Thình lình, Shasta từ phía sau nói:
“Này, mấy bạn có nghe thấy gì không?”
“Bạn có nghe thấy gì không Bree?” Ambrose hỏi.
“Chờ chút…” Bree bước chậm lại, tai nó xoay khắp hướng nghe ngóng, một lúc nó hốt hoảng nói:
“Không xong, bên phải có một tiếng vó ngựa, không đây chắc chắn là một kị sĩ, Shasta, có khi nào có người đuổi theo không?”
“Vậy, phải chạy nhanh đi, tôi không thể bị bắt được, họ sẽ chặt tay tôi mất…” Shasta sợ hãi nói.
“Tuy không biết có chuyện gì nhưng chúng ta rời khỏi chỗ này trước.” Ambrose cũng đồng ý nói.
Bree lại bắt đầu phi nước đại nhưng, vấn đề là tiếng vó ngựa lại ngày càng rõ ràng, phía trước lại là ngã ba, Ambrose đoán vậy, nếu phải chọn hai thứ phải đối mặt cậu thà đối mặt với một tay kỵ sĩ hơn là một con sư tử.
Rồi bất thình lình hai giọng nói cũng bật lên bên cạnh ba người.
“Trời ơi, tôi mệt quá chừng!” Một giọng nói cất lên.
“Ngậm miệng lại. Hwin, và đừng tỏ ra ngu ngốc như thế!” Một giọng khác đốp lại.
“Mình đang nằm mơ sao?” Shasta thầm nghĩ: Mình dám thề là con ngựa kia vừa nói.
Rất nhanh, bọn họ tiến tới một cái ngã ba, trước mặt họ xuất hiện một con ngựa và người kỵ sĩ đang cưỡi nó. Kỵ sĩ mặc một bộ áo giáp sáng loáng, hắn ta có một dáng cưỡi ngựa chuyên nghiệp, một người đucợ huấn luyện rất cừ.
Ambrose cũng nghe rõ ràng con ngựa kia đang nói. Một con ngựa Narnia khác.
Nhưng tên kỵ sĩ này có vẻ không quan tâm tới Shasta và Bree, không, Ambrose thấy chính hắn cũng đang chạy trốn.
“Bree-hoo-hah!” Đột nhiên Bree khịt khịt mũi. Nó có vẻ nói với con ngựa trắng phía trước nói:
“Tôi đã nghe rồi, thật thế. Không việc gì phải giả vờ nữa, cô nàng. Tôi nghe thấy rồi. Cô là một con ngựa biết nói, một con ngựa Narnia cũng như tôi.”
“Nếu quả là như vậy thì việc này liên quan gì đến ngươi.” Kỵ sĩ lạ mặt giọng hống hách lên tiếng, đặt tay lên chuôi gươm.
“Cái gì, hóa ra là một cô gái!” Phía sau lưng Ambrose, Shasta thốt lên.
Cô gái kỵ sĩ liếc nhìn Shasta, suýt nữa phì cười nói:
“Nếu tôi chỉ là một cô gái thật thì việc ấy có liên quan gì đến anh?”
Nhìn cái cách Shasta sợ hãi nhìn cô lần đầu tiên, cô ta dường đoán được điều dì nói:.
“Anh chắc chắn chỉ là một thằng nhóc nhỏ: một thằng nhóc tầm thường, thô lỗ cũng có thể là một thằng nhóc đi ở, đã ăn trộm ngựa của ông chủ.”
“Đó là tất cả những gì cô biết sao?” Shastasta sững sờ nói, vẻ mặt cậu ta cho thấy rõ ràng cô gái nói là thật.
“Cậu ấy không phải là một tên ăn cắp Tarkheena (ND - Chỉ nữ lãnh chúa, nữ kỵ sĩ,...) bé nhỏ ạ.” Bree lên tiếng.
“Ít nhất, nếu có bất cứ hành vi ăn cắp nào thì có thể nói tôi đã ăn cắp cậu ấy. Và dẫu cho việc này không liên quan gì đến tôi, tiểu thư cũng không nghĩ là tôi lại đi qua mặt người đồng hương trên đất nước xa lạ này mà không chào cô nàng một tiếng chứ? Đây là một việc rất tự nhiên.”
“Tôi cũng nghĩ đó là một việc hợp lý.” Ngựa cái nói.
“Ta muốn ngươi ngậm cái mõm lại, Hwin!” Cô gái xẵng giọng. Cô gái không chú ý tới Bree và Shasta nữa, cô ta nhìn Ambrose nói:
“Cậu bé, có phải cậu bị hai tên này bắt cóc. Nói cho tôi, nhân danh Tash, tôi sẽ giải cứu cậu…”
Trong mắt cô gái, Ambrose ấn tượng hoàn toàn khác tên nhóc nhà quê Shasta, cô có thể cảm nhận được dòng máu cao quý chảy trong người Ambrose. Chắc chắn cậu bé là một quý tộc, hơn nữa không phải quý tộc bình thường, hoàng tộc cũng có thể.
Ngược lại, Ambrose nghe cô gái gọi mình là cậu bé cảm thấy không được tự nhiên. Nói thật, nìn bé ngoài, người ta chỉ thấy Ambrose là một đứa trẻ bảy tám tuổi, cậu còn lùn hơn Shasta nửa cái đầu.
Ambrose cứng mặt không cảm xúc trả lời:
“Không, tôi còn phải cảm ơn bọn họ cứu mình.”
“Cậu bé đi lạc, chính tôi cứu nó, vì những đức tính của con ngựa tự do…” Bree nói với ngựa cái Hwin.
“Điều này thật tuyệt, tôi cũng đã cứu cô chủ của mình khỏi cái chết, vì những đức tính của con ngựa tự do Narnia….” Hwin cũng hăm hở đáp lại.
“Hwin, ngậm cái mõm lại!” Cô gái tức giân nói, mặt cô hơi đỏ lên vì xấu hổ.
“Không sao Aravis, bọn họ cũng chạy trốn như ta, phải không?”
“Đúng vậy, chắc cô cũng giống như tôi, Bị bắt cóc từ lúc còn nhỏ, những năm dài làm trâu làm ngựa cho bọn người Calormen phỏng?”
“Đúng vậy.” Ngựa cái đáp kèm với một tiếng hí buồn bã.
“Ôi bạn tôi, đừng buồn, Narnia ở ngay phía trước, chúng ta sắp tìm tới tự do.” Bree an ủi nói.
“Cảm ơn anh, Bree.” Hwin nói.
Bree đề nghị:
“Thưa quý cô Hwin, tôi tin cô sẽ chấp nhận sự giúp đỡ cũng như bảo vệ mà tôi sẵn lòng phục vụ cô trong bước đường chạy trốn, phải không?”
“Rất sẵn sàng.” Hwin đáp ứng.
Aravis muốn phản đối, nhưng hai con ngựa không cho cô gái cơ hội, chúng tự thỏa thuận với nhau mà coi người chủ nhân này như không.
Bực mình, nhưng cô chỉ phải chấp nhận, cô liếc mắt nhìn cái tư thế khốn khổ của Shasta trên (nằm sấp trên mông ngựa) bực mình chỉ vào người Shasta nói:
“Còn cậu ta thì sao? Làm sao biết được, nếu anh ta là một kẻ do thám thì sao?”
“Không, tôi không phải do thám…” Shasta rất muốn nói chuyện nhưng vì tư thế bất tiện, cậu không thể mãi ngẩng đầu lên nói được, cậu ta phản bác.
“Bình tĩnh nào Shastasta! Câu hỏi của Tarkheena không phải là không có lý, tôi xin bảo lãnh cho chàng trai này, Tarkheena. Với tôi, cậu ấy là một người trung thực, đó là một người bạn tốt. Có một điều chắc chắn, nếu cậu ấy không phải là người Narnia thì cũng là người Archenland.” Bree vỗ ngực nói.
“Thôi được… Còn cậu bé cậu định đi đâu…” Aravis quay sang hỏi Ambrose.
“Đúng vậy, cậu bé lạc đường, nếu thuận tiện chúng tôi sẽ đưa cậu về nhà...” Bree tỏ ra mình làm việc tốt tới cùng nói.
“Ha ha, nhà tôi ở cách đây rất xa, Thất đại đảo quốc, mấy bạn biết không?” Ambrose trả lời.
“Thất đại đảo quốc, thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của tôi, nó ở đâu vậy?” Bree không biết nói.
“Con ngựa ngu ngốc, tới Thất đại đảo quốc mà mi không biết, thật đúng là đồ nhà quê, chắc chủ nhân cũ của mi cũng là một tên quý tộc quê mùa…” Aravis được dịp châm chọc Bree nói.
“Thất đại đảo quốc là một đảo quốc…” Aravis nói.
“Nghe tên đã biết là đảo quốc rồi còn gì…” Shasta lẩm bẩm.
“Tên kia, ngươi nói gì?” Aravis trừng mắt nhìn Shasta nói.
“Không, xin lỗi Tarkheena đáng kính, mới cô nói tiếp.” Shasta xua xua tay nói.
“Đồ nhà quê, nghe đây, Thất đại đảo quốc là một quần đảo nằm ở phía bắc, rất xa, hàng năm bọn họ đều mang tới rất nhiều đồ vật quý giá bán cho Calormen.” Nói tới đây, Aravis khoe một cái vòng bằng vàng tinh xảo trên cổ tay.
Cô nói tiếp:
“Thấy chưa. Đây là chiếc vòng tay rất quý, tôi đã phải trả hơn một ngàn Tiol (ND - Một loại tiền tệ), để sở hữu nó.”
Shasta nhìn cái vòng lấp lánh trong ánh trăng, cậu thề cậu chưa bao giờ thấy thư gì đẹp như vậy.
“Hơn nữa, Thất đại đảo quốc được trị vì bởi Nữ hoàng Fay, nàng là người đẹp nhất đại dương… Nàng hầu như sở hữu toàn bộ biển Đông bao gồm tất cả các đảo… Nàng còn chỉ huy một quân đội hải quân mạnh mẽ nhất thế giới, cha ta nói, chỉ trong mười bốn năm lập quốc, trên biển không ai có thể đánh bại Nữ hoàng fay. Mọi người phụ nữ đều hâm mộ nàng…” Aravis ước ao nói.
Aravis phổ cập tri thức khiến mọi người biết Thất đại đảo quốc mạnh thế nào, Ambrose nghe vậy lại giật mình.
Mười bốn năm lập quốc, như vậy cậu đã rời đi mười năm, fay đã phải ở lại Narnia một mình mười năm. Không biết cậu ấy có khỏe mạnh không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...