Ngón tay Tôn Lập ánh lên đạo đạo lam sắc quang mang, lặng yên nhưng sâu thẳm, khiến người ta say mê.
"Mỗ không thích tra tấn, cũng không thích bức cung, bất quá những thủ đoạn đó mỗ biết hết, thậm chí cách trực tiếp rút trí nhớ từ linh hồn thì cũng biết mấy cách. Chưởng môn thích cách nào? Có cách khiến người ta sợ quá mà khai hết, có cách tệ hơn là người chịu trận như thấy trong óc có lưỡi dao sắc quét qua quét lại, quá đơn giản và thô bạo, mỗ không thích. Chưởng môn thì sao?"
Đào Đại Nhiên có con bài lớn nhất là Thiên tứ bảo đồ. Trừ ra còn là phương pháp tìm được địa điểm cụ thể mà chỉ y và Đào Bạch Ngưng biết.
Tôn Lập uy hiếp rõ rệt: Gã có cách hỏi ra!
Đào Đại Nhiên càng kinh hãi vô cùng, bị trận pháp phong ấn nên mí mắt cũng không thể động đậy, dáng vẻ của Tôn Lập cho thấy gã không chỉ nói suông!
"Đào Đại Nhiên!" Tôn Lập quát: "Chức khách khanh rắm chó này, bọn mỗ không cần, bọn mỗ cứu Đào Bạch Ngưng, cứu Kim Dương phái, cả hơn bốn trăm sáu mươi thú noãn, ngươi có thể coi như giao dịch. Bọn mỗ cần hải đồ đó. Mỗ thấy trả giá đủ rồi, nếu ngươi không biết tri túc, hậu quả tự chịu!"
Tôn Lập vung tay, mảnh da Bá vương long ngạc quay về, gã nhét vào trữ vật không gian rồi quay đi.
"Vù - - "
Tôn Lập rời Kim An đường, quang mang tan nhanh. Đào Đại Nhiên ngồi phệt xuống, thở hồng hộc, dẫm mồ hôi như từ dưới nước lên.
Y đường đường nhất phái chi chủ, bình thường khí độ hơn người, không giận mà oai nhưng lúc sinh tử quan đầu, tất cả đều thành mỏng manh như tờ giấy.
Dáng vẻ cao nhân của y trước mặt cao nhân thật sự thì tan biến hết.
...
Tôn Lập về đến tiểu viện. Sùng Dần sầm mặt: "Ngươi nói lý thế hả?!"
Tôn Lập rụt cổ: "Mỗ chỉ nói, tay có chạm vào y đâu..."
Sùng Dần xua xua tay: "Thôi. Quá thì quá, Đào Đại Nhiên có lỗi trước, không thể trách chúng ta, lấy được hải đồ là chúng ta đi ngay, ta không muốn ở nơi thế này nữa."
...
Thiên tứ bảo đồ vẫn ở trong Vân Hà quận, từ Kim Dương phái chỉ cần hai ngày là tới.
Nhưng trước khi bọn Tôn Lập chuẩn bị xuất phát, đệ tử Kim Dương phái phát hiện Nam Đấu môn khác thường.
Ô Hoàn có bốn mươi tám quận, Vân Hà quận chỉ là một.
Tứ tông lục môn phân chia bốn mươi tám quận, tứ tông thì mỗi tông chiếm năm quận; lục môn thì mỗi môn ba quận. Nam Đấu môn quản hạt Vân Hà quận, Phong Hải quận và Bạch Sơn quận. Ba quận gần nhau, nối thành hình trăng non.
Kim Dương phái tại Vân Hà quận cũng thể coi là nhất lưu môn phái. So với Nam Đấu môn thì như kiến so với voi.
Nam Đấu môn xuất hiện gần Lô Hoàn thành, cả Kim Dương phái đều hoảng hốt.
Đào Đại Nhiên vội đến cần khẩn Sùng Dần, suýt nữa rơi nước mắt, nói toàn những lời chịu nhún khiến Sùng Dần cũng khó xử.
Họ không phải hạng bất chấp thủ đoạn, không thể bỏ rơi Kim Dương phái mà đi tìm bảo vật, đành giúp Đào Đại Nhiên.
Dù lúc này không ai tình nguyện.
Nhưng sắp đến rằm tháng tám, qua mất phải đợi thêm một năm.
Tất cả thương lượng xong. Đào Đại Nhiên phái Đào Bạch Ngưng, Tố Bão sơn phái Tôn Lập, cùng đến Thiên tứ bảo đồ - - vòng vo mai lại quay về "kiến nghị" ban đầu của Đào Đại Nhiên, Tố Bão sơn chúng nhân đều thấy xui xẻo.
Trước khi đi một ngày, Tôn Lập dặn tất cả: "Tình hình không ổn thì chạy, đừng vì Kim Dương phái mà uổng mạng!"
Gã nhìn Sùng Bá. Sùng Bá đến giờ còn chưa xua được bóng đen tâm lý, hầm hừ ngẩng lên!
Sùng Dần cười: "Yên tâm, nơi này không phải Tố Bão sơn."
...
Cùng lúc, Đào Đại Nhiên cũng dặn Đào Bạch Ngưng.
Đào Đại Nhiên biết Nam Đấu môn có hành động thì nửa ngày mà tóc đã hơi bạc, già hẳn đi.
Đào Bạch Ngưng đau lòng: "Cha, có bọn Sùng Dần tiên sinh thì sẽ không sao đâu..."
Đào Đại Nhiên lắc đầu, thở dài: "Ngưng nhi, con có biết vi phụ để con đi là có dụng ý gì chăng?"
Đào Bạch Ngưng ngẩn người: "Cha còn ý gì sao?"
Đào Đại Nhiên gật đầu, hạ giọng: "Đi rồi, có tìm được Thiên tứ bảo đồ hay không cũng đừng về."
"Cha..."
"Đừng chen lời, nghe cha nói xong đã, nếu chiến cục không tốt, con ẩn tính mai danh tìm hcoox trốn, cha thoát được sẽ tìm con. Đây là phần cah tích cóp trong ngần ấy năn, con mang theo, nếu cha không thể... sau này con tự lo ình..."
"Cha không sao đâu!" Đào Bạch Ngưng rơi lệ nắm tay Đào Đại Nhiên, y cười buồn: "Không sao, rồi cũng đến ngày đó...”
Sáng sớm mai, Kim Dương phái mở cửa sau đưa Tôn Lập và Đào Bạch Ngưng đi. Đào Bạch Ngưng gạt lên chia tay phụ thân.
Trước khi Nam Đấu môn hợp vây, cả hai rời Lô Hoàn thành.
Tại Ô Hoàn, tu sĩ cưỡi linh thú đi đường không có gì kinh thế hãi tục, chỉ cần cởi pháp khí khải giáp ra là được.
Đào Bạch Ngưng bị giết mất hắc báo trong lần bị truy sát trước đó, Ngưu Đức Vũ từ Thú thần đại hội về có cho nàng ta một quả thú noãn, chỉ nhận ra là thất phẩm, còn thuộc linh thú phu gì thì không.
Tôn Lập thấy nàng ta không vui, tưởng nàng ta lo cho Kim Dương phái nên khuyên vài câu rồi thả thú binh ra lên đường.
Đào Bạch Ngưng hiển nhiên hiểu rõ nơi cần đến, tuy không nói nhưng dẫn đường rất rõ ràng, mỗi lần qua ngã rẽ đều không mất thời gian là đoán được nên đi theo hướng nào, Tôn Lập đoán rằng lúc gã đến Vạn Thần sơn thì nàng ta đã “đến” trước.
Hơn nửa đường, Đào Bạch Ngưng khá hơn, nói với gã về Thiên tứ bảo đồ.
Số lượng Thiên tứ bảo đồ tại Ô Hoàn rất nhiều nhưng cơ hội và hung hiểm luôn đi cùng, Thiên tứ bảo đồ cũng thế, Thiên tứ bảo đồ trước đó hoặc có thượng cổ hung linh chiếm giữ hoặc ở trong đại trận biến ảo mạc trắc, hoặc có pháp khí hình thành linh thức tự động bảo vệ, nguy hiểm cũng biến ảo mạc trắc.
Các đại môn phái phát hiện Thiên tứ bảo đồ thì vui mừng nhưng cũng cẩn thận xử lý.
Đào Bạch Ngưng nói: "Tôn tiên sinh, Thiên tứ bảo đồ lưu truyền tại Vân Hà quận đã lâu, lần này chúng ta mở bảo khố, có tìm được Vĩnh hằng hàng đạo hải đồ không, tiểu nữ kỳ thực không chắc."
Tôn Lập gật đầu.
Minh Hoàng phái vì một tấm Thiên tứ bảo đồ hư vô phiêu diêu mà động thủ, e là có ý thôn tính Kim Dương phái.
La Hoàn đoán: "Nơi này có lẽ là cổ chiến trường của tu chân văn minh kỷ nào đó, là nơi đại chiến nên tiêu hao phần lớn bản nguyên của thế giới nên tận giờ chưa khôi phục, linh khí mới mỏng, cách biệt với bên ngoài có lẽ vì đại chiến cắt không gian tạo ra."
Võ Diệu nói: "Thiên tứ bảo đồ này có thể là bảo vật còn lại từ đại chiến khi xưa, qua quá lâu nên mới thành Thiên tứ bảo đồ."
Tôn Lập thầm gật đầu, cả hai kiến thức phi phàm, tuy chỉ suy đoán nhưng cho rằng tình huống sẽ như thế.
Tối mười bốn, Đào Bạch Ngưng và Tôn Lập cùng đến một ngọn núi nhỏ ở phía tây nam Vân Hà quận, gã không biết nơi này nhưng thật ra chỉ cách một khoáng động của Minh Hoàng phái hơn trăm dặm.
Đến đây, gã căn ký vào trí nhớ với Thiên tứ bảo đồ, miễn cưỡng tìm được địa điểm.
Cả hai nghỉ một tối, sáng hôm sau mơi vào trong núi, đường lối mười phần thuận lợi, ngọn núi này nghèo nàn, chỉ có vài ba thôn trang, không có tu sĩ qua lại, đến trưa thì cả hai tìm được địa điểm Thiên tứ bảo đồ.
Ở đây là núi thấp liên miên bất tuyệt mọc toàn cây bụi.
Dây leo cỡ cánh tay bò ba đến đây đều trông như quái mãng.
Tuy núi không cao, nhưng đều là hắc sắc nham thạch cấu thành, kết cấu cứng đanh.
Đào Bạch Ngưng thở hồng hộc: "Ở đây rồi, Tôn tiên sinh, chúng ta nghỉ một tốt, trăng lên sẽ thấy lối vào."
"Được."
Đến trưa, Tôn Lập không lãng phí thời gian mà đả tọa tu hành, vận chuyển “Cửu tinh ngự bản đạo”, tuy hút đại nhật chân hỏa nhưng cũng bổ ích.
Đêm tới trời đẹp, không một gợn mây, vầng trăng tròn từ từ nhô lên, Tôn Lập và Đào Bạch Ngưng đều kiê nnhân đợi.
Mãi mới tới nửa đem, vầng trăng tròn đẹp đẽ treo cao trên đầu, Đào Bạch Ngưng đứng lên: "Tiên sinh chuẩn bị đi, tìm được thông đạo là chúng ta vào."
Đào Bạch Ngưng còn nuôi hi vọng, tìm được bảo vật sẽ chiến lực đại tăng, về trợ giúp cho cha.
Tôn Lập gật đầu: "Được, bắt đầu."
Đào Bạch Ngưng lấy ra một tấm gương đồng, rìa có khắc khoa đẩu linh văn. Nàng ta giơ lên hướng vào trăng, điều chỉnh góc độ, ánh trăng phản xạ lên ba tảng đá hình chữ Phẩm cạnh đó.
Tôn Lập thầm nhủ quả nhiên như thế.
Ban ngày Đào Bạch Ngưng chọn chỗ này nghỉ, gã thấy ba tảng đá đã đoán là tiêu chí gì đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...