Phượng Phi Phi xua tay: "Trận pháp, Mạch đại sư xuất chiến."
Mạch Thanh Dũng ở tay trái đi ra, sầm mặt vòng tay với Phượng Phi Phi: "Mỗ không muốn xuất thủ!"
Phượng Phi Phi khuyên: "Mạch đại sư, bản tiểu thư biết để Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng cường giả đấu với một đệ nhị trọng tiểu tu sĩ thì hơi mất mặt nhưng đã định rồi, đại sư không xuất chiến, chúng ta sẽ thua, sau này bản tiểu thư sẽ bày rượu xin lỗi tam vị đại sư!"
Mạch Thanh Dũng sầm mặt đi ra: "Được."
Vương Đông Lượng thầm cười lạnh, chỉ mong thấy Tôn Lập mất mạng trong trận pháp.
Những hộ vệ khác buồn bã, Tôn Lập chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, sao có thể là đối thủ?
La Vân Ngũ thở dài nhưng bó tay.
Mạch Thanh Dũng lạnh lùng nhìn Tôn Lập: "Ngươi trước đi!"
Tôn Lập thoáng nghĩ: "Được."
Đoạn ngón tay vẽ liên tục, bày một trận pháp.
Tích tắc gã xuất thủ, trước mắt hai bên chỉ thấy bóng ngón tay lóe lên là trận pháp đã xong.
Tôn Lập không muốn bạo lộ trận pháp đao bút, dùng ngón tay thay thế, trận pháp cũng không phải ở mức gã thiện nghệ, mà chỉ là Bạch hổ thất sát trận.
Võ Diệu khinh miệt: "Dừng bảo ai ngươi là học sinh của ta, cỡ này thì... lão nhân gia ta mất mặt quá."
Tôn Lập đã quen: "Tiểu tử đang trong giai đoạn học tập mà, lão nhân gia bớt nói có được không?"
Hành gia xuất thủ là biết. Cách bày trận của Tôn Lập cho thấy trận pháp tạo nghệ của gã không tệ.
Vương Đông Lượng và Ô Ngư hiểu ra: Hóa ra tiểu tử này hiểu về trận pháp, chả trách ngông nghênh thế.
Nhưng không ai nghiêng về phe gã.
Phượng Phi Phi phái ra thì là trận pháp đại gia. Cảnh giới cách biệt thể hiện tại trận pháp, không đạt cảnh giới, cao cấp trận pháp không thể bày được.
Mạch Thanh Dũng hơi gật đầu, tỏ vẻ vừa ý: "Không tệ, không uổng cho lão phu xuất thủ."
Theo quy định, y nên bố trí trận pháp, rồi hai bên cùng vào trận pháp của nhau mà phá trận.
Mạch Thanh Dũng tùy ý liếc trận pháp của Tôn Lập.
Đoạn y cứng người.
Ngây ra mái mới quay lại nhìn trận pháp của Tôn Lập với vẻ ngưng trọng.
Phượng Phi Phi hỏi: "Mạch đại sư? Bố trận thôi."
Mạch Thanh Dũng như không nghe thấy, cứ nhìn trận pháp dưới đất, thoáng sau là trán đẫm mồ hôi.
"Sao hả?"
Không ai hiểu.
Một chốc sau, Mạch Thanh Dũng dẫm mồ hôi, ánh mắt càng lúc càng thống khổ. Đoạn thổ máu ngã xuống.
"Mạch đại sư!"
Phe Phượng Phi Phi đỡ vào, Mạch Thanh Dũng hai mắt vô thần nhìn thinh không, ngực phập phồng rồi thổ thêm ba ngụm máu.
Y lại nhìn trận pháp, lưỡng vị Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng sau lưng Phượng Phi Phi vội lách ra chặn trước mặt y.
"Mạch huynh, đừng nhìn nữa! Huynh đã tẩu hỏa nhập ma, nhìn nữa là vạn kiếp bất phục!"
"Gì hả!" Phượng Phi Phi và Tống Ngọc Dung cùng cả kinh, Mạch Thanh Dũng chỉ nhìn mà sẽ tẩu hỏa nhập ma! Họ cùng nhìn trận pháp, chỉ thấy linh quang biến hóa.
"Cừu đại sư, Lưu đại sư... sao thế?" Phượng Phi Phi hỏi.
Lưỡng vị Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng, Cừu Tiến và Lưu Trì Nhiên, cho Mạch Thanh Dũng uống linh đơn, y thở dài, mắt xám xịt, đứng lên cung kính vái Tôn Lập: "Tiên sinh đại năng, Mạch mỗ hổ thẹn!"
Những người khác mù mờ, không hiểu sao lại thế.
Phượng Phi Phi hỏi gặng: "Mạch đại sư..."
Cừu Tiến cười khổ: "Tiểu thư, đừng để Mạch huynh xấu mặt nữa."
Mạch Thanh Dũng khẽ lắc đầu: "Không có gì xấu mặt, tu luyện đến như chúng ta, không bằng người ta mà lại không thừa nhận?" Y nhìn Tôn Lập, tỏ vẻ không tin nổi: "Tiểu huynh đệ, Mạch mỗ tự cho là trận pháp tạo nghệ đã nhập hóa cảnh, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn, giang hồ anh hùng xuất thiếu niên, trận pháp của tiểu huynh đệ thuận tay bày ra, mỗ đừng nói phá giải, suy đoán mà cũng nội thương trầm trọng. Trận này mỗ thua triệt triệt để để, ban nãy bất kính, xin tiểu huynh đệ bỏ qua cho!"
Đoạn ôm quyền vái.
Phượng Phi Phi tưởng mình nghe lầm, nhìn Cừu Tiến và Lưu Trì Nhiên, cả hai buồn bã, nàng ta biết là thật thì buột miệng: "Sao lại thế..."
Tống Ngọc Dung vốn tưởng thua chắc, không ngờ Tôn Lập thuận tay bày ra một trận pháp, Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng đại sư của đối phương chỉ nhìn là trọng thương thổ huyết, thật không tin nổi, như thể gã ngầm câu kết với Phượng Phi Phi, diễn kịch cho nàng ta xem!
Nhưng Phượng Phi Phi làm thế có lợi gì? Phượng Phi Phi chỉ hi vọng đối phương mất mặt trước mặt mình cơ mà?
Nhưng nàng ta vẫn thấy khó tin, Tôn Lập thật sự thắng? Lại gọn ghẽ như thế?
Nàng ta nhìn Trần Ngân Triều, Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng Trần Ngân Triều là thủ hạ có trận pháp tạo nghệ tối cao. Y hiểu ý, sắc mặt nhợt đi gật đầu.
Hiển nhiên Trần Ngân Triều đã ngầm xem, sắc mặt nhợt nhạt cho thấy y đã nội thương.
Chỉ là y nhìn không sâu như Mạch Thanh Dũng nên không nặng bằng.
Óc Tống Ngọc Dung nổ vang: Lâm thời chiêu mộ được nhân vật bất phàm!
Sắc mặt Ô Ngư và Vương Đông Lượng khó coi vô cùng, họ vốn hi vọng Tôn Lập bêu xấu, không ngờ gã thắng dễ, cả hai lúc trước lớn lối nhưng khi lâm trận lại không dám xuất chiến, giờ chỉ muốn chui xuống lỗ nẻ.
La Vân Ngũ hưng phấn vung tay: "Thắng rồi, Tôn huynh đệ xuất sắc!"
Mạch Thanh Dũng khởi thân lai, triều Phượng Phi Phi nhất bái: "Tiểu thư, Mạch mỗ học nghệ bất tinh, khiến tiểu thư mất mặt, lần này về bế quan khổ tu, không thể theo hầu, tiểu thư bảo trọng!"
Đoạn vái Tôn Lập: "Tiểu huynh đệ, đa tạ đã cảnh tỉnh Mạch mỗ, sau này Mạch mỗ có thành tựu đều là công lao của tiểu huynh đệ!"
Đoạn lướt đi!
Phượng Phi Phi máy môi nhưng không nói gì, để y đi.
Nàng ta nhìn Tôn Lập rồi bảo Tống Ngọc Dung: "Chỉ là trận đầu, đừng đắc ý. Tiếp theo là thi đơn dược, ai đứng ra?"
Nàng ta dứt lời, Cừu Tiến bước lên nhạt giọng: "Mỗ ra tay."
Nhắc đến linh đơn, Cừu Tiến bừng bừng khí thế, trầm ổn như núi, buồn bã vì trận pháp thất lợi bay biến sạch.
Tống Ngọc Dung dễ chịu hơn, dù sao Tôn Lập đã thắng một trận, Chính Ung thành đích xác không so được với Vân Long thành, dù hai trận sau thua hết cũng không tệ quá. Tôn Lập vừa thắng với kiểu quét sạch, ít ra cũng vớt vát được danh dự.
Nàng ta ngoái nhìn môn khách thấy đều cúi đầu thì thất vọng: Nếu không có người ứng chiến thì chiến quả của Tôn Lập tan ngay!
Dứt lời thì có tiếng nói: "Trận này, mỗ ứng chiến."
Tống Ngọc Dung ngoái lại: Tôn Lập!
"Ngươi?" Tống Ngọc Dung cả kinh, tưởng Tôn Lập chủ động gánh để phe mình không thua quá mất mặt, tức thì mềm lòng, hé môi nói: "Đa tạ!"
Tôn Lập nhìn vào mắt nàng ta là biết hiểu sai, liền cười khổ nói khẽ: "Nghĩ vớ vẩn gì hả? Hai traanja này, sơ hở là mất mạng, mỗ không chắc thì chủ động đứng ra hả?"
Tống Ngọc Dung tan hết ảo tưởng, ngây ra nhìn Tôn Lập đang đi tới chỗ Cừu Tiến, không dám tin: Gã nắm chắc? Là sao? Lẽ nào đơn đạo tạo nghệ của gã cũng kinh nhân? Sao lại thế được? Y mơi bao nhiêu tuổi? Muốn tu luyện, tinh thông trận pháp, rồi cả đơn đạo thì lấy đâu ra thời gian và tinh lực?
Ô Ngư và Vương Đông Lượng lạnh lùng: tiểu tử không biết sống chết, thích ra vẻ? Độc chết ngươi càng hay!
Tôn Lập thản nhiên đứng trước mặt Cừu Tiến, y nhíu mày: "Tiểu huynh đệ còn trẻ đã Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, trận pháp tạo nghệ kinh nhân, tiền đồ rỡ ràng, không nên vì nhất thời xung động, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân gì đó mà mất mạng."
Y kính trọng trận pháp tạo nghệ của Tôn Lập nên khuyên.
Vì thêm một câu nên được Tôn Lập hảo cảm. Gã không đành làm theo đã định - - như thế quá tổn thương danh dự của người ta.
Gã trầm ngâm đoạn vẫy tay với Lưu Trì Nhiên: "Các hạ là linh phù đại sư?"
Lưu Trì Nhiên ngạo nghễ: "Đại sư bất thì không dám nhưng Lưu mỗ còn có chút tự tin về linh phù."
Tôn Lập gật đầu: "Mỗ nói suông, các vị sẽ không tin, thế này đi, các vị không cần xuất thủ, mỗ chế một viên thuốc, vẽ một tấm linh phù, các vị xem qua, thấy được thì cùng chủ nhân quay về."
Gã nói rất khách khí nhưng cả hai hiểu ngay, dù tôn trọng trận pháp tạo nghệ của gã nhưng rõ ràng gã có ý đấu với cả hai, còn khiến họ không thể xuất thủ! Cả hai hừ lạnh: "Tiểu tử cuồng vọng!"
Tôn Lập không nói nhiều mà hành động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...