Vạn Giới Pháp Thần

“Ngươi tại sao lại xuất hiện tại đây?” Lão Bộ trưởng gầm lên. Lão ta nhìn người đàn ông với cái bờm sư tử như là kẻ thù giết cha giết mẹ, cướp vợ của lão vậy.

Nói thế cũng không sai, người đến chính là Giám đốc Sở Thần sáng Rufus Scrimgeour, là kẻ không nghe lời lão, cũng là kẻ khiến địa vị của lão bị lay động.

Rufus Scrimgeour lắc đầu tiếc rẻ, ông đưa tay lấy ra một phong lệnh khá to, nói:

“Cornelius Fudge, xin mời ngài tiếp lệnh.”

“Lệnh. Lệnh gì?” Cornelius Fudge vô lực nói, ông ta hai tay run lên cầm lấy cuộn giấy da từ trong tay lão đối thủ. Nhìn vào nó và bắt đầu đọc.

Vài giây sau, lao ta hét lên, cả người lùi lại không tin nói:

“Không thể nào, đây là giả. Bọn họ làm sao có thể đuổi ta đi. Rufus Scrimgeour, tất cả là ngươi biên bịa phải không? Nói cho ta.”

Rufus Scrimgeour cười ha hả một tiếng khoái chí, hắn ta đã chờ thời gian rất lâu để nói câu này rồi:

“Không. Ngài nói đùa. Tôi làm gì có quyền lực làm như vậy. Chấp nhận sự thật đi, Fudge. Ngài bị sa thải.”

“Không thể…” Fudge bất lực hô lên một tiếng rồi ngã khụy xuống sàn sân khấu.

Đám đông khán giả xung quanh bắt đầu chỉ trỏ bàn luận, bọn họ không mù, nhìn ra được ngài Bộ trưởng vừa phong quang tỏa sáng vô hạn vừa rồi, bây giờ ngồi phệt như một kẻ ăn xin thế kia. Nhiều người đã lên tiếng hỏi han, đám phóng viên thì như cá mập ngửi được mùi máu lao tới, bọn họ còn to gan vây quanh cả đống Thần sang, thi nhau hỏi chuyện.

Ambrose thì đã bọ bơ đứng ra một chỗ, tên này vuốt cằm một cái tỏ ra khó có thể tin được, vừa rồi Ambrose còn được người người chú ý, giờ trở thành nền rồi.

Ambrose cũng không cảm thấy buồn, thất vọng mà ngược lại cảm thấy rất vui, cậu xoay người hiên ngang bước xuống sân khấu, nơi đây không còn có chuyện cậu cần quan tâm nữa rồi.


Ambrose bước đi mà cảm giác thời gian xung quanh chậm lại, từng bước đi khiến cậu thỏa mái hơn. nếu giờ mà có tay săn người mẫu nào ở đây sẽ phải chết về sốc mất, Ambrose bước đi này quá hoàn mỹ, từ tư thế tới thần thái, mọi thứ quyện lại với nhau tạo nên một ông vua sàn catwalk.

Ông quản gia Baemyn hai mắt sáng lên, ông chờ Ambrose bước tới liền đưa cho cậu chủ của mình một chiếc áo choàng, rồi, thể hiện thân phận người hầu đi phía sau Ambrose.

Ambrose cầm lấy cái áo, vung nửa vòng tròn khoác lên người, vừa đi vừa nói:

“Ở Bộ không xảy ra vấn đề gì chứ?”

“Vâng, mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, Fudge và đồng đảng của ông ta đang được ‘quét dọn’.”

“Tốt, nói với Ludo Bagman bọn người nhanh chóng khống chế Bộ pháp thuật lại. Kể cả Rufus Scrimgeour.”

“Vâng.” Baemyn cúi đầu ở phía sau lên tiếng.

Hai người rời khỏi khu vực sân khấu, đi thẳng lên trên một gò đất cao ven khán đài, ở đó Fayola và Hermione đang đợi sẵn.

Hermione hai mắt long lanh, nhảy lên nói:

“Anh Ambrose, vừa rồi quá đẹp trai.”

Fayola Fayola ánh mắt cũng biến động, cô gái này không thường thất thố như vậy, nhưng hôm nay có lẽ quá nhiều chuyện xảy ra khiến cô khó giữ được vẻ nữ hoàng băng giá thường ngày.

Ambrose cười nhẹ xoa đầu cô em gái tóc nâu xù một cái, lại nháy mắt với Fayola, cậu trầm ấp bảo:

“Chúng ta trở lại lâu đài trước.”


“Ừ.” Fayola như thuận nói. Đầu hơi nghiêng sang trái một chút, tạo ra một góc nhìn cực kì đẹp đối với Ambrose, Fayola từ con mắt của cậu trở lên vô cùng hoàn mỹ, vẻ đẹp của cô bé bị tôn lên hàng chục lần

Ambrose trong lòng cũng động, nếu tính ra cũng gần tháng cậu ‘ăn chay’ rồi, giọng tên này trở lên kiềm chế, nặng nề:

“Hôm nay cậu thật đẹp..>”

Ambrose không tự chủ vuốt ve gò má mềm mượt của cô vợ nhỏ của mình.

Bỗng nhiên, một tiếng ‘hứ’ rõ kêu vang lên, thể hiện sự bất mãn không nhỏ, Ambrose hơi xấu hổ đưa tay trở lại, cậu ngoáy đấu sàng thấy chủ nhân của tiếng ‘hứ’ tê rằng này chính là cô rồng Eulalia.

Bị nhìn, cô rồng nay tự dưng khuôn mặt đỏ bừng như bị sốt, ánh mắt đảo qua đảo lại như không muốn đối diện với Ambrose…”

“À” Ambrose cười thầm, bước tới, tay bất ngờ đặt lên đầu cô nhóc cao ngang bụng mình châm chọc nói:

“Tí tuổi đầu còn học người khác ngại ngùng…”

Eulalia giật bắn mình, lùi lại một bước muốn thoát khỏi bàn tay kia, nhưng không được, cô nhóc này giọng gãy cụt nào:

“Ai… ai nói ta ngại ngùng… người đừng tưởng bở mình đẹp trai lắm.”

“Ah.. hóa ra nhóc nhìn anh à.” Ambrose thỏa mãn cái bụng đen của mình, tiếp tục chọc chẹt nói:

“Ai nói… mà không được gọi ta là nhóc, ta lớn tuổi hơn người nhiều nhân loại.” Eulalia cong cái chân lên cao ngạo nói. Lồng ngực tim càng đập mạnh hơn, lòng điên cuồng gào thế: Có chết ta cũng không thừa nhận.


Vừa rồi đúng là cô nhóc bị tư thái của Ambrose chấn choáng, lại thấy Ambrose đối xử ‘bất công’, ‘thiên vị’ Fayola lên rên lên một tiếng thể hiện sự bất mãn. Ai ngờ, tên đáng ghét đó lại nhào tới tấn công, khiến cô trở lên lúng túng.

Eulalia ôm mặt chỉ tay vào mặt Ambrose, cả người cong cong, uốn éo, hét lên:

“Ngươi muốn làm ta mất mặt phải không? Nhân loại.”

Cô nhóc này hét đã to nhưng lúc này có một người còn hét to hơn, là lão cựu Bộ trưởng có vẻ chưa chấp nhận sự thật, lão vặn hết cỡ volume cổ họng:

“KHÔNG. CÁC NGƯƠI VU KHỐNG TA. TA SẼ KHÔNG VÀO AZKABAN.”

Ambrose đám người bị gây chú ý nhìn lại, thấy lão cựu Bộ trưởng đang chống lại cả chục tên Thần sáng. Lão ta cũng khỏe ra phết khi hạ được ba, bốn người.

Rufus Scrimgeour đứng ở xa lạnh giọng nói:

“Cornelius Fudge, ông bây giờ không còn là Bộ trưởng Bộ pháp thuật. Ông là nghi phạm liên quan tới ba mươi ba vị án rửa tiền, hối lộ, nhận hối lộ, buôn lậu, lạm dụng chức quyền, chỉ đạo sai lệch gây hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Chính trợ lý cao cấp của ông, bà Dolores Umbridge đã làm chứng chống lại ông.”

Rufus Scrimgeour nhếch miệng lên, giọng khinh thường trong lòng cầu cho lão già trước mặt tiếp tục chống lại để càng nhiều tội hơn:

“Xin mời ông đầu hàng, phối hợp với chúng tôi điều tra.”

“Cái gì? Umbridge. Con ả kia làm chứng chống lại ta. Quân phản bội. Con điếm…” Cornelius Fudge mặt đỏ như tăng huyết áp, lão tiếp tục vung vẩy đũa phép đánh lại, trong lòng loạn lên tìm cách thoát thân.

Tất cả đều có dự mưu, nếu bị bắt thì dì có nhảy xuống biển Bắc Hải, lão cũng không rửa sạch tội được. Chỉ cần thoát đi, lão còn có nhiều người ủng hộ, nhiều người nợ ân tình, còn có thể chống lại được.

Phải trốn.

Cornelius Fudge tung một bùa choáng, ánh mắt đảo quanh tìm kẽ hở thoát khỏi vòng vây

“Hừ, muốn trốn sao. Tất cả tấn công. Hắn bây giờ chỉ là một tên tội phạm, không phải Bộ trưởng Bộ pháp thuật nữa… Tiến lên.”


Rufus Scrimgeour uy quyền ra lệnh, hắn ta cũng cầm lên đũa phép gia nhập vòng chiến.

Đám Thần sáng vốn e ngại thân phận của Cornelius Fudge nên mới ra tay hời hợt, ai cũng không ngu, giờ thì sếp của bọ họ đứng ra gánh lấy trách nhiệm rồi, không cần gì phải ngại nữa.

Lão Cornelius Fudge có mạnh tới mấy nhưng bị vây thế này không cách nào chống được, chỉ mười giây lão đã bị khống chế, đũa thần bị tịch thu.

Cả người quần áo rách tung, tóc tai dù không có mấy nhưng xù lên, lão ta như già đi cả chục tuổi, khuôn mặt bạc nhược đi trông thấy.

Ambrose nhìn thấy tất cả, trên khuôn mặt không giấu vẻ trào phúng. Cậu nói với Baemyn bên cạnh:

“Thời của Fudge đã đi. Tiếp theo như ước định, Rufus Scrimgeour sẽ lên làm Bộ trưởng Bộ pháp thuật. Nể tình năm năm qua hắn là đối tác tốt, chúng ta cho hắn làm Bộ trưởng vài tháng đi. Chờ đến đi hắn tiêu trừ xong phe phái của lão Cornelius Fudge, bác biết làm thế nào rồi đó!!”

Baemyn cười ra mặt, ông tự tin nói:

“Tôi biết làm thế nào, cậu chủ, cậu cứ tin ở tôi.”

Eulalia một bên vẫn chưa phát tiết tiết hết, cô bé cười lạnh:

“Hừ, phản bội mà còn ra vẻ…”

Ambrose nghe vậy lắc đầu không phản bác lại, cô nàng nói là đúng sự thật, Ambrose và Rufus Scrimgeour có thỏa thuận, đến khi thỏa thuận này hoàn thành thì hai người họ không liên quan gì tới nhau rồi. Bạn hay thù thì cũng chưa biết.

Ambrose chờ mấy tháng chứ không ngay lập tức khống chế lão Rufus Scrimgeour cũng là hết tình hết nghĩa rồi, cho lão ta hưởng chức Bộ trưởng cả trăm ngày còn gì.

“Hừ, ngụy biện.” Eulalia hai mắt lóe lên sự thông thái, tiếp tục châm biếm Ambrose nhà ta.

Ambrose rõ ràng sử dụng Rufus Scrimgeour như một cây đao để chém bỏ tất cả người của phe Cornelius Fudge, xong rồi lại xử lý cây đao đó. Vậy mà nói như đang ban ơn, thể hiện mình hiểu tình hiểu lý với lão Rufus Scrimgeour vậy.

Ambrose cũng không sợ Rufus Scrimgeour làm gì được cậu, nhìn chính diện thì mọi chuyện ngày hôm nay đều do lão ta một tay đứng ra, lão đủ uy vọng, đủ quyền lực, đủ lý lẽ, đủ sức mạnh để soán quyền Cornelius Fudge.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui