Chương 494: Chris Patten
“Cháu phải tới Trung Quốc.”
Baemyn nghe vậy giật nảy mình, ông ngay lập tức khuyên can:
“Cậu chủ, xin cậu suy nghĩ lại… Làm như vậy quá nguy hiểm, nhất là trong thời kì này…”
Thấy bác quản gia còn muốn nói nữa, Ambrose thẳng thẳng đưa bàn tay lên ra hiệu dừng lại, cậu ngắt lời nói:
“Cháu biết, nhưng có thứ gì đó mách bảo cháu phải tới đó.”
Đúng vậy, một cảm giác mờ mịt chỉ lối cho cậu:
Ngay khi nghe thấy hai từ ‘Trung Quốc’ vừa rồi, linh cảm của Ambrose đã reo lên ầm ĩ. Ambrose biết mình tới đó là vô cùng nguy hiểm, cậu cũng chẳng phải đứa ngu ‘biết mình yếu mà một mình xông pha’ khiến người khác lo lắng không yên.
Vấn đề là Ambrose cảm nhận được, nếu cậu bỏ qua cơn nguy hiểm lần này, bỏ qua Max, thì trong tương lai không xa, Ambrose không chỉ mất đi một đứa bạn thân, mà còn phải đối mặt với một mối nguy nguy hiểm gấp nhiều lần hơn thế.
Baemyn không từ bỏ vẫn tiếp tục khuyên bảo, còn Ambrose không muốn quá gay gắt với bác quản gia - người như người cha thứ hai của mình, cậu từ từ thuyết phục ông ta.
Có vẻ bác Baemyn không muốn hiểu, cuối cùng phải tới khi Fayola xuất hiện, cô bé biết được toàn bộ câu chuyện, cô nói im lặng nhìn kỹ Ambrose một lúc rồi với cha mình:
“Con đồng ý với Ambrose… Khoan.” Baemyn định nói, bị ánh mắt con gái ngăn lại.
Fayola ánh mắt khẩn thiết nhìn cha mình nói tiếp:
“Nghe con, cha phải hiểu chúng con lớn hết cả rồi, cả hai có thể đảm đương một phía.”
Nói rồi, Fayola nhìn Ambrose nói với giọng cứng rắn, không khoan nhượng:
“Còn cậu, Ambrose. Mình ủng hộ cậu… Nhưng dù làm gì cũng phải nghĩ tới an toàn của bản thân.”
Ambrose cảm nhận được sự tin tưởng của Fayola, tên này không hiểu sao trong lòng chập chờn, suy nghĩ lại, không đi Trung Quốc, cậu không muốn thấy Fayola lo lắng.
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, Ambrose nín lại chọn xuống đáy lòng, cậu tiến tới ôm chặt lấy Fayola, nói vào tai cô bé:
“Yên tâm, mình sẽ an toàn trở lại. Cảm ơn cậu.”
Fayola tâm tình cũng chập chờn không kém, cô bé nào muốn Ambrose đi vào chỗ nguy hiểm:
“Giữa chúng ta không cần cảm ơn… Cậu phải nhớ lời mình nói.”
Ambrose gật đầu. Fayola chưa nói xong:
“Còn chuyện nữa… Lần này đi mang cả Takagi trở lại.”
Ambrose nghe lời này rùng mình một cái, một mong muốn bị đè nén hai tháng nay bống trỗi dậy, phải, có lẽ mong muốn thấy Takagi, bắt lây cô bé mang về, không chia cách đã vô tình thúc đẩy cái gọi là linh cảm của Ambrose khi tới Trung Quốc.
Mà, Ambrose cũng không biết nữa? Cậu tử hỏi.
Takagi hai tháng vừa qua hoàn toàn không liên hệ được, Ambrose và Fayola gửi đi cả trăm lượt cú, nhưng không có hồi âm. Ambrose biết có chuyện gì xảy ra, nếu không phải ở đây còn có nhiều việc cậu cần chủ trì thì chắc chắn Ambrose đã kéo theo Fayola chạy tới Nhật Bản.
Chuyến đi lần này trong vô ý thức của cậu mong muốn gặp được Takagi. Bây giờ Ambrose mới nhận ra điều đó. Cậu ánh mắt mang ba phần cảm kích, bảy phần kiên quyết nhìn bạn gái mình nói:
“Được, mình sẽ tìm ra cậu đấy. Mọi chuyện ở đây nhờ cậu.”
…
Cách đó không xa, bác quản gia Baemyn trong lòng cảm xúc ngổn ngang, ông không muốn cậu chủ mình gặp nguy hiểm một chút nào, dù là nhỏ nhất.
Trong sâu lòng ông vẫn quan niệm, dù cậu chủ đã lớn nhưng ông vẫn coi cậu như một người cần mình trở che.
Nhưng nhìn cậu chủ và Fayola quyết ý, Baemyn cảm xúc dâng lên hạ xuống, lại dâng lên hạ xuống muốn nói tiếp lại thôi, lại muốn, lại thôi, cuối cùng lòng bất lực lắc đầu… buông tha tự nhủ:
“Bọn trẻ đã trưởng thành rồi, haizzz… Ta nên ủng hộ chúng, chứ không phải ngăn cản chúng.”
==== Chuyển cảnh ====
Ngày 4 tháng 8 năm 1995.
Hôm nay là một ngày khá đặc biệt với người dân Hồng Kông, (tất nhiên không phải là vì Ambrose) lần đầu tiên có một phái đoàn chính thức từ Đại lục (Trung Quốc) tới thăm Đặc khu Hồng Kông để nghị thảo tiến trình trao trả lãnh thổ giữa Trung Quốc và Anh Quốc.
Bản tin thời sự đã một tuần liên tục đưa tin về tin tức này, tất cả mọi người dân Hồng Kông đều chán và biết tới, tất nhiên bọn họ có những phản ứng khác nhau, cả tích cực lẫn tiêu cực.
Đó là vấn đề khiến các nhà cầm quyền Hồng Kông sau này - khi trở lại với Trung Quốc - phải đau đầu, chứ không phải là vấn đề với người đứng đầu Đặc khu Hồng Kông bây giờ, ngài Thống đốc Chris Patten.
Lúc này, ông ta đang thưởng thức bữa sáng sang trọng trong dinh thự quý tộc triệu bảng của mình ở sườn đồi Cửu Long nhìn ra vịnh Victoria, một trong những nói có giá nhà đất cao nhất trên thế giới.
Bên cảnh ông là một tay thư ký người lai, có khuôn mặt mang nét Á đông nhưng thân thế lại to cao không khác người phương Tây. Thư ký đang cầm một tập tài liệu và luôn miệng báo cáo công việc hôm trước với trưởng quan của mình.
Thống đốc Chris Patten vẫn ưu nhã ăn uống, tai không bỏ sót từ nào, liên tục gật đầu ra vẻ ta đã hiểu với thư ký. Cuối cùng, sau khi tên thư ký đọc xong báo cáo, Chris Patten mới hỏi lại lịch trình làm việc của mình ngày hôm nay:
“Phái đoàn Trung Quốc mấy giờ đến?”
“Thưa ngài, mười giờ sáng hôm nay đoàn xe của bọn họ sẽ từ thành phố Thẩm Quyến nhập cảnh sang chúng ta.”
“Ôi lại Chúa trên cao!! Ta lại phải chạy sẽ tới tận Tân Giới để đón bọn họ, sao chúng không đáp máy bay bay thẳng tới Sân bay Hồng Kông luôn.” Thống đốc Chris Patten khó chịu như mắc nghẹn lên tiếng.
Tên thư ký cười trừ nói:
“Vâng, bên ta đã đề cập tới nhiều lần, nhưng bên họ thoái thác không bỏ, vì lý do an toàn của phái đoàn.”
“Hừ. Lý do an toàn. Đây mới chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, Sau đó hai bên còn gặp rất nhiều lần cho tới năm 97. Bọn họ không biết tiết kiệm thời gian hay sao… Ai cũng biết: Thời gian ở Hồng Kông còn quý hơn vàng bạc.” Lão thống đốc bất mãn lên tiếng.
“Vâng... Sau đó đoàn xe trở lại đảo Hồng Kông vào 11 rưỡi trưa, chúng ta sẽ ăn trưa chung với ngài Trưởng phái đoàn Trung Quốc. Buổi chiều đoàn của họ sẽ nghỉ ngơi ở khách sạn, cuộc gặp mặt sẽ được tổ chức chính thức vào sáng ngày mai.”
“Ừ.” Thống đốc Chris Patten gật đầu.
Rồi ông liếc nhìn bên dưới thấy lịch buổi chiều và buổi tối của ông cũng dày đặc kín mít. Cũng lười đọc, Thống đốc hỏi:
“Còn buổi chiều?”
“Buổi chiều thì đại diện của chính phủ Anh đáp máy bay tới, ngài Phó Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, ngài cũng phải có mặt để đón tiếp vị Phó Bộ trưởng này.”
Thư ký vẫn chưa dừng lại, liếc nhìn đồng hồ một cái, anh muốn nói cho nhanh vì nếu không không kịp tới Tân Giới đón Đoàn Trung Quốc:
“Buổi tối ngài có hẹn ăn tối với người thừa kế nhà Karling, bọn họ đang khảo sát một siêu dự án đầu tư tại Hồng Kông…”
“Chờ chút… nhà Karling. Đừng có bảo với ta là nhà Karling ở xứ Wales.” Thống đốc Chris Patten đột ngột ngắt lời, giọng sốt sắng hỏi.
Tên thư lý vẻ mặt khó khăn chưa trả lời mà lật mở tài liệu, rồi hắn nói:
“Tôi không rõ, nhưng, theo giấy mời thì tổng bộ của tập đoàn bọn họ nằm ở thành phố Swansea City.”
Thư ký không hiểu lắm về mấy dòng họ quý tộc của Anh, nên không dám trả lời chắc chắn.
“Thế thì phải rồi, nhà Karling xứ Wales… Bọn họ mang 3 dòng máu hoàng tộc, có cả Anh và Pháp.” Ngài Thống đốc tươi tỉnh hẳn lên, giọng không tự chủ kính trọng hẳn.
...
Chris Patten không tính là một quý tộc Anh đúng nghĩa, nói chính xác ra là mẹ của ông là con gái út của một vị Bá tước, cái tước vị này nếu tính tới bây giờ thì ông đứng thứ 89 người thừa kế, cả đời ông từ lúc sinh ra đã không có cơ hội làm một quý tộc rồi.
Nhưng thế không phải đã hết, may mắn cho ông là mẹ của ông rất được ông bà ngoại cưng chìu, nên lúc hai người bọn họ còn sống, đã không hiếm lần nâng đỡ con đường chính trị của cha ông.
Rồi giờ đến lượt ông, các bác, các anh họ bên ngoại cũng vậy. Bọn họ không thích tham gia vào chính trường mà thích làm kinh tế hơn, nên có thể nói phần lớn tài nguyên về mặt này ông được ủng hộ hết.
Vì vậy ông mới trèo lên vị trí Thống đốc Đặc khu Hồng Kông như ngày hôm nay. Đó là cái tốt, nhưng cũng là cái xấu. Hồng Kông sắp sửa được phía Anh trả lại, đến lúc đó thì không phải ông mất việc còn gì.
Trở lại Anh, nơi mà chỗ tốt đều bị người chiếm rồi, dù muốn chen cũng không chen được, mười năm ở nước ngoài dẫn tới khoảng cách đáng kể giữa ông và giới cầm quyền Anh, lần này trở về có lẽ là đánh dấu việc nghỉ hưu sớm của ông.
Gia tộc bên nhà mẹ ông thì không còn ai tham chính, tới lúc này bọn họ không giúp gì nhiều trừ mặt tài chính, mà tiền bạc ông cũng không thiếu.
Thờ dài một cái, Chris Patten đang lo lắng cho tương lai của mình đây, ông mới có hơn năm mươi tuổi, phía trước còn 20 năm cuộc đời nữa, không lẽ hai mươi năm tới ông phải ở nhà chăn ngựa, làm đồng, nuôi gia súc, thỉnh thoảng tham gia tiệc của đám người thất thế…
Vốn không có hy vọng gì nhiều, nhưng khi nghe thấy cái tên Karling thì lại khác. Cái tên này mang ý nghĩa rất nhiều điều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...