.
Lục Diễn tới Kim Điện vừa đúng giờ, xe mới vừa dừng lại bảo vệ đứng lập tức đi tới mở cửa ra, sau khi thấy là Lục Diễn hắn ta lại càng tươi cười ân cần, thắt lưng cũng hạ thấp xuống, “Lục ca, anh đã tới.”
Số lần Lục Diễn đến Kim Điện không tính là nhiều, chỉ có điều có vài lần hắn cùng tới với Hạ Minh, hơn nữa chuyện lần đầu tiên hắn tới Kim Điện lúc ấy rất gây huyên náo, thoáng chốc hắn liền trở thành đề tài đứng đầu Kim Điện. Cho nên trong mắt đám nhân viên ở đây thân phận của hắn dĩ nhiên khác biệt.
Lục Diễn gật đầu, “Tôi tìm Trần Việt và Tô Hi, bọn họ đã tới chưa?”
Bảo vệ vội vàng gật đầu đáp, “Trần thiếu và Tô thiếu mới đến, hiện tại đang ở trong phòng 2315. Em cho người dẫn anh vào.”
Đám Trần Việt, Tô Hi đều là khách hàng quen thuộc của Kim Điện, chỉ cần không phải mới tới thì đều biết rõ bọn họ.
“Không cần, tự tôi tìm được.” Lục Diễn nói xong, chỉ chỉ Tống Huy đang lái xe đi tới chỗ đỗ, “Đợi lát nữa trợ lý của tôi lại đây cậu tìm người đưa cậu ấy lên.”
“Vâng.”
Thời điểm Lục Diễn đẩy cửa đi vào, trong phòng chỉ có mấy vị công tử nhà giàu kia mà thôi. Mỗi lần chỉ cần có Lục Diễn tới dự, bọn họ chưa bao giờ cho gọi đám oanh oanh yến yến. Vừa bởi vì biết Lục Diễn không thích những người đó, vừa vì không dám khiến Tô lão đại bị cắm sừng.
Nhìn thấy Lục Diễn tiến vào, mấy người đều khoan khoái đứng lên, cung kính kêu một tiếng, “Lục ca.”
Lục Diễn mỉm cười chào lại từng người một.
Tô Hi nhìn nhìn phía sau Lục Diễn, không thấy có những người khác, hơi có chút thất vọng, “Lục ca, sao ông quỷ Tô Quyết kia không đi với anh.”
“Hử? Anh còn tưởng rằng hôm nay chỉ mời anh, thế nào, Tô Quyết mới là nhân vật chính sao?” Lục Diễn trêu chọc.
“Đương nhiên không phải.” Tô Hi vội vàng giải thích, “Đây không phải là vì mỗi lần tên kia đều đi theo anh sao.”
“Trùng hợp gặp nhau mà thôi.” Lục Diễn khẽ cười, “Có điều chỉ e là hiện tại người cậu ấy không muốn cùng xuất hiện nhất là anh.”
“Ha ha, tuyệt đối là như vậy.” Vài người nghĩ đến lần trước đụng tới dáng vẻ chật vật của Tô Quyết, cũng nhịn không được phì cười, “Nếu để người ta chụp được ảnh ổng cùng xuất hiện tại Kim Điện với Lục ca, ổng dẫu có mười cái miệng cũng không thanh minh hết.”
“Em hiện tại mới cảm thấy sức mạnh dư luận thật sự là quá khủng khiếp!” Tuy rằng đương sự không ở đây, những người này tuyệt đối cũng không để ý việc sau lưng bỏ đá xuống giếng.
“Ai bảo Tô Quyết bình thường hoa tâm thế chứ, mượn cơ hội này trị cậu ta cũng tốt. Nói không chừng thật sự bẻ một vị thiếu gia hoa tâm thành người đàn ông chung tình cũng nên, chúng ta đây chính là đang làm việc thiện.”
Cười Tô Quyết xong, tâm tính tò mò lại nổi lên, có người hỏi, “Nói chứ Lục ca, anh với Tô lão đại rốt cuộc lúc nào… ừm, công khai vậy?”
“Nhanh thôi.” Lục Diễn cười đáp, “Anh đang chờ cơ hội thích hợp.”
“Ai nha, Lục ca, hai anh có định tổ chức hôn lễ không?”
“Anh cũng có dự định rồi.” Tuy rằng còn chưa bàn bạc với Tô Mạc nhưng Lục Diễn tin tưởng, chỉ cần mình nói ra đối phương nhất định sẽ không cự tuyệt.
“Sẽ chiếu trực tiếp toàn quốc sao? Ngẫm lại cảm thấy rất hay nha. Đến lúc đó cho chúng em làm phù rể đi, cũng hưởng ké chút không khí vui mừng.” Có người đề nghị.
Những người khác cũng sôi nổi tán thành.
Lục Diễn cười nói, “Được, đến lúc đó tất cả các cậu đều theo anh đi đón dâu.”
Vài người lập tức hưng phấn mà bàn về chi tiết của đám cưới, giống như người ngay lập tức sẽ tổ chức hôn lễ là bọn họ vậy.
Nghe bọn họ càng bàn càng thái quá, Lục Diễn cười ngắt lời, “Các cậu hôm nay mời anh đến không phải là để nói cái này chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Trần Việt đáp, “Hôm nay mời Lục ca đến, đầu tiên là muốn chúc mừng công ty của anh đầu tư bộ phim đầu tiên liền thành công vang dội.”
“Đúng vậy, Lục ca, anh thật tài giỏi. Bộ phim đầu tay liền có thành tích tốt như vậy, bao nhiêu công ty điện ảnh đều theo không kịp a.”
“Lục ca, em mời anh, anh là thần tượng của đời em.”
“Hiện tại nói thần tượng thì vẫn thấy chưa đủ thể hiện đâu, hiện tại phải nói là nam thần mới đúng. Lục ca, anh chính là nam thần của em. Em cũng mời anh một ly.”
Lý do mời rượu như vậy chẳng thể cự tuyệt, dù sao là Tống Huy lái xe, hắn uống một chút cũng không có vấn đề gì, cho nên ai mời Lục Diễn cũng không khước từ.
Qua mấy lượt rượu, Lục Diễn vẫn như trước mặt không đỏ tim không đập, khiến mấy người trẻ tuổi càng bội phục sát đất.
Một đám người vui đùa ầm ĩ hồi lâu, có mấy người tửu lượng kém đã đổ gục bất động.
Lục Diễn thần thái sáng láng như không có việc gì, Trần Việt cùng Tô Hi không uống bao nhiêu cho nên cũng còn rất tỉnh táo.
“Nói đi, còn có chuyện gì? Hôm nay tới tìm anh không đơn giản chỉ chúc mừng thôi chứ.” Lục Diễn nhìn hai người ôm vẻ mặt muốn nói lại thôi, đi thẳng vào vấn đề.
“Quả nhiên cái gì cũng không thể gạt được Lục ca.” Trần Việt cười hì hì, “Lục ca cũng biết chúng em mở công ty đầu tư điện ảnh rồi đó.”
Lục Diễn gật gật đầu.
“Sau khi thành lập mới nhận ra thật sự rất thú vị, tuy rằng còn chưa kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng cảm giác điều mà mình truy cầu cũng khác biệt hẳn. Hiện tại mấy vị phụ huynh nhìn thấy tụi em cũng sẽ không cả ngày mắng chửi bại gia tử nữa, còn khen em hiểu chuyện. Hắc hắc, đây đều là nhờ Lục ca. Lúc trước khi em ngỏ lời với ông già nhà em, ổng mới đầu còn không đáp ứng, em vừa nói là Lục ca đưa ra chủ ý, ổng lập tức liền đồng ý. Còn bảo em phải cố mà làm cho tốt.”
Lục Diễn khẽ mỉm cười, hắn lúc ấy cũng chỉ là thuận miệng đưa ra ý kiến mà thôi, không nghĩ tới đám công tử này thật sự có kiên trì tự khởi nghiệp. Sau đó hắn cũng nghe Tô Quyết nói qua, hơn một năm qua bọn họ đầu tư ba bộ phim điện ảnh, quả thật đều tạo cơ hội cho những đạo diễn trẻ có triển vọng mới vào nghề. Lục Diễn cũng từng xem thử, bộ phim đó cũng không tệ lắm, mắt nhìn của đám người này vẫn không đến nỗi nào, chẳng qua danh tiếng bên chế tác phim đều rất nhỏ, tuyên truyền đến cũng không đủ lực cho nên không nhận được sự hưởng ứng nồng nhiệt mà thôi. Trừ bỏ một bộ trong đó thu hồi được chi phí bỏ ra, hai bộ còn lại đều thua lỗ, cũng may không nhiều lắm. Đối những người này mà nói, chút tiền này thì không đáng kể chút nào. Nhưng nhiệt tình của họ ngược lại rất cao, thực sự đã đứng ở tư thế sẵn sàng cho mọi việc.
Tô Hi chọc chọc Trần Việt, thoáng bất mãn, “Nói nhiều lời vô nghĩa thế làm gì, mau nói chính sự.”
Trần Việt vội vàng dừng đề tài, nghiêm túc nói, “Lục ca, là như vậy, lần này tụi em nhận được một kịch bản hay, thật sự là rất đặc biệt. Đạo diễn tuy rằng còn non, nhưng chúng em từng xem phim cậu ta quay trước đó, rất khá. Chúng em đều cảm thấy bộ phim điện ảnh này đáng giá để đầu tư cho nên muốn tìm diễn viên danh tiếng có thể giúp bộ phim này nổi lên.”
“Rất tốt, nếu đã nói là thú vị, xem ra các cậu tốn không ít công phu. Cho nên các cậu muốn mời anh còn muốn nhờ anh tìm người giúp?” Lục Diễn vừa nghe liền hiểu được.
Trần Việt cười ngượng ngùng, “Nếu Lục ca có thể tự thân xuất mã là tốt nhất, có anh tham gia, cấp bậc điện ảnh lập tức liền tăng vọt, phòng vé cũng không cần lo lắng nữa.”
“Nghe ra thì cũng rất tốt nhỉ, thù lao của anh hẳn sẽ không thấp.” Lục Diễn đùa giỡn.
“Thù lao không thành vấn đề, hoàn toàn không thành vấn đề, khẳng định xứng với giá trị con người của Lục ca.” Trần Việt vội vàng nói.
“Kịch bản có mang tới không? Để anh xem trước một chút.” Lục Diễn hỏi
“Có có, em mang theo đây.” Trần Việt vừa nói vừa như làm ảo thuật mà lấy ra một quyển kịch bản.
Quả nhiên là dự mưu sẵn rồi. Lục Diễn cười nhẹ, cũng không để ý. Cầm lấy kịch bản đọc sơ qua.
Trên tay hắn vốn là kịch bản để cho diễn viên xem, chỉ có nội dung cùng lời thoại, không quá dài cho nên rất nhanh liền xem xong.
Khép lại kịch bản, Lục Diễn trầm tư trong chốc lát.
“Anh thấy sao?” Trần Việt cùng Tô Hi đều dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn hắn chăm.
“Câu chuyện không tồi. Nếu đạo diễn thật sự có tài năng giống như các cậu nói, anh thấy cậu ta phỏng chừng là tài năng ẩn.” Lục Diễn nói thẳng.
“Vậy, Lục ca…”
“Thật đáng tiếc…” Lục Diễn thở dài, “Anh vừa mới tiếp nhận một bộ phim, ít nhất đến nửa năm sau mới có thời gian.”
Hôm trước Mel đã gọi điện cho hắn, xác định nam chính trong《Thám tử lừng danh》sẽ dành cho hắn. Nửa tháng sau hắn sẽ bay tới Hollywood, thời gian quay phim dự tính mất gần sáu tháng.
“Nửa năm thì lâu quá chúng em chỉ sợ chờ không được rồi.” Trần Việt cùng Tô Hi đều có vẻ rất thất vọng.
Lục Diễn cũng thấy có lỗi cùng tiếc nuối.
Hắn ở trong đầu âm thầm tìm tòi xem có ai thích hợp có thể đề cử hay không, đột nhiên trong đầu hiện lên một người. Cảm thấy người kia vẫn rất thích hợp, hắn nghĩ một chút liền lên tiếng, “Kỳ thật bộ phim này không nhất định phải tìm diễn viên quá nổi danh, bởi vì đạo diễn cùng diễn viên khác đều không có tiếng tăm, nếu chỉ một diễn viên danh tiếng quá lớn ngược lại sẽ gây suy yếu lực chú ý của mọi người đối với chính tác phẩm. Anh cảm thấy các cậu thay vì dùng tiền mời diễn viên danh tiếng không bằng dùng số tiền kia làm tuyên truyền thật mạnh, có lẽ hiệu quả sẽ càng cao hơn. Còn về diễn viên chính thì anh nghĩ ra một người, diễn xuất của cậu ta tuyệt đối đầy đủ, danh tiếng cũng có căn cơ nhất định rồi, nhưng không phải diễn viên hàng đầu cho nên thù lao sẽ không quá cao. Anh cảm thấy cậu ta còn thích hợp với bộ phim này hơn cả anh.”
“Thật vậy ạ? Là ai?” Ánh mắt hai người lại đồng thời sáng rực.
Lục Diễn đang định nói tên ra, nghĩ nghĩ, lại nói, “Nhưng anh cũng không biết cậu ta hiện tại có thể sắp xếp thời gian hay không. Bằng không thế này đi, anh sẽ liên hệ với cậu ta trước, nếu không có chuyện gì thì báo cho các cậu.”
“OK, vậy nhờ cả vào anh.”
Đến đêm khi về tới nhà, Lục Diễn liền gọi điện thoại. Hắn dùng số điện thoại chuyên cho việc riêng, sau khi kết nối, Lục Diễn cảm thấy thanh âm đối diện không phải đặc biệt có tinh thần.
“Alo, ai vậy?”
Lục Diễn nói thẳng, “Là tôi, Lục Diễn. Tống Liễm sao?”
Nghe xong hắn tự giới thiệu, thanh âm bên kia nhất thời có tinh thần hẳn lên, “Lục ca, đã lâu không gặp. Chúc mừng bộ phim của anh ăn khách.”
“Cám ơn.” Lục Diễn thật lòng mà khẽ cười.
Hai người bình thường cùng xuất hiện không nhiều lắm, từ khi quay xong 《Ván cờ》cũng không có cơ hội hợp tác nữa, nhưng mỗi lần Lục Diễn có chuyện gì, Tống Liễm đều sẽ chúc mừng hoặc thể hiện sự ủng hộ trên Weibo, xen lẫn trong đám người cho nên cũng không khiến người ta quá chú ý. Có điều bản thân Lục Diễn lại chú ý tới hắn ta một chút, cho nên cũng biết.
“Lục ca đã trễ thế này tìm em là có việc quan trọng sao?” Tống Liễm ở bên kia hỏi.
“Ừ, là có chút việc. Cậu thời gian tới có rảnh không?” Lục Diễn không thích quanh co lòng vòng, dứt khoát hỏi thẳng.
“Có a, gần đây đều rất nhàn. Chẳng qua… Ai, quên đi, anh nói đi, có chuyện gì vậy?”
Lục Diễn dĩ nhiên sẽ không xem nhẹ một câu ngập ngừng muốn nói lại thôi kia, hơi hơi nhăn chặt mày, hỏi, “Có chuyện gì không hài lòng sao?”
“Cũng không có gì, một ít việc nhỏ thôi, hẳn là rất nhanh có thể giải quyết.”
Lục Diễn nghĩ nghĩ, “Liên quan tới công ty quản lý sao? Nếu tôi nhớ không lầm thì hợp đồng của cậu hình như sắp hết hạn.”
Trước đây trong lúc tán gẫu khi cùng đóng phim, Tống Liễm đã từng đề cập qua một câu, Lục Diễn trí nhớ tốt, có tâm ghi nhớ liền sẽ không quên.
Bên kia thoáng cười khổ, “Trí nhớ của Lục ca thật tốt, chính là về chuyện này đấy.”
“Nếu cậu có thời gian thì ngày mai chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?”
“Vâng.”
Ngày hôm sau nơi hẹn là một tiệm cà phê nhỏ, không phải ở vị trí trung tâm thành phố nhưng giao thông rất tiện lợi, hiện tại chẳng phải ngày nghỉ cũng chẳng phải cuối tuần cho nên cũng không quá đông đúc.
Lục Diễn đến trước, đeo kính râm ngồi chờ ở một góc vắng.
Hắn không phải ngẫu nhiên mới nhớ tới Tống Liễm, người hắn chú ý không nhiều lắm, mà Tống Liễm lại là một trong số đó.
Tuy rằng đối với Tống Liễm mà nói, hai người lần đầu tiên cùng xuất hiện là ở bộ phim《Ván cờ》 nhưng chỉ có Lục Diễn biết từ khi hắn tiếp nhận《Tay súng bắn tỉa》 vận mệnh hai người bắt đầu giao nhau.
Hắn sẽ không cảm thấy mình tiếp nhận 《 Tay súng bắn tỉa》 có cái gì sai trái, cũng sẽ không già mồm cãi láo hay ôm áy náy. Có điều trong hai kiếp người, nếu nhất định phải tìm ra điều gì mà hắn mắc nợ vậy cũng chỉ có một chuyện này. Cho nên Lục Diễn sẽ phá lệ chú ý tới sự phát triển của Tống Liễm.
Kiếp trước Tống Liễm trước khi tham gia《Tay súng bắn tỉa》 chỉ là một diễn viên vô danh. Diễn xuất thì có, ngoại hình không thể nói đặc biệt xuất chúng nhưng cũng rất có cảm giác đàn ông, hay nói cách khác là đem đến cho người ta sự thu hút. Hắn tham gia rất nhiều vai phụ hoặc là nhân vật phản diện trong phim, lăn lộn cũng tương đối quen mặt, nhưng vẫn không thể nào nổi tiếng.
Điều này làm cho Lục Diễn nhớ tới chính mình khi đó. Chẳng qua khi đó Tống Liễm may mắn hơn hắn, bởi vì Tống Liễm gặp được cơ hội tốt lành.
Kiếp trước Tống Liễm nhờ 《Tay súng bắn tỉa》 mà nhận được danh hiệu ảnh đế Cannes, đây là bước đệm rất vững chắc, sau đó con đường của hắn cũng thông thuận hơn rất nhiều. Chẳng qua bởi vì công ty quản lý không quá chú trọng đầu tư, cho nên hắn thủy chung quanh quẩn tại đó, bằng không chỉ thiếu một bước nữa là có thể lên đời. Trước khi Lục Diễn chết đi, Tống Liễm vẫn là nam diễn viên có diễn xuất được người đời tán thành lại thủy chung không thể đi lên.
Lục Diễn nhớ rõ công ty quản lý khi đó của Tống Liễm cũng là công ty hiện tại.
Tống Liễm đến trước giờ hẹn mười phút, sau khi hắn ngồi xuống liền vội vàng giải thích, “Xin lỗi em tới muộn.”
Lục Diễn cười cười, “Cậu không đến trễ, tôi cũng mới đến thôi. Trước gọi đồ đi, chúng ta chậm rãi tán gẫu.”
Tống Liễm đơn giản nói với nhân viên phục vụ một câu, “Một ly cà phê, cám ơn.”
“Thưa anh, nơi này của chúng tôi có rất nhiều loại cà phê, xin hỏi anh muốn loại nào?”
“Blue mountain đi.” Tống Liễm thuận miệng đáp.
“Vâng, xin chờ một lát.”
Cà phê rất nhanh đã được bưng lên, hai người đầu tiên là hàn huyên chút tình hình gần đây, Tống Liễm lần thứ hai nói chúc mừng với Lục Diễn, hắn chỉ mỉm cười nói cảm ơn.
Trò chuyện trong chốc lát, Lục Diễn trực tiếp đổi đề tài, “Tống Liễm, thứ cho tôi nói thẳng. Cậu và công ty quản lý có vấn đề phải không?”
Sắc mặt Tống Liễm cứng ngắc một chút, tiện đà cười khổ, “Là có chút vấn đề về chuyện kéo dài hợp đồng, hai bên hiện tại vẫn chưa thể nhất quán. Cho nên sắp tới em đều không có công tác gì, nhàn rỗi vô cùng.”
Lục Diễn vừa nghe liền hiểu được. Đây là thủ đoạn công ty quản lý thường dùng, đối với nghệ sĩ danh khí không phải đặc biệt lớn lại có một ít giá trị, nếu nghệ sĩ không hài lòng với hợp đồng được gia hạn không muốn kí tiếp, liền dùng thủ đoạn giảm bớt hoặc là không sắp xếp công việc tạo áp lực cho nghệ sĩ, làm cho bọn họ khuất phục. Cái giới này là một nơi rất hiện thực, nếu anh không phải có danh tiếng ngút trời, không có fan nhiều tiền và trung thành thì anh chỉ cần biến mất trước mắt công chúng một thời gian, thời điểm trở về liền hoàn toàn không còn được như xưa. Rất nhiều nghệ sĩ có danh tiếng đều không chịu nổi, huống chi là kẻ không quá nổi danh.
Đời trước vào lúc này Tống Liễm đã là ảnh đế Cannes, giá trị con người tự nhiên lớn hơn, có lẽ trên hợp đồng công ty quản lý phải cho không ít chỗ tốt mới giữ được người, hơn nữa còn phải do Tống Liễm nể ân tình cũ. Nhưng hiện tại Tống Liễm không còn được như xưa, tự nhiên liền khác biệt.
Lục Diễn hỏi, “Hiện tại hợp đồng còn bao lâu thì hết hạn?”
“Còn nửa năm.” Tống Liễm thẳng thắn đáp.
“Vậy cậu chuẩn bị làm thế nào?” Lục Diễn tiếp tục hỏi dò.
Tống Liễm thở dài, “Còn có thể làm sao, nếu thật sự không được chỉ có thể gia hạn thêm hợp đồng, chung quy so với bị knock-out vẫn tốt hơn.”
Lục Diễn trầm mặc một hồi sau đó đề nghị, “Tống Liễm, cậu cũng biết chuyện tôi mở công ty, gần đây có kế hoạch ký hợp đồng với một số nghệ sĩ. Người rất nổi danh khẳng định chướng mắt tòa miếu nhỏ của tôi, mới ra mắt thì sẽ rất tốn tiền bạc và công sức, không có lời. Tôi cảm thấy cậu rất khá, có diễn xuất, cũng có nền tảng nhất định. Hơn nữa tôi cảm thấy quan hệ giữa chúng ta cũng không tệ lắm. Cho nên, nếu cậu chấp nhận đến công ty tôi, tôi có thể thay cậu chi trả tiền phạt phá bỏ hợp đồng. Mặt khác tôi có người bạn trên tay có một kịch bản rất tuyệt, tôi muốn đề cử cậu đi diễn.”
Lục Diễn là nghiêm túc suy xét qua mới làm ra quyết định như vậy.
Quả thật là công ty của hắn muốn mở rộng phát triển, chỉ có mình hắn là nghệ sĩ thì không đủ, tốt nhất là ký thêm vài nghệ sĩ có tiềm lực, không cần quá nhiều nhưng nhất định phải có tố chất cao, có tương lai. Dù sao công ty của hắn không thể so với mấy công ti lớn lâu đời, tài lực vẫn rất hữu hạn nhưng nếu chỉ là bồi dưỡng vài người thì cũng không thành vấn đề .
Người như Tống Liễm, Lục Diễn cũng hiểu biết tương đối rõ ràng. Diễn xuất của hắn quả thật không tồi, nếu không đời trước cũng sẽ chẳng thuận lợi vậy có được ảnh đế Cannes, nhân vật dẫu hay thì diễn viên cũng phải có năng lực mới được, đoàn bình thẩm không phải là đám ngốc. Quan trọng hơn chính là, tính tình Tống Liễm không tồi, biết ân biết nghĩa, trong giới giải trí cũng là người hiếm có.
Lục Diễn tin tưởng, chỉ cần phương pháp thích đáng, đầu tư đủ tài lực thì chỉ cần một thời gian, Tống Liễm nhất định sẽ sáng lên. Tuy rằng không nhất định có thể lại được ảnh đế quốc tế như đời trước, nhưng ảnh đế cũng chỉ là thêm một phần lợi thế mà thôi nếu muốn chân chính phát triển thì không phải một cái danh ảnh đế có thể thu phục hết thảy. Ít nhất để Tống Liễm có sự phát triển càng tốt hơn đời trước là điều Lục Diễn vẫn có nắm chắc.
Tống Liễm mở to hai mắt nhìn hắn, có chút kích động, “Lục ca không đùa em đấy chứ?”
“Tôi rất nghiêm túc. Đương nhiên nếu cậu không nguyện ý, coi như tôi chưa nói gì.” Lục Diễn đáp.
“Không, không, em không phải ý này.” Tống Liễm vội vàng giải thích, “Em chỉ là ngạc nhiên. Em rất nguyện ý, thật sự. Lục ca em vẫn luôn rất bội phục anh. Có thể cùng làm việc với anh là điều em tha thiết ước mơ.”
Lục Diễn nói giỡn, “Đừng đáp ứng nhanh như vậy, cậu có thể suy nghĩ kĩ trước, có lẽ hợp đồng của tôi sẽ càng hà khắc hơn đấy.”
Tống Liễm nở nụ cười, “Không cần suy xét, em tin tưởng Lục ca. Chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì?”
Tống Liễm có chút ngượng ngùng, “Chẳng qua tiền phạt hợp đồng này… Dù sao chỉ còn nửa năm không bằng chờ nó tự động hết hạn đi.”
Lục Diễn cười nói, “Nửa năm cũng không ngắn. Cậu dây dưa không nổi, tôi cũng chờ không được. Yên tâm đi, chút tiền ấy tôi vẫn có, hơn nữa tôi tin chỉ cần cậu ký hợp đồng với tôi, về sau số tiền cậu kiếm về khẳng định hơn nhiều chút tiền ấy.”
Chuyện này Lục Diễn cũng từng suy xét qua, năm đó khi Tống Liễm ký hợp đồng với công ty quản lý hắn vẫn là người chưa nổi danh khẳng định sẽ không có số tiền bồi thường quá lớn. Cho nên đối với Lục Diễn hiện tại mà nói quả thật không tính là cái gì.
Chuyện này cứ như vậy được hai bên xác định. Lục Diễn rất nhanh giúp Tống Liễm thanh toán tiền bồi thường, cũng để hắn ký kết hợp đồng với công ty, sau đó liền giới thiệu hắn cho đám Trần Việt, sau khi đạo diễn phỏng vấn, cũng cảm thấy cực kỳ vừa lòng, còn nói thẳng đây chính là nam nhân vật chính trong cảm nhận của cậu ta.
Sau khi xử lý xong việc này, Lục Diễn liền bay đến Hollywood bắt đầu công tác quay phim《Thám tử lừng danh》.
Hoàn chương 116
☆,
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...