Lần này đi hai ngày, mãi tối Tôn Lập mới về Tố Bão sơn.
Vào sơn môn là gã thấy lạ, nhưng không rõ là cái gì, cảm tạ đệ tử đạo phụ trách xong là gã về Vọng Sơn biệt viện.
Đến cửa thì đã nghe tiếng bước chân.
Trong tiểu viện chỉ có ba người: Tôn Lập, Giang Sĩ Ngọc và Lục Đại Thông.
Lục Đại Thông luôn ở rịt trong phòng, Tôn Lập đứng ở cửa, nghe thấy tiếng bước của ba người đang lại gần dần.
Gã lấy làm lạ, ai đến tiểu viện?
Lách người vào rừng trúc, gã nín thở nhìn ra.
"Thôi được rồi, các nàng đâu phải tiễn mà là áp giải!" Giọng Giang Sĩ Ngọc đầy ấm ức vọng vào.
Tôn Lập tròn mắt: đi cùng Giang Sĩ Ngọc là Đông Phương Phù và Lý Tử Đình!
Cả hai một tả một hữu, kẹp lấy Giang Sĩ Ngọc, Tôn Lập tưởng Giang Sĩ Ngọc lãnh đủ nhưng không phải: Đông Phương Phù tạ vào gã, tay giữ chặt vai trái của gã. Lý Tử Đình ở bên phải, nắm cánh tay kia, tuy ngượng ngùng hơn Đông Phương Phù nhưng cũng nắm chặt như sợ buông ra là y bay mất...
Chuyện, chuyện này... Tôn Lập thấy mình quá thuần khiết, không hiểu có chuyện gì.
Trước khi gã đi, cả ba còn như nước với lửa, sao chỉ hai ngày đã quấn lấy nhau rồi!
"Đến nhanh thế, người ta nhớ là từ tây viện đến đông viện xa lắm mà." Đông Phương Phù hiển nhiên chưa thỏa mãn với thời gian cạnh Giang Sĩ Ngọc.
Lý Tử Đình cũng vương vấn: "Giang lang, ở cùng chàng, thời gian nhanh quá..."
Tôn Lập cho là cứ để đôi rưỡi cẩu nam nữ này tình cảm thì khu rừng sẽ ngập gai ốc của gã!
"Được rồi! lải nhải thế có phiền không?" Giang Sĩ Ngọc nghiêm mặt giáo huấn: "Chúng ta là tu sĩ, hiện tại là lúc rèn luyện căn cơ, hai người đừng lười nhác, mau về tu luyện! Ta là nam nhân, không thể kém người, mau về đi, đừng cản trở ta tu hành."
"Đúng đúng, chàng nói gì người ta cũng đồng ý." Đông Phương Phù mắt như chảy nước, nói ra những lời dễ gây hiểu lầm.
Lý Tử Đình có phần cảm động: "Bọn thiếp hiểu, chàng định tu luyện đạt thành tựu để đỡ cho bọn thiếp, bọn thiếp không quấy nhiễu nữa, Phù Phù, đi thôi."
"Ân. Giang lang, đừng để mệt quá..."
Đông Phương Phù đi ba bước lại ngoái nhìn, rồi cùng Lý Tử Đình đi mất.
Giang Sĩ Ngọc thở phào.
"Dâm tặc xem kiếm!"
Giang Sĩ Ngọc run lên, thấy Tôn Lập mới thở phào, bợ ngực cấm cảu: "Ngươi định dọa ta chết hả!"
Tôn Lập kéo y: "Khai mau là chuyện gì?"
Giang Sĩ Ngọc đỏ mặt: "Chuyện gì là chuyện gì?"
Tôn Lập nhìn mặt y, Giang Sĩ Ngọc hơi cuống: "Ngươi nhìn gì?"
Tôn Lập cười hì hì: "Trước đây ta không chú ý, hóa ra mặt ngươi trừ dùng để đánh nhau còn có thể câu dẫn nữ đệ tử..."
Giang Sĩ Ngọc bịt mặt: "Đừng đánh vào mặt..."
"Ngươi nói mau lên, là chuyện gì?"
Giang Sĩ Ngọc nhăn nhó: "Ta không biết, hôm đó bị họ bắt, bị hành hạ, không rõ vì sao ba người lăn tròn vào nhau, rồi... rồi như ngươi thấy đó."
Tôn Lập hiện lên trong óc hình ảnh, hai nữ vương vung roi da, Giang Sĩ Ngọc bị trói trên cọc gỗ... quá dâm tà, tu sĩ chính đạo sao lại nghĩ tới chuyện đó?
Nhưng gã vẫn nghĩ.
Cố nén “xung động” hỏi gặng Giang Sĩ Ngọc, Tôn Lập mắng: "Ngươi được lợi rồi, người ta tâm cam tình nguyện thì ngươi còn ai oán nỗi gì?"
Giang Sĩ Ngọc nhăn nhó: "Nhưng, nhưng họ dính như sam..."
Tôn Lập tay đấm chân đá: "Ngươi ăn rồi ý kiến ý cò gì hả, có ai vô sỉ thế không, nhớ lời hứa đấy, nam phải nhận trách nhiệm!"
Giang Sĩ Ngọc che mặt, ấm ức về phòng: "Ta không nói mình lăng nhăng..."
Tôn Lập nhắm thẳng vào mặt tung cước, y ré lên đóng sầm cửa lại.
Tôn Lập hầm hừ về phòng, mở trận pháp phong bế lại đoạn ngồi xuống, hình bóng đó hiện lên.
Nụ cười kiểu diễm, ánh mắt dịu dàng là nàng.
Tung hoành thiên hạ, một câu nói là chết người cũng là nàng.
Thiên Hạ thành không chỉ là một tòa thành mà là một biểu tượng, ép lên đầu mọi ma tu, cũng như mọi chính đạo tu sĩ.
Nàng ở trong ngôi thành cả tiên hạ kính sợ sùng bái đó đợi gã.
Tôn Lập chìm trong nhu tình mật ý, cả đêm nhớ giai nhân, ngọt ngào như đường.
Sang hôm sau gã nhận ra một điểm lạ, Tố Bão sơn có chuyện khác đời: quá yên tĩnh.
Vọng Sơn biệt viện tuy vẫn náo nhiệt nhưng cả Tố Bão sơn lại yên tĩnh quá mức. Hậu sơn gần như lặng ngắt, thông thường hậu sơn mới thoải mái làm ồn, các Hiền nhân cảnh sư thúc được thoải mái nói to, còn đệ tử ở tiền sơn dù nói to thế nào cũng vẫn e dè.
Tôn Lập gọi Giang Sĩ Ngọc: "Hai hôm nay có chuyện gì mà môn phái yên tĩnh thế?"
Giang Sĩ Ngọc gần đây "áp lực tâm lý" đại tăng, lúc ra ngoài là mắt thầm quầng, vừa ngáp vừa nói với Tôn Lập: "Tình hình Cổ Lô sơn càng lúc càng bất lợi, trưa hôm qua chưởng giáo chân nhân truyền pháp chỉ về gọi tuyệt đại bộ phận sư thúc ở hậu sơn đến Cổ Lô sơn, cả những đệ tử tu vi cao cũng được gọi."
Tôn Lập không bất ngờ, ba mươi ba tầng tháp lâu của Long Bối thượng nhân đâu dễ phá thế?
"Không chỉ thất đại phái, Kim Phong Tế Vũ lâu, Đô Vũ môn và Cổ Kiếm môn cũng tới, náo nhiệt rồi. Chưởng giáo chân nhân chắc đang phiền não vì vốn thất đại phái phân chia bảo bối còn hiềm không đủ, giờ nhất lâu, song môn dính vào thì thất đại phái phải lép vế, tổn thất ngần đấy người mà sau cùng bị lấy phần hơn, quả thật đã mất phu nhân lại thiệt quân.”
Tôn Lập gật đầu, hỏi: "Sùng Dần giảng tập và Sùng Bá giáo tập cũng bị gọi đi?"
"Không, họ đi thì thư viện không phải loạn lên sao?"
Cả hai vào thư viện, lúc qua nhóm chữ Giáp thì thấy đám đông tụ tập, Giang Sĩ Ngọc lấy làm lạ: "Sao hả? Sắp vào lớp mà sao nhóm chữ Giáp còn ở cửa?"
Giang Sĩ Ngọc thấy Đông Phương Phù đứng ở đó thì rụt cổ định đi, không ngờ Lý Tử Đình như u linh xuất hiện cạnh y: "Giang lang!"
Giang Sĩ Ngọc cười khổ: "Sao nàng ở đây? Còn không mau đến giáo thất."
Lý Tử Đình thấy nhóm chữ Giáp đứng ở cửa thì lo lắng: "Hình như có việc gì đó nên không ai học được, không nhóm chữ Giáp mà nhóm chữ Ất cũng thế."
Tôn Lập không hiểu đệ tử nào ở nhóm nào, thậm chí không nhớ rõ hết đệ tử nhóm chữ Đinh chứ nói gì nhóm khác. Như Đông Phương Phù và Lý Tử Đình, ban đầu gã còn nhớ lầm.
Giang Sĩ Ngọc nhớ rõ nên lấy làm lạ: "Các ngươi không vào lớp, còn ở đây làm gì?"
Đông Phương Phù thấy Giang Sĩ Ngọc, mỉm cười đi tới.
Lý Tử Đình giải thích: "Có người thất tung, lại không phải một."
Tôn Lập hiểu ngay.
Quả nhiên, Đông Phương Phù ngoan ngoãn đứng cạnh Giang Sĩ Ngọc, đông người nên không tiện bá vai y, mà bảo tất cả: "Tần Thiên Trảm thất tung, cả nhưng người có quan hệ tốt nhất với y cũng không thấy đâu. Trong đó có bốn người thuộc nhóm chữ Giáp, bảy thuộc nhóm chữ Ất, người hai nhóm đã đi tìm nhưng họ đều không ở trong phòng, có người đến Huyền Vũ đại điện hỏi thì biết họ cùng nhau xuống núi.
"Xuất sơn?" Giang Sĩ Ngọc ngẩn người: "Họ xuất sơn làm gì?"
"Ai biết, Tần Thiên Trảm không thấy đâu. Phen này phiền hà rồi."
Tần Thiên Trảm là thân truyền đệ tử của chưởng giáo chân nhân. Những người khác không phải nhóm chữ Giáp cũng nhóm chữ Ất, tư chất xuất chúng, là đối tượng môn phái bồi dưỡng trọng điểm, họ cùng thất tung tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đến Tố Bão sơn.
Chuyến đến Cổ Lô sơn trước, tân đệ tử tổn thất thảm trọng, chỉ có hơn tám mươi người về, mỗi nhóm chỉ còn chừng hai mươi người.
Hiện tại lại có mười một người thất tung, nhóm chữ Giáp và nhóm chữ Ất thiếu quá nửa!
Sùng Dần và Sùng Bá cuống quít tới, thấy chúng đệ tử đứng ở cửa thì phất tay với Tôn Lập: "Đi đi, triệu tập đệ tử nhóm chữ Đinh và nhóm chữ Bính đến, bọn ta có chuyện cần nói."
Tôn Lập cùng Giang Sĩ Ngọc về nhóm, các đệ tử của các nhóm đều tụ lại.
Tần Thiên Trảm là "thiên chi kiêu tử", tin y xảy ra chuyện lan nhanh. Nhóm chữ Bính và nhóm chữ Đinh đang đợi, được gọi thì đến ngay.
Sùng Bá giận dữ, trong mắt thoáng nét bất an.
Sùng Dần ủ rũ hẳn: "Xảy ra chuyện gì thì tất cả đã biết, bọn ta phải đi tìm nhóm Tần Thiên Trảm, mấy hôm nay tất cả tự tu luyện. Tu hành như đi thuyền ngược dòng, không tiến là lùi, giờ là lúc quan trọng, quyết định tương lai có thể ở lại Tố Bão sơn hay không, tuy không ai thúc giục nhưng không được lười nhác.”
Sùng Bá buông lại một câu: "Về ta sẽ kiểm tra tiến độ của các ngươi, chắc không muốn ta có cớ phát tác chứ?!"
Chúng đệ tử hớn hở trước việc Tần Thiên Trảm gặp nạn, đồng thời run lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...