Vạn Giới Vĩnh Tiên


Tôn Lập ngẩn người: hai thạch ấn vỡ hết? Gã ngây ra, đạo khí hồn nào vào Nhân vương ngọc tỷ? Còn lại đâu, không thể vỡ nát chứ?
Gã máy động, Nhân vương ngọc tỷ bay lên, xuất hiện lưỡng đạo hư ảnh, cổ kính mà linh động dị thường, long phượng song nhãn lóe linh quang.
"Chuyện này... một pháp khí, lưỡng đạo khí hồn, là sao thế?" Tôn Lập hỏi.
Võ Diệu hơi bất ngờ: "Song khí hồn? Hiếm có, hắc hắc, lợi hại hơn một khí hồn đúng không?"
Tôn Lập nhíu mày: "Võ tổ, dấu hiệu lão nhân gia quá rõ, tiểu tử cũng không ngốc, đâu có dễ gạt thế?"
Võ Diệu cười khan.
Tôn Lập cảm giác được Nhân vương ngọc tỷ có khí hồn thì mạnh hơn, trước đây ép được đối thủ giảm một cảnh giới, không biết giờ có gì hơn?
Tôn Lập mong chờ.
Kim sắc quang mang tắt đi, gã thu Nhân vương ngọc tỷ là không còn khí tức gì nữa.
An Viễn thành cường giả sinh nghi nhưng tuyệt đại bộ phận thu nhiếp khí tức, không muốn đa sự.
Chỉ thành chủ đại nhân dặn: "Chuẩn bị lễ vật, phái người đưa tới."
"Vâng."
...
Hai khắc sau, An Viễn thành thành chủ phủ đại tổng quản xuất hiện ngoài khách sạn nói lớn: "Tiền bối, tiểu nhân vâng lệnh thành chủ đại nhân đến gặp, chút lễ bạc không đủ kính ý, mong tiền bối nhận cho."
Nhân vương ngọc tỷ và khí linh dung hợp, tuy chưa được rèn giũa nhưng đã là thần khí!

Thần khí thành tựu địa vị, khí thế không kém phá quan thành Chân nhân cảnh. An Viễn thành thành chủ tưởng là cao nhân nào đó đột phá Chân nhân cảnh, thậm chí đột phá Chân nhân cảnh đệ nhị trọng, đệ tam trọng.
Tôn Lập thèm muốn Nguyên yêu thiên thư, không ra ngoài mà mười phần khách khí: "Đa tạ thành chủ đại nhân, thật ra tại hạ có lỗi, đã quấy nhiễu các vị, xin thay mặt tại hạ cáo lỗi với thành chủ đại nhân."
Tổng quản thấy gã không có ác ý nhưng hiển nhiên không muốn nói chuyện, coi như nhiệm vụ đã hoàn thành nên để lễ vật lại.
Khách sạn trở lại bình tĩnh.
Bọn Ô Ngư không biết kim quang kinh thiên đó từ phòng Tôn Lập phát ra, ban nãy đối đáp là chính gã - - một Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng sao có được khí thế đó?!
Ô Ngư hay Vương Đông Lượng, thậm chí những người khác, cả Tống Ngọc Dung, đều cho rằng Tôn Lập về trận pháp là cao nhân nhất đẳng, nhưng cảnh giới quá thấp, động thủ thì gã kém nhất.
Nhưng khí thế này thì ai dám nghĩ thế nữa?
Vương Đông Lượng run rẩy cả đêm, có phải gần đây lời lẽ của y chọc giận Tôn Lập? Không thì vì sao gã bạo phát khí thế đó? Cảnh cáo y chăng?
Y tự cao quá mức, trong mắt kiến thì voi rất lớn, bất khả chiến thắng, nhưng trong mắt voi thì nào có kiến tồn tại?
Trong một khách sạn khác, sắc mặt Ô Loan cũng không dễ coi tí nào.
...
Nguyên thú thiên thư là thạch ấn, Nguyên yêu thiên thư lại bằng xương, ba tàn quyển trong tay Tôn Lập chỉ cỡ nửa bàn tay, rìa nham nhở, chất xương xám đen, bề mặt nhẵn nhụi, như xương động vật bình thường.
Võ Diệu và La Hoàn đều bảo đó là Nguyên yêu thiên thư tàn quyển, nhất định không sai.
Tôn Lập xát ba mảnh xương, liên tục lóe lên văn tự, ghi lại thì là những từ thâm ảo.
Có lẽ vì thế mới thành "Thanh đường cổ thư".

Tôn Lập không chỉ cần thế, tàn chương không chỉ khó tham ngộ, không cẩn thận sẽ sai lầm, gã thu ba mảnh xương lại, không nghiên cứu.
...
Rời An Viễn thành lại thêm mấy ngày yên bình.
Chỉ là dọc đường, ai nấy kính sợ Tôn Lập. Ô Ngư lo lắng nếu gã có ý xấu, tất cả không đủ cho gã đùa chơi...
Ô Loan vốn thong thả đi sau mười dặm, có ý du sơn ngoạn thủy nhưng giờ theo sát, sợ có gì thì không biết ăn nói thế nào với Tống Chính Ung.
...
Hôm đó, Ô Ngư nhìn xa, ngoài kia, dưới dãy núi hùng vĩ là một tòa cổ thành.
"Tiểu thư, đến Thương Lan thành rồi, ba ngày nữa là vào khu vực Đồ Tô ma nhãn."
Tống Ngọc Dung nghĩ đến việc gặp tình lang thì nụ cười thêm ngọt ngào.
Tôn Lập luôn đi cuối, tất cả tôn trọng gã. La Vân Ngũ đi cạnh trò chuyện, chỉ là không tự tin như lúc đầu.
Tiếng nhạc vang lên, Ô Ngư lắng nghe, Tống Ngọc Dung ngẩn người kinh hỉ: "Là Đông hoàng lệnh của Giang lang! Giang lang đến rồi! Giang lang đến rồi!"
Trên con đường trước mặt xuất hiện đội ngũ lớn, ba mươi sáu lá đại hồng sắc tinh kỳ phấp phới.
Ba mươi sáu kỵ sĩ khôi giáp sáng lòa dẹp đường, đều Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng! Sau lưng là đội đánh nhạc cũng cưỡi linh thú, đều Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng!
Sau nữa là một trăm bạch bào thiếu niên, đều mười lăm, mười sáu tuổi nhưng đã Đạo nhân cảnh đệ tứ trọng, tay cầm pháp khí, đao thương kiếm kích, phủ việt câu xoa đủ cả!

Ô Ngư khen: " Bách binh nghi trượng của Giang công tử, đích xác Giang công tử đến đón tiểu thư!"
La Vân Ngũ giải thích với Tôn Lập: "Bách binh nghi trượng là một trăm thiếu niên do Giang Vĩnh Hán bồi dưỡng, mới mười mấy tuổi mà đã Đạo nhân cảnh đệ tứ trọng. Đấy đều là tâm phúc tương lai khi Giang Vĩnh Hán kế nhiệmm Thiên Hạc thành thành chủ, nghe nói chính y đích thân bồi dưỡng, chỉ dẫn."
"Chỉ một trăm pháp khí đó là cả nhân tộc không mấy ai có."
Da mặt Tôn Lập giật giật, nhớ đến bị đại đỉnh nuốt mấy trăm pháp khí...
Phía sau Bách binh nghi trượng là nhất phẩm linh thú Tam thủ long tích to lớn vô cùng, ười trượng, dài ba mươi trượng, ba cái đầu lấp lóe hỏa diễm, lôi điện và băng sương. Lão nha mãng tượng của gã đã lớn nhưng so với nó thì chỉ là thỏ trắng hiền hòa.
"Ngọc Dung muội muội!"
Trên lưng cự thú có một bạch y thanh niên tuấn mỹ dị thường, như thần linh xuống nhân thế, cười là như thần quang chiếu rọi.
Y là Thiên Hạc thành thiếu chủ tối xuất sắc nghìn năm nay, Giang Vĩnh Hán.
Tôn Lập thầm than: Vòng sáng trên đầu y khiến người ta mù mắt chăng?
La Hoàn vội nói: "Gì đây? Hình như là ghen tức!"
Tôn Lập cười ha hả.
...
Tiếng gọi "Ngọc Dung muội muội" khiến Tống Ngọc Dung nhũn cả cõi lòng, lao về phía Giang Vĩnh Hán, y rời lưng Tam thủ long tích, cả hai lại gần, chợt nhớ ra ở chỗ đông người nên hơi thẹn.
Giang Vĩnh Hán là nam nhân, mặt dày cầm tay Tống Ngọc Dung: "Ngọc Dung muội muội, vất vả rồi!"
Tống Ngọc Dung ngấn lệ: "Giang lang..."
Tôn Lập thầm thở dài, nghĩ lại lúc Giang Sĩ Ngọc và bọn Đông Phương Phù chia tay.
Giang Vĩnh Hán thở dài: "Ngọc Dung muội muội, nghe nói Phượng Phi Phi làm phiền muội, ngu huynh đến ngay, đều tại huynh cả."

Một người hầu chen lời: "Vốn đã tới Đồ Tô ma nhãn, thiếu gia nghe việc của tiểu thư thì tới ngay, lộ trình ba ngày mà chỉ một đêm là tới."
Tống Ngọc Dung cảm động, Giang Vĩnh Hán quay lại mắng: "Không có quy củ, ai cho ngươi chen lời?"
Người hầu lui xuống.
Giang Vĩnh Hán cầm tay Tống Ngọc Dung, nhìn vào mắt nàng ta, dịu giọng an ủi: "Yên tâm, huynh đến đây rồi, không để muội chịu khổ nửa."
Tống Ngọc Dung gật đầu.
La Hoàn thận trọng: "Cẩn thận tiểu tử họ Giang!"
"Hả?"
"Dung mạo này của y là tu luyện tà thuật!"
Võ Diệu cười nhạo: "Ngươi ghen tị người ta giống nữ nhân hơn mình!"
La Hoàn nổi giận: "Ta nói chuyện nghiêm chỉnh với Tôn Lập mà ngươi gây sự? Vạn nhất có chuyện gì thì ngươi chịu trách nhiệm nhé?"
Võ Diệu không xen vào nữa.
Tôn Lập nhớ lời La Hoàn: "Tiểu tử hiểu rồi."
Giang Vĩnh Hán dẫn Tống Ngọc Dung về Thương Lan thành, không thèm nhìn đến thập đại hộ vệ. Thủ hạ của y nhiều nhân tài, các thiếu niên trong Bách binh nghi trượng cũng có tiền đồ hơn thập đại hộ vệ.
Bọn Phượng Phi Phi hiển nhiên không rêu rao việc tam đại Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng bị Tôn Lập đánh bại, Tôn Lập trong mắt Giang Vĩnh Hán chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng - - tầm thường nhất trong thập đại hộ vệ.
Thương Lan thành quy mô cực lớn, thành chủ Lý Thương Lan đã Chân nhân cảnh đệ thất trọng, thiếu một chút là đạt Chí nhân cảnh. Thương Lan thành là siêu cấp thế lực chỉ đứng sau nhân tộc tứ đại thành bang, ngang với Vân Long thành của sư tôn Phượng Phi Phi.
Giang Vĩnh Hán quả thật rất nổi tiếng, Lý Thương Lan đích thân tiếp đãi, phái con ra ngoài thành nghênh tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui