Nữ tử nghịch một chiếc chiết phiến ngà voi, chiết phiến có đính ngọc ở chuôi, ngượng ngùng đi qua “khung cửa đổ” vào.
Cái mũi xinh đẹp hít hà: "Thơm quá."
Đoạn nhìn vào đống lửa, mấy cái xiên trong tay Tô Tiểu Mai còn chưa nướng chín, lại lọt vào tay Tôn Lập.
Ngưu Đức Vũ còn nửa con chưa bị căn, , Tôn Lập cướp lại, con trước đó gã chưa kịp nhai, đành đưa tới: "Nếm thử xem, tay nghề của muội tử mỗ rất khá."
Nữ tử mỉm cười, cắm chiết phiến lên eo, đi vào thưởng thức.
"Quả nhiên ngon!"
Tôn Lập đá nhẹ Tô Tiểu Mai: "Nướng mau lên."
Tô Tiểu Mai ầm ừ, biết hôm nay không được ăn rồi.
Nữ tử ăn một con chim yến nướng, làn môi đỏ nhuộm một lớp mỡ mỏng, lấp lánh như hồng ngọc mã não.
Nàng ta cười: "Thức ăn ngon thế này sao không có mỹ tửu đi cùng?"
Tôn Lập hớn hở: "Cô nương có?"
Nữ tử sờ lên miếng ngọc ở chiết phiến, xích hồng hồ lô xuất hiện, Tôn Lập lấy từ trữ vật không gian ra mấy cái bát.
Hồ lô có vẻ cũng là bảo bối, rót một vòng mà vẫn còn, chắc có thể trữ vật.
Tôn Lập lắc bát, rượu mà hổ phách, hòa cùng ánh trăng và ánh lửa, vào miệng mềm mà không kém nồng, quả nhiên là rượu ngon.
Nữ tử không thích nhiều lời, vừa ăn vừa uống, tuy trông thô thiển nhưng cử chỉ lại không khiến người ta chướng.
Bọn Tôn Lập không biết gì về nữ tử nên không nói gì, chỉ chăm chú ăn uống, nữ tử no say xong thì lấy khăn tơ trắng ra lau miệng, hơi ôm quyền: "Tối nay rất tuyệt, xin cáo từ trước!"
Nữ tử phiêu nhiên đi mất, đến cửa dừng lại, có vẻ hơi khó xử với cánh cửa gỗ đổ dưới đất.
Bất quá chỉ hơi ngừng lại rồi khuất bóng vào màn đêm.
Ngưu Đức Vũ tiếc rẻ: "Chắc là ẩn thế cao nhân, tiếc thật, nếu được nàng ta giúp thì tại Vạn Thần sơn chúng ta có thêm cơ hội đấu với Hướng Thiên Tiếu..."
Y cho rằng Tôn Lập lão đệ tự hồ trời sinh lãng phí cơ duyên.
Tô Tiểu Mai trách: "Các ngươi no say còn ta vẫn đói."
Tôn Lập cười hì hì: "Như thế mới gầy, sau này sẽ lấy được chồng!"
Tô Tiểu Mai ấm ức: "Không được lạc đề!" Đoạn khinh miệt Tôn Lập: "Kỳ lạ. Sao ngươi lại có thể hấp dẫn nữ tử có thực lực hơn mình nhỉ?"
Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi là đất thánh trong lòng Tôn Lập nên chưa từng cho ai biết.
Nhưng việc về Triệu Thục Nhã thì gã từng nhắc với bọn Tô Tiểu Mai. Giờ nàng ta nhắc lại thì gã ấm ức: "Đừng nói nhăng, chỉ là ăn uống với nhau, ngươi nướng thơm quá khiến cô nương đó tới chứ liên can gì đến ta?"
Tô Tiểu Mai cười hì hì: "Để Ngưu tiền bối nói vậy."
Ngưu Đức Vũ vốn không muốn xem vào nhưng Tô Tiểu Mai nhắc tới mình thì nhăn nhó: "Lão già này thì biết gì? Bất quá tại hạ phát hiện, vị cô nương đó rất hay nhìn lão đệ."
"Thế nào!" Tô Tiểu Mai như bắt được thóp Tôn Lập, nhảy lên chỉ vào mũi gã: "Ta không nói sai chứ!"
Tôn Lập hạ giọng: "Ngươi phản ứng như thế làm gì..."
La Hoàn và Võ Diệu gần như cùng nói: "Ngươi xìu thế làm gì..."
Tôn Lập:"..."
...
"Bùm, bùm, bùm!"
Ba tiếng pháo vang lên, đạo đạo tinh kỳ bay lên, tiếng tù và sừng trâu hồn hậu vang vọng, Thú thần đại hội chính thức bắt đầu.
Mấy vị tiền bối cao nhân của lưỡng tông tam môn đứng trước nhất, Nam Đấu môn chưởng môn Doãn Dương có địa vị tối cao nhưng chỉ ra mặt, chủ trì đại hội là Phong Sương đường đường chủ Phó Thiên Ngân.
Phó Thiên Ngân nói về quy tắc Thú thần đại hội, bọn Tôn Lập vì Kim Dương phái không có địa vị gì nên xếp cuối.
Tối qua ăn chim yến nướng xong, bàn bạc kỹ thì Tôn Lập xin La Hoàn một môn tâm pháp, gã và Tô Tiểu Mai dùng để che giấu tu vi, dù Chân nhân cảnh lão tổ cũng thấy cả hai chỉ là Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, đúng với tình hình Kim Dương phái.
Gã làm thế vì sợ rằng Kim Dương phái chợt có thêm mấy khách khanh "thực lực cao cường" sẽ khiến người khác hoài nghi, vạn nhất có người tìm hiểu thì không dễ xử lý.
Giấu được bao lâu hay bấy lâu.
Trên đài có mấy lão giả bọn Vu Thần Uyên, họ không chỉ chủ trì kiểm tra mà mấy kỳ Thú thần đại hội gần đây đều mời Vu Thần Uyên tọa trấn.
Mấy năm nay linh thú thần bí hoặc thú noãn hiếm có tìm được tại Vạn Thần sơn ngày càng nhiều, không có Vu Thần Uyên tọa trấn thì không ai biết linh thú, thú noãn đó.
Mặt khác khi các phái rời Vạn Thần sơn thì căn cứ vào thu hoạch mà xếp hạng - - các đại phái rất chú trọng cơ hội thể hiện mình này, nên người nhận xét đủ phân lượng rất quan trọng, cả Nam Ô Hoàn có ai hơn Vu Thần Uyên?
Vu Thần Uyên không trấn định như trước mà đưa mắt khắp nơi, phát hiện Tôn Lập xong thì thở phào, lại trở lại vẻ "tiền bối cao nhân".
Thời gian phong ấn mở ra gần dần, Vạn Thần sơn ánh lên đạo đạo xích sắc quang mang như sóng biển, Phó Thiên Ngân đã nói xong, Tôn Lập tưởng tiếp theo là phong ấn chi môn mở ra, tất cả cùng vào Vạn Thần sơn, không ngờ Phó Thiên Ngân lùi xuống, Doãn Dương đứng lên.
Doãn Dương từ lúc xuất hiện vẫn sa sầm, đứng lên thì lạnh lùng nhìn chúng tu sĩ ở dưới khiến tất cả run lên.
Ánh mắt đáng sợ đó tự hồ dừng lại trên mình bọn Tôn Lập.
Ngưu Đức Vũ thầm kêu khổ: Cái gì đến phải đến!
"Chư vị, lần này là may mắn với các vị." Y nói ra một câu không đầu không đũa, rồi gương mặt lanh băng nở nụ cười: "Mời Chiêu Vân quận chúa Vân Chỉ Nhạn điện hạ!"
Tu sĩ phía dưới sôi lên bàn luận.
Không chỉ họ mà trưởng lão của lưỡng tông tam môn cũng cả kinh, Doãn Dương đắc ý dương dương - - tự hồ chỉ Chiêu Vân quận chúa Vân Chỉ Nhạn điện hạ mới đủ tư cách khiến y cười.
Tôn Lập thấy Ngưu Đức Vũ kinh ngạc thì hỏi: "Chiêu Vân quận chúa lai lịch lẽ nào? Ô Hoàn quận chúa chăng?"
Ô Hoàn tu chân giới và thế tục giới kết hợp rất chặt, nhưng một vị thiên hoàng quý trụ xuất hiện tại Thú thần đại hội vẫn khiến người ta cả kinh.
Ngưu Đức Vũ nhìn mãi lên đài, sợ không thấy Chiêu Vân quận chúa, giải thích với Tôn Lập: "Chiêu Vân quận chúa không chỉ là Ô Hoàn quận chúa, còn là một trong tứ đại đương đầu của Thiên Sư các!"
Ngưu Đức Vũ giải thích kỹ, Tôn Lập và Tô Tiểu Mai mới hiểu.
Ô Hoàn tu chân giới và thế tục giới kết hợp rất sâu, Tôn Lập đã biết việc đó, vì thiên tử tuy có long khí hộ thể nhưng không thể tu chân, không chỉ Đại Tùy, tại Ô Hoàn cũng vậy.
Nhưng thấy sức mạnh của tu hành giả rồi thì vị quân chủ nào cũng ăn ngủ khó yên.
Không biết từ bao đời trước, một vị Ô Hoàn hoàng đế chợt nghĩ ra, thiên tử không thể tu chân, không có nghĩa là tộc nhân không thể.
Tu hành giả quá mạnh, lực lượng như thế mà nắm được thì phải giao cho thân tộc mới yên tâm, nên vị thiên tử đó chọn từ các huynh đệ, con cháu ra nhưng người có thiên phú để dựng lên "Thiên Sư các". Thiên Sư các bàn đầu là tổ chức tu hành của hoàng gia, không thể so với các môn phái tu hành, nói gì siêu cấp đại phái cỡ tứ tông lục môn.
Hoàng gia có ưu thế tiên thiên, không thiếu nguồn lực gì, lại có tu sĩ tham mộ hư vinh, bản thân không thể vươn tới thiên đạo, ăn trộm sư môn bí điển theo về Thiên Sư các, qua mấy trăm năm tích lũy, Thiên Sư các dàn bỏ xa môn phái tu hành khác, ngang với tứ tông lục môn.
Thiên Sư các phát triển càng nhanh, chỉ mất trăm năm là hoàn toàn siêu việt tứ tông lục môn, thành thế lực tu hành đệ nhất Ô Hoàn.
Giờ người năm Thiên Sư các là Ô Hoàn quốc sư Vũ Vĩnh Nguyên, chú ruột của đương kim thiên tử, được công nhận là tu chân giới đệ nhất cường giả! Nghe nói đã đặt chân vào Chân nhân cảnh!
Thiên Sư các hiện tại không đơn giản là hoàng gia tu chân học viện, mà biến thành một cơ cấu rất lớn, tuy quyền lực vẫn trong tay hoàng tộc nhưng thủ hạ thì vô vàn.
Thiên Sư các có quốc khí tương trợ, tìm đệ tử ở khắp Ô Hoàn nên hùng mạnh càng nhanh.
Chiêu Vân quận chúa Vân Chỉ Nhạn xuất thân ngoại thích, là cháu ngoại đương kim thiên tử, thiên tư xuất chúng, lại được nguồn lực vô cùng của Thiên Sư các tương trợ, tất nhiên thành tựu cực cao, còn trẻ đã đạt Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng điên phong, một năm trước trở thành một trong tứ đại đương đầu, thậm chí có lời đồn rằng Vân Chỉ Nhạn sẽ thành thái tử phi, khi Vũ Vĩnh Nguyên già là sẽ thành Thiên Sư các các chủ, Ô Hoàn đại quốc sư!
Nhân vật như thế sao lại xuất hiện tại Thú thần đại hội của Nam Ô Hoàn?
Tôn Lập đang nghi hoặc, chợt Ngưu Đức Vũ và Tô Tiểu Mai kêu lên: "Sao lại là nàng ta?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...