"Đại đệ tử của chưởng giáo chân nhân không ngu xuẩn như Tần Thiên Trảm, người ta từ khi thành thân truyền đệ tử, chỉ ba năm đã liên tục vượt mười mấy sư huynh nhập môn sớm hơn, là Tố Bão sơn đệ tam đại đệ nhất nhân, đến giờ chưa ai hơn được."
"Đâu chỉ thế? Sùng Ngọc sư huynh đứng thứ ba tại Hóa long bảng của thất đại phái, dù thực lực hay tiềm lực đều được các cường giả lớp trước công nhận, là trụ cột tương lai của Tố Bão sơn!"
Hóa long bảng là bảng xếp hạng thất đại phái lập ra cho đệ tử đời thứ ba, hàm ý cá chép hóa rồng, là những người tương lai có khả năng "hóa long" nhất.
Số người trên Hóa long bảng thể hiện thực lực và tiềm lực các môn phái trong thất đại phái. Tố Bão sơn chỉ có một người, nhưng là Sùng Ngọc, lại đứng thứ ba nên được xếp hạng trung bình.
Giang Sĩ Ngọc nghe về Sùng Ngọc nhưng chưa gặp, nghe bàn tán thì hơi biến sắc.
Tôn Lập hỏi nhỏ: "Y nổi tiếng lắm hả?"
Giang Sĩ Ngọc gật đầu, hạ giọng: "Nghe nói dù hai vị đứng trước ở Hóa long bảng cũng nói thẳng xếp hạng là trưởng bối nhận xét, cả hai chưa chắc là đối thủ của Sùng Ngọc, đều rất tôn trọng vị sư huynh này!"
Tôn Lập gật đầu, Sùng Ngọc dẫn đường mỉm cười: "Lưỡng vị sư huynh đó khiêm tốn, nể mặt tại hạ mà thôi."
Giang Sĩ Ngọc không ngờ y nghe được nên ngượng ngùng: "Sùng Ngọc sư huynh khiêm tốn quá."
Tôn Lập quan sát Sùng Ngọc, chút hảo cảm vừa dâng lên thì Võ Diệu và La Hoàn đồng thời khinh bỉ: "Ngụy quân tử!"
Cả hai thọ nguyên vô hạn, có lẽ cũng có người diễn kịch qua mặt được họ nhưng tuyệt đối không phải Đạo nhân cảnh đệ thất trọng Sùng Ngọc.
La Hoàn nói thẳng: "Còn nhớ lần trước gặp y không, y từng nhìn ngươi, đâu có hữu hảo như bây giờ."
Lần trước chỉ đi ngang qua nhau, ấn tượng của Tôn Lập mơ hồ. Nhưng gã tin tưởng lưỡng vị lão tổ nên thầm ghi nhớ, sau này phải nhắc bọn Giang Sĩ Ngọc.
Đến Huyền Vũ đại điện, Sùng Ngọc vào báo, Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc được gọi vào.
Vọng Hư chân nhân vẫn tiếp kiến ở gian điện ngách, như thể quên hết mọi việc trước đó, chỉ cười gật gù: "Hay lắm, Tôn Lập, bản tọa quả nhiên không nhìn lầm người! Cả ngươi nữa, khiến tất cả cả kinh, các đệ tử Tố Bão sơn mà đều cố gắng như các ngươi thì chưởng giáo ta đây đỡ quá, ha ha ha!"
Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc ôm quyền bái đạo: "Đa tạ chưởng giáo chân nhân ban thưởng!"
Vọng Hư giơ tay: "Không cần khách khí, hai ngươi một người đứng đầu, một người thứ ba, phần thưởng ở đây, các ngươi xứng đáng được nhận."
Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc mỉm cười, cùng lên lấy hộp ngọc, rồi lại bái tạ.
"Ha ha ha, đừng khách khí, ta thấy các ngươi nóng lòng rồi, mau xem đi."
"Đệ tử tuân mệnh."
Giang Sĩ Ngọc mở hộp ngọc, bên trong là cái bảo vệ tay chừng một thước, luyện chế bằng kim loại nào đó màu vàng sậm, như quang mang bảo ngọc.
Gã đeo vào, pháp khí tự động thích ứng với kích cỡ, dính sát tay y.
Giang Sĩ Ngọc máy động, quang mang nhàn nhạt bao lấy y, trông như hoàng bảo thạch.
Giang Sĩ Ngọc càng nhìn càng thích, vuốt ve mãi.
Tôn Lập mở hộp ngọc, của ga lớn hơn của Giang Sĩ Ngọc nhiều, đặt một chiến chùy cổ quái dài hai thước.
Cán chiến chùy khá thô ráp, không hiểu bằng gỗ gì nhưng trải qua tuế nguyệt vô tận nên đã đen bóng, ở giữa quấn da thú cỡ bàn tay, không hiểu là da động vật gì.
Đầu chùy có ba vòng đồng, một bên hơi sắc hơn nhưng chỉ là so với bên kia, bên ngoài có ba hoa văn tam giác hình.
Nếu bảo ngọn chùy này để chiến đấu thì chỉ có cách dùng trọng lượng đả thương địch nhân.
Tôn Lập cầm lên, khá nặng, dồn linh nguyên vào mà không thấy phản ứng gì, thật khiến người ta hoài nghi có phải pháp khí hay không.
Tôn Lập nén nghi vấn, ôm quyền cảm tạ Vọng Hư.
Vọng Hư vì hôm nay làm việc công, còn có nội môn đệ tử khác nên rất gần gũi, khen mấy câu xong thì sai Sùng Ngọc đưa ra.
Sùng Ngọc đưa đến cửa Huyền Vũ đại điện, vòng tay từ biệt: "Lưỡng vị sư đệ tiền đồ vô lượng, sư tôn cực kỳ coi trọng, sau này cần cố gắng, đừng để sư tôn thất vọng."
"Đa tạ chưởng giáo chân nhân, đa tạ Sùng Ngọc sư huynh, bọn sư đệ về trước." Cả hai chào Sùng Ngọc.
Sùng Ngọc đứng trên thềm Huyền Vũ đại điện nhìn theo Tôn Lập, ánh mắt lóe lên phức tạp.
Trước đó y e dè Tôn Lập, định hạ thủ trừ khử, đến giờ ý nghĩ đó vẫn còn sức quyến rũ với y!
Chỉ kẻ ngốc mới tin là danh hiệu "tam đại đệ tử đệ nhất nhân" của y chỉ dựa vào nỗ lực là giữ nổi, mấy năm nay có vài đệ tử tư chất và ngộ tính cực cao đều bị Sùng Ngọc dùng thủ đoạn kín kẽ phế đi.
Tần Thiên Trảm chết sớm chứ vài năm nữa, uy thế quan môn đệ tử của chưởng giáo chân nhân quá cao, có thể vượt Sùng Ngọc thì y cũng không đời nào vì là sư huynh đệ mà hạ thủ lưu tình.
Điền Anh Đông càng không cần nói.
Sùng Ngọc vẫn án binh bất động, còn tỏ vẻ quân tử trước mặt Tôn Lập vì y chưa chắc chắn.
Lần trước điều tra việc về Tần Thiên Trảm rồi báo cho Vọng Hư, kỳ thực y vẫn ngầm tìm kiếm thêm.
Tần Thiên Trảm bị giết, đến nay chưa có gì tiến triển, y lần ra việc khác: Ngọc Kiếm sơn trang Tô Ngọc Đạo thất tung, lại từng xuất hiện gần Tố Bão sơn, mấy hôm đó Tôn Lập không ở sơn môn!
Tuy ý nghĩ "Tôn Lập giết Tô Ngọc Đạo" bị y phủ định ngay nhưng hình như hơi trùng hợp?
Với tính cách cẩn thận như y thì chưa làm rõ sẽ không hạ thủ đối phó Tôn Lập.
Nhưng Tôn Lập, y quả thật muốn giết gã ngay!
Sùng Ngọc chép miệng, nén lòng quay về Huyền Vũ đại điện.
...
Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc về tiểu viện, Tôn Lập xòe tay ra: "Đưa ta xem."
Giang Sĩ Ngọc thấy thần sắc gã cẩn thận, hiểu ý cởi bảo vệ tay đưa cho.
Tôn Lập dồn linh nguyên vào, men theo trận pháp kiểm tra.
Gã trả lại cho Giang Sĩ Ngọc, bình tĩnh nói: "Đấu với người khác cứ yên tâm sử dụng, phẩm chất còn hơn cửu phẩm pháp khí thông thường. Nhưng gặp người của phe chưởng giáo thì đừng dùng."
Giang Sĩ Ngọc tỏ vẻ bực mình, gật đầu: "Ta hiểu."
Tôn Lập thở dài: "Nhẫn đã, thêm một thời gian nữa ta sẽ thay đổi tiểu kết cấu trong đó để xe kẻ định dùng nó ám toán ngươi, hắc hắc, nếm mùi bị phản đòn."
Giang Sĩ Ngọc sáng mắt, cẩn thận thu lại: "Tức là thứ này rất tốt!"
Tôn Lập mỉm cười: "Ta về đây." Cả hai liền về phòng.
....
Tôn Lập về phòng, khởi động trận pháp phong ấn lại.
Gã không vội kiểm tra ngọn chùy mà hỏi: "Võ tổ, sao rồi, Vọng Hư tu luyện “Thiên diễn thần hóa quyết”?"
"Tu luyện, nhất thân công lực của y đã chuyển hóa sang “Thiên diễn thần hóa quyết”."
Tôn Lập hớn hở: "Hay quá, rồi để xem lão tạp mao đó chết thế nào!"
Vọng Hư dùng Giang Sĩ Ngọc bức bách Tôn Lập là đã chạm đến ngưỡng của gã, gã thích nhất là một kiếm đánh bay địch nhân.
Vọng Hư không phải Điền Anh Đông, Vọng Hư quá mạnh với gã bây giờ, nhưng gã có cách riêng, trực tiếp giết chết hay ngầm bày kế có ưu điểm riêng, chỉ là tính cách gã như thế.
Tôn Lập lấy ngọn chùy ra quan sát.
Chung Lâm đã nói ngọn chùy này của Kim Phong Tế Vũ lâu, đúc bằng tam phẩm thượng nguyên liệu Định phong thần thiết. Tôn Lập không nhận ra cán bằng gỗ gì mà cứ nhìn đầu chùy, càng nhìn càng thấy đúng là Định phong thần thiết.
Võ Diệu mắng: "Lão tử sao lại dạy ra đồ đệ ngu xuẩn thế này nhỉ? Học lâu như thế mà kiến thức không hề khá hơn, đây là Định phong thần thiết? Là Định phong thần thiết sao? Nếu không phải Định phong thần thiết thì ngươi ăn nhé? Gần đây ngươi ngon miệng lắm mà..."
Tôn Lập bị mắng đến không ngóc đầu lên được, cũng không muốn ngóc.
Gã biết tính Võ Diệu cũng thích tranh cãi như Sùng Bá thích đánh đấm, gần đây cả La Hoàn cũng mặt kệ, chỉ cần gã trả lời là y thành công tìm được đối thủ, ít nhất cũng thao thao bất tuyệt nửa canh giờ. Tôn Lập hiếu kỳ ngọn chùy này do nguyên liệu nào chế thành nhưng để Võ Diệu nói lâu thế thì chết còn hơn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...