Tôn Lập chỉ tay, linh nguyên bao lấy La sát tâm đơn rồi thấm vào.
La sát tâm đơn này do siêu cấp cường giả của La sát tộc để lại, tuy ám đạm vô quang nhưng sức mạnh ẩn chứa vô cùng. Tôn Lập định từ từ làm tan đi thì La Hoàn quát: "Không được lãng phí như thế!"
Dòng ý niệm chảy vào óc, Tôn Lập làm theo, linh lực trơn tuột như con lươn, tránh khỏi sức mạnh của La sát tâm đơn, chui vào nối với bốn đạo kim sắc ti mang.
Sức mạnh trong La sát tâm đơn tuy cao cường nhưng không có linh hồn chỉ huy, Tôn Lập dễ dàng tránh được.
Gã kéo kim sắc ti mang, sức La sát tâm đơn cả kinh, co vào trong đó. “Tinh hà chân giải” đẳng cấp chí cao, La sát tâm đơn tuy mạnh nhưng gã đã bắt được bốn đạo kim sắc ti mang, đời nào để bị đoạt lại?
Song phương giằng co, Tôn Lập liên tục phát lực kéo ra, sức mạnh trong La sát tâm đơn chỉ dựa vào bản năng, cố kéo ngược lại.
Tôn Lập khẽ mỉm cười, chợt thay đổi hướng kéo cùng với La sát tâm đơn.
Bốn đạo kim sắc ti mang bị đẩy ra theo hướng khác!
Mắt Tôn Lập ánh linh quang như vũng xoáy, kim sắc ti mang nát vụn, thành vô số quang điểm từ từ chìm vào mi tâm gã, rồi vào Ấn đường huyệt, ẩn vào thái cực bát quái đồ.
Mỗi đạo kim sắc ti mang chiếm một quái tượng, lấp đầy quanh thái cực đồ.
Tôn Lập đặt La sát tâm đơn sang bên, chuyên tâm vận chuyển “Thái hư chân ngã luyện”, ngưng cố quy tắc trong kim sắc ti mang.
Không phải quy tắc chìm vào quái tượng là thành công, Tôn Lập cần quen thuộc với quy tắc, dùng sức mình tính toán, vận hành tất cả.
Đấy là quá trình rất dài, cần phải kiên nhẫn.
Đương nhiên "dài" này là tương đối, Tôn Lập có bốn đạo quy tắc này là từ Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng trung kỳ trực tiếp đạt đệ nhị trọng! So với pháp môn tu hành khác thì nhanh hơn nhiều.
Gã liên tục tính toàn, kim quang càng lúc càng ngưng cố trong quái tượng, sau cùng sáng lên.
Thể nội gã có sức mạnh nào đó nhuyễn động, gã biết đến lúc xung quan!
Trong Ấn đường huyệt, thái cực bát quái đồ ngưng như thực chất, nhưng quy tắc có được từ Thủy nguyên ma ngư mờ hơn, không xứng với bảy quái tượng kia.
Tôn Lập toát mồ hôi lạnh: lẽ nào vì thế mà công cốc!
Nguyên thú thiên thư tự động vận chuyển, thạch ấn liên tục lệ xuống, kim quang từ một thạch ấn chỉ cỡ hạt đỗ tràn vào bát quái, bù lại thiếu hụt.
Bát quái rực kim quang!
"Oành!"
Ấn đường huyệt bắn ra lưỡng đạo kim mang vào Thiên trung huyệt và Cưu vĩ huyệt, thần quang trong đó tự diễn sinh ra thái cực bát quái đồ. Chỉ là tám quái tượng đều ám đạm vô quang, cần gã thu gom quy tắc để thắp sáng.
Ấn đường huyệt phát xong lưỡng đạo kim mang, thái cực bát quái đồ vỡ thành kim quang mờ mờ, dung hợp với thần quang rồi co về, ép lại vô hạn, biến thành một quang điểm, Tôn Lập nội thị thì thấy quang điểm chiếu sáng cả ý thức!
Bóng tối ngoài xa cũng hiện lên rõ ràng.
Cửu đại ám huyệt quanh Ấn đường huyệt co lại, hóa thành chín ám điểm, vận chuyển chậm rãi!
Ấn đường huyệt và cửu đại ám huyệt tự thành thể hệ, không cần gã để ý, gã nhận ra thể hệ này vận chuyển cũng như linh văn trận trang, tự động hút thiên địa linh khí, liên tục tích lũy, tốc độ hơn linh văn trận trang của gã nhiều!
Vốn có Long bì ảnh linh văn trận trang, gã coi như có linh lực dung lô vĩnh viễn không tắt, hiện tại có thêm cái thứ hai còn lớn hơn, cung cấp cho chính gã.
Gã không cần vận công đả tọa, tu vi mỗi thời mỗi khắc đều tăng trưởng!
Mở mắt, Tôn Lập mỉm cười, đột phá Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng thì gã khác trước nhiều. Nhãn quang nhìn đến La sát tâm đơn vừa còn khiến gã khó khăn, giơ tay chỉ là tám đạo kim sắc quang ti bay ra vây quanh, pháp tắc tác dụng vào khiến La sát tâm đơn tan ra, hóa thành linh lực tinh thuần nhất!
Sức mạnh này thể tích nhỏ nhưng dung lượng cực kỳ nhỏ.
Tôn Lập dồn cho Ấn đường huyệt tiêu hóa.
Ấn đường huyệt tự vận chuyển, chuyển hóa thành sức mạnh của gã.
La sát cường giả năm xưa ít nhất cũng Chân nhân cảnh đệ nhị trọng mới biết tới bốn quy tắc. Dù chết nhiều năm, sức mạnh trong La sát tâm đơn đã tan đi nhưng vẫn không kém gì Hiền nhân cảnh đệ thất trọng nên lúc trước Tôn Lập muốn lấy bốn đạo kim sắc ti mang mới khó khăn như thế.
Nhưng giờ gã dễ dàng luyện hóa, nhưng tiêu hóa hết linh lực đó cũng chưa đạt tới Hiền nhân cảnh đệ tam trọng, gã cần tới mười sáu quy tắc!
“Tinh hà chân giải” dám xưng thiên hạ đệ nhất là có lý do.
Gã tuy Hiền nhân cảnh, nhưng còn biết nhiều quy tắc hơn chân nhân lão tổ.
...
Bọn Giang Sĩ Ngọc canh ngoài cửa, cũng hơi nóng lòng. Trong phòng Tôn Lập tan đi sức mạnh phong ấn, tất cả thở phào.
Cửa phòng mở, Tôn Lập đi ra, thấy chúng nhân thì cười: "Các vị nóng lòng rồi hả?"
Sùng Dần nhìn gã thật sâu: "Ngươi đã Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng?"
Tôn Lập gật đầu: "Bế quan tăng được một cấp."
Giang Sĩ Ngọc phát cuồng: "A! Sao lại nhanh thế, xem ra Giang đại vương không có hi vọng bắt kịp ngươi rồi, ngươi không thể để ta mong chờ gì hả? Đột phá nhanh thế..."
Tô Tiểu Mai khinh miệt: "Ngươi còn mơ mộng không thực tế thế hả?"
Giang Sĩ Ngọc cười hắc hắc: "Ta tạo áp lực cho Tôn Lập, ngươi không thấy nhờ thế mà tốc độ tăng tiến của y càng lúc càng nhanh hả?"
Tô Tiểu Mai hoài nghi nhìn y: "Bức bách? Để ta tính xem, ngươi kém Tôn Lập một, hai... ba đẳng cấp, Giang đại vương mạnh thật, cách xa thế mà có thể bức bách người khác, bản cô nương sợ quá!"
Giang Sĩ Ngọc mặt dày: "Giang đại vương có bản lĩnh đó, phục chưa?"
Tô Tiểu Mai bĩu môi: "Phục, lão nhân gia mặt dày như thế, bản cô nương phục."
Chúng nhân cười to.
Tôn Lập lại hỏi: "Không đợi được nữa hả?"
Chung Lâm thở dài, nói thật: "Ai cũng lo lắng, Vạn cổ hồng hoang không thể vượt qua, vạn nhất Thông u chi hồn không tìm được manh mối, chúng ta phải làm sao?"
Lo lắng này vương vấn trong lòng mỗi người nhưng không ai dám nói ra, hoặc không muốn đối diện.
Chung Lâm nói ra, chúng nhân đều im lặng.
Tôn Lập cười vang: "Tại Ô Hoàn như thế mà chúng ta cũng ra được, đến Đồ Tô rồi, lại mạnh hơn nhiều lúc ở Ô Hoàn mà các vị sao lại không có lòng tin? Thông u chi hồn sẽ giúp chúng ta tìm được manh mối, không được thì tìm cách khác, chỉ cần chúng ta muốn về Đại Tùy, tất sẽ thành công!"
"Được!" Chung Lâm gật đầu.
...
Phong Bảo Bảo không có mặt, từ hôm qua đã ra ngoài.
Tôn Lập biết nàng ta mang Thiên thần thiết đến Ám long bộ lạc nên kiên nhẫn chờ, may mà hôm sau là nàng ta quay về, thấy gã xuất quan thì nói: "Tại hạ sẽ sắp xếp cử hành nghi thức, nhờ đại tế ti thi triển Thông u chi hồn."
Yêu tộc có những nghi thức riêng, Thông u chi hồn cũng thế nhưng lần này vì bọn Tôn Lập mà thi triển, Phong Bảo Bảo phá lệ cho bọn gã xem.
Nghi thức lần này đẳng cấp không kém lần tế tự.
Dạ Khiếu bộ lạc đào đá trên núi, theo phương pháp cổ xưa phức tạp chất thành tế đài.
Từ trên không nhìn xuống thì đỉnh tế đài đỉnh có đường vân như thần văn.
Ô Cửu Trọng được tám nữ yêu mới thành niên phục vụ tắm rửa sức nước thơm, động tác của y cực kỳ thư thả nhưng sắc mặt hơi nhợt nhạt, dù ai mà mất đi nhất thân tu vi cũng không dễ chấp nhận.
Nhưng là đại tế ti thì đó là trách nhiệm, Ô Cửu Trọng không thể tránh né.
Y mặc bạch y xuất hiện dưới tế đài. Hai bên xếp tám cái trống gỗ. Gõ lên là thanh âm còn hùng hồn hơn trống trận, tựa hồ yêu tộc đang khóc xin thiên thần.
Ô Cửu Trọng đi từng bước lên tế đài, đứng ở chính giữ, bọn Tôn Lập đứng dưới, tuy Phong Bảo Bảo đã chuẩn bị ghế ngồi nhưng lúc này thì ai ngồi được?
Ô Cửu Trọng hát bài hát cổ xưa, hai tay giơ lên như ôm lấy thinh không, trước mặt chợt rực lên u lam hỏa diễm, cháy tỏ theo lời ca, Tôn Lập cả kinh phát hiện, tóc Ô Cửu Trọng bị hỏa diễm kéo vào, đang cháy lên nhưng không mất đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...