Văn Hương Nguyệt


Năm năm … năm năm.
Mưa bụi giăng đầy núi, đồng lúa óng ánh trải màu vàng, hạnh hồng liễu xanh lê trắng, khí trời sương mù vây quanh bờ sông cạnh đồng ruộng bên sườn núi. Một cành hoa đào trên quan đạo quệt vào đỉnh xe, lập tức loạn hồng như mưa, bay tán loạn.
Hương Quế nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới Hương Ngọc cùng đứa con bướng bỉnh của nàng, không khỏi khe khẽ thở dài.
Phượng Nhạn Bắc nằm nửa người trên tháp cẩm đọc sách, nghe thấy tiếng dương mắt, lẳng lặng nhìn nàng sau một lúc lâu, sau đó khởi động thân mình, ống tay áo giương lên, đem nàng ôm vào trong lòng.
“ Chúng ta còn trẻ, chờ thân mình nàng khỏe hơn, lại sinh đứa nhỏ a”. Nhiều năm như vậy, hắn đã rõ ràng cái gì nàng cũng giữ trong lòng, cũng không chủ động yêu cầu điều gì. Vì thế không biết từ khi nào, hắn học cách đoán lòng nàng qua những biểu tình rất nhỏ. Vốn hắn rất thông minh, một khi dụng tâm làm việc, tự nhiên không gì có thể làm khó hắn.
Hương Quế khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết, nhưng lại ngừng lại một chút, vẫn là không nhịn được.
“A Ngọc …con của A Ngọc thật đáng yêu”. Nàng cười, giống như thuận miệng nói ra, nhưng Phượng Nhạn Bắc lại thấy được trong đó ẩn chứa hâm mộ cùng chua sót.
Buộc chặt cánh tay, cảm giác được thân thể trong lòng rốt cuộc không gầy yếu như trước, hắn hừ nhẹ : “ Đáng yêu chỗ nào? Mũi thì tẹt, mắt thì nhỏ, tóc thì vàng hoe …”. Ánh mắt quét qua khuôn mặt hướng ngoài cửa sổ của nàng, trong mắt hắn lộ ra mong mỏi: “ Chờ con chúng ta sinh ra, tất nhiên so với tiểu tử kia đáng yêu không biết bao nhiêu lần”.
Hương Quế rốt cuộc bị chọc cười, “Đúng vậy, nếu đứa nhỏ đẹp bằng một nửa của chàng thôi, trên đời này cũng ít có người so được”. Nàng nói nhỏ, nâng tay lên, khẽ vuốt mặt của hắn, trong lòng than tiếc. Đã ở chung rất lâu, nàng vẫn thường thường nhìn hắn ngẩn người, từ đầu tới cuối nàng không thể tin được. mình sẽ cùng ánh trăng này gần nhau như vậy.

Phượng Nhạn Bắc đắc ý, cười đến mặt mày tung bay, nghiêng đầu hôn mặt Hương Quế, dịu dàng nói: “ Nhưng tính tình không thể hư hỏng như ta, bằng không sẽ cho nàng chịu khổ …”. Hiển nhiên là muốn chính mình cho nàng ăn đau khổ, hắn không tiếng động thở dài, hai chân đặt xuống ngồi thẳng thân thể, vươn tay chỉ ra ngoài cửa sổ, chuyển đề tài: “ Nơi đó là rừng hạnh, đi qua không đến mười dặm, chính là biệt viện mới xây, lão thần y ở trong thôn cách biệt viện không xa”. Hắn nói vừa cẩn thận lại dịu dàng, nếu quan viên trong triều nhìn thấy, tất nhiên sẽ ngạc nhiên vì sự săn sóc của hắn. Nhưng những người hiểu biết hắn sâu vô cùng đều hiểu, một khi có được trái tim hắn, sẽ được hắn dùng tất cả mọi thứ hắn có mà đối đãi.
Xe ngựa kêu lộc cộc, quẹo vào một đường nhỏ trên quan đạo. Có thể do vấp phải hòn đá, phát ra một tiếng vỡ rền vang, thân xe nhẹ nhàng lung lay một chút, Phượng Nhạn Bắc cực kỳ tự nhiên ôm chặt Hương Quế.
“ Gia, nơi này không ở lâu dài, xây phòng chỉ sợ sẽ lãng phí”. Hương Quế thấp giọng nói, thật sự không quen với thói xa xỉ của hoàng tộc, nhất là vì nàng, sẽ làm cho nàng cảm thấy bất an. Sống qua những ngày gian khổ, liền không thể học được cách tiêu xài lãng phí.
Phượng Nhạn Bắc hiểu nàng, nghe vậy mỉm cười, không chút hoang mang nói: “Chẳng phải nàng thích nơi như thế này sao? Nơi này lại cách kinh thành không xa, về sau chúng ta thường xuyên tới đây ở mấy ngày, như thế sẽ không lãng phí”. Nàng không thích xa hoa, không thích phô trương, hắn liền nghe theo ý của nàng, xuất môn ngoại trừ mang theo một ẩn vệ với xa phu, đều không mang theo những người khác, ngay cả biệt viện trong này, cũng chỉ kiến tạo theo tiểu viện nhà nông, lấy giản dị vững chãi làm chủ, không có chút khí phái nào của hoàng tộc. Nếu bị những người rảnh rỗi trong kinh biết, chỉ sợ lại là một đề tài câu chuyện kéo dài không dứt.
“Ưm”. Hương Quế đáp lời, ngực ấm áp. Hắn luôn như thế này suy nghĩ chi đáo cho nàng, nàng cảm thấy cho dù đem cả trái tim lấy ra dâng tới trước mặt hắn cũng không đủ. Xe ngựa vững vàng lăn qua một cây cầu đá, Hương Quế nhìn dòng nước chảy róc rách ngang qua bóng liễu, trong lòng không khỏi rung động.
“Chúng ta xuống xe bước qua đi”. Nàng nói, quay đầu khát vọng nhìn về người bên cạnh.
Phượng Nhạn Bắc không trả lời, nhưng lập tức hô ngừng xe ngựa, sau đó tự mình xuống xe trước một bước, xòe ô ra, thế này mới quay lại đỡ Hương Quế, hai người đều bước xuống, liền bảo xe ngựa rời đi.
Nơi xe ngựa dừng đúng là giữa cầu, thân cầu do những tảng đá lớn hợp lại kết thành, mặt đá sớm bị mài bóng loáng như ngọc, bị nước mưa tẩm ẩm ướt, nhiều chỗ có thể thấy được dấu vết đại diện cho năm tháng như vết rách cùng khe nứt, giữa những tảng đá có cỏ dại giao tạp, một đóa bồ công anh sớm nở cô độc phiêu linh ở giữa cầu, run rẩy trong làn gió xuân se lạnh. Dưới cầu nước chảy rất cạn, trong suốt có thể đếm được đá cuội bên trong.
Thấy Hương Quế khát vọng nhìn dòng suối dưới cầu, Phượng Nhạn Bắc không dấu vết nắm chặt tay nàng, ôn nhu nói: “Chờ chân của nàng khỏi hẳn, thời tiết sang hè ta sẽ cùng nàng tới đây, dẫn nàng xuống nước lội chơi”. Lúc trước chân nàng bị gãy, không được nối lại một cách chuyên nghiệp, sai lầm vị trí, cho nên không chỉ ảnh hưởng tới hành động của nàng, còn khiến khi thời tiết chuyển mùa se lạnh đau nhức không thể đi lại được. Mấy năm nay, cho dù nàng đau buổi tối ngủ không yên, nhưng khi đối mặt hắn vẫn cười dài không mang theo một tia oán hận. Nàng đau, hắn càng đau, còn có sợ hãi nói không nên lời. Đôi khi thậm chí hắn hy vọng, nàng đã nhớ lại tất cả, cũng tha thứ hắn.

Hương Quế lấy lại tinh thần, nhợt nhạt cười với hắn: “ Ta đã đỡ, có điều nhớ tới trước kia”. Có lẽ nàng từng có trí nhớ không tốt với nước, nhưng bắt đầu từ ngày nào đó khi tay hắn nắm chặt tay nàng, nàng đã không còn sợ hãi. Trên đời này ngoại trừ tin tưởng chính là hoài nghi, nàng không muốn nghi thần nghi quỷ mà sống không yên, vì thế nàng lựa chọn tin tưởng. Mà sự thật chứng minh, lựa chọn của nàng là chính xác.
Hai người lững thững đi qua cầu đá, tiếp giáp chân cầu là một con đường đất cực kỳ vững chắc, ở giữa pha vào một ít hòn đá nhỏ trơn trượt. Hai bên cỏ dại mọc đầy, từ đường mòn kéo dài đến chân mây như trong rừng hoa hạnh. “Trước kia? Nói nghe một chút”. Lần đầu tiên Phượng Nhạn Bắc nghe Hương Quế đề cập đến quá khứ của nàng, không khỏi cảm thấy hứng thú. Hương Quế cười, cũng không trả lời ngay, cho đến khi hai người đi vào rừng hạnh mới nhẹ nhàng nói: “ Trước nhà có một con đường cạnh hồ, bên trong nở đầy hoa sen, bên đường có liễu … Trí nhớ của ta không tốt lắm, rất nhiều chuyện không nhớ rõ”.
Khó được nghe nàng nói lên chuyện của chính mình, Phượng Nhạn Bắc sao có thể cứ như vậy bỏ qua, vì thế giống như thuận miệng, lại dễ dàng đem quá khứ trước kia của nàng sờ soạng rành mạch.
Quê nhà của Hương Quế là một nơi tên Liễu Trấn, nguyên bản nàng họ Ninh, nhũ danh là Liễu nhi. Phụ thân thích uống rượu ham bài bạc, mẫu thân không chịu nổi, vào năm nàng 17 tuổi liền bỏ lại con gái cùng phu quân đi theo người khác, nàng đi theo phụ thân, không thể tránh khỏi vận mệnh bị bán. Nàng nói có vẻ bình thường, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười nhợt nhạt, dường như những năm tháng này chẳng có gì không chịu nổi. Nhưng nàng càng nhẹ nhàng bâng quơ, Phượng Nhạn Bắc càng biết chua xót trong đó, có điều hiểu được nữ nhân này đã quen làm tất cả đau khổ trở nên mờ nhạt.
“ Nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta sao?” Hắn đột nhiên chuyển đề tài, hỏi một vấn đề mà chính hắn mơ hồ nhiều năm cũng không dám đề cập. Dường như hắn có thể khẳng định, cho dù sau khi gặp hắn nàng nhận hết khổ sở, nàng nói ra miệng vẫn là khoảnh khắc tốt đẹp trong nháy mắt mà hắn căn bản không hề có ấn tượng. Qủa nhiên, Hương Quế nghe vậy mỉm cười, trong mắt tràn đầy dịu dàng cùng hoài niệm.
“ Sao có thể không nhớ rõ”. Thanh âm nàng thực mềm thực ôn nhu. “Chàng cưỡi ở trên lưng Phi Hồng, mặc cẩm bào màu trắng, phía sau đi theo ‘Ngự phong thập tam kỵ”, tựa như thiên thần …”. Nghe nàng khen chính mình, tất nhiên Phượng Nhạn Bắc thực vui vẻ, nhưng trong lòng càng nhiều lo sợ và nghi hoặc, bởi vì hắn căn bản không nhớ nổi một màn này xảy ra khi nào, bàn tay cầm tay Hương Quế không khỏi nắm chặt, sợ hãi nàng hỏi lại. Cũng may Hương Quế đắm chìm trong chuyện cũ, không chú ý tới khác thường của hắn.
“Chàng đến tìm Mạc Thương cô nương, chàng cầm lấy tay nàng, nàng chỉ nhẹ nhàng nhảy lên, liền dừng ở trước người chàng, động tác kia cực kỳ đẹp mắt!”. Nàng nói xong, phút cuối cùng lại bổ sung một câu, “Ngày ấy chàng đi Tây Ngô đón công chúa trở về, Thập Tam gia cũng một thân áo trắng ngồi trên Phi Hồng, cười thực ôn hòa, giống như chàng khi mới gặp”.
Phượng Nhạn Bắc nghe được sắc mặt trở nên trắng, bỗng dưng đem ô nhét vào trong tay Hương Quế, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của nàng cúi lưng ngồi xổm trước mặt nàng, không chút để ý một thân hoa phục bị nước bùn làm bẩn.
“Gia, chàng …” Hương Quế thất thố.
“Lên đi”. Phượng Nhạn Bắc mệnh lệnh, không giải thích. Hắn dẫn đường cho nàng nói, những hoài niệm làm cho nàng cảm thấy thực tốt đẹp lại làm cho hắn rất khó chịu, hắn muốn càng gần sát lòng nàng thêm một ít.

“Ta, chân ta không đau, còn có thể đi được”. Mặt Hương Quế ửng đỏ, không quá tự nhiên giải thích. Mấy năm nay hắn đối với nàng tốt lắm, thường thường làm cho nàng cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
“Lên đi”. Ngữ khí của Phượng Nhạn Bắc cứng rắn, không cho cự tuyệt.
Hương Quế xưa nay không thể xoay chuyển được hắn, bất đắc dĩ chỉ có thể ngoan ngoãn nằm úp sấp lên lưng hắn, sau đó bị hắn dễ dàng cõng lên.
“Nặng không?”. Nàng hỏi, tay ôm lấy cổ của hắn, một lọn tóc từ thái dương rớt xuống, ngứa cổ hắn.
“Không nặng”. Phượng Nhạn Bắc cười, “Như vậy ta có giống thiên thần?”. Thiên thần cái gì, chẳng qua chỉ là chút hư ảo không có thật, hắn thà rằng làm một tục nhân bình thường, có thể chia sẻ cùng nàng hỉ nộ ái ố .
Hương Quế mỉm cười, biết tính tình không được tự nhiên của hắn lại tái phát, dỗ.
“Chàng vẫn đẹp mặt như thiên thần, có điều là nhà chúng ta”. Hắn thích nàng nói lời thân mật, chẳng qua cho tới bây giờ nàng nói không quen, đây đã là cực hạn.
Phượng Nhạn Bắc thoải mái cười to, đối diện một mục đồng đang dắt trâu đi tới, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, không khỏi nhìn ngây người, cho đến khi trâu đi tới phía trước, dây cương trong tay giật mạnh làm hắn lảo đảo, hắn mới lấy lại tinh thần, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đỏ bừng.
Hương Quế nhìn thấy, nhịn không được chôn mặt trên cổ Phượng Nhạn Bắc, cười đến cả người phát run.
Phượng Nhạn Bắc thở dài, tiếp tục đề tài trước đó, “Ta đem Tiểu Thương mang trên lưng ngựa, còn nàng?”. Hắn vốn không nên hỏi như vậy, nhưng khát vọng tìm về những thứ đã bỏ qua còn hơn tất cả, nàng không quên, hắn càng không cho phép mình quên. Tư duy của hắn toát ra quá nhanh, Hương Quế sợ run, mới lắng đọng lại tình hình lúc đó.

“Chàng tất nhiên không nhớ nổi lần đó”. Hắn căn bản ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn nàng một cái, sao có thể nhớ rõ, đối với việc này, nàng cũng không oán hắn. “Đó là khi ở quân doanh tây bắc, ta giặt quần áo ở bờ sông, sau đó Mạc Thương cô nương đột nhiên xuất hiện, nàng không chê thân phận của ta, chủ động cùng ta nói chuyện … Sau đó chàng mang theo thuộc hạ tìm đến, mang nàng về”.
Không biết khi nào đã ra khỏi rừng hoa hạnh, phía trước là một cánh đồng cải dầu vàng óng ánh, bờ ruộng bên trong tung hoành ngang dọc, đối diện cánh đồng là dãy núi thấp sương mù bao phủ như ẩn như hiện.
“Nàng thì sao?” Phượng Nhạn Bắc hỏi, ngực hơi hơi có chút cứng lại, tuy rằng trong lòng có thể đoán ra thái độ của mình lúc đó, lại vẫn cố chấp muốn từ trong miệng nàng biết được đáp án.
Hương Quế lại lơ đễnh, cười nói: “Chàng quên, trên chiến mã không thể mang theo doanh kỹ a. Ta tất nhiên tự mình đi về, huống chi ta còn mang theo chậu đâu”.
Phượng Nhạn Bắc không nói, bạc môi nhếch lên, giống như đang phát tiết cái gì, đi nhanh dị thường.
“Sao lại tức giận?”. Mấy năm trôi qua, Hương Quế đã không hề sợ hắn, chỉ là có chút lo lắng.
“Không”. Phượng Nhạn Bắc rầu rĩ trả lời, đi hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu hướng về phía sau lưng không có một bóng người lớn tiếng nói: “Phượng Linh, dắt Phi Hồng đến cho ta”.
Hương Quế giật mình, vừa bất đắc dĩ, lại mềm lòng, không khỏi ôm chặt lấy cổ hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: “Ta biết chàng rất tốt với ta. Những chuyện đã qua, không cần so đo nữa”.
Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu nàng nói như vậy, nhưng hắn luôn không bỏ xuống được, hắn là người như thế này, khi không thèm để ý, ngay cả liếc mắt một cái cũng lười, khi để ý, lại thâu tâm đào phế *, chỉ sợ chưa cho ngươi điều tốt nhất.
Cho nên, có thể có được sự ái mộ của hắn, Hương Quế hiểu rằng chính mình nên cảm thấy mãn nguyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui