống, dưới ánh đèn, lớp lông áo ở cổ bất ngờ bị đen một mảng, đúng là nơi mà cổ nàng vừa chạm vào.

Khánh Nhiễm ngẩng đầu, mắt thấy ánh mắt Phượng Anh cũng dừng trên lớp áo khoát, mặt nàng không khỏi đỏ lên. Dũng khí muốn dùng cả người hun
chết Phượng Anh đã không thấy, trong xe ngựa tĩnh lặng không một tiếng
động, dưới ánh mắt ngậm cười của hắn, Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy một trận
xấu hổ.

“Rất nhanh sẽ đến được Hồng Hà trấn, có đói bụng không?”

Phượng Anh thấy nàng cười, cũng hơi sửng sốt, giương giọng ra phía ngoài phân phó: “Đi nhanh một chút.”

Xa phu lên tiếng trả lời, hét lớn giơ roi rựa, xe ngựa nhoáng lên,
lăn bánh chạy nhanh đến phía trước. Khánh Nhiễm mở cửa sổ xe bên cạnh,
ló đầu ra nhìn.

Phía trước và sau xe ngựa đều có mười kỵ mã tiền hô hậu ủng, những

nam tử ngồi trên ngựa mặc hắc y buộc áo giáp, dáng vẻ quắc thước. Mắt
thấy những thị nữ đi theo xe ra khỏi thành đã không thấy, nàng hơi cúi
mắt, cũng không nói nhiều, dựa vào cửa xe đón lấy làn gió mát lạnh.

Qủa thực không bao lâu xe ngựa đã tiến vào một tòa trấn nhỏ, Khánh
Nhiễm ngửa đầu nhìn ra xa, đúng là Hồng Hà trấn. Đây là đường phía đông
dẫn đến Diệu quốc, tuy Vân Đãng Sơn mà Khánh Nhiễm sống mấy năm nay là
biên cảnh của Chiến quốc và Tinh quốc, nhưng Tinh và Diệu vốn là hai
nước lân cận nhau.

Ngược lại những thành trấn phía đông Thước Ca thành nàng hiểu rất rõ, trong lòng hơi an tâm, nhưng trên mặt vẫn duy trì sự lạnh lùng, Khánh
Nhiễm hơi ngẩn ra, ngẩng đầu chạm vào một làn mưa lạnh đang rơi xuống.

“Cẩn thận cảm lạnh, vào trong đi.”

Thanh âm thư nhã của Phượng Anh truyền đến, Khánh Nhiễm gật đầu, thò
người vào bên trong xe ngựa, đem cửa sổ đóng lại. Lúc quay đầu thấy
gương mặt Phượng Anh có ý cười, trong mắt hiện lên sự quan tâm lo lắng,
thật thật giả giả lại không thể nhìn rõ.

Nàng cười yếu ớt đáp trả rồi dời ánh mắt sang nơi khác, cũng không có lòng tìm hiểu nhiều hơn nữa.

Dù sao dùng mặt lạnh đối diện với người này cũng vô ích, hai người
lại không có thù sâu hận lớn gì, nếu thật sự tính toán kỹ càng, ngược
lại Phượng Anh đã giúp nàng không ít.


Chỉ nói bây giờ, có khả năng hắn vẫn vì chuyện hỏa dược mà không cho
phép nàng rơi vào tay kẻ khác, nếu không chính là muốn thu nàng về bên
mình sử dụng. Nhưng không phải nàng cũng muốn nhân tiện này dựa vào hắn
rời khỏi Thước Ca thành sao?

Ai cũng không thể so với ai bỏ ra một phần chân thành, cũng không thể so bì mình cao thượng nhiều hơn hay ít hơn, vậy thì cần gì phải tính
toán chi li. Hơn nữa Phượng Anh cũng chưa từng chân chính làm hại nàng,
ngược lại còn giúp nàng chữa thương, trong chốc lát Khánh Nhiễm cũng cảm thấy thoải mái trở lại.

Đi theo hắn như vậy thật ra cũng không tồi, ít nhất sẽ không phải
chịu đói chịu lạnh, chờ đến lúc muốn rời đi, chỉ cần nghĩ biện pháp
thoát khỏi hắn là được, hầu hết sẽ có cơ hội. Lúc này, ngược lại nàng
cũng không ngại bình tĩnh cùng hắn ở chung thật tốt, dù sao việc đưa tay đánh một người luôn có gương mặt tươi cười như vậy, chính bản thân mình vẫn còn thiếu công lực.

Trong lúc Khánh Nhiễm suy nghĩ, xe ngựa đã dừng lại bên ngoài một lữ
quán, Phượng Anh nhảy xuống xe ngựa, sớm đã có hạ nhân che ô, hắn khép
áo khoát lông chồn, xoay người lại cười, hướng Khánh Nhiễm đưa tay đến.

Khánh Nhiễm sửng sốt, liếc nhìn ngón tay thon dài hắn với tới, hơi nhíu mày: “Phượng đại ca nhìn ta như vậy sẽ cần sao?”

Nàng nói xong đã vung tay, phất vạt áo, nhảy xuống xe ngựa, thân ảnh
nhoáng lên vòng qua người Phượng Anh, cất bước nhập vào màn mưa.

Ngón tay đang nâng lên của Phượng Anh khẽ nhúc nhích, nhận lấy chiếc
khăn gấm người hầu dâng lên, lau đi những hạt mưa rơi trên đó, theo bước tiến vào quán trọ.

Hồng Hà trấn là một tòa trấn nhỏ, nhà trọ rất đơn sơ, nhưng may mắn
nơi này không có nhiều khách nhân, cũng miễn cưỡng chứa được một đội
người bọn họ.

Phượng Anh vào lữ quán, hướng Khánh Nhiễm khách sáo vài tiếng rồi tự

mình tiến vào phòng, dưới ánh đèn hắn tựa hồ nhìn thấy vật gì, dùng bút
viết vài cái. Khánh Nhiễm nghĩ rằng Phượng Anh thân là Quyền tướng,
chẳng qua bí mật giao chuyển linh tinh gì đó, liếc mắt vài lần liền mất
đi hứng thú, vẫn ngồi ngẩn người ở đại sảnh.

Những thị vệ rất có trật tự, hoặc là ngồi uống trà, hoặc vội vàng
chuẩn bị thức ăn, đun nước nóng để tắm cho Phượng Anh. Khiến chủ quán sợ hãi đứng ngây ngốc một bên, không biết làm sao.

Khánh Nhiễm đã sớm nghe nói Phượng tướng của Diệu quốc sống xa hoa,
đến bây giờ xuất môn đều là tiền hô hậu ủng, hôm nay được nhìn thấy,
trong lòng không khỏi cười giễu. Thằng nhãi này tuổi trẻ đắc chí, một
tay che trời, nhưng không biết đã cướp đi bao nhiêu mồ hôi nước mắt của
bá tánh.

“Công tử, nước ấm đã chuẩn bị tốt, công tử thỉnh.” Một nam tử có tướng mạo anh tuấn tiến lên cúi đầu nói.

Khánh Nhiễm sửng sốt, không ngờ mình cũng có thể được hưởng lây, nghĩ đến những lời phỉ báng trong lòng vừa rồi, khóe môi không khỏi vụt qua
một tia chế nhạo. Theo nam tử kia vào phòng, ánh mắt liếc đến một bộ thu sam màu trắng được thêu viền kiểu nam đang đặt trên bồn tắm, ý cười của Khánh Nhiễm không khỏi sâu hơn.

Đưa tay chạm thử nước, vừa đủ, khí nóng bốc lên, mơ hồ có một mùi
hương thoang thoảng tỏa ra, Khánh Nhiễm nâng ống tay áo ngửi dưới người, hô hấp cứng lại. Nhớ tới tình cảnh trong xe ngựa vừa rồi, Phượng Anh có lẽ là người chú trọng sự tao nhã, lúc ấy chịu mùi hôi thối trên người
nàng, còn phải liên tục cười yếu ớt, nhất định là tâm lý không được
thoải mái.

Trong lòng Khánh Nhiễm lại dâng lên một tia đắc ý, tâm tình thoải mái liền cởi quần áo nhảy vào trong nước. Tắm rửa sạch sẽ, đem bộ trường
sam được thêu khéo léo kia mặc vào, ngồi trước một cái gương đồng nhỏ.
Nhìn trong kính phản chiếu một gương mặt thanh nhã, ánh mắt nàng khẽ
đông lại, hơi trầm tư.

Xoay người lục lọi vài bình sứ bên trong bộ y phục rách rưới, đây
đúng là vật dùng để dịch dung của nàng, nàng kéo môi cười, một lần nữa ở trước gương ngồi xuống, bắt đầu bận rộn lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận