Vạn Giới Vĩnh Tiên


Thanh sắc hồ quang cách cổ Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc không đầy một thước.
Lưu Tử Hùng hé nụ cười đắc ý mà tàn nhẫn, nhiệm vụ lần này đích xác dễ dàng, đường đường cảnh giới Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng giết hai kẻ Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, cộng thêm "Thiên thần trảm" thì gần như chắc chắn.
Y đang tính cách xả lý sau khi xong việc.
Tần Thiên Trảm chỉ yêu cầu phế Tôn Lập, nhưng Lưu Tử Hùng thấy thế không chu toàn. Tôn Lập dù bị phế cũng sẽ đến chỗ chân nhân lão tổ khóc lóc, lúc đó Vọng Hư chân nhân chưa chắc bảo vệ được.
Nhưng nếu Tôn Lập chết rồi, tuyệt đối không ai nhiều chuyện đến mức báo cho Chung Mộc Hà – có ai đắc tội chưởng giáo chân nhân vì một người đã chết?
Còn Tôn Lập dù là trong lòng Chung Mộc Hà hay hiện thực đều chết!
Bất quá công nhiên giết đệ tử ở thư viện, khó lòng tránh được trách phạt. Dù có chưởng giáo chân nhân che chở thì cũng cần xử lý.
Chắc phải lấy màu mỡ trong nửa tháng ở Cựu thư lâu ra "cống hiến" mới xong.
Bất quá, dù thế cũng được.
Lưu Tử Hùng đã tính trước, Thiên thần trảm quét qua, tất hai cái đầu sẽ bay lên, máu rải tứ tán, có điều cảnh đó không xuất hiện, trước mặt Tôn Lập xuất hiện một mảnh trăng non cong cong.
"Đinh!"
Nguyệt nha khẽ gõ lên Thiên thần trảm, Thiên thần trảm bắn lại như độc xà gặp đống lửa.
"Hả?" Lưu Tử Hùng lấy làm lạ.
Nguyệt nha bay xéo lên, vạch thành một đường rồi khí thế Lưu Tử Hùng vất vả tạo ra áp chế, bị xé tan.
Giang Sĩ Ngọc nhẹ người, gầm lên tiếng gầm ức chế bấy lâu: "A -"

Cây lá rung rinh!
"Hừ!" Lưu Tử Hùng hừ lạnh: "Hai Phàm nhân cảnh đệ tam trọng còn định lật lại chắc!"
Y đảo ngón tay, Thiên thần trảm bay vòng trên đầu rồi chém xuống, cách hơn mười trượng thì khí ép xuống, lại áp chế hai người.
Tôn Lập như bị ép lên ngọn núi, Hỏa lôi việt từ sau lưng bay ra, xuyên qua khí thế.
Gã nhìn chăn chú Thiên thần trảm!
Thiên thần trảm to như cái cối xay, dày tựa cánh cửa, với thế Thái sơn áp đỉnh vạn cân giáng xuống. Hỏa lôi việt chỉ cỡ bàn tay, trông rất nhỏ bé khả ái.
Lẽ ra Lưu Tử Hùng và Thiên thần trảm chiến thắng áp đảo nhưng Hỏa lôi việt là đoán khí cực phẩm do Võ Diệu và La Hoàn chỉ dẫn.
Hỏa lôi việt từ dưới bay lên, kéo thành một vệt dài trên Thiên thần trảm.
"Chát!" Thiên thần trảm gãy đôi theo đường đó.
Hoa lửa khắp trời nổ tung như cơn mưa. Hai mảnh Thiên thần trảm liên tục có lôi quang nổ vang, lúc rơi xuống thì đã tan hết linh khí, triệt để thành hai cục sắt.
"Phụt!"
Lưu Tử Hùng bị hủy bản mệnh pháp khí, tinh huyết phun ra, lắc lư nhưng không dám dừng lại, lao nhanh vào bãi cỏ.
Tôn Lập không dễ chịu gì, Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng áp khiến linh nguyên của gã tiêu hao gần hết, mặt nhợt đi.
Lưu Tử Hùng liều mạng bỏ chạy, Tôn Lập quyết không tha.
Hỏa lôi việt lướt sát ngọn cỏ, Lưu Tử Hùng chạy sao nhanh bằng pháp khí?

Sùng Bá và Sùng Dần đến nơi, thấy thế thì Sùng Dần cuống lên gọi: "Tôn Lập, đừng!"
"Phập!"
Hỏa lôi việt dễ dàng cắt đầu Lưu Tử Hùng, không dính giọt máu nào, bay thêm mười mấy trượng mới vòng lại cạnh Tôn Lập.
Lưu Tử Hùng vẫn lao đi mười mấy bước, đầu y từ bước thứ năm đã không theo kịp rồi rơi lại, rồi trên cần cổ phun máu, cũng như h Thiên thần trảm rải hoa lửa ngập trời.
Tôn Lập lén thu Hỏa lôi việt, Lưu Tử Hùng từ đầu đã sai lầm, nếu không cùng Tôn Lập đấu pháp khí, có lẽ không dễ dàng chết thế này, Tôn Lập có cực phẩm đoán khí thì tuyệt đối đủ thực lực gió chiến vượt cấp.
Mấy đệ tử quan chiến ở xa ngẩn ra, gần như không dám tin vào mắt mình, Tôn Lập vừa mới lép vế sao lại đột nhiên tuyệt địa phản kích, "dễ dàng" phá được pháp khí của Lưu Tử Hùng rồi giết y?!
Lưu Tử Hùng là Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng! Thiên thần trảm là cửu phẩm thượng, xếp hàng đầu trong ba lớp đệ tử ở thư viện! Lưu Tử Hùng suốt ba năm nay có quá nửa tinh lực dồn vào Thiên thần trảm, pháp khí trân quý như thế bị pháp khí của Tôn Lập vừa mới biết chế khí cắt làm đôi!
Mấy đệ tử đó hồi lâu không hiểu ra, một đệ tử dụi mắt, thấy Tôn Lập còn sống, thi thể không đầu dưới đất là Lưu Tử Hùng thì nói: "Không phải ta nhìn nhầm... nhưng không thể nào..."
"Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, giết Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng! Ngươi mới luyện khí đấu với người luyện khí đã lâu, Tôn Lập Tôn sư huynh đúng là thần nhân!"
Một đệ tử khác cảm thán: "Mới nhập môn ai cũng khinh thị nhóm chữ Đinh, không ngờ nhóm chữ Đinh lại có một nhân vật nghịch thiên thế này, như Tôn sư huynh thì e Tần Thiên Trảm gặp phải cũng nuốt hận nhỉ?"
Sùng Dần lao đến trước mặt Tôn Lập, nhìn thi thể Lưu Tử Hùng rồi thở dài: "Theo ta."
Y giơ tay, một đạo linh phù lóe quang mang, ấn vào Tôn Lập.
Một cánh tay hữu lực giữ chặt cổ tay y.
Sùng Dần giật ra, Sùng Bá không chịu bỏ. Sùng Dần hơi hổ thẹn: "Bỏ ta ra!"

Sùng Bá trừng mắt vô lại: "Không bỏ! Ngươi làm gì hả? Sao lại dùng phong linh phù?"
Sùng Dần bó tay: "Dù thế nào y cũng giết người, Phong linh phù để chế trụ linh lực, đưa đến Huyền Vũ đại điện, ngươi cũng biết mà."
Sùng Bá bá đạo: "Sao lại không có cách? Tôn Lập tự vệ phản kích, Lưu Tử Hùng bắt nạt đệ tử mới nhập môn, còn hạ sát thủ, chết là đáng tội! Hơn nữa ngươi không thấy đòn của Tôn Lập vừa rồi hả, cắt đứt pháp khí của Lưu Tử Hùng! Ngươi cũng biết Thiên thần trảm là cỡ nào, Tôn Lập đã hơn xa kỳ vọng của chúng ta, ha ha ha, lão tử cần hiệu quả này! Lần tới phải thi triển với Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm! hai tên ngu xuẩn đó luyện được mấy món đồ chơi mà tự coi là thiên hạ đệ nhất hả? Tôn Lập, ta chống lưng cho ngươi, chẻ luôn pháp khí của hai tên ngốc đó! Ha ha ha! Bất quá hôm nay rất được, lão tử rất thích!"
Sùng Dần đành thu Phong linh phù.
Y cũng không muốn chèm ép Tôn Lập, hầm hừ: "Hừ, ta không cãi lại... Tôn Lập, nhớ những lời Sùng Bá nói chưa?" Y nhìn đầy thâm ý, Tôn Lập hiểu ra gật đầu: "Đa tạ lưỡng vị chỉ dẫn!"
Sùng Dần hừ lên: "Nhớ đấy, chốc nữa cứ thế mà nói."
Lưu Tử Hùng bị giết trong lúc bỏ chạy lại thành Tôn Lập "tự vệ phản kháng" lỡ tay giết y.
...
Tô Tiểu Mai còn bị một toán vây quanh, cả toán hi hi ha ha, nhưng không dám làm gì, các đệ tử khác sợ Tần Thiên Trảm, không dám nói câu nào.
Người duy nhất đấu được với Tần Thiên Trảm là Điền Anh Đông, nhưng không hiểu vì sao đến giờ vẫn chưa tới.
Tô Tiểu Mai không nén được nữa, nắm chặt tay, định xuất thủ.
Một người từ từ đi tới, Tần Thiên Trảm nhận ngay ra Tôn Lập!
Y đẩy mấy thủ hạ chặn trước mặt, bước nhanh tới: "Sùng Bá giáo tập, sao..." Y dừng ngay, may mà chưa lộ.
Sùng Bá lạnh lùng nhìn y hầm hừ: "Sao Tôn Lập vẫn sống hả?"
Tần Thiên Trảm tắt tiếng, ánh mắt kinh hãi nhìn Tôn Lập là hiểu tất cả.
Sùng Dần nhìn chúng đệ tử, lớn tiếng tuyên bố: "Đệ tử lớp trên Lưu Tử Hùng dọc đường ra tay, Tôn Lập bị bức phải phản kích tự vệ, lỡ tay giết Lưu Tử Hùng. Bọn ta đưa Tôn Lập đến Huyền Vũ đại điện nghe xử lý, chuyến di Cổ Lô sơn tạm hoãn một ngày."
"A!"
Mọi đệ tử đều nghe rõ, nhưng cho là mình nghe lầm!

Lưu Tử Hùng khá có tên tuổi trong đệ tử lớp trước, Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, giỏi chế khí! Người như thế tìm cách giết Tôn Lập, không ngờ bị Tôn Lập giết lại!
Tôn Lập mới Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, sao lại làm nổi!
Tần Thiên Trảm từng nói sẽ không tha cho Tôn Lập, gần như mọi đệ tử đều đoán ra Lưu Tử Hùng do Tần Thiên Trảm sai khiến nên ai nấy nhìn vào khiến sắc mặt y sầm xuống.
Tôn Lập không thèm nhìn Tần Thiên Trảm, đến chỗ những kẻ vây quanh Tô Tiểu Mai, không hề khách khí đá bay hết.
Gã dùng ám kình, các đệ tử đó ngã xuống đều cắm đầu, máu túa ra!
"Cút!"
Đệ tử đó nổi giận nhưng nghĩ đến việc Tôn Lập giết được cả Lưu Tử Hùng thì nhanh chóng lãnh tĩnh lại, chuồn ra sau Tần Thiên Trảm.
Tần Thiên Trảm tức giận: "Sùng Bá, Sùng Dần, các vị cứ để Tôn Lập huênh hoang như thế?"
Sùng Bá cười gằn: "Lão tử xử lý thế nào không cần kẻ nhãi ranh như ngươi xen vào, không phục cứ thắng lão tử đã!"
Sùng Dần không hiền lành như mọi khi, lạnh giọng: "Tần Thiên Trảm, nếu truy cứu thì phải hỏi tội những kẻ bắt nạt Tô Tiểu Mai đã, ngươi muốn hả?"
Tần Thiên Trảm tắt tiếng, hầm hừ rồi thôi.
Cùng lúc, từ hậu sơn bắn ra một đạo linh quang, đáp xuống cửa thư viện như cầu vồng.
Sùng Dần và Sùng Bá lập tức cúi người hành lễ: "Cung nghênh sư thúc!"
Vọng Minh gật đầu: "Chuẩn bị xuất phát..."
Lần đi Cổ Lô sơn này do Vọng Minh đạo nhân dẫn đầu, Sùng Bá và Sùng Dần đợi y.
Cả hai bẩm rõ mọi việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui