Đại đỉnh nuốt gọn thanh phi kiếm, trong đó có nhiều thứ là thành quả Tôn Lập đoán khí thất bại - phế khí khí phôi đó coi như được gã tế luyện nên cho đại đỉnh dùng là hợp lý.
Hỏa lôi việt đã hỏng cũng thế.
Tuy luyện hỏng một khí phôi, Tôn Lập không hề buồn rầu, bên tay trái còn một sợi dây xích gồm hai mươi cái vòng nối lại.
— Đấy là Tôn Lập thành quả đoán khí lần này.
Trước khi động thủ, Võ Diệu mới cho gã biết lần này rèn pháp khí đặc biệt: dây xích.
Võ Diệu thiết một sợi xích ba mươi sáu đốt cho gã, triện khắc trận pháp, phong ấn linh phù. Còn cho thêm thần văn, linh văn thì tạm thời gã chưa đủ năng lực.
Bất quá dù thế, pháp khí này mà thành công sẽ phát huy uy lực hơn hẳn Hỏa lôi việt.
Vì rèn pháp khí này mới dùng đến Thiên đoán thần thiết.
Tôn Lập chuẩn bị nguyên liệu trước đó, kỳ thực đủ dùng cho năm sợi xích.
Rèn thứ này rất tiết kiệm nguyên liệu, phải rèn từng mắt, hỏng thì bỏ, thành công thì giữ lại.
Gã lần đầu sử dụng Thiên thần chi chùy, tỷ lệ thành công rất cao, chỉ mất hai phần nguyên liệu đã xong hai mươi một đốt.
Gã lại lấy nguyên liệu ột mắt xích, làm theo lời Võ Diệu chỉ dẫn. Thiên thần chi chùy liên tục vung lên, kim hồng sắc quang mang bay lên cùng tiếng động rổn rảng. Sau gần nửa canh giờ, một mắt xích đã thành.
Tôn Lập hít sâu một hơi, thể nội linh nguyên cuồn cuộn dồn vào Thiên thần chi chùy, nhát cuối cùng gián xuống.
"Choang!!"
Kim hồng sắc quang mang từ Thiên thần chi chùy bắn ra, ngưng tụ thành liên hoa chói lòa rồi chìm vào vòng sắt.
Thành công!
Tôn Lập cười ha hả, dùng Linh lộ phù dập lửa rồi gắn vào sợi xích, đốt mới rèn xong hợp cùng đốt cuối cùng.
Ba mươi sáu đốt đã xong, gã hưng phấn vung lên, tất cả nối nhau thẳng ra như thiết bổng.
Gã lại vung lên, sợi xích như linh xà quấn lên tay, gã nắm tay lại, sợi xích bọc lấy quyền đầu như đầu người, vung lên là rít gió, kim hồng sắc quang mang tóe rực, gã muốn thử xem uy lực cỡ nào!
Gã nhìn quanh, trong nhà không có gì để thực nghiệm, lấy làm tiếc nuối rồn vung tay định thu pháp khí về.
Vô tình chạm vào cái giường đá, cách một tiếng, cái giường gã ngủ mấy tháng nát vụn!
Giường ở Vọng Sơn biệt viện đều làm bằng đá nguyên khối, cực kỳ cứng.
Tôn Lập vô tình chạm vào chứ không dùng lực, cái giường đã nát thành từng mảnh cỡ nắm tay, gã tròn mắt, uy lực pháp khí mới này quá kinh nhân?!
Gã nhìn sợi xích, còn dấu thô ráp của rèn giữ, không đẹp đẽ như pháp khí của tu sĩ khác, có điều uy lực kinh nhân!
Võ Diệu hơi đắc ý: "Thế nào, có cần bản tọa tài văn hơn người đặt tên cho pháp khí này?"
Tôn Lập run lên, nhớ lại lần đặt tên cho Hỏa lôi việt thủ thì không hề do dự h cự tuyệt: "Việc dễ ợt này thì không phiền lão nhân gia, ngài vất vả rồi, nên nghỉ đi..."
Võ Diệu tinh lực thịnh vượng mà không thể phát tiết, nghỉ ngơi cái nỗi gì.
"Không sao, chăm chỉ vẫn hơn, vật này không tệ, bản tọa vất vả thêm chút nữa..."
Tôn Lập cắt lời: "Xin lão nhân gia tha cho sợi xích!"
Võ Diệu: "..."
La Hoàn cười vang: "Ha ha ha! Võ Diệu tôn hạ văn tài hơn người, tiểu sinh có chuyện cần thỉnh giáo, không hiểu tôn giá có hiểu hàm nghĩa của từ đó không?"
Võ Diệu ấm ức vô cùng: "La Hoàn ngươi nên tự xưng tiện thiếp chứ nhỉ?"
La Hoàn chợt nổi giận mắng: "Đồ lẻo mép Võ Diệu..."
Võ Diệu: "La Hoàn, đồ ẻo lả mặt dày đáng chết..."
Tôn Lập mặc kệ hai người tranh cãi, - gã quen rồi – nên cứ vui vẻ nhìn cái dây xích quấn trên tay, nghĩ xem đặt tên gì.
Sợi xích thô kệch nhưng uy lực cao cường, chi bằng gọi là "Mãng long tỏa liên" .
Cân nhắc một lúc, tuy không vừa ý lắm nhưng cũng chấp nhận được. Chủ yếu nhất là Tôn Lập hiểu rõ Võ Diệu hiện tại đang tranh cãi với La Hoàn nhưng không bao giờ từ bỏ việc đặt tên cho pháp bảo, gã chưa xác định là mỗi ngày y sẽ hỏi bảy lần!
"Quyết định rồi, là Mãng long tỏa liên! Ha ha!"
"Tục không thể tục hơn!" Quả nhiên Võ Diệu tỏ vẻ coi thường.
Nhưng mặc Võ Diệu nhận xét thế nào, Tôn Lập cũng quyết định. Tân được xác định, tỏa liên pháp khí tựa hồ có cảm ứng, kim hồng sắc quang ti bắn lên như hoa hồng nở.
"Mãng long!" Tôn Lập vung tay, sức mạnh dấy lên từ trận pháp như muốn thoát ra.
"Võ tổ, Mãng long tỏa liên này đẳng cấp gì?"
Võ Diệu còn bực mình, hầm hừ mãi mới đáp: "Theo cách phân chia vớ vẩn của các ngươi thì là bát phẩm thượng. Nhưng uy lực thì dù thất phẩm hạ pháp khí cũng không so được... Được, thì là Mãng long tỏa liên. Ai, tiếc cho văn tài của bản tọa..."
Tôn Lập đổi chủ đề: "Lợi hại thế hả? Hay quá, ha ha! Cũng nhờ Võ tổ lão nhân gia chỉ huy khéo mới rèn được pháp khí ưu tú thế này..."
Tôn Lập nịnh nọt Võ Diệu, rồi hoan hỉ nghịch một lúc mới thu Mãng long tỏa liên vào trữ vật không gian, mở phong ấn trận pháp đi ra.
Gã xách thùng gỗ định đi tắm, mỗi lần bế quan là đầm đìa mồ hôi, cả gã cũng không chịu được.
Mới mở cửa phòng thì nhận ra khí tức kinh nhân dấy lên trong núi, vút lên mấy trăm trượng mới tan.
Cả Tố Bão sơn đều bị kinh động, trong tiểu viện của Tôn Lập, Giang Sĩ Ngọc, Chung Lâm, Lục Đại Thông đều mở cửa: "Sao hả? Ai đột phá mà động tĩnh đến thế?"
Không chỉ họ mà cả thư viện đều nghi hoặc.
Tôn Lập sĩ ngẩng lên, từ Chính Vũ đường của Vọng Hư chân nhân rực một đạo quang mang, rẽ vòng trên không, lao về phía khí thế bạo phát.
Nhưng các sư thúc ở hậu sơn, trừ Vọng Hư chân nhân thìu không ai động tĩnh gì.
Chúng nhân nhìn nhau, không hiểu là chuyện gì.
Tây khu, trong phòng của Phùng Trung, hàng nến quanh tường đã tắt, trên nền còn dấu nến.
Trong bóng tối có ba dải quang mang nối nhau, trên đỉnh đầu, ngực và đơn điền Phùng Trung, nhờ y nỗ lực mà ba dải hồng quang tụ dần lại, gần đơn điền thì hòa làm một.
Nhất thời trong nhà rực quang mang, dòng khí nổ vang trên không.
Phùng Trung mở mắt, mừng ra mặt: "Ha ha ha! Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, ta đã đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng!"
Thiên ân thừa lộ hoàn quả nhiên bất phàm, Phùng Trung puống xong thì đả tọa tu hành, quả nhiên đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng!
Phùng Trung hớn hởn, chút nghi ngờ tượng thần thần bí thần tan biến hết.
Y chưa biết thật giả đã dùng đơn dược, thật ra là đánh bạc, vì cứ tiếp tục thì y sẽ thất sủng, sống không bằng chết, cơ duyên trước mặt thì liều vậy.
Phùng Trung cho là mình đã thắng, chỉ cần sau này hàng ngày cung phụng là sẽ có thêm đơn dược.
Chỉ cần về tu hành áp chế Đông Phương Phù, Vọng Thắng không thể coi thường y.
Kỳ thực việc này quan trọng nhất là ổn thỏa, cầm linh đơn đi tìm sư tôn hỏi dò, qua manh mối mà suy đoán lai lịch; cách tốt nhất là lừa ai đó dùng trước để xem dược hiệu.
Phùng Trung không đợi được, đơn dược mà là thật, để người khác dùng thì y càng xót ruột.
Y không ngốc, chỉ là một con sói đắc chí thì ngông cuồng mà thôi.
Tố Bão sơn là đạo môn, thờ Huyền Vũ đại đế.
Huyền Vũ đại đế dù bao năm rồi chưa giáng thần dụ, nhưng lò hương ở Tố Bão sơn vẫn đầy rẫy.
Y lên lầu lấy Cửu chân thất phúc hương xuống mật thất, đốt ba nén, hành đại lễ rồi cắm vào lò.
Ba nén hương bốc khói, tượng thần càng lúc càng thần bí.
Phùng Trung được nở mặt thì toàn thân như giãn ra, lúc này dù là Đông Phương Phù cũng không ngăn được đường tiến của bản đại gia.
Tôn ngươi có bản lĩnh gì thì với vô thượng cơ duyên của Phùng gia cũng không thành vấn đề, khi đạo hành của ta áp chế được, xem ngươi có chịu cung kính không!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...