Vạn Giới Vĩnh Tiên


Chúng nhân cũng tưởng như lúc bắt Đao lân thủy hổ ngư, Tôn Lập chỉ chấp hành còn Tô Phượng Trai chỉ huy nhưng xem ra không đơn giản như thế.
Khâu Thần Lộc ngưng trọng: "Truyền lệnh, mật thám đi tiếp, có tin thì báo về."
"Vâng." Một thống lĩnh xóa nội dung truyền tấn ngọc phù rồi truyền mệnh lệnh mới.
Không lâu sau, lục sắc quang điểm rời chanh sắc quang điểm thứ hai để tới điểm thứ ba.
Mật thám theo sát.
Tin đưa về, nhị phẩm linh thú thứ hai cũng biến mất!
"Xoạt! - "
Chúng nhân hít hơi lạnh. Một lần là tình cờ, còn hai lần, Bọn Tôn Lập làm gì? Linh thú thất tung, hiển nhiên là bịt bắt, không phải bị giết mà còn khó hơn nhiều!
Khâu Thần Lộc càng lúc càng ngưng trọng, nhìn màn sáng chằm chằm. Lục sắc quang điểm nhanh chóng hòa cùng chanh sắc quang điểm thứ ba!
"Hai linh thú phân lúc trước là gì?"
"Tam mục kim hoàn mãng và Lôi giác thôn vân thú."
Hai loại này tuy khá mạnh trong số nhị phẩm nhưng tại Thiên Xạ đảo thì không có gì đặc biệt.
"Còn đây," Khâu Thần Lộc chỉ vào chanh sắc quang điểm thứ ba: "Là linh thú gì?"
"Song đầu hỏa ma hạt!"
Chúng nhân lạnh buốt cõi lòng, Song đồng hỏa ma hạt là đỉnh nhọn trong số nhị phẩm, Tam mục kim hoàn mãng và Lôi giác thôn vân thú không thể so được.

Lục sắc quang điểm dừng lại ở đó lâu hơn, đang lúc chúng nhân tưởng bọn Tôn Lập mất mạng ở đó, lục sắc quang điểm chợt lao về điểm thứ tư!
"A - - "
Mọi thống lĩnh tròn mắt, mấy thân binh dụi mắt không dám tin.
Khâu Thần Lộc ngồi bất động, nhưng mắt ánh lên kinh hãi.
Không lâu sau có tin truyền về, quả nhiên Song đầu hỏa ma hạt biến mất!
"Việc này..."
Ai cũng không biết nên nói gì, gặp Đao lân thủy hổ ngư là biết nhị phẩm linh thú chiến lực thế nào, ba con vừa nãy đều trên hẳn Đao lân thủy hổ ngư.
Dù Khâu Thần Lộc dốc hết bộ hạ, chuẩn bị đầy đủ mà muốn bắt một con cũng không dễ, mà giờ trơ mắt nhìn bọn Tôn Lập không hề hà chuẩn bị gì, dễ dàng thu phục ba con!
Lục sắc quang điểm nhắm thẳng chỗ thứ tư, Khâu Thần Lộc nhăn nhó: "Gọi mật thám về, không cần bám theo."
Không có gì để tìm hiểu...
Tôn Lập thu phục nhị phẩm linh thú thứ tư xong thì đi về phía Long giác thiên ngô. Khâu Thần Lộc hừ lạnh, oán khí chứa cả ghen tị: "Giờ mới nhớ ra nhiệm vụ là gì."
Chúng thống lĩnh chấn kinh xong thì dở khóc dở cười.
Một thống lĩnh thuận miệng nói: "Biết vậy thì cần gì đại động can qua? Trả giá đủ là họ bắt Long giác thiên ngô về thôi mà?"
Người nói vô tâm, người nghe lại hiểu khác, vị thống lĩnh đó nói xong, cả Khâu Thần Lộc cũng nhìn tới khiến y run lên: "Thuộc hạ chỉ thuận miệng... Ồ, tướng quân, có vẻ được..."
"Hừ!" Khâu Thần Lộc bất mãn: "Đây là nhiệm vụ bệ hạ giao cho chúng ta, lẽ nào nhờ tới người khác..." Nói được một nửa, nghĩ tới vị bệ hạ đó và mục đích thật sự thì thở dài: "Văn Bách, việc này giao cho ngươi, họ về thì đi bàn bạc xem sao."
Lưu Văn Bách ôm quyền lĩnh mệnh: "Thuộc hạ tuân mệnh, tất không phụ dặn dò của tướng quân!"
Lục sắc quang điểm hòa cùng hồng sắc quang điểm lớn nhất, nửa canh giờ sau ung dung đi khỏi.
Lại có thống lĩnh ảo tưởng: "Liệu họ có trực tiếp bắt Long giác thiên ngô về?"
"Không thể nào!" Khâu Thần Lộc lạnh giọng: "Tu sĩ đều hám lợi, làm gì có chuyện làm việc không công!"
...
Tôn Lập đích xác không bắt Long giác thiên ngô về, không phải gã không có lòng tốt mà vì giao tình chưa đến mức đó.
Long giác thiên ngô theo xếp hạng của Ô Hoàn là nhất phẩm linh thú, thực lực hơn hẳn nhị phẩm, đâu thể nói bắt là bắt?
Tôn Lập đã gom đủ sáu nhị phẩm linh thú, trước đó bắt được Đao lân thủy hổ ngư là bảy, lần này có thêm bốn con thì đủ "Cửu đế", còn cả hai con dự phòng.
Số còn lại, gã không có hứng, hiểu rõ hư thực của Long giác thiên ngô xong là về.
Bọn Tô Phượng Trai vẫn đợi, thấy bọn gã về là ra đón: "Thế nào?"
Tôn Lập vỗ vào mình: "Không sao."
Tô Phượng Trai thở phào: "Tiên sinh có chuyện gì, lão đầu tử thật không chịu nổi."
Lưu Văn Bách từ phía sau đi tới, nghe thấy Tô Phượng Trai nói thế thì biết lão nhân cũng không hiểu rõ thực lực của Tôn Lập, nên thương xót nhìn, thầm nhủ gã sao có chuyện được, có chuyện là linh thú! Gã không quét sạch linh thú trên đảo là chúng may mắn lắm rồi...

"Tôn tiên sinh." Lưu Văn Bách ôm quyền hành lễ: "Long giác thiên ngô thế nào?"
Tô Phượng Trai bất mãn liếc Lưu Văn Bách: "Khâu tướng quân đâu?"
Lưu Văn Bách cười: "Tô lão, chi bằng chúng ta vào trong?"
Tô Phượng Trai và Tôn Lập nghi hoặc nhưng không cự tuyệt. Lưu Văn Bách giơ tay: "Mời!"
Khoang thuyền lớn nhất là của Khâu Thần Lộc, nhưng của Lưu Văn Bách cũng không nhỏ, đường kính hơn ba trượng, mời bọn Tôn Lập vào xong là cho thân vệ lui đi: "Trên thuyền không có trà, chỉ có rượu, xin kính mấy vị một chén!"
Đoạn đứng lên rót rượu, Tôn Lập thản nhiên, Sùng Bá giơ tay cản: "Bất tất, có việc gì cứ nói."
Lưu Văn e dè đặt rượu xuống: "Vậy được, tại hạ quen nói thẳng, có gì mạo phạm chắc các vị cũng không chấp."
Y vái bọn Tôn Lập sát đất: "Cái vái này là vì hơn nghìn tính mạng trên sáu cự hạm khẩn cầu tiên sinh xuất thủ bắt Long giác thiên ngô!"
Tôn Lập thoáng nghĩ, biết ngay là vì sao.
Gã nhăn nhó lấy địa đồ ra, kiểm tra là phát hiện.
"Ầm!"
Địa đồ đập mạnh xuống bàn, hóa thành bột.
"Các ngươi giám thị mỗ?!"
Lưu Văn Bách khẩn thiết: "Tiên sinh đừng trách, xin hãy nghĩ từ góc độ bọn tại hạ, hơn nữa tiên sinh không tổn thất gì!"
Tôn Lập lạnh lùng, Lưu Văn Bách hốt nhiên nghiến răng, đỏ mặt quỳ phịch xuống dập đầu: "Xin tiên sinh trượng nghĩa xuất thủ!"
"Huynh đệ ở đây, tuyệt đại bộ phận đều là năm xưa cùng mỗ gia vào sinh ra tử, tình như thủ túc, nhưng bảo họ đi bắt Long giác thiên ngô, tất tử thương thảm trọng, tiên sinh thân hoài thần kỹ, bắt Long giác thiên ngô chỉ là cất tay, tiên sinh có yêu cầu gì xin cứ nói, bọn tại hạ sẽ cố đáp ứng!"
Sắc mặt Tôn Lập dễ chịu hơn.
Từ lúc lên thuyền, tất cả lạnh nhạt với gã, sau đó khá hơn nhưng không hề tôn kính. Thực tế thì họ không ưa gã, gã cũng thế nhưng không biểu hiện rõ ràng mà thôi.
Ai cũng không thuận mắt nhưng những lời của Lưu Văn Bách khiến gã động lòng.
Người quỳ vì đệ huynh hạ thì không xấu.

Nhưng người tốt cũng không có nghĩa là hợp nhau.
Tôn Lập trầm ngâm: "Long giác thiên ngô có huyết mạch của ba thượng cổ thần thú, không dễ đối phó như tưởng tượng, mỗ không dám chắc chắn."
Lưu Văn Bách dập đầu xuống sàn, khuất nhục khiến nhiệt huyết toàn thân dâng lên óc, y đỏ từ mặt xuống cổ: "Có điều kiện gì, tiên sinh cứ nói!"
Tôn Lập đứng lên: "Để mỗ suy nghĩ."
"Đa tạ tiên sinh, cung tống tiên sinh!"
Tôn Lập đứng dậy, bọn Sùng Dần đi theo. Tô Phượng Trai ngơ ngác đi theo, hỏi: "Tôn tiên sinh nắm chắc bắt dược Long giác thiên ngô?"
Tôn Lập châm chước rồi đáp không lấy gì là kinh thế hãi tục: "Chừng năm phần."
Tô Phượng Trai há hốc miệng.
Tôn Lập không nói: Thực tế chắc tới bảy phần.
Long giác thiên ngô thần bí với người Ô Hoàn nhưng gã chỉ nhìn qua là La Hoàn có thể xác định không có long tộc huyết mạch.
Đôi sừng đó là tiêu chí huyết mạch của thượng cổ Hống thiên ngưu, trừ ra, nó còn có huyết mạch của Tam tuyến kim ngô và Kim dực cự đao đường lang, vì sao thì La Hoàn cũng không giải thích được.
Bất quá ba loại huyết mạch đó có nghĩa là nó có thể kế thừa khuyết điểm của ba loại thượng cổ thần thú - - Tôn Lập kỳ thực chỉ cần một là đủ.
Bất quá chiến lực của nhất phẩm linh thú không thể coi thường, gã phải chuẩn bị để vạn vô nhất thất.
Trừ ra, gã phải tính xem được gì từ Khâu Thần Lộc.
Cửu đế mông đồng đã đủ nguyên liệu, gã thật ra không cần gì nữa...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui