Tứ tượng đồ đúng theo tên là chia Đồ Tô thành bốn khu vực: thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ. Dãy núi Táng Long từ phía tây bắc kéo xuống tận phía đông nam, một con sống lớn từ phía đông bắc chảy xuôi, cắt Đồ Tô làm đôi, cả Táng Long sơn cũng bị cắt giữa, Mãng Hoang giang này sau cùng đến phía tây nam thì hòa vào Tinh Thần hải.
Vì thế Đồ Tô phân thành bốn phần, địa hình này rất hiếm, trên Tứ tượng đồ, nơi sông núi giao nhau là một vùng trống, Tôn Lập đoán rằng nơi đó không tầm thường.
Phía tây và nam Đồ Tô đều là biển, phía tây là Tinh Thần hải, phía nam là "Phiêu Linh hải".
Phía bắc trắng xóa, cách với Huyền võ giới chỉ một dải đen, cạnh đó là hàng chữ: Nghiêm hàn thiên tiệm!
Chỗ bắt mắt nhất trên địa đồ không phải nơi núi sông giao nhau, không phải Nghiêm hàn thiên tiệm, mà là dải màu lục dày đặc ở phía đông, trong đó có điểm đỏ chói ghi bốn đại tự: Vạn cổ hồng hoang!
Ai cũng nhận ra khu vực đó nguy hiểm nhất Đồ Tô!
Hai chữ Thiên La nhỏ xíu nằm ở phía đông Vạn cổ hồng hoang.
Tôn Lập biết đi tiếp về phía đông là sào huyện của ma tu Quỷ Nhung thảo nguyên, đi tiếp nừa là Đại Tùy!
Chúng nhân kích động, cách biệt với quê cũ chỉ là "Vạn cổ hồng hoang".
Tô Tiểu Mai nóng nòng: "Chúng ta thực hiện thôi, Thiên thần thiết và Phá giáp phù đã cho Dạ Khiếu bộ lạc, họ chắc chắn đánh bại Cổ Sơn thị, chúng ta có nợ gì họ nữa đâu."
Chung Lâm ngưng trọng lắc đầu: "Không đơn giản thế được."
Sùng Dần thận trọng: "Tôn Lập, đi hỏi xem Vạn cổ hồng hoang có gì hung hiểm."
"Được."
...
Dạ Khiếu bộ lạc thì Phong Bảo Bảo và Ô Cửu Trọng thông minh nhất, nếu nghe ngóng từ họ tất họ hoài nghi: Nhân tộc lại không biết Vạn cổ hồng hoang?
Tôn Lập mời cự yêu Ma Lặc Đinh và Bác Nhĩ Hãn tới, sau mấy vò rượu là cả hai khai tuốt.
"Vạn cổ hồng hoang? Tiên sinh hỏi cái này làm gì? Nơi đó dưới Chí nhân thì không vào được, dù vào cũng chưa từng có ai ra."
Tôn Lập ngẩn người: "Chí nhân trở xuống không vào được?"
"Đúng, bên ngoài Vạn cổ hồng hoang có không gian loạn lưu, dù chân nhân lão tổ cũng không qua được, phải đạt tới Chí nhân cảnh."
"Đồ Tô lịch sử có chục vị Chí nhân cảnh siêu cấp cường giả muốn vào xem Vạn cổ hồng hoang mà đi qua không gian loạn lưu, vào Vạn cổ hồng hoang, nhưng chưa có ai trở về."
Tôn Lập tuyệt vọng: "Xưa nay chưa từng có?"
"Tuyệt đối không!" Ma Lặc Đinh và Bác Nhĩ Hãn khẳng định: "Vạn cổ hồng hoang theo truyền thuyết không phải của thế giới này, mà từ hồng hoang niên đại thì một khối đại lục vỡ nát bị sức mạnh thần bí đánh trúng, xuyên việt thời không rơi xuống phía đông Đồ Tô."
"Trước khi Vạn cổ hồng hoang đại lục xuất hiện, Đồ Tô và Thiên La nối nhau, song phương buôn bán nhộn nhịp, giao chiến cũng không ít. Từ khi Vạn cổ hồng hoang ngăn cách, song phương không còn liên lạc."
"Thiên La chắc có không ít siêu cấp cường giả muốn vượt Vạn cổ hồng hoang đến Đồ Tô, nhưng rồi kết quả cũng thế."
Tôn Lập im lặng uống rượu, than thầm: Quả nhiên không đơn giản.
"Tiên sinh, tuy Vạn cổ hồng hoang rất nhiều tiên thiên chí bảo nhưng cảnh giới như chúng ta không nên nghĩ tới. Vạn cổ hồng hoang là nơi hung hiểm nhất, dù Đồ Tô ma nhãn cũng không bằng."
"Đồ Tô ma nhãn?" Tôn Lập không hiểu, Ma Lặc Đinh chỉ vào trung tâm Tứ tượng đồ, nơi có khu vực trắng xóa giao nhau giữa sông và núi: "Ở đây, tuy chưa từng có người thật sự tới được khu vực hạch tâm, nhưng còn hơn Vạn cổ hồng hoang nhiều. Mỗi mười năm, các thế lực mạnh nhất Đồ Tô như yêu tộc lục đại thiên tộc, nhân tộc tứ đại thành bang, La sát lục đại vương tính sẽ tổ chức Bạt kỳ tái sát, mỗi thế lực phái ra năm tuyển thủ, từ các hướng tiến vào Đồ Tô ma nhãn."
Nói về "Bạt kỳ tái sát”, yêu tộc hiếu chiến tức thì hưng phấn hẳn, mắt Ma Lặc Đinh đỏ lên,: "Đồ Tô ma nhãn hung hiểm vô cùng, dù ở ngoại vi cũng không phải ai cũng vào được. Mỗi người tham gia Bạt kỳ tái sát đều có một lá cờ đại biểu cho thế lực, vào Đồ Tô ma nhãn xong thì cố cắm lá cờ đó vào sâu hơn. Ai vào sâu nhất là thắng."
Tôn Lập gật đầu: "Đã gọi là Bạt kỳ tái sát, e không đơn giản?"
"Tất nhiên. Bạt kỳ tái sát tàn nhẫn vô cùng, cờ được luyện chế thống nhất, có cảm ứng, cờ của ai vào sâu nhất là những người tham sự nhận ra, họ sẽ xô tới, nhổ lá cờ đó - - muốn nhổ thì phải giết người giữ cỡ, nên dù là ai, cắm xong mà muốn lấy cờ thì gian nan vô cùng!"
Ma Lặc Đinh và Bác Nhĩ Hãn nói văng bọt mép, Tôn Lập nhận ra trong lúc cắm và nhổ cờ thì trừ thực lực còn cần tới mưu lược, chọn lúc nào cắm cờ mới thu được thắng lợi. Không thì dù thực lực hơn xa chúng nhân cũng không giữ được kỳ xí.
"Vây công người cắm cờ sao bằng từ vào sâu hơn, cắm cờ của mình?" Tôn Lập không hiểu.
"Tiên sinh xem ra chưa hiểu Đồ Tô ma nhãn, ở đó đầy linh thú, hung cơ tứ bề, bước nào cũng khó. Có người cắm cờ là chứng minh đường đó đã được dọn sạch, người đi sau chỉ cần đi theo sẽ dễ hơn nhiều. Có những người không cần dựa vào thực lực cũng tới được vị trí đó, người cắm cờ vì dọn đường nên thực lực đại tổn, tất cả sẽ xông lên vây công, tỷ lệ nhổ cờ (bạt kỳ - ND) tăng lên nhiều, nhổ cờ của địch nhân rồi cắm cờ của mình vào."
Tôn Lập gật đầu, tuy nhổ cờ xong còn phải phân chia nhưng khi đó, ai cũng thấy trí mưu và vận khí của mình hơn người khác, nên sẽ thử.
Bạt kỳ tái sát toàn hung hiểm, cộng lại thì nhổ cờ dễ thắng hơn.
Bác Nhĩ Hãn vỗ trán: "Bạt kỳ tái sát sắp bắt đầu rồi? Ma Lặc Đinh, có nhớ không?"
Ma Lặc Đinh chỉ uống rượu: "Sao ta nhớ được? Đấy là trò của các đỉnh cấp thế lực, chúng ta quan tâm để làm gì."
Vừa uống vừa nói chuyện, Tôn Lập biết được hết những gì cần biết.
Gã hiểu rằng ở Đồ Tô tứ tượng giới, khu vực càng gần sống núi càng giàu, đều do đỉnh cấp thế lực chiếm cư.
Như cửa biển Mãng Hoang giang là nơi có sản vật phong phú nhất Đồ Tô, trên lòng sông phẳng lặng có nhiều kim thuộc nguyên liệu quý hiếm, thi thể linh thú trôi về mỗi năm đều là thu nhập không tệ.
La sát và yêu tộc thèm muốn vô cùng, nơi này lại bị Thiên Hạc thành và Nghi Lăng thành trong nhân tộc tứ đại thành bang phân chia, đỉnh cấp thế lực của hai tộc này không thể đoàn kết lại nên không đoạt nổi phong thủy bảo địa về.
Tôn Lập nghe ngóng xong thì về báo lại, chúng nhân bó tay, nếu Vạn cổ hồng hoang chỉ hung hiểm vô cùng thì họ còn mạo hiểm nhưng giờ lại không vào được.
Sùng Dần thở dài: "Trông vào Thông u chi hồn vậy...” Tối đó Giang Sĩ Ngọc về, mặt sừng vù, thấy ai cũng không nói gì.
Sùng Dần cầm hồ lô ngồi cạnh, uống rồi đưa cho Giang Sĩ Ngọc. Giang Sĩ Ngọc uống ừng ực nhưng bị cánh tay thứ ba chụp lấy. Tôn Lập cũng ngồi xuống. Cả ba không nói gì, cứ chuyền tay hồ lô.
Hồ lô đừng hai mươi hồ rượu mạnh của yêu tộc, cả ba uống đến lúc sao mọc là cạn hết.
Giang Sĩ Ngọc vươn vai.
Tôn Lập vỗ vai y: "Thế nào? Thoải mái chưa?"
Giang Sĩ Ngọc gật đầu, quát to: "Thống khoái!"
Sùng Dần thu hồ lô: “Lại phải lấy trộm của yêu tộc, xấu hổ quá"
...
Thiện Túc về muộn hơn Giang Sĩ Ngọc, tình trạng cũng thê thảm hơn.
Trường đại chiến đó, Giang Sĩ Ngọc phát tiết được dồn nén, Thiện Túc bị bóp nát duệ khí cuồng ngạo, ngoan ngoãn ở trong nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...