Không do dự, Ambrose đâm tiếp một phát vào chân Rabadash, trúng chiêu, Rabadash loạng choạng lui ra sau.
Edmun một bên đã rình sẵn, cậu ta đâm liên tiếp ba nhát vào ngực Rabadash. Tên này cố gạt được hai kiếm và trúng một kiếm. Hắn đã bị thương khá nặng rồi.
Edmun tiện chân đạp một cước vào mặt Rabadash khiến hắn văng nối mắt cái răng còn lại.
“Là các ngươi ép ta…” Rabadash điên loạn hét lên, mặt hắn dính đầy máu trông vô cùng đáng sợ.
Hắn lại cắn thuốc, Ambrose thấy Rabadash lôi từ cổ ra một cái túi khác… và trong nháy mắt thả vào miệng.
“Edmun, cẩn thận.”
Nghe tiếng nhắc, Edmun mới thấy tên Rabadash nằm trước mặt cậu biến đâu mất đâu rồi.
Trong nháy mắt tiếp theo một bóng đen lao tới nhanh như đại bàng Narnia. Edmun bị trúng một kiếm thấu ngực.
Quá nhanh, quá nguy hiểm.
Rabadash cho Ambrose một cảm giác quen thuộc, cảm giác này cậu nhận ra nó khi Phù thủy trắng đấu với Alan mười bốn năm trước. Cảm giác với ‘Cái ác’.
Rabadash, tên này làm sao có liên quan tới ‘Cái ác’... trân chiến này sẽ vô cùng nguy hiểm, Phù thủy trắng đã mượn nhờ ‘Cái ác’ sức mạnh mà treo lên đánh Alan.
Ambrose lùi lại thật nhanh, cậu nhìn chằm chằm vào một bóng người đứng bên cạnh Edmun. Hắn từ từ rút thanh kiếm từ ngực ông vua Narnia tội nghiệp ra.
“Ngươi ngươi còn là… Rabadash không…” Ambrose ngập ngừng hỏi.
Rabadash bây giờ xung quanh bao phủ một lớp khói xanh kè, hôi thối. con mắt của hắn đỏ lòm, những vết thương rỉ ra mấy giọt máu đen kịt tanh tưởi.
“Thằng nhóc… Người chết không cần phải biết…”
Nói xong hắn biến thành một làn khói xanh lao về phía Ambrose.
Ambrose thật hoảng sợ rồi, tên này cho cậu một cảm giác không thể đánh thắng. Tay cầm kiếm của cậu run rẩy, cậu muốn chạy trốn nhưng không thể nhấc chân được.
“Protego.” (ND - Bùa che chắn)
Một lớp màng trong suốt bảo vệ lấy toàn bộ cơ thể Ambrose, không còn cách nào, cậu chỉ biết sử dụng phép thuật, đối thủ di chuyển thế nào cậu còn không nhìn rõ chứ đừng nói đánh.
Uỳnh
Uỳnh
Bên ngoài màng bảo vệ liên tục bị công kích, ma lực của Ambrose đang giảm dần, khi ma lực cạn kiệt Ambrose thật sẽ chết…
Đã vậy liều… Ambrose vận chuyển nốt chỗ ma lực còn lại vào thanh Lleuad, lưỡi kiếm phát sáng và sắc bén hơn bao giờ hết.
Ambrose nhìn thật kĩ chu trình di chuyển của Rabadash, ngay lúc này, cậu thu lại bùa bảo vệ và dùng hết sức mình chém vào giữa đám khói.
Một tiếng keng rung màng nhĩ vang lên, thanh Lleuad chém đứt đôi thanh kiếm của Rabadash rồi găm vào bả vai hắn.
Đúng vậy, chỉ găm vào người Rabadash thôi, người bình thường thì đã bị chém làm đôi rồi.
Ambrose lực kiệt ngồi phệt xuống đất, cậu nhìn trước mặt tên thái tử Calormen nói:
“Thôi vậy, đằng nào thì ngươi cũng sẽ chết…” Bất kì ai có liên quan tới ‘Cái ác’ đều không có kết quả tốt.
Rõ ràng thắng tới nơi rồi lại bồi đi mạng của hai vị vua, Ambrose tới giờ chỉ mong bên kia chiến trường Tisroc không sở hữu sức mạnh như vậy, nếu không Fayola rất nguy hiểm.
Cũng may Ambrose còn có đồng minh, cậu thầm nói:
“Deus, còn cách nào khởi động dịch chuyển ma pháp trận không…?”
“Không phải lo, sẽ có người tới giúp cậu bây giờ…” Dues trả lời.
“Là ai?”
Deus còn chưa trả lời thì toàn bộ chiến trường bỗng nhiên nổi gió, cây cối bị bẻ cong, những mái nhà xung quanh run lên cầm cập…
“Mọi người nhìn phía trên bầu trời…” Một tên lính hô to.
Tất cả binh sĩ hai bên đã dừng lại, họ đều tò mò nhìn lên trời.
Một bóng người gầy gò, lơ xơ xuất hiện, một ông lão trông sắp chết tới nơi rồi. Đó là Ẩn sĩ.
Ông ta hạ xuống trước mặt Rabadash, vung cánh tay phải một cái, cả thân hình của tên thái tử như một bọc rác bị ném vào tường thành.
Ẩn sĩ không thèm nhìn Rabadash mà quay đâu hỏi Ambrose:
“Ôi trời, Vua của tôi, cậu không sao chứ…”
“Cháu ổn…” Ambrose vui tới phát khóc khi thấy Ẩn sĩ xuất hiện. Cậu thành thật nói:
“Ngài không tới kịp chắc cháu phải chết thật.”
“Ha ha… Tất nhiên là vậy…” Ẩn sĩ cũng không khách sáo nói thẳng sự thật.
“Nhưng trước đó ta xử lý tên vướng víu này đã.” Ẩn sĩ lườm Rabadash nói.
Ambrose cứ tưởng sau đó sẽ có một trận đại chiến hủy nhà phá ngói chứ, không ngờ chỉ sau hai ba chiêu, Rabadash đã bị trói chặt lại rồi để vào một góc.
Những tên lính Calormen còn lại thấy vậy dồn dập đầu hàng, chúng vốn bị kinh hãi trước màn ra sân của Ẩn sĩ, lại thêm Thái tử cầm đầu đã bị bắt, không có lý do gì để chiến đấu nữa.
Lúc này, Nữ hoàng Lucy mới vội vã chạy tới bên cạnh Edmun, cô lấy một cái lọ chứ bên trong chất đỏ như máu, rồi nhỏ một giọt vào miệng Edmun. Lọ thuốc là món quà của ông già Noel cho cô.
Sau đó, Lucy đi cứu những binh sĩ bị thương nặng, chỉ mấy giây, nhưng người vốn sắp chết lại đứng bật dậy đi lại như thường.
Một bên khác, hai anh em sinh đôi Cor và Corin đang bắt tay làm quen. Chúng đều bội phục lẫn nhau vì cả hai đều chiến đấu rất cừ trên chiến trường.
=====
Không để ý những thứ này, Ambrose bước tới bên cạnh Ẩn sĩ hỏi:
“Ẩn sĩ, sao ngài lại ở đây, bên kia Fayola thế nào rồi…”
“Vua của tôi, cậu yên tâm đi, nữ hoàng Fayola vốn sớm biết kế hoạch của tên Tisroc đó rồi, cô đã sớm tương kế tựu kế, không những đánh tan toàn bộ hải quân Calormen mà chiếm luôn Quần đảo đơn côi.” Ẩn sĩ từ tốn nói.
“Thế thì thật tốt quá.” Tảng đá đè nặng trong lòng cậu mấy ngày hôm nay thoàn toàn buông xuống, Ambrose thấy người mình nhẹ hẳn.
“Ngài có biết Rabadash và quân đội của hắn uống thuốc gì không?”
Ẩn sĩ cau mày nói:
“Đó là một vật xuất phát từ ‘Cái ác’, một năm nay, trên biển xuất hiện rất nhiều những vật kì lạ trôi nổi, đủ loại hình dạng, có người tưởng nhầm là một loại quả nên ăn chúng rồi họ bị phát điên. Biết được chuyện này, ta và Fayola đã cấm mọi người không được ăn hay tồn trữ chúng trong người. Hơn nữa còn cử quân đội đi vớt tất cả thứ đó để tiêu hủy.”
“Có khả năng Rabadash bằng một cách nào đấy trôm được mấy thứ, rồi hắn sấy khô nghiền thành bột dùng như vừa nãy….”
“Thật là nguy hiểm.” Ambrose cảm thán.
“Đúng vậy, ‘Cái ác’ chuẩn bị trở lại rồi…” Ẩn sĩ lẩm bẩm, càng về sau giọng của ông càng nhỏ.
Ambrose còn muốn hỏi thêm về ‘Cái ác’ nhưng Vua Lune và mấy tên bộ hạ của ông đã tới gửi lời cảm ơn.
Ambrose cũng bắt chuyện với anh em Edmun và Lucy. Tới tận giờ họ mới nhận ra Ambrose chính là Vua Ambrose của Thất đại đảo quốc, đặc biệt, Lucy còn bám lấy cậu hỏi bí quyết dưỡng trẻ tuổi.
Qua cuộc nói chuyện, Ambrose mới biết là Fresshmen cùng người của ông rời Tashbaan cùng với hai anh em Lucy. Ông ta nhận được lời nhắn của Ambrose nên đã báo với mấy anh em nhà Penvensia chi viện cho Achenland.
Một là phá vỡ kế hoạch của Tisroc, hai là bảo vệ vua Ambrose luôn. Không những thế, Fresshmen bằng con đường mật báo tin cho nữ hoàng Fayola, vì vậy Fayola mới để Ẩn sĩ đi đón Ambrose về Thất đại đảo quốc.
Mọi công việc chiến hậu sắp xếp đâu vào đấy, Ambrose ở lại Anvard một đêm tham dự tiệc chúc mừng chiến thắng.
======
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...