"Oành!"
Xà đá mênh mông nứt một vết xuyên suốt, Tôn Lập đứng không vững.
Hỏa khôi cười khèn khẹt như cát mài, vượt sóng lửa lướt tới.
Hỏa thủ khổng lồ lao tới, ngón tay như câu liêm biến thành màu vàng đỏ đáng sợ, sóng khí cuồn cuộn, bao trùm Tôn Lập.
Tôn Lập gầm to, thiết bổng ngưng tụ sát khí vô biên đâm mạnh.
"Phập!"
Thiết bổng điểm vào tay Hỏa khôi, bị nung đỏ, sát ý đích xác năng có thể ảnh hưởng tới âm quỷ, chỉ là Hỏa khôi quá mạnh, Tôn Lập hộc lên văng đi mười mấy bước, ngã vào đống đá vụn ban nãy.
Hỏa khôi hất cánh tay đầy lửa, lại đi tới.
Tôn Lập nhổ một ngụm máu ra, đứng phắt dậy như cây thương, thiết bổng trong tay bị nung đỏ khiến tay gã kêu xèo xèo, khói bốc lên, nhưng gã vẫn nắm chặt.
Liệu mạng cũng chưa chắc đả thương nổi Hỏa khôi mà mình trọng thương, nhưng không những không khiến Tôn Lập sợ mà càng khiến gã quật cường hung hãn.
Không còn đường lùi, đành liều mạng!
Trong mắt gã, Hỏa khôi lao tới, hai sợi xích sau lưng va cành cạch, nham tương bắn tóe, sơn động bao phủ bạch sắc nhiệt khí.
"Gừ!"
Hỏa khôi gầm vang, chụp xuống, Tôn Lập cũng gầm, đập mạnh thiết bổng, sát khí ràn rạt, va chạm với Hỏa khôi.
"Choang!"
Thiết bổng bị Hỏa khôi trảo gãy thành mấy đoạn, còn lại một khúc cỡ cẳng tay. Tôn Lập loạng choạng văng đi, năm vết thương trên mình tuy chỉ là ngoại thương nhưng đầm đìa máu, suýt nữa chạm vào xương!
Ngửi thấy mùi máu tanh, mắt Hỏa khôi ánh lên thèm khát, hú vang cổ quái vỗ mạnh hai tay, hỏa diễm đằng không bay múa hóa thành một vũng xoáy, quanh Tôn Lập cát bay đá chạy, những tảng đá cỡ đầu người dễ dàng bị hút vào.
Tôn Lập lùi nhanh, ôm chặt một thiên nhiên thạch trụ khổng lồ.
Cuồng phong nổi lên, gã bị lực hút treo trên không, hai tay bám vào vách đá, máu thấm ra!
"Oành!"
Vũng xoáy hỏa diễm nổ tung, sóng khí xoáy ngược, Tôn Lập lại bị hất ngược về trụ đá, cổ họng ngọt lịm hộc máu.
Tôn Lập giáng mạnh xuống đất, ngực phập phồng rồi bất động. Dươi thân thể tràn máu, trong mắt Hỏa khôi là màu đỏ thơm ngọt!
Nó không hề e dè bước tới, lợi trảo găm vào vai Tôn Lập.
"Phụt!"
Máu tóe lên, Tôn Lập bất động.
Đôi mắt đầy lửa của Hỏa khôi ánh lên giảo hoạt. Lần này nó hoàn toàn yên tâm.
Đầu lưỡi rực tử sắc hỏa quang liếm môi, lợi trảo kéo thi thể Tôn Lập cho vào miệng.
Sóng nhiệt cuồn cuộn, Tôn Lập chợt mở mắt ngay bên mép Hỏa khôi, giơ tay, bàn tay ngưng tụ đại nhật chân hỏa, quang mang sáng rực, ấn vào mi tâm Hỏa khôi.
Hỏa khôi là âm quỷ chi thân, tuy sinh trong nham tương địa hỏa hỏa hải, chống được hỏa diễm thông thường nhưng với đại nhật thần hỏa, vẫn không thể ngăn nổi.
Tay Tôn Lập dễ dàng xuyên qua, lam quang trong lòng tay sáng lên!
Hỏa khôi gầm vang, ném Tôn Lập đi, Tôn Lập rống lên thê thảm, không trung còn vương một dải máu.
Lam quang bạo phát không ngăn nổi, đầu Hỏa khôi bị căng ra đến biến hình, nó ôm đầu gào lên thống khổ, sừng va vào nham thạch thành vô số lỗ.
Tôn Lập thở hồng hộc, dựa vào vách đá, chật vật dùng tay kia kích phát Linh lộ phù, Lôi thủy cam lâm sinh phát vạn mộc, tuy nhiên hiệu quả trị thương không tốt nhưng có còn hơn không.
Hỏa khôi va cồm cập vào vách đá, xà đá dưới chân lắc lư.
"Gừ!"
Nó gầm lên, cái đầu khổng lồ bị lam quang bao lấy, đau quá nên nó đập mình xuống đất.
"Oành!"
Sơn động kịch liệt rung chuyển, đầu Hỏa khôi không chịu nổi mà vỡ tan.
Tôn Lập thở phào, cùng lúc xà đá dưới chân sập xuống...
Tôn Lập bất chấp thương thế, chụp lấy xà đá, vô số tảng đá lăn xuống nham tương hồ, hoa lửa tứ tung, khói bụi mù mịt, một lúc sau mới lặng lại.
Hỏa khôi nằm trên đống đá bị cây xà ép vụn, Tôn Lập thở một lúc rồi chật vật bò lên.
Trong khe đá cạnh thi thể có thứ gì đó sáng lên, Tôn Lập lấy ra, là ám hồng sắc thủy tinh cỡ trứng gà. La Hoàn nói: "Hỏa khôi hồn tinh, lấy đi, miễn cưỡng coi là đồ tốt."
Tôn Lập hớn hở, thứ được La Hoàn coi là tốt, dù "miễn cưỡng" cũng rất hiếm.
Thiết côn của gã đã bị hủy, nên nhìn dây xích trên đùi Hỏa khôi với vẻ thèm thuồng. Võ Diệu biết nên nói: "Đừng thèm muốn, sợi xích đó không tệ nhưng vì trói Hỏa khôi, đầu kia nối với địa tâm hỏa mạch dưới nham tương hồ, đừng nói ngươi không kéo được mà có kéo nổi thì hỏa mạch tràn ra tất sinh linh đồ thán."
Tôn Lập đành bỏ qua.
Ban nãy gã nghịch chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”, chuyển hóa chu thiên tinh lực thành đại nhật chân hỏa, tuy xuyên thấu thân thể Hỏa khôi nhưng tay cũng bị bỏng.
Giết được Hỏa khôi là hợp năm tấm Linh lộ phù lại, dùng pháp môn đặc thù được La Hoàn lâm thời truyền thụ, đồng thời kích phát năm tấm linh phù.
Tuy thụ thương, nhưng giết được Hỏa khôi.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất của chiến quả là Lôi thủy cam lâm thiên sinh khắc chế hỏa chi lực.
Tôn Lập nghỉ một chút, đống đá bị nham tương hồ xâm thực liên tục mà chìm dầm, gã đứng lên nhìn, bất giác mỉm cười.
Cửa động bị Vọng Kiếp đánh sập, vì xà đá sập xuống, lại lộ ra.
Gã cắt cả mười ngọn trảo của Hỏa khôi cho vào trữ vật giới chỉ. Tất cả đều cực kỳ sắc bén, khẽ cắt là đứt thiết bổng, tuyệt đối là bảo bối.
"Còn thứ gì dùng được nữa không?"
La Hoàn bó tay: "Đồ hà tiện!"
Tôn Lập suýt gầm lên: "Hiện tại mạt rệp thế này rồi cần tiết kiệm từng thứ, hai vị còn cần danh dự chứ mỗ thì không, mau nói đi!"
Võ Diệu và La Hoàn ngượng ngùng nên chỉ dẫn, Tôn Lập thuận lợi móc được xương sống Hỏa khôi.
Đấy là thứ quý nhất trong thân thể Hỏa khôi, trừ hồn tinh, ngưng tụ ít nhất ba thành tinh hoa của nó. Bản thân hàm chứa thuộc tính âm linh, cộng thêm Hỏa khôi là âm quỷ của địa tâm hỏa mạch, có thêm hỏa chi lực phụ gia, lọt vào tay linh tu thì giá trị liên thành!
Tôn Lập thu gom xong, dùng cả tay lẫn chân bò ra.
...
Sơn động cao cỡ thân người, đi chừng hai mươi trượng, trước mặt rộng ra, thạch động hình nón xuất hiện, Tôn Lập ngửi thấy mùi máu tanh.
Khăps nơi là thi thể Trành quỷ, đại bộ phận đã tan nát, hiển nhiên vừa trải qua ác chiến.
Trên cách đá đối diện lơ lửng một người, một ngọn trảo bén của Trành quỷ găm vào ngực y, đóng đinh vào vách đá, mắt y tròn xoe, máu chảy theo hai khóe mắt xuống - Bạch Cửu Minh!
Bên dưới thi thể Bạch Cửu Minh là một Trành quỷ cụt tay.
Tấm thuẫn của Bạch Cửu Minh nát vụn.
Tôn Lập thở dài, định đặt thi thể y xuống thì bên tai vang lên giọng nói hư nhược: "Tôn sư huynh..."
Chung Lâm vỡ bụng, nội tạng chảy ra kinh rợn!
Y dựa vào vách đá, bên cạnh là ba thi thể Trành quỷ, một ngọn trảo còn dính ruột y, đầu Trành quỷ đó bị nửa khúc trảm mã đao đóng đinh dưới đất.
Chung Lâm hiển nhiên không xong, mặt không còn huyết sắc, Vương Điệp Nhi đã chết, thi thể ở cạnh y.
Tôn Lập không thấy Vọng Kiếp, biết ngay xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, Chung Lâm cười thảm: "Vọng Kiếp lão cẩu, gặp nguy nan thì bỏ lại bọn đệ, khụ khụ..."
Y ho sặc sạu, vết thương lại trào máu.
Tôn Lập thê lương, Chung Lâm là bằng hữu duy nhất từ lúc gã vào Tố Bão sơn, không ngờ sắp mất mạng!
Gã hỏi thầm: "Có cách gì cứu y không?"
La Hoàn khẳng định: "Có. Một ý nghĩ là ta có bảy, tám cách cứu y."
"Nhưng với ngươi hiện tại đều vô dụng."
Tôn Lập bó tay.
Gã nhìn Chung Lâm, trầm giọng hỏi: "Có di nguyện cần ta hoàn thành hộ không?"
Chung Lâm lắc đầu: "Ta chết rồi tất liên lụy đến huynh. Huynh nên cẩn thận, nếu sống sót thì đừng về Tố Bão sơn, Vọng Kiếp sẽ không bỏ qua cho huynh đâu..."
Y lại ho sặc sụa, mắt càng lúc càng tối.
La Hoàn cân nhắc rồi nói: "Kỳ thực... không cứu được thân thể y, linh hồn thì được."
Tôn Lập máy động: "Làm cách nào?"
"Không phải ngươi có Hỏa khôi hồn tinh hả..."
Tôn Lập nhìn Chung Lâm, nghiến răng hỏi: "Chung huynh có nguyện ý đổi sang linh tu?"
Chung Lâm ngẩn người rồi mới hiểu ý, có phần do dự. Linh tu cực kỳ nguy hiểm, coi như thoát ly lục đạo bất nhập luân hồi.
Nhưng nhìn sang thi thể Vương Điệp Nhi thì ngọn lửa thù hận bừng lên!
"Ta nguyện ý! Chỉ cần có hi vọng, ta muốn tận mắt thấy Vọng Kiếp lão cẩu chết thế nào!"
Chỉ cần về được Tố Bão sơn, tính cách gặp chân nhân tiên tổ là có thể báo cừu tuyết hận - Chung Lâm hạ quyết tâm.
Tôn Lập gật đầu, lấy ra Hỏa khôi hồn tinh. Thân thể Chung Lâm dần chết đi, linh hồn tự nhiên thân cận với hồn tinh, thuận lợi dung nhập vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...