Hương thơm nhẹ nhàng lướt qua trên mặt hắn, Tiêu Long nhìn hai gò má xinh đẹp đang kế cận mình trong gang tấc mà trong lòng lại có chút ý động, tuy thế trên mặt vẫn tỉnh bơ, cười đáp lễ:
" Nếu có thời gian thì... chắc chắn phải tìm Tào Dĩnh tiểu thư giao lưu một hồi rồi…"
Mặc dù nhìn qua hắn là người chiến thắng, tuy nhiên Tiêu Long biết rõ, từ đầu đến giờ Tào Dĩnh vẫn chưa hề xuất toàn lực, hắn cũng giống vậy.
Tào Dĩnh cũng nhìn ra được rồi, Tiêu Long cũng không có dùng toàn lực, nàng cũng không biết hắn mạnh đến mức nào.
Nàng hiểu nam nhân trước mặt này sẽ không dễ dàng quỳ gối trước đôi chân của nàng giống như nam nhân khác, bất quá…nếu như vậy thì mới hấp dẫn chứ, không phải sao?
" Đan hội sắp cử hành rồi, hi vọng đến lúc đó có thể gặp lại ngươi ở đan hội, ta biết rằng... Lúc trước, ngươi cũng lưu thủ…"
Khẽ lướt đôi mắt xinh đẹp về phía Tiêu Long, khóe môi Tào Dĩnh khẽ hé mở tạo thành một nụ cười tinh quái. Nàng xoay người bước ra ngoài đại điện, lưu lại trong mắt Tiêu Long một bóng dáng tuyệt mỹ lười nhác nhưng lại vô cùng cao ngạo.
Nhìn bóng dáng tuyệt mỹ đó rời xa, Tiêu Long cũng khẽ thở dài một hơi, nữ nhân này, khó đối phó a.
Bên trong đại điện, mọi người đưa mắt nhìn Tào Dĩnh dẫn người của Tào gia đi ra cửa điện, đều liếc nhau âm thầm thở dài. Không ai có thể nghĩ đến, năm nay trong Ngũ đại gia tộc tự nhiên xông ra một chú ngựa ô mà ngay cả Tào Dĩnh cũng không áp chế được…
Khảo hạch kết thúc, những người muốn lưu lại cũng không nhiều, vì thế liên tục xoay người rời đi. Một số thế lực trước có giao tình cùng Diệp gia giờ phút này cũng bắt đầu bắt chuyện hàn huyên với Diệp Trọng.
Diệp gia tuy đã suy kiệt, nhưng dù sao vẫn là một trong Ngũ đại gia tộc, sau này cũng sẽ có một người làm trưởng lão ở Đan Tháp, tuy địa vị có lẽ còn kém hơn so với Tào gia nhưng các thế lực bình thường khó có thể sánh được.
Đối với sự niềm nở của những người này, Diệp Trọng cũng tươi cười đáp lễ. Tuy bây giờ Diệp gia xuống dốc, nhưng bọn họ cũng không quá kiêu ngạo mà lên mặt. Trải qua thời gian xuống dốc không phanh, Diệp Trọng biết rõ phải làm thế nào để có lợi cho tương lai Diệp gia.
Tiêu Long lúc này mới chậm rãi đi về ghế của Diệp gia, hướng về phía đám người Diệp Trọng cười cười.
" Sư Phụ, ngươi không sao a? "
Tiểu Y Tiên vội vàng hỏi.
Tiêu Long cười khoát tay áo, vừa muốn nói chuyện thì ánh mắt lại chuyển, chỉ thấy đoàn người Đan gia đang ở bên dưới dẫn người đi tới
" Diệp Trọng trưởng lão…!!! "
Đan Hiên trước chắp tay với Diệp Trọng sau đó ánh mắt chuyển về phía Tiêu Long mỉm cười nói:
" Ha ha, Tiêu Long tiên sinh quả nhiên là làm cho người ta kinh ngạc không thôi! Không nghĩ tới ngay cả Tào Dĩnh cũng không thắng được ngươi…"
Đối với Đan Hiên, Tiêu Viêm vẫn có một chút hảo cảm. Hắn thuộc vêg loại thua cũng không oán người, bởi vậy nhìn thấy hắn chủ động đến chúc mừng, Tiêu Long cũng cười nói:
" Chỉ là may mắn mà thôi! Nàng ta cũng chưa xuất ra toàn lực, nếu không ta cũng không biết có ứng phó được hay không. "
Đang nói chuyện, Tiêu Long nhịn không được chuyển mắt đến thiếu nữ phía sau kia. Lúc này, Đan Thần ấy cũng tò mò nhìn lại hắn. Thấy ánh mắt hắn lướt qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời hồng lên, giống như chim non rụt cổ về, tránh phía sau Đan Hiên.
" Ha ha đây là biểu muội của ta là Đan Thần, nàng xưa nay không thích gặp người lạ…"
Đan Hiên có chút áy náy nói.
Tiêu Long cười lắc đầu, một bộ không để ý.
" Ngươi là Đan Thần đúng không? " Tiêu Long nhìn Đan Thần mỉm cười hỏi.
" Ùm. " Đan Thần ngượng ngùng gật đầu, biểu hiện có hơi rụt rè.
" Chúng ta làm một cái thỏa thuận đi, nếu như ta đạt được Đan Hội quán quân, ngươi làm ta đệ tử thế nào? "
" Hả!! "
Tiêu Long lời nói để cho Đan gia đoàn người đều đồng loạt kinh ngạc, những người khác cũng nghe được hắn lời nói, cũng đồng thời kinh ngạc không thôi.
Đứng ở Tiêu Long bên cạnh cũng quan sát vị này có thể sẽ trở thành nàng tương lai sư muội.
" Tiêu Long tiên sinh, ngươi là đang nói đùa đúng không? " Đan Hiên miễn cưỡng cười nói.
" Không có a, ta là nghiêm túc. "
Nói xong Tiêu Long liền đem ánh mắt chuyển dời đến Đan Thần trên người, cười nói:
" Ngươi được ban cho một món quà, nếu như không hảo hảo lợi dụng thì rất là phí phạm, chỉ có ta mới có thể giúp ngươi khống chế lực lượng kia, ngươi không cần phải trả lời ngay lập tức, đợi đến khi đan hội kết thúc rồi hẵng trả lời ta. "
Nghe vậy Đan Thần không nói gì, ánh mắt hơi lấp lóe.
" Tiêu Long tiên sinh, ngày sau có rảnh rỗi có thể tới Thánh Đan thành trong nội vực Đan viện! Đến lúc đó sẽ chè chén một phen! "
Giờ phút này đại điện bầu không khí có chút quái dị, Đan Hiên cũng không nán lại, nói chuyện phiếm cùng Tiêu Long vài câu liền chắp tay cáo từ mà đi.
Tiêu Long đưa mắt nhìn đoàn người Đan Hiên rời khỏi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía Đan Thần.
Đan Thần quay lại nhìn hắn một chút, hai người hai mắt nhìn nhau, nàng gương mặt hơi đỏ lên, nhanh chóng quay đầu sang hướng khác.
" Nếu khảo hạch xong rồi chúng ta cũng đi thôi…"
" Vâng. "
…..
Quay trở lại Diệp gia biệt viện, bên trong phòng Tiêu Long.
" Sư Phụ, ngươi nên cẩn thận với Tào Dĩnh nữ nhân kia, nàng không đơn giản. " Tiểu Y Tiên nhìn Tiêu Long nhắc nhở nói.
" Ta đương nhiên là biết, nàng là một cái xấu bụng vô cùng nữ nhân. " Tiêu Long gật đầu cười nói.
Sau đó Tiêu Long nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: " Nàng là một cái đối thủ tốt, tại trong Đan Hội này hãy đánh bại nàng, đem nàng kiêu ngạo cho đánh tan. "
" Yên tâm đi sư phụ, ta nhất định sẽ không để thua nữ nhân kia. " Tiểu Y Tiên thần sắc kiên quyết nói.
" Tốt lắm, như vậy mới đúng là đệ tử đáng yêu của ta. "
Bàn tay vuốt nhẹ Tiểu Y Tiên gương mặt xinh đẹp, Tiêu Long cười nói.
Bị Tiêu Long bất ngờ dùng cái này thân mật hành vi để cho Tiểu Y Tiên gương mặt đỏ bừng.
" Sư Phụ...ngươi chỉ biết trêu chọc ta mà thôi… "
Tiểu Y Tiên gương mặt đỏ bừng ngượng ngùng nói.
" Ngươi là ta đệ tử, không trêu chọc ngươi thì trêu chọc ai a. " Tiêu Long cười nói.
Nhưng ta cũng không muốn chỉ là đệ tử mà thôi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...